Đại bất kính.
Tuế Yến không hề khách sáo, hắn khoác áo choàng đen của Đoan Minh Sùng lên người rồi cười lạnh một tiếng, sau đó phất tay áo bỏ đi.
Tiểu trúc giữa hồ cũng chẳng bao lớn, để mặc hắn chạy cũng chẳng chạy được tới đâu, Đoan Minh Sùng cũng tùy hắn.
Y đứng dậy xoa đầu gối thoáng đau của mình rồi ra ngoài cầm hộp chè với điểm tâm. Chốc sau, Tuế Yến lén lút chạy vào, hắn dựa vào khung cửa nhìn trộm.
Đoan Minh Sùng đọc sách ở ngoại thất, không nóng không vội, y thoáng nhìn hắn rồi mới cười nói: "Đói rồi à?"
Thấy bị phát hiện, Tuế Yến cũng lười nấp, hắn sửa sang lại áo sống rồi đứng dậy bày ra ra vẻ bình tĩnh: "Ta chỉ sợ bệ hạ ở đây một mình lại nhàm chán."
Thân là thần tử, nên san sẻ nỗi lo với hoàng đế.
Tuế Yến tự tìm lý do cho mình rồi cất bước đi vào ngồi xuống ghế.
Đoan Minh Sùng thấy hắn đói sắp không chịu nổi thì không đành lòng trêu nữa, y đưa canh giải rượu đầy trong bát còn đang ủ ấm trên bếp lò cho hắn rồi hỏi: "Còn đau đầu không? Uống chút này đi."
Tuế Yến ra vẻ rụt rè: "Khỏi đi khỏi đi."
Tay thì thành thật đón lấy, uống cạn nửa bát.
Đoan Minh Sủng nhịn cười, y lại đẩy cháo ngọt với điểm tâm sang: "Thử cái này đi."
"Khỏi đi khỏi đi, ta không đói tí nào cả."
Miệng nói thế thôi chứ tay cầm lấy, vừa ăn vừa cong hết cả mắt.
Vẻ dịu dàng trong mắt Đoan Minh Sùng như muốn tràn hết ra ngoài. Ba năm không gặp, Tuế Yến vẫn không thay đổi chút nào, tùy tiện lấy ít chè, lấy điểm tâm là có thể dỗ hắn vui vẻ tít tắp.
Ăn no uống đủ, Tuế Yến còn không khách sáo kéo tay áo rộng của Đoan Minh Sùng lên lau miệng.
Đoan Minh Sùng: "..."
Khóe môi y co rút, cố nhịn không hất tay áo vào mặt hắn.
Sau khi lòng mình mãn nguyện, Tuế Yến mới nói đến chuyện chính: "Rốt cuộc chừng nào ngươi mới thả ta đi."
Đoan Minh Sùng thu tay áo lại, thản nhiên nói: "Ta cũng có nhốt ngươi đâu."
Tuế Yến nhìn y bằng vẻ kỳ lạ: "Vậy thuyền ở ngoài đâu? Thuyền hoa đâu? Đâu hết rồi? Hôm qua ta còn thấy nhé, sao hôm nay không có chiếc nào hết vậy?"
"Đang kỳ quốc tang, trên dưới cả thành đều theo luật không uống rượu mua vui bằng không sẽ bị coi như đại bất kính. Tất nhiên thuyền hoa du ngoạn cũng phải dừng hoạt động."
Tuế Yến nghe y bịa bừa thì nói: "Vậy dù cho chúng ta bị nhốt trên đảo không người, cầu cứu cũng không được à?"
Đoan Minh Sùng gật đầu: "Đúng vậy đó."
Tuế Yến thấy y còn hiên ngang gật đầu thì không dám tin mà nhìn y, hắn còn nhìn quanh quất xem có phải tiểu điện hạ chính trực công bằng trước kia của mình đã bị người ta tráo mất hay không.
"Bệ hạ, chúng ta nói lý lẽ chút đi." Tuế Yến nhịn lại ham đá y, thật lòng nói chuyện, "Bằng vào mấy chuyện phá bĩnh người làm năm đó, ta người đều rõ cả, chuyện này rõ ràng toàn ngươi sai, ngươi thật lòng xin lỗi ta còn thể phiên phiến cho qua, giờ bị ngươi trộn vào chuyện khác, ngươi nói coi…"
Tuế Yến ghét bỏ liếc y: "Ta không đánh ngươi coi như ta có giáo dục, ngươi còn giam ta ở đây, ấn đầu bắt ta tha thứ cho ngươi cơ đấy."
Đoan Minh Sùng: "..."
Y nói nhỏ: "Hồi nãy ngươi đá ta rồi…"
"Đó là trọng điểm hả?"
Đoan Minh Sùng sợ hắn giận nữa bèn vội hùa theo: "Ừa ừa ừa, là ta sai, mới nãy vừa gặp ta đã thật lòng xin lỗi ngươi rồi."
Tuế Yến hỏi ngược lại: "Ngươi thật lòng không?"
"Thật thật mà."
"Phì, thật lòng sao còn chưa trả tiền cho ta?"
Đoan Minh Sùng: "..."
Quả nhiên ba năm không gặp, Tuế Yến đã thay đổi thật nhiều.
Trong một chốc, Đoan Minh Sùng không rõ là sau khi mình giao ra nghìn vàng, hắn sẽ không buồn để ý đến mình nữa hay sẽ tha thứ cho mình ngay. Y chỉ còn cách kiên nhẫn giảng giải: "Bây giờ ta thật sự không có nhiều tiền tới vậy, hay là chúng ta về kinh đi. Đến kinh thành ta sẽ cho người đưa nghìn vàng đến thẳng hầu phủ."
Tuế Yến không ngu, hắn cười lạnh, xoay người phất tay áo bỏ đi. Đến tối hắn mới quay vào từ bờ hồ, Đoan Minh Sùng đã chuẩn bị sẵn bữa tối chờ hắn.
Tuế Yến cũng đói cả nửa ngày, hắn chẳng hơi đâu đấu khẩu với Đoan Minh Sùng, ngồi xuống là ăn ngay.
Ăn xong, hắn quen cửa quen nẻo chui vào nội thất. Đoan Minh Sùng vừa định theo vào, Tuế Yến đã quay lại, cực kỳ hung dữ nói với y: "Không cho vào."
Đoan Minh Sùng vô tội: "Nhưng tiểu trúc giữa hồ có mỗi gian này."
"Ta mặc kệ, dù sao cũng không cho vào đấy."
Hắn nói xong thì phất tay áo đi vào nội thất, rèm châu va leng keng loảng xoảng.
Đoan Minh Sùng đứng tần ngần ra đấy hồi lâu mới rón rén đi vào.
Chắc Tuế Yến cũng thấm mệt, hắn đã cởi y phục, trèo lên giường, hắn chỉ chiếm nửa chiếc giường, nằm đưa lưng ra cửa, hình như đã ngủ say.
Đoan Minh Sùng thở ra thật nhẹ nhàng, y cũng chải chuốt rửa mặt một phen rồi rón rén bò lên giường.
Y vừa nằm xuống, Tuế Yến đang ngủ say nói mớ gì đó, hắn trở mình, cả người tông vào lòng Đoan Minh Sùng.
Đoan Minh Sùng giật nảy, y cúi đầu thấy hắn vẫn nhắm nghiền mắt mới yên tâm.
Sắc trời đã muộn, y rón rén ôm Tuế Yến, nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn cảm giác được người trong lòng khẽ động. Đoan Minh Sùng vẫn không nhúc nhích, y định bụng xem Tuế Yến sẽ phản ứng thế nào.
Đêm đã khuya, quạnh quẽ tĩnh mịch, âm thanh trong màn có mỏng manh hơn vẫn có thể nghe rõ ràng.
Đoan Minh Sùng lắng nghe hơi thở bất an của Tuế Yến, dường như hắn đã tỉnh, kế đó bàn tay rúc vào trong ngực y từ từ di chuyển lên trên.
Bàn tay của Tuế Yến khẽ khàng nâng khuôn mặt tuấn mỹ của Đoan Minh Sùng lên, dịu dàng vuốt ve.
E dè thận trọng hệt như đang chạm vào món đồ sứ xinh đẹp quý giá.
Tim Đoan Minh Sùng nện như đánh trống, nội tâm y không thể khống chế ùa lên niềm vui điên cuồng… Ba năm không gặp, A Yến của y vẫn nhớ nhung y, cảnh tượng gà bay chó nhảy ban ngày cũng chỉ là đang làm nũng mà thôi.
Động tác dịu dàng nhẹ nhàng đó của Tuế Yến như đút viên định tâm hoàn cho Đoan Minh Sùng vậy, y không còn thấp thỏm lo âu như trước nữa.
Đoan Minh Sùng đang tự nghĩ tự cảm động thì chợt thấy cánh tay gác hai bên mình nhẹ nhàng di chuyển, kế đó dịu dàng dừng lại trên cổ.
Đoan Minh Sùng: "..."
Cánh tay ấm nóng của Tuế Yến nhẹ nhàng vòng qua cổ y, trở tới trở lui như đang đo đạc gì đó, hình như đang nghĩ coi phải bóp thế nào mới thuận tay.
Đoan Minh Sùng sợ tới nỗi thở thật nhẹ.
Tuế Yến cố ý do dự nơi cổ Đoan Minh Sùng hồi lâu, thấy tân hoàng làm bộ ngủ căng thẳng sốt vó không dám hó hé thì nhịn cười đau cả ruột.
"Bỏ đi." Hắn nói khẽ, "Tha ngươi đấy, trả tiền rồi nói sau."
Đoan Minh Sùng len lén yên tâm.
Nom y rặt vẻ sống sót sau kiếp nạn, hắn cười thầm, suýt nữa vui vẻ duỗi chân.
Chơi vui quá xá.
Dọa Đoan Minh Sùng run bần bật xong Tuế Yến mới buông tay ra, chuyển sang quấn eo Đoan Minh Sùng rồi nhắm mắt ngủ say.
Chắc là Đoan Minh Sùng tìm được đường sống từ chỗ chết, hoặc là y sợ buổi tối Tuế Yến lại thòm thèm cổ mình, sang ngày thứ hai thì có một con thuyền đến tiểu trúc giữa hồ.
Tuế Yến khép tay áo, cười như không cười mà nhìn Đoan Minh Sùng: "Đại bất kính hỏ? Hỏ?"
Đoan Minh Sùng hơi chột dạ, y nắm tay hắn bước lên thuyền: "Đại bất kính đại bất kính, đợi lên bờ rồi sẽ phạt gã."
Ám vệ cải trang thành thuyền phu: "..."
Đời này còn gì luyến lưu.
Tuế Yến đi theo y lên thuyền, nhìn dòng nước xanh biếc ngoài cửa sổ, hắn thấy nơi đây thật sự là nơi đất lành.
Ba năm, Tuế Yến ngắm đủ nước non rồi, hắn chống tay dưới cằm, lười nhác nhìn chòng chọc vào Đoan Minh Sùng phía đối diện.
Đoan Minh Sùng ra vẻ bình tĩnh: "Bao năm rồi không gặp Tuế tướng quân, ngài ấy vẫn khỏe chứ?""
Tuế Yến thờ ơ: "Khỏe, khỏe như văm."
"Vậy ta phải đến Tuế gia thăm hỏi một chuyến, tiện thể đưa ngươi về."
Tuế Yến thấy hơi buồn cười, hắn đổi tay chống cằm, biếng nhác nói: "Bệ hạ, người mới đăng cơ chưa lâu, chuyện trong triều chưa ổn đã công khai rời kinh, có phải không thỏa đáng lắm không?"
"Chẳng có gì không thỏa đáng hết, tiên đế bệnh đã nhiều năm, trước khi giá băng nửa năm vẫn luôn hôn mê, chuyện trong triều ta đã tiếp nhận từ trước, chẳng có gì là ổn hay không cả."
"Thiên tử rời kinh là điềm không lành."
Đoan Minh Sùng mỉm cười: "Ngươi đang lo lắng cho ta đấy sao?"
Tuế Yến: "..."
Tuế Yến câm nín nhìn y: "Ngươi nghe ở đâu ra hay thế, suy diễn ý của người khác, ngươi không biết mắc cỡ à?"
Hắn hỉnh mặt sang bên, không thèm để ý Đoan Minh Sùng nữa.
Chốc sau, thuyền cập bến, xe ngựa đã hầu sẵn bên bờ từ lâu. Tuế Yến cũng không khách sáo, hắn giẫm ghế bước lên xe ngựa.
Xe ngựa đi hết nén hương thì từ từ dừng lại trước công Tuế phủ. Tuế Yến nói gọn ghẽ: "Khỏi chào hỏi, có khi ca của ta không gặp ngươi đâu."
"Ta là tân hoàng."
Ý là trừ ngươi ra làm gì có ai cho cho ta đứng ngoài cửa.
Tuế Yến: "..."
Hắn trừng y một cái rồi xuống xe trước.
Tuế Tuần nghe tin thì nhanh chóng ra phủ đón, vừa thấy hắn thì lập tức bắt lấy hắn, nhìn trên dưới một phen rồi mới thở phào.
"Ca."
Tuế Tuần hỏi: "Không phải đệ bị tên kia bắt ép đi à? Y đánh đệ sao?"
Tuế Yến: "..."
Tên kia: "..."
Tên kia ở trong xe nghe rõ mồn một, y bắt đầu do dự có nên xuống xe không.
2
Tuế Yến nắm lấy cơ hội kéo Tuế Tuần lên bậc thềm, hắn nói nhỏ: "Không sao không sao, không sao hết, ta xử lý rồi, ca ca không cần lo."
Tuế Tuần vẫn cau mày không yên tâm.
Tuế Yến hỏi y: "Còn chuyện gì nữa à?"
Không có thì nhanh nhanh đi vào phủ, không cho Đoan Minh Sùng có cơ hội vào theo. Tuế Yến định bụng lờ lớ lơ y dăm hôm rồi nói tiếp.
Tuế Tuần cứ muốn nói lại thôi, lâu sau mới mở lời: "Nhị tỷ đệ nói tối nay sẽ đích thân xuống bếp làm một bữa."
Tuế Yến cả kinh: "Chuyện gì làm tỷ ấy sinh ra suy nghĩ khủng khiếp tới vậy?"
Tuế Tuần: "..."
Tuế Yến nghĩ kỹ thì thấy cũng đúng, hôm nay là tiết hoa triều mà. Tuế Tuần dặn hắn: "Nếu hôm nay không có chuyện gì thì đệ sang chỗ Quân Cảnh Hành ở tạm đi."
Tuế Yến chợt sinh ra cảm động, nước mắt lưng tròng nhìn vị ca ca hi sinh vì nghĩa của mình, kế đó hắn hất tay Tuế Tuần ra, chạy bộp bộp xuống bậc thang.
Tuế Tuần không hiểu gì sất.
Tuế Yến chạy tới xe ngựa, hắn vén rèm thò đầu vào, cực kỳ nhiệt tình chào hỏi: "Bệ hạ bệ hạ, tới cũng tới rồi, hay thôi vào phủ ôn chuyện cũ đi."
1
Đoan Minh Sùng được thương yêu mà đâm hoảng.
Tuế Tuần: "..."
Thứ gì đấy?
Đoan Minh Sùng cố gắng đè nén nội tâm vui mừng của mình lại, khuôn mặt vẫn như nước lặng mà vén rèm xuống xe.
Y đứng cạnh Tuế Yến, gật đầu với Tuế Tuần, dịu giọng chào: "Tuế tướng quân, đã lâu không gặp."
Tuế Tuần: "..."
Tuế Tuần ngây ra đó như phỗng.
Tuế Yến giao Đoan Minh Sùng cho Tuế Tuần xử lý, mình thì chạy vào phủ, ồn ào gọi:
"Nhị tỷ! Nhị tỷ ta về rồi!"