Đệ kêu bậy bạ gì đó.
- --
Đa đa: Cha, ba, bố
- --
Quân Cảnh Hành tức giận phất tay áo bỏ đi. Lòng y thầm hạ quyết tâm lần thứ rất nhiều số, sau này cóc quan tâm tới sống chết của ông nội nhỏ kia nửa.
Sau khi chọc Quân Cảnh Hành tức giận bỏ đi Tuế Yến mới kéo Đoan Minh Sùng vào phòng: "Ta còn tưởng là ngươi bận bịu thời gian nữa, sao mới đó đã đến đây rồi."
Đoan Minh Sùng vẫn nhìn hắn chăm chú, thấy hắn chẳng khác gì so với ngày thường thì hơi nghi ngờ mấy lời sáng sớm hôm nay Quân Cảnh Hành nói có phải là thật hay không.
Tuế Yến không thấy y đáp lời thì ngoái đầu gọi: "Điện hạ?"
Lúc này Đoan Minh Sùng mới tập trung lại, y cười nói: "Mấy ngày này không có chuyện gì quan trọng cần xử lý cả nên tới đây ở với ngươi nhiều hơn."
Tuế Yến kêu Hải Đường bê trà lên, y chớp mắt hỏi: "Nhớ ta sao?"
Đoan Minh Sùng vô cùng thành thật mà gật đầu: "Ừ."
Tuế Yến buông tay y ra: "Nhớ ta thì trả sách truyện lại đây, ta biết ngươi chưa vứt."
Đoan Minh Sùng đánh trống lảng: "Ờm, ngươi muốn ăn bánh bao của Vãn Phong lâu à, ta đưa ngươi đi ăn."
Tuế Yến nén cười: "Thái tử đương triều đưa nam sủng của mình tới hoa lâu à?"
Lần nào Tuế Yến tới đấy cũng đều là vì ăn bánh bao, Đoan Minh Sùng cũng suýt quên mất đó là chốn phong trần. Y bất mãn liếc nhìn Tuế Yến: "Rút lại lời ban nãy đi."
Tuế Yến cười vui hơn, hắn nghiêng người tới trước ôm cổ Đoan Minh Sùng, thổi nhè nhẹ vào tai y, vừa cười vừa nói: "Sao nào, điện hạ không muốn nghe à? Hồi trước ta dạy điện hạ thế nào, gặp phải lời mình không muốn nghe… ưm!"
Hằn còn chưa nói xong, Đoan Minh Sùng đã dùng thân thể thực hành để tỏ ý mình không quên lời hắn dạy, y cúi người xuống chặn môi hắn lại.
Tuế Yến bị hôn tới mức trong mắt hiện ra tầng hơi nước, sau khi rời môi, hắn khẽ thở , vậy mà vẫn còn sức đi trêu Đoan Minh Súng, tự tìm đường chết.
"Quả nhiên điện hạ chưa quên, xem ra là do ta dạy giỏi."
Đoan Minh Sùng gần như bị hắn chọc tức cười, y vươn tay khẽ khàng phác họa đuôi mắt của Tuế Yến, đến gần nhìn mới thấy màu xanh sẫm nơi đáy mắt hắn.
Nhớ lại lời Quân Cảnh Hành, Đoan Minh Sùng không chắc lắm bèn thử hắn: "Tối qua ngươi ngủ không ngon à?"
Nói đến ngủ thì Tuế Yến lại ngây người rồi cười nói: "Tối qua ngủ với điện hạ, sao mà ngủ không ngon cho được?"
"Vậy sao nửa đêm tỉnh dậy ta vẫn thấy ngươi còn mở mắt?"
Tuế Yến sững sờ, chút huyết sắc ít ỏi còn sót lại trên mặt rút sạch. Hắn không chắc là Đoan Minh Sùng có thử mình hay không, suốt đêm qua Đoan Minh Sùng không hề mở mắt nhưng hắn lại sợ mình lỡ quên mất gì đó đành gồng lên đáp: "Nói linh tinh, ta mê ngủ muốn chết, có thời gian sao lại không đi ngủ chứ, điện hạ đang nói đùa với ta đấy à?"
Đoan Minh Sùng yên lặng nhìn hằn, mặt chẳng chút gợn sóng.
Y nghĩ thầm: "Tim đập nhanh hơn ban nãy nhiều, hắn đang nói dối."
Vậy thì những gì Quân Cảnh Hành nói là thật.
Đoan Minh Sùng hít sâu một hơi, y gượng khống chế biểu cảm trên mặt, vừa cười vừa nói: "Bị ngươi phát hiện rồi."
Tuế Yến liếc ngang y một cái rồi lén lút thở phào.
Tuế Yến đã bệnh tới vậy, Đoan Minh Sùng cũng chẳng còn tâm tư về đông cung bèn dứt khoát ở lại hầu phủ. Dù sao không còn Đoan Như Vọng khuấy nước đục trong triều, đại thần nội các có thể xử lý ổn thỏa mấy chuyện vặt kia. Còn về mớ sổ con trách cứ thái tử vô cớ ngủ lại ngoài cung thì y lờ đi hết.
Đoan Minh Sùng ở lại hầu phủ đêm thứ hai, sau khi nằm đấy vờ ngủ say thì cảm nhận được Tuế Yến lục lọi sột soạt ngăn tủ đầu giường hồi lâu rồi cầm ra thứ gì đó.
Đoan Minh Sùng hé mắt nhìn thì thấy Tuế Yến cuộn tròn người lại, hắn mở to mắt nhét mớ lá cỏ vào miệng mình.
Đoan Minh Sùng: "..."
Hình như cỏ thuốc này rất đắng, Tuế Yến cắn răng nhai, mặt hắn nhăn dúm dó, hai chân bất giác quẫy đạp.
Tuế Yến nhỏ giọng hít hà mãi, hắn không nhịn được rì rầm: "Đắng quá đắng quá. Phì, mình phải giết Quân Cảnh Hành a a a!"
Đoan Minh Sùng: "..."
Ngươi chê đắng ngươi còn ăn chi?
Mới đầu Đoan Minh Sùng không hiểu gì cả, sau đó y mới phát hiện ra nguyên do.
Suốt đêm Tuế Yến không hề ngủ, hễ có vẻ gà gật buồn ngủ thì hắn lại lục ngăn tủ. Có thuốc vào miệng, hắn bị đắng tới nỗi quẫy đạp đôi chân nhưng vẫn cố chết ăn vào, cưỡng ép bản thân duy trì sự tỉnh táo.
Đoan Minh Sùng thức trắng đêm, y cảm thấy con tim mình đau tới mức suýt chảy máu.
Những ngày qua, lẽ nào hắn đã sống như vậy sao?
Sợ gặp ác mộng, sợ không phân biệt được cơn mơ đời trước và hiện thực kiếp này mà tự giày vò bản thân sao?
1
Lòng Đoan Minh Sùng không kiềm được mà sục sôi cơn giận không lý do, là giận bản thân mình.
Y bắt đầu oán hận sao bản thân không phát hiện ra chút khác lạ nào, lúc Tuế Yến gặp ác mộng sao không kịp thời đến bầu bạn với hắn.
Nhìn mấy năm trước tâm tình Tuế Yến bế tắc nghẹn khuất như vậy cũng đủ biết đời trước hắn đã sống thế nào. Nếu đời này coi như một giấc mộng hoang đường, hắn tưởng đâu kiếp trước là hiện thực, như vậy sẽ đau đớn đến nhường nào đây?
Đoan Minh Sùng gần như không dám nghĩ đến.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đoan Minh Sùng vờ như lúc vừa ngủ dậy mở mắt ra, Tuế Yến lập tức dựa vào lòng y, rặt một bộ đang ngủ say, thành thạo vô cùng.
Đoan Minh Sùng: "..."
Bỗng chốc y không biết nên nói gì.
Sau khi trời sáng, hai người rời giường. Tuế Yến lại hệt như ngày thường, có tinh thần vô cùng. Hắn ăn cơm uống thuốc chọc tức Nguyệt Kiến, vui vẻ híp cả mắt.
Đoan Minh Sùng ngồi cạnh nhìn Tuế Yến với Quân Cảnh Hành nói chuyện, hồi lâu sau mới hạ quyết tâm. Y nói với Lạc An đứng hầu bên cạnh: "Chắc hầu gia khát rồi, đi chuẩn bị trà đi."
Lạc An ngẩng đầu nhìn vào mắt Đoan Minh Sùng rồi đột ngột cúi đầu, thấp giọng đáp: "Vâng."
Cỏ mọc cao, chim bay lượn, hoa hải đường trong sân đã chớm nụ.
Tuế Yến chọc giận Quân Cảnh Hành làm y suýt thăng thiên, hắn vui vẻ nhảy chân sáo đến chỗ Đoan Minh Sùng: "Điện hạ điện hạ, mấy ngày nữa hoa trong sân sẽ nở, tới chừng đó ta hái tặng hết cho người nhé."
Đoan Minh Sùng đưa ly trà cho hắn, y lắc đầu rồi cười nói: "Không cần đâu, hoa của ngươi cũng không dễ gì nở được, cứ để vậy đi."
Tuế Yến dẫu môi cầm ly trà, hắn cúi đầu, không mảy may cảnh giác uống một ngụm rồi bỗng cau mày: "Sao mùi này kì kì?"
"Có à?"
Tuế Yến lại uống ngụm nữa, hắn ngờ vực: "Có thể là do ta đắng miệng thôi, không sao."
Đoan Minh Sùng mỉm cười nhìn hắn uống hết ly trà mới nói: "Vài ngày nữa là đến sinh thần của ngươi rồi, ngươi muốn tổ chức thế nào?"
Tuế Yến bỏ ly trà xuống, hắn cáu tiết liếc ngang: "Điện hạ còn dám nói hả, sinh nhật mấy năm trước ngươi mà không bận thì cũng không ở kinh thành. Nghĩ kỹ lại ngươi chưa ở bên ta vào ngày sinh thần lần nào hết."
"Không phải giờ ta nhớ tới rồi à? Ngươi muốn thế nào cũng được."
Tuế Yến vắt chân ngồi lên án, hắn nhìn Đoan Minh Sùng, không biết nghĩ ra gì mà bỗng nhếch môi cười, hơi hơi cúi người kề sát đến bên tai Đoan Minh Sùng rồi nói khẽ: "Ta muốn đến suối nước nóng chỗ tiểu trúc ở ngoại ô để mừng sinh thần."
Đoan Minh Sùng: "..."
Y ngẩn ra, kế đó mang tai đỏ tía.
Tuế Yến kéo tay áo của y, híp mắt hỏi: "Được hôn? Được hôn nè?"
Đoan Minh Sùng gượng đanh mặt: "Được."
Tuế Yến đột ngột hất tay áo y ra, cười to hơn: "Ngươi thì dĩ nhiên là được rồi, dù sao kẻ bị lăn lộn cũng chỉ có ta."
Đoan Minh Sùng bất đắc dĩ xoa mày.
Tuế Yến ngồi một hồi, không biết là quá mệt hay do thuốc trong ly bắt đầu có phát huy công hiệu, mí trên mí dưới mắt hắn cứ nhớ nhung nhau suốt, có vẻ nhanh thôi sẽ không chịu nổi mà thiếp đi.
Hắn thầm bấu vào lòng bàn tay mình, cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo, chỉ là nụ cười có chút mệt mỏi. Đoan Minh Sùng thấy thuốc có tác dụng thì nửa ôm hắn về phòng.
Tuế Yến mê mang bị kéo vào, bị đẩy ngồi xuống giường. Đã nhiều đêm hắn chẳng chợp mắt, bây giờ trông thấy chiếc giường mềm mại thì muốn nhào tới theo bản năng, phải liều mạng kiềm chế lại trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Đoan Minh Sùng đứng đấy nhìn bản năng và lý trí của hắn đánh nhau thì nhẹ nhàng hỏi: "Không buồn ngủ à?"
Tuế Yến nhéo mình một cái, hắn như con vịt đến chết còn cứng miệng mà lắc đầu: "Không buồn ngủ, không buồn ngủ xíu nào."
Đoan Minh Sùng không nói gì, y chỉ thở dài khe khẽ.
Càng lúc Tuế Yến càng buồn ngủ nhưng hắn vẫn gượng chống chọi, không dám nhắm mắt lại.
Đoan Minh Sùng nhìn dáng vẻ này của hắn thì không đành lòng. Y ngồi xuống vịn bờ vai Tuế Yến, nhẹ giọng hỏi: "Sao không nói với ta?"
Tuế Yến phản ứng có hơi chậm, mê mang hỏi lại: "Cái gì?"
Đoan Minh Sùng không nói gì, Tuế Yến tự nghĩ hồi lâu thì bỗng rõ y đang nói cái gì.
Phản ứng đầu tiên của hắn sau khi hiểu ra là giãy giụa muốn xuống giường đi tìm Quân Cảnh Hành tính sổ, Đoan Minh Sùng vội giữ hắn lại: "A Yến!"
Tay chân Tuế Yến không còn sức mà giãy giụa nhưng miệng vẫn la hét: "Quân Cảnh Hành là tên khốn, ta… ta phải chém y, ngươi đừng cản, cản ta…"
Đoan Minh Sùng còn đang đau lòng đã bị hắn chọc cho dở khóc dở cười, y ôm hắn vào lòng, không cho hắn giãy giụa tứ chi nữa, đợi đến khi hắn không còn sức vùng vẫy mới nhẹ nhàng buông người ra.
Tuế Yên yên tĩnh lại, vành mắt đỏ ửng.
Đoan Minh Sùng lại dịu dàng hỏi lần nữa: "Sao không nói với ta? Ngươi đang sợ cái gì vậy?"
Tuế Yến nghiêng đầu ho một tiếng mới gác trán lên vai y, hắn thì thầm: "Trước kia ta có nói với ngươi đời trước ta chết vào tiết hoa đăng năm mình 23 tuổi chưa?"
Đoan Minh Sùng sững sờ.
Y chỉ biết đời trước Tuế Yến vì Đoan Chấp Túc mà chịu nhiều khổ nạn, còn chuyện này y lại chẳng hay.
"Còn nữa, hôm đó Canh Tuyết đại sư tới đây nói với ca của ta, trước năm 23 tuổi ta có một kiếp, bắt buộc phải rời kinh thành mới tránh được."
Đối với chuyện quỷ thần, Đoan Minh Sùng đều là nửa tin nửa ngờ, nghe Tuế Yến nói vậy, y bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Đoan Minh Sùng ướm hỏi: "Vậy nên ngươi sợ ta sẽ đưa ngươi đi nên mới không nói với ta à?"
Tuế Yến vội lắc đầu: "Không không, ta không có suy nghĩ đó, ta chỉ thấy chuyện mơ mộng chả thể nào lấy mạng người được cho nên không nghĩ nhiều."
Đoan Minh Sùng cảm nhận được con tim hắn đập nhanh hơn. Y nghĩ thầm: Lại nói dối.
Người tiêu sái thẳng thắng như Tuế Yến không thể nào nói chút do dự không quyết đoán này của bản thân với người khác.
Tuế Yến ngẩng đầu, hắn dè dặt nhìn Đoan Minh Sùng rồi thì thầm: "Điện hạ, ngươi sẽ không đưa ta đi, phải không?"
Đoan Minh Sùng mở miệng nhưng chẳng nói được gì, lát sau mới khó khăn hỏi: "Hôm trước... Canh Tuyết đại sư nói gì với ngươi?"
Tuế Yến sững sờ rồi trừng mắt nhìn y: "Ngươi phái người theo dõi ta?"
"Không phải, là hôm qua Giang Ân Hòa nói với ta."
Tuế Yến nghe vậy mới thôi trừng y, hắn nghĩ thì thấy hơi chột dạ mới sáp tới hôn khóe môi Đoan Minh Sùng để làm lành.
Đoan Minh Sùng thờ ơ không chút dao động đẩy trán Tuế Yến ra rồi nói: "Vì cái này mà ngươi thà rằng tự mình chịu đựng cũng không muốn nói cho ta hay để ta với ngươi cùng nhau giải quyết sao?"
Tuế Yến nói nhỏ: "Ngay cả nhị ca ta còn chưa nói."
Đoan Minh Sùng gật đầu: "Vậy là ngang hàng…"
Không phải, không ngang hàng.
Đoan Minh Sùng xoa mi tâm, y cảm thấy đầu mình trướng lên.
Tuế Yến đã bị bỏ thuốc, nói chuyện với Đoan Minh Sùng một hồi, càng lúc càng không chịu được, rất nhanh cả người hắn đã mềm nhũn. Bấy giờ hắn mới muộn màng nhận ra, sợ hãi mà nhìn y: "Ngươi…"
Đoan Minh Sùng nói khẽ: "Ngủ đi, có ta ở đây."
Tuế Yến tức đến nổi muốn giơ chân đạp y nhưng ngặt nỗi mới giơ nửa chừng đã hết sức mà rơi xuống, không nhấc lên được nữa.
Đã nhiều ngày liền hắn không ngủ, cả người mệt mỏi vô cùng. Hắn ngủ từ buổi trưa đến tận khi tà dương ngả về tây mới mờ mịt tỉnh lại.
Đoan Minh Sùng vẫn luôn ngồi cạnh giường trông chừng hắn, thấy hắn mở mắt ra mới kề sát đến: "A Yến."
Tuế Yến vừa tỉnh lại, có hơi mịt mờ, hắn ngơ ngác nhìn quanh sau đó tầm nhìn mới dừng lại trên người Đoan Minh Sùng.
Y có nghe Quân Cảnh Hành nói sau khi Tuế Yến tỉnh dậy có thể không nhận ra ai, y gần như kinh hoảng nín thở chờ đợi hắn cất tiếng.
Tuế Yến ngơ ngác thật lâu, bàn tay giấu trong chăn khẽ động, hắn khàn giọng cất tiếng gọi.
Hắn gọi Đoan Minh Sùng: "Cha ơi."
1
Đoan Minh Sùng: "..."
Y suýt chút nữa là tắt thở luôn.
Con dao nhỏ hắn giấu trong tay áo đã cắt mấy vết lên bàn tay trong chăn từ lâu, cơn đau đã kéo hắn về hiện thực. Hẳn là vì báo mối thù Đoan Minh Sùng chưa có sự đồng ý của mình đã đánh thuốc, Tuế Yến không hề mang theo gánh nặng tâm lý mà gọi "cha" báo hại Đoan Minh Sùng ngu người luôn.
Tuế Yến thấy y sợ điếng người thì lại khiến chết kêu thêm tiếng nữa: "Cha ơi."
Đoan Minh Sùng: "..."
Sợ tới nỗi tim muốn ngừng đập luôn.
Còn chưa đợi y phản ứng, tiếng nghiến răng nghiến lợi bên cạnh đã vang lên.
"Tuế, Vong, Quy! Đệ đang kêu bậy bạ gì đó?"
Tuế Yến sửng sốt ngoái đầu nhìn.
Mặt Tuế Tuần đen như đít nồi, y hung dữ hung tợn hung tàn trừng thằng con bất hiếu nhận cha bậy bạ kia.
1
Tuế Yến: "..."
Tự nhiên cái Tuế Yến sợ nhũn chân.
Lời tác giả:
Tuế Yến: Ba!! QAQ
[Lần này thật sự sợ tới mức kêu ba luôn.]