Bốn năm ngày nay cô bị hắn nhốt trong căn phòng tối,ngày nào hắn cũng mắng chửi đánh đạp cô vô cùng dã mang, cơ thể cô không lấy một miếng thịt lành lặn, toàn thân đau nhức chảy máu. Cô ngồi trong góc phòng , cô nhớ anh nhớ bánh quy nhỏ , đã mấy ngày rùi không được gặp con không biết bánh quy nhỏ thế nào có chịu ăn sữa ngoài không cô thật ngu ngốc sao có thể tức giận anh mà bỏ con giờ hối hận vô cùng. Bỗng nhiên giọng hắn vang ở phòng bên cạnh
" thế nào rùi "
"Đại ca đã điều tra ra là do Lý Tiểu Tuyết đã lấy thông tin giao cho bên đối thủ của chúng ta là Đỗ Thuần Canh "
."con đàn bà chết, tao phải giết nó "
"Đại ca anh bình tĩnh đi bây giờ chúng ta cần số tiền lớn để chạy sang Mỹ,thù trả sau không muộn "
Hắn nhìn tên đàn em nói cũng đúng, giờ hắn đang nợ rất nhiều nếu bị bắt nhất định không có đường, hăn đưa mắt nhìn và căn phòng bị khoá trái tiền ở đây chứ ở đâu ra nữa cười vang, tên đàn em khó hiểu nhìn. Trong căn phòng tối nước mắt cô không ngừng chảy, cô nghe thấy tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến anh, anh không có làm gì cả, vậy mà cô lại một mực cho rằng là anh làm, không tin vào lời nói của anh. Bỗng nhiên cánh cửa mở ra ánh sáng vàng từ bóng đèn làm cô loá mắt hắn bước vào cằm theo bánh mì và nước vất cho cô
" em gái thật xin lỗi đã để em chịu khổ, giờ tôi cần một số tiền lờn để cao chạy xa bay sẽ không về đây nữa đành mượn Mạc Thần một ít tiền nhưng mà hắn chắc không nể mặt tôi đâu em nói xem giờ tôi phải làm sao hay em giút tôi một chút nha"
Hắn nói rùi lấy điện thoại ra gọi cho anh, lập tức giọng anh vang lên
" điều kiện của mày là gì "
" ài đúng là Hàn tổng rất thông minh không cần nói đã hiểu "
"Đừng vòng vo tam cuốc nói con số đi "
" tỷ "
"Được, người trước "
" Tiền trước " hắn vừa nói vừ kéo tóc cô dùng chân đạp mạnh vào bụng cô
"Ahhhhhhh " cô kêu lên thảm thiết
"Thằng khốn cô ấy có chuyện gì mày đừng mong chết yên ổn" anh gào lên trong điện thoại
" mày yên tâm cô ta còn sống, cách giao tiền như cũ, tao không cần con dĩ này nữa,nói luôn tao không hề làm gì cô ta "
giờ chiều hắn ngồi trong quán caphe vắng người chẳng bao lâu anh cằm hai vali đi vào đập vào mặt
" cô ấy đâu "
"Căn nhà cũ trong rừng phía đông thành phố, mày nhanh lên cô ta sắp chịu không nổi rồi " hắn vừa mở va li vừa nói rùi kinh bỉ chỉ tiếc rằng anh đã chạy mất hút