Phương Mị Mị trở lại. Tay cầm bình thuốc nhỏ, đến bên Sắc Ca Thiên, đổ bình thuốc ra tay mình định bôi lên chỗ bị bỏng trên tay Sắc Ca Thiên...
"Ta bảo ngươi cút!"
Phương Mị Mị bĩu môi, "Thiên ca ca, huynh không để Mị Mị bôi cho thì Mị Mị sẽ không 'Cút'!"
"Phương Mị Mị!" Sắc Ca Thiên quát. Nếu không phải sư phụ kêu hắn không được đánh Phương Mị Mị... chắc chắn lúc này hắn sẽ đánh nàng ta một trận rồi vứt ra ngoài!
Cái đuôi Phương Mị Mị này phiến phức!
"Giờ huynh như nào?"
Cứng đầu cứng cổ!
"Hừ!" Sắc Ca Thiên hừ một tiếng, lúc sau người chiến thắng vẫn là Phương Mị Mị.
Sắc Ca Thiên cứng đầu nay gặp người cứng đầu hơn mình còn được Phụ Hoàng, Mẫu Hậu yêu quý, ngay cả sư phụ của mình cũng cưng chiều Phương Mị Mị... đấu qua đấu lại vẫn là Phương Mị Mị thắng. Tốn công tốn sức vậy đấy, nhưng chẳng ảnh hưởng gì hết, đấu vẫn cứ đấu thôi.
Trở về với nam nữ chính nèo...
Đêm trắng khuyết mờ ảo....
Thảo Nhi, Trích Liên ngày nào cũng bị ăn thức ăn chó... bộ dạng hai người rất chi là cam chịu!
Thảo Nhi/Trích Liên: Cam chịu cái máu chó ý!
"Này... ngươi không đi bồi tình cảm với thê tử hả?" Thảo Nhi và Trích Liên bị quên ở góc nào đó nói chuyện....
Trích Liên nghe vậy đáp: "Thê tử cái gì? Ta nào có thê tử!" Tên nào nói hắn có thê tứ vậy? Hắn biết là hắn giết!
"Thì ta nghe Vương Gia nói với Vương Phi như thế, chẳng lẽ không phải?" Thảo Nhi mù mịt...
Chẳng lẽ Vương Gia nói dối Vương Phi?
"... Vớ vẩn!" Hắn đây vẫn là XỬ NAM! Mà... nha đầu mặt mập này vừa nói ai?! Vương Gia?
Thôi, cho xin rút lại lời nói vừa rồi...
Nam Huyền Ngọc ở trên mái nhà...
'Hắt xì, Hắt xì.'
Hắn biết... ở đây lâu chắc chắn bị nhiễm lạnh!
Nhìn thiếu nữ gác đầu lên đùi mình. Mắt nàng chứa những vì sao trên trời cùng trăng khuyết ở giữa... nhưng thứ hắn thấy được là hình bóng của hắn...
"Huyền Ngọc, chàng nói thật đi, chàng giấu ta chuyện gì không?" Nàng bất ngờ hỏi hắn, hắn không do dự nói: "Nàng nghĩ nhiều."
Vẫn không chịu nói? Aaa... tức chết bà đây rồi!
Tuần. nàng kêu Trích Liên dạy võ để nàng phòng thân cũng nhân tiện điều tra việc năm kia. Không có kết quả! Cuối cùng còn bị tên Trích Liên kia dạy dỗ!
Thật muốn giơ ngón giữa!
"Nếu chàng mà lừa ta, ta..." Nàng chưa nói hết hắn cúi xuống liền hôn lên môi nàng...
Dịu dàng cũng mạnh mẽ... quất quýt lấy lưỡi nàng.... càn quét hết miệng nàng mới thỏa mãn buông ra...
"Không cho phép nói bỏ ta!" Hắn nói.
Nàng bật cười, Nàng có thể bỏ sao? Dù bỏ cũng phải mang hắn theo. Sao có thể để Phu Quân một mình chứ?
"Ta chỉ muốn nói... ta sẽ đánh chàng rồi thịt chàng luôn!"
"Thật?"
"Ừ, dù trời có sập ta cũng chết cùng chàng. Không bỏ chàng!" Nàng ngồi dậy, véo véo mặt hắn.
Chết cùng hắn...
Thật sự chết cùng hắn sao? Nhưng hắn không muốn đến lúc đó.
Nàng ngả vào lòng hắn, "Ta đọc cho chàng bài thơ nhé!"
"Chàng đến thật nhẹ nhàng
Chàng như ánh nắng ấm áp
Như gió man mát
Tựa thiên thần bên ta
Lòng ta lay động vì chàng
Tim ta đập mạnh cũng vì chàng
Phải làm sao đây?
Duyên này trời ban
Giữ được hay không do ta cả
Mong tơ duyên được bền lâu
Mong đôi ta đơm hoa kết trái
Tình yêu này liệu có vĩnh cửu
Liệu đôi ta sẽ ra sao
Vĩnh Cửu Hay Mau Tan?
HÃY ĐỂ THỜI GIAN QUYẾT ĐỊNH." Nàng đọc một cách say mê...
"Thiên thần là gì?"
Từ thiên thần này... lạ lẫm...
"Thiên thần... giống như chàng đó! Khác mỗi thiên thần có đôi cánh ở sau lưng. Nhưng ta thích chàng hơn thiên thần."
Hắn không nói gì cả.
Trăng Khuyết dần lên cao. Cơn gió nhỏ nổi lên... mây cũng bay theo gió...
Hoàng Cung: Kinh Cung.
Nữ nhân cao ngạo ngồi ở trên...
"Dám lừa dối bổn cung! Diệu La Thiên, gan ngươi cũng không nhỏ!" Tiếng đập bàn cũng giọng nói tức giận của nữ nhân... các cung nữ thế không khỏi đổ mồ hôi...
Nương Nương tức giận sẽ giận cá chém thớt mau rút! Tất cả cung nữ, thái giám đều có chung ý nghĩ... nhưng sao dám chạy chứ. Chạy đầu lìa khỏi cổ!
Người nói Lục Phi, Quý Phi: Người Hoàng thượng sủng ái, mẫu phi của Nam Huyền Ngọc.