Mãnh chui lủi qua các trạm hải quan biên giới. Khi lọt qua hai chốt kiểm tra hộ chiếu, hắn bắt xe về thị xã Lạng Sơn. Tại một nhà nghỉ bên sông Kì Cùng hắn ung dung tắm rửa và nghỉ ngơi sau một ngày mệt bả người. Nằm vắt chân trên chiếc đệm dày thủng thẳng nhai kẹo để giữ đầu óc tỉnh táo. Hắn nghĩ không biết đến giờ này Han đã bị cảnh sát Poshan tóm sống hay chưa nhỉ? Nếu rồi thì chắc đang bị hỏi cung và tên phản trắc này sẽ cố khai thật nhiều đồng bọn để nhẹ tội cho mình. Chấp hết. Mãnh thấy nước cờ của hắn đang đi là đúng lúc. Cơ hội để cảnh sát Poshan bắt mình lúc này là
số không. Khả năng thứ hai là cảnh sát Poshan sẽ không tin cú điện thoại nặc danh sáng nay của hắn. Nhưng cóc cần. Hắn sẽ báo cho cảnh sát Hà Nội và lão Trần Phách sẽ sướng run lên khi có tin tức về con mồi đang lẩn trốn. Sớm muộn thì Han cũng hết đất sống.
Dở xấp tiền sáng nay lĩnh, Mãnh đếm được đô la. Đúng là hào phóng một cách mù quáng.Gộp tất cả những khoản buôn bán với Han trước đây hắn cũng đã có hơn bảy trăm ngàn đô. Quá đủ. Giờ là lúc cho hắn vào cũi. Mãnh quyết định ngủ một giấc thật no nê rồi tính kế quay lại Poshan hay Chengmai gì đó, nhưng đó là đoạn sau. Chờ Han vào tù rồi tính cũng chưa muộn. Hắn đút xấp tiền vào túi quần. À còn một mẩu giấy đây nữa. Hắn dở hợp đồng Han đưa ra xem: ‘’Nguyễn Bạch Phương Nga, lớp k sinh viên trường múa Hà Nội’ Gã cựu binh nhếch mép cười mỉa một mình. Đồhão. Ngồi đó mà mơ nhé. Hắn xé vụn mẩu giấy rồi vứt vào sọt rác. Mãnh từ từ nhắm mắt lại, quai hàm trệu trạo một hồi rồi ngưng hẳn. Hắn đang đi vào một giấc chiêm bao. Vừa thiếp đi một lát bỗng hắn vùng tỉnh dậy. Hắn sực nhớ sáng nay tên Chúc, một đàn em của hắn chuyên theo dõi Han vừa báo một tin mới. Chúc nhìn thấy Sam lén lút đến gặp Han ngay sau khi Mãnh vừa đi khỏi. Tên Sam sau khi đến nhà Han rồi vội vã tiến về phía biên giới với thái độ đáng ngờ. Như một luồng điện, hàng tỉ nơ-ron thần kinh được kích hoạt. Mãnh bật người ngồi dậy. Thằng Sam đến làm gì lúc ấy nhỉ? Hắn sẽ nhận mật lệnh của Han về Việt Nam để đón lõng mình tại Hà Nội sao? Không nghi ngờ gì nữa, vụ ca sỹ Thúy Nga cũng do chúng dựng lên rồi đâm lén sau lưng. Nay chúng lại định dùng chiêu bài hai mặt ấy hại hắn một lần nữa. Giỏi lắm. Mãnh vùng dậy đi đi lại lại như hổ đói trong chuồng. Mắt đỏ lòm. Hai tay nắm chặt đầy sát khí. Giờ đây, gã đặc công đào ngũ lại mong cảnh sát Poshan chưa bắt được Han để hắn có cơ hội đích thân phanh thây kẻ phản trắc này. Móc chiếc điện thoại trong túi quần, hắn khép cửa sổ rồi gầm lên trong máy:
- A lô! Chúc hả?
- Em đây, có gì mới hả anh?
- Tao về đến Lạng Sơn rồi. Tao quên mất giờ mới nhớ. Mày vẫn theo dõi thằng Sam chứ?
- Thì vẫn làm như lệnh anh ban đấy ạ. Em đang ngoài quán cà phê cạnh nhà nó.
- Tốt lắm, cứ theo dõi đừng để nó lẩn mất. Kiểu gì nay mai nó cũng dẫn xác về Hà Nội thôi. Khi nào nó chuẩn bị qua cửa khẩu báo cho tao. Tao sẽ đích thân cắt lưỡi chúng nó.
- OK. Anh yên tâm. Nó biến thành kiến cũng không chui lọt khỏi mắt em.
- Nhớ nhé! Điệp vụ cuối đấy.
Mãnh cúp máy thở phào rồi nằm vật lên giường. Ngày mai sẽ tóm được Sam và sẽ rõ cái mật lệnh tên này chuyển về Việt Nam là gì.