Thậm hảo
Kêu nhị ca.
- --
Thậm hảo: Rất tốt
- --
Quân Cảnh Hành tức muốn thăng thiên, Tuế Yến phải xoa ngực an ủi y.
"Ầy, bình tĩnh bình tĩnh ha, ngươi ngủ chút đi rồi hãy nói."
Cả người Quân Cảnh Hành nhức mỏi, y đứng thôi mà hai chân đều run, chỉ có thể hung dữ trừng Tuế Yến với Vô Nguyện, cũng không biết nên trách ai nữa.
Khuôn mặt lạnh lẽo của Vô Nguyện không có chút biểu cảm nào, chỉ là nhìn vào mắt có thể thấy y hết sức vô tội và nghi ngờ, không rõ sao Quân Cảnh Hành lại giận đến thế.
Quân Cảnh Hành tức muốn trợn trắng.
Tuế Yến vội ôm y, hắn vịn cánh tay đỡ người tới phòng cách vách.
Từ bé Tuế Yến đã quen được chăm nom, chưa bao giờ chăm sóc ai cả. Hắn tự thấy mình rất là dịu dàng săn sóc đỡ Quân Cành Hành vào phòng lên giường, thực tế thì eo của Quân Cảnh Hành bị hắn véo bầm tím.
Lúc Quân Cảnh Hành nhịn đau đến cuối ngồi xuống giường, Tuế Yến thành công lui thân đứng dậy thì chân hắn lại đứng không vững, ngã sấp đè Quân Cảnh Hành xuống giường, suýt nữa y đã bị Tuế Yến đè bất tỉnh.
Tuế Yến vội chống tay ngồi dậy sau đó nở nụ cười lấy lòng: "Xin lỗi nha, sức ta chẳng bao nhiêu, cơ mà cũng có khi một nửa do ngươi, ngươi nặng quá đấy."
Quân Cảnh Hành như sắp thổ huyết, y đã hoàn toàn không để ý gì tới Tuế Yến nữa, tự mình bò vào chăn, mi trên mi dưới đánh nhau ầm ĩ.
Tuế Yến cẩn thận dém chăn cho, hắn lại hỏi: "Ngươi cần c ởi quần áo không?"
Quân Cảnh Hành lạnh lùng: "Khỏi cần ngươi lo, ra ngoài."
Y nói xong thì khép mắt lại, đầu óc đen đặc, bên tai mịt mờ như tiếng quỷ gào.
Tuế Yến thấy y mệt tới vậy thì dịch chăn cho rồi lại hỏi thầm: "Ngươi đói không?"
Quân Cảnh Hành gần như phát điên: "Không đói, đi ra!"
Tuế Yến lúng búng: "Ta lo ngươi…"
Quân Cảnh Hành ôm đầu: "Nếu ngươi lo cho ta thật thì đi mà hỏi ám vệ kia đi, hỏi coi phải đầu óc y làm bằng cây du không hả?! Nếu là đầu gỗ du thì để đó cũng vô dụng, đem làm củi đốt được không? Còn nếu là đầu người thì y trông chừng ta hai ngày hai đêm, rốt cuộc là y điên hay ta điên hả?"
Tuế Yến nhỏ giọng giải thích cho Vô Nguyện: "Ta cảm thấy Vô Nguyện khá tốt…"
Hắn vừa nói ra Quân Cảnh Hành đã mở bừng mắt, y xốc chăn ngồi bật dậy, tức giận như sấm: "Khá tốt? Ta hỏi ngươi, ngươi bị mù hả? Hay đầu có có vấn đề?"
Tuế Yến bị rống run rẩy đôi bờ vai, ấm ức vô cùng: "Y trông chừng ngươi thì ngươi mặc kệ cứ bỏ chạy là được, sao còn ngốc nghếch ngồi chờ đó nữa."
Quân Cảnh Hành quát: "Ta nhích là y rút đao, ngươi nói ta chạy kiểu gì? Đêm qua ta hết chống đỡ nỗi mới định dùng thuốc làm y hôn mê để trốn, không biết mũi y làm gì mà phát giác nữa, y lấy đao đâm vô cánh tay mình một nhát giữ vững tinh thần sau đó thì tới chém ta!"
Tuế Yến như hát khúc: "Chu choa!"
Thiệt là kịch liệt.
Quân Cảnh Hành tức không chịu được: "Ngươi nói xem… chuyện như vậy là chuyện người bình thường làm được à?"
Tuế Yến đau lòng cho Quân Cảnh Hành rồi đấy, hắn vỗ về: "Rồi rồi rồi, để ta ra ngoài mắng y, ngươi đừng tức, ngủ trước đi được không?"
Quân Cảnh Hành đè ngực, vành mắt đỏ ửng, y thở hồng cả buổi rồi sẵn giọng: "Rót ta ly nước."
"Ấy, có ngay."
Tuế Yến nhảy nhót rót cho y ly nước, hắn nghĩ một chốc rồi lấy an thần hương mình dùng hằng ngày bỏ vào lô hương châm lên.
Quân Cảnh Hành uống hết ly nước mới cau mày nói: "Ta không cần cái này."
"Không sao, ngươi ngủ đi, buổi trưa ta đến gọi ngươi ăn cơm."
Cho dù bây giờ Quân Cảnh Hành có muốn ăn y cũng chẳng thấy ngon miệng, chỉ lờ đờ gật đầu rồi nằm lại đắp chăn.
Y mệt mỏi lắm rồi, nhắm mắt một chốc thì ngủ say. Tuế Yến chờ y ngủ mới dập hương, rón rén đi ra ngoài.
Vô Nguyện đang đứng ở chỗ đất tuyết ngoài thiên viện, trông thấy Tuế Yến đi ra thì trên mặt hiện lên vẻ luống cuống.
"Tiểu chủ tử…"
Tuế Yến thấy dáng hình gầy gò của y, sợ y bị gió thổi mới dẫn người vào phòng. Có vẻ Vô Nguyện hơi kháng cự, y ngập ngừng hồi lâu mới cất bước đi vào.
Tuế Yến cho người đổi chậu than, đưa một bình trà ấm nóng tới.
Vô Nguyện bất an: "Tiểu chủ tử, chuyện này Vô Nguyện… sai rồi sao?"
Tuế Yến uống ngụm trà, hắn chớp mắt với Vô Nguyện, nói khẽ: "Không có, làm tốt lắm."
Vô Nguyện nghe vậy mới thầm thở phào.
Tuế Yến uống nửa ly trà xong lại hỏi: "Giang Nam sao rồi?"
Vô Nguyện hơi gật đầu: "Nạn thủy tặc tháng , tam hoàng tử đưa binh đi đẹp, hai bờ thanh bình."
Y vẫn tích chữ như vàng, Tuế Yến dựa vào đấy đoán bảy tám phần. Hắn buông ly trà xuống rồi nói: "Xử lý tặc phỉ như thế nào?"
"Không giữ một người."
Tuế Yến cười thành tiếng.
Đúng rồi, Đoan Chấp Túc vốn là kẻ tính mạnh mẽ hành sự vang dội. Chỉ là không biết chuyến này, y làm vậy rốt cuộc là vì tính tình hay là vì những biến đổi âm thầm chốn kinh kỳ.
Tuế Yến rũ hàng mi dài, hắn lơ đễnh gõ đốt ngón tay theo một điệu nhạc không tên, trong đôi mắt còn mang theo ý cười.
"Về sớm chút cũng tốt, không thì y lại bỏ qua màn kịch hay."
Con tim Vô Nguyện run lên, y lại cúi thấp đầu hơn.
Tuế Yến dặn dò y mấy câu rồi cho người rời đi.
Hôm nay hắn dậy sớm, vốn dĩ định quay về ngủ bù thì Hải Đường bỗng chạy vào nói Giang Ân Hòa công tử đã tới. Tuế Yến vội khoác áo choàng chạy ra cổng như một làn khói.
Giang Ân Hòa đứng chờ ở cổng, sau lưng y là một hàng gia tướng dài dằng dặc, nhìn không giống đi bàn chuyện thành hôn chút nào mà có vẻ giống tới đánh nhau hơn.
Tuế Yến một lời khó nói hết: "Ngươi dẫn nhiều người tới làm gì? Sợ anh ta đánh ngươi à?"
Giang Ân Hòa gật đầu: "Người đông thế mạnh."
Tuế Yến phá vỡ mộng tưởng của y không chút lưu tình: "Anh trai ta là tướng quân chinh chiến sa trường bao năm, mấy gia tướng này của ngươi đủ cho huynh ấy nhắm rượu không?"
Giang Ân Hòa: "..."
Giang Ân Hòa đi ba bước nhảy hai bước lên bậc thang, y nắm cánh tay Tuế Yến rồi nói nhỏ: "Không phải còn ngươi ở đây à?"
Tuế Yến cười nhạo: "Chút tiền đồ thế à?"
Giang Ân Hòa khóc như đưa đám: "Ta còn cách nào chắc, thời gian này nạn trộm cướp không yên, cha ta ở trong cung nghĩ sự cả ngày, nhà chỉ còn mình ta là đàn ông, ta mà còn không đi, mẹ ta với nhị tỷ tính sổ ta chết mất."
Tuế Yến dẫn y vào phủ, vừa đi vừa nói: "Thanh đao tỷ ngươi tặng lần trước ca ca ta nhận rồi, thấy có vẻ thích lắm, ngươi không cần lo đâu."
Giang Ân Hòa muốn khóc: "Ta biết rồi! Hôm nay lúc hạ triều Tuế tướng quân đột nhiên chặn ta ngoài cổng nói phải tặng quà lại cho nhị tỷ, kêu ta đưa giúp."
"Tặng gì vậy?"
Nghĩ không ra đấy, cái ông anh một cọng gân thép của mình có thể tặng tín vật định tình gì cho con gái người ta chứ.
Giang Ân Hòa nói như chết cha chết mẹ: "Một cây cung với mũi tên đuôi lông vũ y tự tay làm."
Sát khí đằng đằng cơ, dưới ánh mặt trời sáng soi còn lóe ra ánh rét lạnh đấy.
Tuế Yến: "..."
Hai người nhìn nhau, trăm miệng một lời: "Hai người này đúng là trời sinh một đôi!"
Hai người đang châu đầu vào nhau thì bỗng đâu từ xa vang lên giọng nói làm người rét run.
"Tuế Yến, đệ đang làm gì đấy?"
Tuế Yến sợ run, suýt nữa đã tông vào đầu Giang Ân Hòa. Hắn giấu hai tay ra sau lưng, rặt một bộ ngoan ngoãn đợi dạy bảo.
"Không, không có gì, ta với Ân Hòa nói huynh với Giang Ninh tỷ tỷ trai tài gái sắc, ông trời tác hợp đó."
Giang Ân Hòa liếc hắn, khẽ nói: "Ngươi cũng chỉ thế này."
Tuế Yến giả vờ cười, chân thì âm thầm giẫm chân y.
Tuế Tuần đương luyện kiếm, áo đen bó người, tay cầm theo kiếm, rặt một bộ sát khí đằng đằng.
Tuế Yến với Giang Ân Hòa vội tranh nhau trốn sau lưng đối phương, hoảng thế nào mà đâm vào nhau đau cả trán, hoa cả mắt.
Tuế Yến: "Shh!"
Giang Ân Hòa: "Shh Shh!"
Tuế Tuần từ xa đi đến, thấy bộ dạng hai người ôm đầu "xì xì" như rắn mãi thì chau mày: "Sau lại không cẩn thận vậy? Bao lớn rồi."
Tuế Yến ấm ức bỏ tay xuống. Lúc trước hắn đắc tội Tuế Tuần nên giờ không dám lắm lời. Giang Ân Hòa thì không ngờ Tuế Tuần còn chưa thành tỷ phu của mình mà đã bắt đầu trách cứ mình, chỉ biết mở to mắt nhìn y không thể tin.
Tuế Tuần lạnh lẽo nhìn lại Giang Ân Hòa, y lập tức sợ tới mức cúi đầu thật thấp.
Tuế Yến lúng túng: "Nhị ca."
Giang Ân Hòa bị tông váng đầu, y cũng kêu theo: "Nhị ca."
Tuế Yến: "..."
Hắn vội nói nhỏ: "Kêu sớm rồi."
Giang Ân Hòa nhảy dựng, y vừa định sửa mồm kêu lại thì đã nghe Tuế Tuần thản nhiên nói: "Không sớm, cứ gọi vậy đi."
Tuế Yến và Giang Ân Hòa: "..."
Hẳn là tâm tình Tuế Tuần rất tốt, hiếm có khi y không tính toán với Tuế Yến mà dẫn hai người vào sảnh chính nội viện rồi cho người đưa trà lên. Giang Ân Hòa gắng sức làm cho bản thân nghiêm túc ổn trọng, bình tĩnh uống ly trà.
Tuế Tuần là kẻ thô kệch, cả đời không biết vòng vo khúc chiết, y vào thẳng vấn đề: "Lần này đệ tới đây là để bàn chuyện thành thân của ta với A Ninh nhỉ."
Giang Ân Hòa: "... khục!"
Suýt thì phun hết nước trong miệng ra. Giang Ân Hòa bị cái xưng hô sặc mùi vị nữ nhân này dọa run người. Đây là lần đầu y nghe có người gọi vị nhị tỷ hung thần ác sát của mình là A Ninh.
Giang Ân Hòa lúng túng gật đầu: "Đúng là vậy."
Tuế Tuần đanh mặt nói: "Ta đã cho người gửi sinh thần bát tự hai chúng ta đến Miếu Tổ tính ngày rồi."
Giang Ân Hòa mờ mịt, y vội kêu: "Tuế tướng quân, ta…"
Tuế Tuần liếc nhìn bất mãn.
Tuế Yến quá là hiểu ánh mắt đó của Tuế Tuần có ý gì, hắn nhỏ giọng: "Kêu huynh ấy là nhị ca, không thì huynh ấy sẽ rút đao chém ngươi đó."
Giang Ân Hòa: "..."
Giang Ân Hòa run lẩy bẩy: "Nhị nhị ca, không phải nạp thái trước à?"
Nghe vậy Tuế Tuần mới vừa ý, y thản nhiên đáp: "Không phải nạp thái rồi sao? A Ninh tặng lễ vật cho ta, ta cũng tặng lại nàng ấy rồi."
Giang Ân Hòa: "..."
Vậy cũng được hả? Qua loa vậy luôn à?
Lục lễ nhảy luôn tới nạp cát, Tuế tướng quân có nóng vội quá không đấy?
Tuế Tuần không hề nhìn ra vẻ một lời khó nói hết đầy trên mặt Giang Ân Hoa, y lại nói: "Ngày thì hẳn mai là sẽ tính ra, đến chừng đấy lúc ta đến phủ đưa sính lễ sẽ tự mình báo cho."
Giang Ân Hòa: "..."
Mặc dù Giang Ân Hòa chưa từng thành thân nhưng y cũng biết lục lễ từ từ tới thế nào. Đây thánh chỉ tứ hôn chưa được hai ba ngày mà đến cả ngày thành thân Tuế Tuần cũng sắp tính xong luôn rồi.
Giang Ân Hòa chưa bao giờ nghe ai giống thế này.
Tuế Yến ngồi một bên đè trán, hắn đã hiểu vì sao năm ấy sau khi Tuế Tuần chết trận sa trường, Giang Ninh cả đời không gả đi, đến cuối còn chết nơi tha hương.
Hóa ra hai người đã sớm có ý với nhau, chỉ còn kém một bước thành thân.
Nhưng nghĩ vậy Tuế Yến lại có chút thoải mái, hắn nhủ thầm bao nhiêu năm như vậy, rốt cuộc hoàng đế cũng làm được một việc giống người. Nếu lão chọn danh môn khuê tú nhà khác cho Tuế Tuần, dựa vào tính cách của y, có lẽ người đã kháng chỉ quay về biên quan.
Tuế Tuần nói xong, y thấy Giang Ân Hòa xanh mặt thì cau mày hỏi: "Có chỗ nào không ổn sao?"
Giang Ân Hòa gần như sắp khóc tới nơi. Nhị ca ơi, không chỗ nào ổn hết đó, bây giờ mới là lúc nào mà gấp thế?
Từ lúc sinh ra tới giờ Giang Ân Hòa mới biết nhị tỷ của mình được ái mộ tới vậy. Nhìn bộ dạng của Tuế Tuần kìa, chỉ hận không thể ngày mai lúc đưa sính lễ tới thì đào luôn Giang Ninh về nhà.
Giang Ân Hòa chỉ dám giận chứ không dám nói, y bi phẫn đáp: "Không, không có chỗ nào không ổn, ta… ta cảm thấy rất tốt."
Nghe vậy Tuế Tuần âm thầm thở phào.
Tuế Yến che mắt vẻ khó xử, hắn chẳng muốn nói gì nữa hết.
- --
Lục lễ là loại lễ tiết của quá trình từ bàn hôn sự đến khi hoàn thành hôn lễ.
Nạp thái: Nhà trai sẽ nhờ một người đến nhà gái nhắc chuyện hôn sự, sau khi nhà gái đồng ý bàn chuyện hôn sự thì nhà trai sẽ chuẩn bị lễ rồi đến cầu hôn.
Vấn danh: Nhà trai sẽ nhờ người hỏi tên và và ngày tháng năm sinh của bên nữ.
Nạp cát: Nhà trai có được tên của bên nữ, sau khi có bát tự thì sẽ đến Miếu Tổ bói toán.
Nạp chinh (hay còn gọi Nạp tệ): Nhà trai đưa sính lễ cho nhà gái
Thỉnh kỳ: Nhà trai chọn ngày thành hôn, chuẩn bị lễ, nói cho nhà gái mong đồng ý.
Thân nghênh: Trước lúc thành hôn hai ngày thì nhà gái đưa hồi môn, ga trải giường sang. Cách ngày, chú rễ sẽ đích thân tới nhà gái đón vợ.