Phần
Đến tiệm ăn sáng giúp một tay, đưa trẻ con đến trường, thay kẻ có tiền dắt chó đi dạo, mặc kệ cô làm công việc gì cũng cảm thấy có người đang nhìn cô.
Điều này làm cô cực lo sợ, không hiểu được mình là người bình thường, sao lại gặp chuyện bị theo dõi, rình mò vậy chứ? Quả thật sắp hù chết cô.
Sau đó hoa Nhiếp Quân vẫn đưa tới những nơi cô làm, khiến cô càng thêm căng thẳng, lo lắng.
Cô không dám gọi điện thoại cho Gia Gia, bởi vì thời gian này Gia Gia có việc bận, phải dẫn anh Trần bị tai nạn xe cộ đến bệnh viện điều trị, căn bản không thể chạy đến tìm cô, cô cũng không dám gọi điện thoại về nhà ở Cao Hùng, chỉ sợ ba mẹ sau khi nghe sẽ thêm lo lắng.
Hơn nữa bây giờ cô cũng không cách nào về nhà, chỉ sợ người theo dõi đi theo cô về, biết được cô ở đâu, đây chẳng phải là nguy hiểm hơn sao? Cho nên khi kết thúc một ngày đi làm, một mình cô đến công viên gặp Trịnh Tố Linh ngày hôm qua, ngồi yên trên ghế đá.
Bên này ít nhất là nơi công cộng, người đến người đi, đối phương không dám làm gì cô, cô cũng có thể suy nghĩ kỹ nên xử lý tình huống khó giải quyết này như thế nào.
Nhưng cô càng muốn tĩnh tâm nghĩ đối sách, lại càng cảm nhận được mãnh liệt ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía cô.
Trời ạ! Từ buổi sáng cô ra cửa đến bây giờ đều có cảm giác này, quả là sắp bị ép điên rồi, lo lắng trong lòng cũng từ từ nhiều thêm. . . . . .
"Cho vay Ký Thị xử lý như thế nào rồi?"
Mới dùng xong bữa tối, Nhiếp Quân cùng phụ tá đi vào công viên, bởi vì Đài Bắc khó tìm chỗ đậu xe, cho nên xe bọn anh phải dừng khá xa, ở bên kia công viên, vì vậy anh và phụ tá chuẩn bị đi qua công viên lấy xe.
"Trước mắt đang xem xét, tài liệu còn chưa có tới."
"Ừ." Nhiếp Quân trả lời, lơ đãng ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện Cao Mỹ Hà ngẩn người ngồi trên ghế đá, anh kinh ngạc hé miệng, vỗ vỗ phụ tá bên cạnh muốn cậu ta đi trước, mình thì đi về phía Cao Mỹ Hà.
Anh ở bên người cô quan sát một lúc lâu, phát hiện cô lại hoàn toàn không có chú ý tới sự tồn tại của mình.
"Cao Mỹ Hà, em ngồi ở đây làm gì?" Thân là người luôn nổi bật, sao có thể nào bị cô coi thường như vậy, lập tức mở miệng gọi.
"Hả?"
Cô bị hù giật mình, không biết gì ngẩng đầu lên, khi nhìn rõ gương mặt anh đột nhiên nhảy lên. "Anh Nhiếp!"
Quá thần kỳ! Cô còn chưa quyết định có nên gọi cho anh hay không, anh đã trực tiếp xuất hiện trước mắt? Lúc tâm trạng căng thẳng như thế, cô không khỏi cảm thấy hưng phấn, không hề nghĩ ngợi liền níu lấy cổ áo anh.
"Có."
Chẳng bao lâu cô đã trở nên nhiệt tình như vậy rồi sao? Còn dùng cách này “chào đón” anh? Điều này làm anh cảm thấy chút kinh ngạc, khó vui mừng mà nhếch miệng.
Cô hít một hơi thật sâu, dùng sức nói với anh: "Anh không cần đưa hoa cho tôi nữa!"
"Thế nào? Em không chịu nổi thế tấn công hoa tươi hả?"
Anh nhíu mày cười khẽ, cảm thấy phản ứng của cô vô cùng dễ thương.
"Không phải, là tôi không cần anh tốn kém."
Cô bực bội trừng mắt nhìn anh, tức anh hiểu lầm tâm ý của mình.
"Ít tiền này đối với tôi mà nói không là gì cả."
Anh thoải mái nhún vai, hoàn toàn không đem yêu cầu của cô để vào trong tai.
"Tôi biết rõ chút tiền này đối với anh mà nói không là gì cả, nhưng tôi cảm thấy rất lãng phí!"
Anh trả tiền hoa lại bị cô độc ác trả về, gửi đi trả về chỉ có cửa hàng hoa được hưởng lợi, thật sự quá lãng phí.
"Vậy em đồng ý làm bạn gái tôi, như vậy chẳng phải không có chuyện gì sao?" Anh buồn cười nói với cô.
Cô nhìn anh chằm chằm, cố ý chọn sơ hở trong lời nói của anh: "Ý của anh là, cô gái anh không theo đuổi được mới nhận được hoa của anh?"
". . . . . ." Anh nhất thời cứng họng, không ngờ cô cũng sẽ nhanh mồm nhanh miệng như thế. "Em thật biết cách soi mói!"
"Không có, lời của anh nghe chính là ý đó. . . . . ."
Đột nhiên, Cao Mỹ Hà cảm thấy sống lưng chợt lạnh, như có người đang rình mò vậy, cô bất ngờ rùng mình một cái, bất lực hỏi: "Này. . . . . . Anh có cảm thấy bị người ta nhìn lén không?"
"Nhìn lén?"
Nhiếp Quân ngẩn người, bây giờ đang diễn cái tuồng anh hùng cứu mỹ nhân nào vậy? Sao có nghe không có hiểu? Anh nhìn quanh trái phải, lại không thấy có người nào khả nghi. "Ai đang nhìn trộm?"
"Không biết, tôi cảm thấy có người ở nhìn lén tôi. . . . . ."
Cô không biết là tố chất thần kinh mình quá mức hay là như thế nào, hôm nay vẫn có cảm giác bị theo dõi. "Cả ngày rồi, cảm giác kia dường như không có biến mất."
Nghe vậy, Nhiếp Quân nhíu mày lại, nhìn chỗ kín trong công viên, trong bụng mơ hồ đã nhận ra cái gì.
Sẽ không phải là truyền thông tìm được Mỹ Hà rồi quyết định đi theo cô, muốn chụp chút gì đáng giá viết tin tức? Lòng anh chùng xuống, không nói gì lôi cô đi.
"Anh Nhiếp?"
Cô sững sờ, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ hỏi: "Anh dẫn tôi đi đâu?"
"Anh nghĩ anh biết là ai đang theo dõi em."
Bước chân của anh càng chạy càng nhanh, sắc mặt rất nặng nề.
Đáng chết! Sau tin tức trên báo, anh vận dụng các mối quan hệ đè tin tức lại, phần lớn truyền thông cũng thức thời không truy xét nữa, không nghĩ đến còn có người không sợ chết tiếp tục truy cứu, đây không thể nghi ngờ chính là khiêu chiến nghiêm trọng mức độ nhẫn nại của anh.
"Anh Nhiếp? Anh nói rõ ràng chút được không?"
Cô không tự chủ được đi theo anh, vừa đi vừa nói lên nghi vấn.
"Nếu anh không đoán sai, em là bị truyền thông theo dõi, bây giờ tốt nhất đừng nói gì, đi theo anh là được."
Anh phải nghĩ cách bảo vệ cô mới được, tránh cho cô chịu sự theo dõi không nhân tính của truyền thông.
"Hả?"
Cô sững sờ, không hiểu sao mình lại bị truyền thông để mắt tới. "Anh, không phải nhầm chứ? Truyền thông sao lại để ý người không có tiếng tăm gì như tôi?" Căn bản quá vô lý!
"Em đã quên em từng lên trang đầu sao?"
Anh trợn tròn mắt, thế mới biết cô không lanh lợi bao nhiêu.
". . . . . . Còn không phải là anh hại. . . . . ." Cô uất ức, hình ảnh không hề báo động trước nhảy vào đầu, khuôn mặt cô đỏ lên, buồn phiền nói thầm.
"Em nói cái gì?"
Anh nhíu mày, quay đầu lại liếc cô một cái.
"Không có không có, tôi chẳng nói gì cả."
Cô vội vàng ồn ào, không dám nghi ngờ gì nữa.
"Tốt nhất nên như vậy." Anh nhếch môi cười, kéo cô tiếp tục đi về phía trước."Đi thôi, đừng ở đây lãng phí quá nhiều thời gian."
Nếu truyền thông muốn chơi, Nhiếp Quân anh sẽ chơi đến cùng, nhất định tìm ra tên phóng viên không có mắt này, xem bọn họ có bao nhiêu năng lực!
Lấy xe, Nhiếp Quân giao phó phụ tá Tiểu Vương của anh đi trước, sau đó liền chở Cao Mỹ Hà cấp tốc rời đi.
Cao Mỹ Hà dọc đường đi cũng không dám lên tiếng, bởi vì sắc mặt Nhiếp Quân rất khó coi, khó coi đến nỗi cô cho là mình sắp bị làm thịt, sau đó hủy thi diệt tích. . . . . .
Cô đem tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh quang thành phố càng ngày càng lạ, cô cũng càng ngày càng lo lắng, rốt cuộc tới khúc rẽ không nhịn được mở miệng hỏi: "Nơi này là nơi nào?"
"Lâm Khẩu."
Anh thuận miệng lên tiếng, chăm chú nhìn con đường phía trước.
"Tại sao phải tới Lâm Khẩu?"
Cô đối với chỗ này lạ nước lạ cái, cảm thấy có chút sợ.
"Dù sao vẫn phải tìm một chỗ nói chuyện sau này mới được." Họa là do anh gây ra, mặc kệ cô có đồng ý hay không, anh đều phải tính toán kĩ.
"Nhưng. . . . . . Nếu như quả thật là truyền thông đang theo dõi tôi, anh và tôi ở chung một chỗ không phải để họ chụp càng nhiều sao?"
Đến lúc đó không phải tin tức sẽ càng ồn ào, huyên náo thêm sao? Nghĩ đến điều này, đầu cô có chút đâu.
"Anh dám dẫn em đi, chứng tỏ anh sẽ xử lý tốt tất cả, em đừng lo lắng." Anh chê cười, hiển nhiên xem sự khốn nhiễu của cô không phải chuyện quá nghiêm trọng.
Cao Mỹ Hà trầm mặc một hồi lâu, tinh tường cảm nhận được sự săn sóc của anh.
Mặc dù cô không ngừng khước từ anh đến gần, nhưng cô gặp phải chuyện phiền toái, anh vẫn nguyện ý chìa tay ra giúp đỡ cô, bảo cô sao không cảm động?
"Vậy. . . . . . anh dẫn tôi đến nơi nào Lâm Khẩu?"
Sự nhiệt tâm của anh làm cảm động trái tim nhỏ bé của cô, thái độ của cô không cứng rắn nữa, cả giọng nói cũng dịu dàng hơn.
"Nhà anh."
Phần c
Anh hễ hỏi fthì đáp, fmuốn cô buông lỏng tâm trạng.
"Nhà fanh? Nhà anh không cphải ở Đài Bắc sao?"
cCô giật amình, sao dekhông phải là nơi lần ctrước mở tiệc chúc aemừng?
c"Anh afở Lâm Khẩu có nhà khác, akhông ở chung với ba mẹ."
eTrên thực ftế anh có rất nhiều abất động dsản phân bố ở các nơi thuộc eĐài Loan, huống chi anh đã trưởng thành rồi dcòn ở cùng ba mẹ? Cũng akhông phải là con nít chưa dứt sữa, aiz!
f"À."
Cô gật đầu, không nói chuyện nữa.
Mặc dù Cao Mỹ Hà sớm biết anh fcó hiển ehách gia thế, nhưng lúc xe lái vào cbên trong cbãi đậu xe của biệt thự thì ccô vẫn kinh ngạc cvà hoảng sợ vì căn nhà to lớn, xa hoa của eanh.
Sau khi anh ađậu xe axong đi tới bên ngoài eghế lái phụ, ga blăng thay cô mở cửa xe: "Nào, xuống xe bthôi."
Cao Mỹ Hà fsợ hãi eaxuống xe, giống như lạc lối atrong căn fbiệt thự vậy, trong lòng không ngừng tán ethưởng cdbiệt thự vô cùng xinh đẹp trước mắt.
bNhiếp Quân ddẫn cô đi vào biệt ethự, mấy người giúp việc thấy thế túm tụm lại, lễ phép bchào bọn bhọ.
cCô có chút ngại ngùng gật đầu với người giúp việc.
"Ngồi ađi."
abĐuổi người blàm thành eđoàn đi, anh cởi áo khoác xuống tùy fý treo lên thành ghế sa lon, nắm ekéo cà vạt quanh cổ, muốn cô ctùy ý ngồi.
Cô bối aerối ngồi fxuống góc bdsofa, ngẩng bđầu nhìn dphía trong dnhà trang choàng lộng lẫy, không dkhỏi cảm thán cuộc asống người ccó tiền cthật là xa hoa đến emức cô khó có thể atưởng tượng.
f"Uống trà được akhông?" Anh giật dacà vạt xuống.
"Được."
Cô phục hồi tinh thần lại đồng ý, thấy bộ dáng anh thoải mái ngồi trên edghế sa lon, giống như vương giả ra lệnh, auy nghiêm amà tuấn bemỹ.
"Từ dlúc nào em bắt đầu ccảm giác cbị theo aedõi?"
Đợi nữ fgiúp việc đưa trà bánh tới, anh bắt đầu vào vấn đề chính.
e"Sáng sớm hôm nay." fCô khẽ enhấp hớp ftrà.
"Mấy dcngày trước athì sao? Không phát achiện sao?" dAnh lại ehỏi.
"Không ccó."
cCô lắc đầu, thừa nhận mình flúc đó không có chú ý. "Có thể là thần kinh tôi quá lớn, tới bhôm nay mới phát hiện bị người ta theo dõi."
Anh cười ekhẽ, các cô gái anh fbiết, cô alà người duy nhất cdám thừa nhận sai lầm bản ethân.
Tính toán tin tức trên báo acũng nhiều engày rồi, nhất định dlà truyền thông cảm nhận được áp lực, mới kéo ddài tới chôm nay mới tìm tới acô, ngược lại anh có thể alý giải, bchính là nhà truyền ethông kia không đủ cthông minh.
cNếu đủ cthông minh aasẽ không akhiêu khích danh, cho nên bọn họ dtất phải trả giá thật cao.
ad"Anh ađang cười cái gì?"
cCô không fcảm thấy mình nói fcái gì buồn ecười, không ahiểu nụ ccười của anh từ đâu emà đến.
"Anh bcười em đủ thẳng thắn, dám bthừa nhận sức chú bý của mình echưa đủ."
Đây cũng elà ưu điểm fccủa cô, trừ vóc bfngười đẹp, fcòn có giọng nói như ftrẻ con khiến cho fbđàn ông bnghe thì thần hồn ađiên đảo, chịu được vất vả bên ngoài, ethêm một nét đẹp dnữa.
". . DiendanLeQuyDon.com. . . . Tôi thế nào thì thế ấy, có fcái gì không adám thừa nhận?" dMặt cô dđỏ bừng clên, đột fnhiên cảm thấy bên trong phòng quá nóng.
Từ nhỏ cô giáo dđã dạy bphải thành efthật, cô ckhông cho là mình blàm như vậy có dcái gì không đúng.
"Anh akhông có cnói em không etốt, em blàm gì khẩn dtrương như avậy?"
eCàng tiếp exúc với cô, anh càng thấy cô thú vị, ngay cả việc nhỏ dthế này fcũng có fthể khiến ecô phản eaứng lớn như vậy, ethật sự rất đáng feyêu.
e"Tôi không có akhẩn trương!" aCô cắn xuống môi, acánh mũi aphập phồng.
b"Được, em không khẩn trương." Anh không fnhịn được fcười to alên, cả đường cong khuôn mặt cũng theo đó cthả lỏng.
bCao Mỹ Hà fkinh ngạc bnhìn chằm bchằm khuôn mặt tươi abcười của danh, phát hiện anh acười lên cực kỳ đẹp mắt, bhại trong lòng cô không tự chủ mà đập loạn.
Hôm nay đổi blại là những cô egái khác, bđối với bsự theo bđuổi mãnh cliệt của anh cũng sẽ không ecự tuyệt chứ? Một cmực không dnể mặt, hết lần dnày đến lần khác từ chối anh, nhất định anh cảm thấy drất thất bại.
Hết cách cbrồi, cô chính là fcô gái không đáng yêu như vậy, aehoàn toàn bkhông chịu thua thế dtiến công choa tươi acvà tiền bạc của anh, muốn trách cũng fchỉ có thể trách anh tìm lầm đối tượng.
f"Sao elại nhìn danh như vậy?"
Phát hiện bcô không echớp mắt mà nhìn echằm chằm evào mình, anh buồn cười ngả cngười về ephía trước, ffcố ý kéo gần khoảng cách hai dngười.
"Không ccó, không có nha!"
cCô đỏ dmặt xấu dhổ, liên tục không fngừng ngửa người ra bsau, cảm bcgiác trên mặt sắp cbốc khói erồi.
fe"Cao dMỹ Hà, thật ra bthì em thích anh có đúng không?" Anh đột nhiên thần bí hỏi.
Cái đó câu hỏi cgiống như mũi tên bắn thẳng btắp vào tim Cao Mỹ bcHà, cô thiếu chút nữa atừ trên eghế salon nhảy dựng blên.
"Anh … anh ở ađâu mà tự tin như bvậy?"
Cô không dám tin trừng lớn mắt, flắp bắp afchỉ trích canh.
"Người làm ăn chính là dựa vào là kiểu tự tin này."
Anh ngồi elại tư bthế cũ, dthoải mái ddựa sát vào thành ghế sa lon mềm mại, vẻ mặt etự do tự ctại. "Huống ehồ nếu em không dthích anh, tại sao phải đỏ mặt chứ?"
~~~ HẾT CHƯƠNG ~~~