Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

chương 198: c198: họ của các bé cưng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bà Tần cúp điện thoại của Tần Lãng xong thì quét dọn phòng của Tân Lãng một lần nữa, xác định nhà sạch sẽ đến phát sáng thì mới rời khỏi phòng.

Sau đó bà nhìn đồng hồ, đã sáu giờ chiều nhưng ông Tân vẫn chưa về.

Bà gọi điện thoại cho ông Tn để hỏi thăm.

Ông Tần nói đã đến nhà, đang ở tầng một.

Bà Tần đi xuống tăng một, phát hiện ông Tăn đang ngồi ở quầy thu ngân. Ông đang tính tiền cho. hàng xóm mua trái cây.

Người hàng xóm căm trái cây rời đi, bà Tần gọi ông Tần đi xào rau, bà đã nấu cơm xong rồi.

Ông Tần ấp úng nói: "Tối nay bà xào rau đi, tôi ở đây trông cửa hàng”

Bà Tân phát hiện ông Tân có gì đó không đúng. lắm, bà đi đến bên cạnh ông, quan sát ông từ trên xuống dưới, sau đó nhìn thấy một lọ đầu hồng hoa trên bàn.

Bà cầm lấy cái hộp rỗng hỏi: “Ông mua à? "

Ông Tần nói ra: “Không phải, có thể vừa rồi có khách hàng mua xong, lại vứt hộp rỗng ở đây."

“Thật sao?” Bà Tân nhíu mày lại, sau đó vẻ mặt hung dữ nói: “Tần Viễn! ông cứ nói thật với tôi, yên tâm tôi sẽ không tức giận."

Ông Tần còn muốn che giấu, Tiểu Ngô đã sắp xếp hàng hóa xong chuẩn bị về nhà, lúc này mở miệng nói “Dì La! lúc nãy chú Tãn đi xe máy bị ngã xuống đất”

Ông Tần trừng mắt liếc Tiểu Ngô, Tiểu Ngô lập tức bỏ chạy.

La Tĩnh nhìn ông Tân: “Tân Viễn, ông to gan lảm, té xe lại không nói với tôi một tiếng! Ông muốn tôi tức chết saol"

“Có nghiêm trọng không? Mau đưa chân cho tôi xem một chút"

Tần Viễn biết không giấu được, đành phải xoay người đưa chân ra, sau đó còn nói: "Không sao! Chỉ ngã một chút thôi à, chuyện nhỏ mà thôi tôi bôi dầu Hồng hoa là được”

La Tĩnh không trả lời, ngồi xổm người xuống thấy đầu gối của ông có máu, còn rách cả quần nữa.

Có thế nhìn thấy đầu gối của ông đang chảy máu.

La Tĩnh đứng người lên, dùng ngón tay chọc vào trán Tân Viễn: "Ông chỉ biết chọc tức tôi, tôi cõng ông đến bệnh viện xử lý vết thương!.

||||| Truyện đề cử: Sát Thần Chí Tôn |||||

“Không cần đi bệnh viện... Thật sự chỉ là chuyện nhỏ."

“Tần Viễn! Ông cho rằng mình còn là trẻ con sao, té một cái thì đứng lên là được! Bây giờ ông đã là người trung niên, té một cái cũng có thể mất mạng. Còn nói là việc nhỏ sao? Ông câm miệng cho tôi.”

Đừng nhìn La Tĩnh là nội trợ trong gia đình, thế nhưng trước đó bà và Tân Viễn cố gắng làm việc ở Thượng Hải. Đã từng trải qua rất nhiều khổ cực, sức lực rất lớn, cõng Tần Viễn chỉ vất vả một chút chứ không thành vấn đề.

Bọn họ đi đến cửa, dì Hạ nhìn thấy chạy tới hỏi thăm. Khi biết được Tần Viễn bị ngã xe, vội vàng nói bọn họ đến bệnh viện trước không căn nấu đồ ăn, bà ấy sẽ nấu nhiều một chút lát nữa cùng bọn họ ăn chung.

Sau đó bà lại giúp La Tĩnh gọi xe taxi, đỡ Tân Viễn lên xe rồi di Hạ mới về nhà bận rộn.

Hai người đến bệnh viện, bởi vì năm nay ông Tân đã bốn mươi bảy tuổi đã vào thời kỳ trung niên, cho nên xương cốt bắt đầu thoái hóa. Bác sĩ liệt kê các hạng mục cần kiểm tra cho ông Tân, để ông đi làm kiểm tra trước rồi sau đó mới kết luận.

Có rất nhiều người già hơn sáu mươi tuổi ngã một cái, dẫn đến gãy xương nhiều nơi. Lúc ấy không nhìn ra, nhưng có thể qua đời rất lớn.

Bà Tân đỡ ông Tần đi làm kiểm tra, bao gồm cả chụp CT.

Sau khi kiểm tra xong cũng đến tám giờ tối, bác sĩ nhìn hình chụp CT và các kết quả kiểm tra khác rồi nói: "Không có gì đáng lo, không gãy xương, khớp cổ tay bị thương và đầu gối chỉ bị trầy da một chút”

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn thoáng qua ông Tần, nâng mắt kính nói ra: "Lúc ông ngã xuống đã dùng tay chống đúng không?”

“Ừm"

“Ừm! Tốt lắm, có thể tránh gãy xương hông là rất tốt. Gãy xương hông rất nghiêm trọng, có thể nguy hiểm đến tính mạng, may là lần này không sao. Hai người đi lấy thuốc xong thì về nhà nghỉ ngơi là được, không cần nằm viện”

Bác sĩ kê đơn thuốc trên máy tính, sau đó đưa đơn thuốc cho bà Tần.

“Cảm ơn bác sĩ” Bà Tân cầm đơn thuốc, đỡ ông Tần ra cửa rồi đi xuống lầu.

“May là lần này không sao, Tân Viễn! Ông không thể lái xe máy chậm một chút sao? Chạy nhanh như vậy làm cái gì? Hiện tại con của chúng ta vốn phải chăm sóc cho con dâu và ba đứa nhỏ đã rất vất vả, nếu còn phải quan tâm đến ông thì còn mệt mỏi thế nào nữa đây?"

“Hai chúng ta phải chăm sóc cho mình thật tốt, đừng tạo thêm phiền phức cho con trai! Ông có nghe không?”

Ông Tân đưa tay vuốt mặt bà Tân, vừa cười vừa nói: “Tôi biết rồi, hôm nay tôi cũng không chạy nhanh. Do tôi không chú ý mặt đường có cái hố, lúc chạy qua mới ngã xuống.. ”

“Cũng may tốc độ không nhanh, nếu không thì không chỉ có trầy da thôi đâu”

“Mà bà nhìn vừa rồi bác sĩ còn khen ngợi tôi đó."

“Được rồi! Đừng nóng giận, cười một cái đi.

Bà Tân đẩy tay ông Tân ra, đỡ ông xuống tầng một nghỉ ngơi, vẻ mặt đi trả tiền lấy thuốc.

Sau khi bà lấy thuốc xong, cầm điện thoại di động muốn gửi tin nhắn cho Tần Lãng, nói chuyện ông Tần ngã, nhưng vừa gõ hai chữ lại xóa đi.

Sau đó bà tắt điện thoại di động, quay đầu lại trừng mắt liếc ông Tần vẫn đang tươi cười nhìn mình.

.....

Chín giờ rưỡi tối, Tô Thi Hàm tỉnh lại gọi video cho Phương Nhã Nhàn để chào hỏi ông bà nội, cho hai người xem ba cục cưng đang ngủ.

Cha mẹ Tô Thi Hàm đến nơi lúc bảy giờ tối, kể chuyện của Tô Thi Hàm và Tân Lãng còn có ba bé con với hai người già, làm công tác tư tưởng cho bọn họ.

Cũng nói tốt về Tân Lãng ở trước mặt bọn họ.

Hai người chưa từng gặp Tân Lãng, chẳng qua biết cha mẹ Tô Thi Hàm thương con gái, nếu như Tần Lãng đối xử không tốt với Tô Thi Hàm, hai người cũng sẽ không khen ngợi Tần Lãng như thế.

Cho nên lúc hai người gọi video với Tô Thi Hàm thì không nói nhiều chỉ nhìn các cục cưng, thậm chí ông cụ Tô còn giành lấy điện thoại để xem cho rõ,

Ông nội Tô Thi Hàm nhìn ba đứa bé đang ngủ, giọng nói cũng nhỏ đĩ: “Thật là đáng yêu! Hàm Hàm, các cháu vất vả rồi, mau nghỉ ngơi đi. Ông nghe mẹ con nói ngày mai còn phải lên đường”

“Vâng, ông nội."

Ông nội Tô Thi Hàm cúp máy, hỏi tên đãy đủ của ba đứa nhỏ,

Ông cụ nghe tên của các cháu đều họ Tần thì hơi nhíu mày: "Tại sao không có đứa nào mang họ Tô?”

Cha mẹ Tô Thi Hàm sửng sốt một chút.

Hai người không nghĩ tới chuyện này.

Bà nội Tô Thi Hàm nói: “Cùng họ Tần cũng tốt! Nếu có một đứa họ Tô, đến lúc đó ba anh em đi học, người khác sẽ thắc mắc vì sao có một đứa không cùng họ? Chắng lẽ cha mẹ tái hôn? Lời này có phải quá khó nghe hay không”

Ông cụ Tô trừng mắt liếc bà cụ Tô, bà cụ đành sờ sờ mũi.

Ông nội Tô Thi Hàm hết sức nghiêm túc nhìn về phía Tô Vĩnh Thắng hỏi: “Ba đứa nhỏ cũng chưa vào hộ khẩu đúng không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio