Tính cao trào như cơn thuốc phiện, tê mỏi thần kinh con người. Nhờ nó, tôi không còn có nhiều thời gian rảnh để suy nghĩ quá nhiều, mỗi ngày phiêu phiêu hốt hốt, tùy thời tùy chỗ bị nam nhân liếm đến cao trào. Tuy rằng bác sĩ kiến nghị tôi tiếp thu trị liệu tâm lý, nhưng bị Từ Lập Thủy từ chối, hắn ôm tôi hôn hôn, "Lập Kiều rất khỏe mạnh cũng rất hoàn mỹ, không cần tiếp thu tâm lý trị liệu."
Tôi cũng cảm thấy không cần, nếu trong hai người chúng tôi có người xuất hiện vấn đề, vậy người kia nhất định là hắn.
Bác sĩ một bộ muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Buổi sáng ăn bữa sáng, tôi không thể ăn chậm, đại ca ngồi xem báo chí chờ tôi, không sai biệt lắm có thể đồng thời kết thúc, tiếp theo chúng tôi sẽ đi ra ngoài tản bộ, chờ tôi mắc tiểu liền lập tức trở về, giải quyết xong vấn đề sinh lý, Từ Lập Thủy sẽ giúp tôi liếm sạch sẽ, lúc này tôi sẽ cảm thấy rất mệt, hắn đi thư phòng xử lý văn kiện, tôi thì tại dựa vào trên giường đệm bên cạnh hắn mà ngủ.
Cho dù hắn không đến công ty, văn kiện để trên bàn cũng cao ngất như ngọn núi nhỏ, mỗi ngày đều có người tới đổi, lại là một đống mới, người này tôi gặp qua một lần, đại ca thấy, không cao hứng hỏi tôi đang xem cái gì, tôi hỏi người kia là ai, đại ca thanh âm thường thường, là trợ lý.
Ngày hôm sau đến, đã thay đổi người khác.
Xử lý xong văn kiện, đại ca sẽ kêu tôi lên, dùng khăn lông vẫn còn giữ ấm giúp tôi lau mặt, cùng nhau đi xuống ăn cơm trưa, điện thoại của hắn mỗi ngày sẽ vang rất nhiều lần, phần lớn đều là Lập Kỳ gọi tới, rất nhiều lần giọng nói oán giận quá lớn truyền đến lỗ tai tôi, nói hắn không đem em trai như con người, đại ca lúc này sẽ vẻ mặt nghiêm túc lạnh giọng trách cứ cậu ta quá tuổi trẻ không chịu nổi áp lực, sau đó tiếp tục nói công sự.
Việc tư đều đẩy hết, thường xuyên bị người đầu bên kia điện thoại trêu đùa có phải là đang kim ốc tàng kiều đúng không, đại ca cười cười, nói muốn ở nhà bồi vợ. Lúc nói chuyện ánh mắt ôn nhu có thể chìm chết người, tim tôi đập một chút, cũng chỉ một chút mà thôi.
kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất người đẹp
Buổi chiều Từ Lập Thủy sẽ nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng tôi ngược lại vì ngủ quá nhiều mà không có buồn ngủ, nhàm chán ở một bên đọc sách hoặc xem TV, có đôi khi sẽ lên mạng giúp học sinh trả lời một ít việc học, tôi vẫn rất thích cảm giác làm thầy. Hiện tại không có Lập Kỳ để cùng hàn huyên, thứ nhất là vì cậu ta rất bận, thứ hai là cậu ta rất mẫn cảm, đối với tôi cố tình trốn tránh nhưng lại chân thành nói nếu tôi gặp khó khăn cậu ta nguyện ý trợ giúp tôi hết sức mình, làm tôi cảm thấy thực áy náy.
Chờ Từ Lập Thủy tỉnh lại còn muốn vội một thời gian, thời tiết tốt hắn sẽ rút thời gian ra cùng tôi đi trong viện uống trà, hắn rất thích bụng tôi, vuốt ve yêu thích không buông tay, lúc này hắn có vẻ thực tinh thần, thậm chí dán bụng cùng vật nhỏ bên trong nói vài lời.
Tôi liền có vẻ yếu ớt hơn, cái bụng này làm tôi không tồn nước tiểu được, uống cái gì xong thì sẽ nhanh chóng muốn bài xuất ra, cũng may tôi đã thói quen, tiểu xong rồi sẽ chủ động mở đùi, lộ ra âm đế chờ hắn tới an ủi, làm chính mình thoải mái lên.
Đáng tiếc hôm nay trời mưa, hai lần tản bộ bị bắt hủy bỏ, ngày sinh tới gần, thân mình trở nên càng thêm cồng kềnh, đại ca sợ tôi gặp chuyện bất trắc, đốc xúc tôi ở nhà đi thang lầu, vừa mới bò xong một cái, liền mệt đến tôi ngồi xuống nghỉ ngơi, bỗng nhiên vang lên tiếng chuông cửa dồn dập.
Ngày mưa thế này, ai tới vậy?
Đại ca phảng phất như đã đoán trước được, "Trước lên lầu nghỉ ngơi đi tiểu Ngũ, ta không kêu em đừng ra tới." Vẻ mặt của hắn không có gì sơ hở, nhưng tôi ẩn ẩn nhận thấy được rất nhỏ biến hóa, hắn phải làm chuyện gì đó không muốn bị tôi biết được.
"Nga......" Cho nên tôi chậm rì rì lên lầu, sau đó trộm giấu ở chỗ ngoặt, không có vào phòng.
"Từ Lập Thủy mày có ý gì, trong mắt còn có cái trưởng bối này hay không?!" Sau khi người hầu mở cửa tứ thúc hùng hổ vọt vào, lần trước là ở lễ tang của gia gia, phong thái như cũ, lão ta hành sự tác phong đều bá đạo giống như diện mạo của mình, mấy đứa trẻ cùng thế hệ đều sợ lão.
Trong ấn tượng lão ta đi chỗ nào đều sấm rền gió cuốn, còn hình dạng tóc tai hỗn độn nghèo túng như bây giờ thì thật là hiếm thấy.
Liên tưởng đến chuyện Lập Kỳ từng nói với tôi, lòng hiếu kỳ bị câu ra tới, dựng lên lỗ tai, Từ Lập Thủy như là cảm giác đến tôi dương phụng âm vi, dùng khóe mắt dư quang liếc tôi một cái, sợ tới mức tôi rụt trở về, mới không nhanh không chậm mở đề tài.
dương phụng âm vi: ngoài thì thuận, trong thì chống
Không dám lại dựa vào quá trước, thanh âm lọt vào tai cũng trở nên đứt quãng, bọn họ khắc khẩu kịch liệt, phải nói là tứ thúc mắng rất kịch liệt, thậm chí nói cái gì mà "muốn chết mọi người cùng chết", muốn cho đại ca hối hận vân vân, trình độ kịch liệt so với Lập Kỳ miêu tả chỉ có hơn không kém.
Chờ lão ta quăng cửa mà đi tôi cũng trở về phòng, bỗng nhiên nhớ tới buổi chiều tôi để áo khoác ở phòng khách, tâm nhất thời trầm xuống đáy cốc. Tứ thúc chắc chắn đã thấy, bởi vì lão ta cũng không có lập tức rời đi, mà là đứng ngoài cửa sổ, yên lặng nhìn phía căn phòng tôi đang đứng, tôi vội vàng dùng bức màn bao cả người mình lại.
Đại ca ở phòng khách trong chốc lát mới đi lên tìm tôi, không cần đoán tôi cũng biết hắn đang làm gì, đối với bất luận trở ngại nào hắn đều sẽ tận hết sức lực bình định, quả nhiên, hắn nói với tôi, "Trong khoảng thời gian này trong nhà sẽ tăng thêm bảo tiêu, nếu em cảm thấy không được tự nhiên thì lưu tại trong phòng là được, chờ ta giải quyết xong vấn đề liền đem người triệt hết, trước nhịn một chút, ngoan."
Tôi xem hắn, hắn xem tôi, tóc bị xoa quá thoải mái, người cũng lười đến động, "Tôi muốn tắm rửa."
"Ta ôm em đi, tiểu đồ lười!" Hắn cười nói, "Càng ngày càng biết làm nũng."
Tôi dựa vào lồng ngực hắn, chỉ là chưa nói đến chuyện cái áo khoác.