Dưới ánh tàn nguyệt, trên khoảng không cao vời vợi u ám, một mạt hồng sắc thân ảnh hối hả lao vút đi, chỉ lưu lại một dư ảnh quỷ mỵ.
Nhìn kỹ, thân ảnh tản ra ám hồng quang mang đang bay lượn trong bóng đêm kia nguyên là một con người, một người có mái tóc đỏ rực như máu, một nam nhân có dung nhan tuấn lĩnh chỉ có thể dùng từ hoàn mỹ tuyệt đối để miêu tả. Phía sau lưng hắn là một đôi hắc sắc vũ dực giúp hắn có thể thỏa mình lướt gió, tuyệt mỹ mà thần tốc bay lượn.
Nhìn kỹ hơn chút nữa, lại phát hiện trong lòng của hồng phát nam nhân, còn thấy gắt gao ôm lấy một nam tử hắc phát lam nhãn, người phương đông, gió thổi đến khiến cho mấy sợi tóc của nam nhân nhất thời bị diêu động loạn xả, thoạt trông như bóng đêm mê hoặc lòng người. Khác với tướng mạo đường hoàng mà ngông cuồng của hồng phát nam nhân, hắc phát nam nhân có vẻ điềm tĩnh hơn rất nhiều, khuôn mặt tuấn mỹ có chút suy yếu nên tái nhợt, nhưng khí thế vẫn không hề suy giảm, song nhãn băng lãnh lam sắc ánh lên chút quật cường, mí mắt buông xuống khiến hắn trông vừa có vẻ cao ngạo, lại có chút ẩn nhẫn.
Trên người nam tử phương đông chỉ có duy nhất một kiện áo choàng, thế nhưng áo choàng cũng bị gió thổi ngược ra sau, để lộ ra bộ hắc sắc y phục bị xé rách tươm không thể che kín được thân thể, để lộ làn da màu mật ong phủ đầy vết tích ngược ngân sắc dục, mơ hồ còn nhìn ra hắn vừa mới bị dày vò hung bạo cách đó không lâu.
Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua vai của hồng phát nam nhân, sắc mặt đại biến, giọng khàn khàn nói: “Bọn họ đuổi tới rồi…”
Thanh âm của hắn có chút mệt mỏi, lại thêm phần tuyệt vọng, nhưng lại càng băng lãnh hơn.
Quay lại theo hướng nhìn của nam tử, cách đấy ước chừng vài công lý [ km ], dưới ánh tàn nguyệt băng lãnh xuất hiện một mạt ngân sắc sáng rực, ngân sắc phi long toàn thân tản ra quang mang mờ nhạt huyền ảo gắt gao bám theo, kim sắc đồng tử của nó nhìn chăm chăm vào con mồi đang trốn chạy phía trước, long ngâm vang lên mạnh mẽ động trời, sát khí nồng đậm nhất thời gia tăng thêm vài phần.
Trên thân bạch sắc cự long, có hai bạch phát nam tử mỹ lệ khác hẳn phàm nhân, khác với khí chất ma quỷ của hồng phát nam nhân, hai nam tử này, toàn thân đều toát lên một vẻ tôn quý thần thánh, tựa như những thiên sứ quang minh hạ phàm, thế nhưng, ánh mắt họ nhìn chăm chăm vào nam tử phương đông kia, lại chỉ thấy một sát khí bạo ngược khủng khiếp và tàn nhẫn.
Phía trước cự long, còn có hai hắc sắc nhân ảnh đang bay vờn, nhưng lại không thể trông rõ được hình dạng, chỉ có thấy một thể sương mù màu đen dày đặc do ma pháp hóa thành, được quấn lấy bởi vô số oan hồn đến từ địa ngục, âm u khủng bố. Trên lưng bọn họ cũng có đôi huyết sắc phi dực, giương lớn rất giống với cánh dơi, mơ hồ còn thấy vô số huyết quang ẩn hiện. Mà mục tiêu của bọn họ, không phải ai khác chính là nam tử phương đông kia.
Sự vắng vẻ cùng yên tĩnh của rừng núi hoang sơ cứ vậy bị phá vỡ.
Trong lúc đang bay, hồng phát nam nhân nhìn thoáng qua bốn người đang dần áp sát, song nhãn huyết sắc hiện lên một tia oán hận.
“Ngươi bỏ ta xuống đi, ôm một người như vậy, ngươi không thể bay nhanh được.” Trên khuôn mặt cương nghị của Ngạo Triết Thiên dường như không nhìn ra một chút cảm xúc, tiếng nói thản nhiên cứ thế buông ra. So với cả hai đều bị bắt, thì thà chỉ hi sinh một người, dù sao kết cục thế nào cũng là chết cả.
Hắn thực sự cũng có chút mệt rồi.
Minh vương cúi đầu nhìn chăm chăm vào Ngạo Triết Thiên cũng đang nhìn mình, lặng lẽ cười khổ, lắc đầu, ôn hòa mà kiên định.
Thở dài, kỳ thực Ngạo Triết Thiên cũng biết Minh vương sẽ không bỏ lại hắn, tuy rằng hắn không biết kiếp trước của mình cùng với người này có quan hệ gì sâu sắc, thế nhưng nam nhân này xem ra lại rất coi trọng hắn. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ đổi lấy kết quả tồi tệ nhất mà thôi, hai người đều bị bắt, rồi bị hành hạ đến chết.
Đột nhiên, song nhãn Minh vương bất ngờ hiện ra hồng quang, trên khuôn mặt ma tính tuấn mỹ xuất hiện những mạch máu nhỏ. Trước ánh mắt kinh hoảng của Ngạo Triết Thiên, Minh vương ngửa đầu thét lên một tiếng, không gian xung quanh nhất thời bị chấn động mãnh liệt. Sau lưng hắn, ở giữa đôi cánh màu đen bỗng nổi lên hai vật gì đó, tiếp theo thanh âm da thịt bị xé rách truyền đến, một đôi cánh hồng sắc phá toạc lưng hắn xuất hiện, mang theo huyết dịch màu tím giương mở.
Trong nháy mắt, khoảng không gian thời gian xung quanh Minh vương đều như ngưng đọng lại, mọi thứ diễn ra như một thước phim quay chậm, những sợi tóc đỏ như máu nhẹ phiêu động dưới ánh trăng, vô số huyết châu trong suốt chầm chậm lưu động xung quanh hắn, bốn sải cánh cuồng vũ giương mở thật lớn, thế nhưng hết thảy sự ngừng trệ này lại diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt, giây tiếp theo, Minh vương mạnh mẽ bay thẳng về phía trước, tốc độ nhanh gấp ba lần so với lúc đầu, nhất thời kéo dãn cự ly với đám người đằng sau.
Nhưng sự biến chuyển này ngược lại không làm Ngạo Triết Thiên cảm thấy vui mừng gì, bởi hắn thấy một tia máu tử hồng sắc chảy xuống từ khóe miệng của Minh vương, khuôn mặt tái nhợt đến đáng sợ. Ngay cả hai cánh tay đang ôm hắn cũng hơi run lên.
Vị Minh vương từ đầu đến cuối không thể mở miệng nói câu nào này, đã không hề tiếc nuối mà hao tổn sinh mệnh bổn nguyên ít ỏi còn sót lại của mình, chỉ để cầu lấy tốc độ nhanh hơn nhằm thoát khỏi bốn ác ma muốn lấy mạng bọn họ phía sau.
Gió bên tai gào thét thổi qua, quất mạnh vào mặt đau đớn vô cùng, nhưng Ngạo Triết Thiên chỉ cảm thấy chút gì đó nhói lên trong lòng.
“Hay cho tên Minh vương chết tiệt! Không tiếc gì sinh mệnh bổn nguyên bị hao tổn! Ngươi nếu như đã không sợ chết, thì ta đây cũng liều mạng với ngươi!” Phỉ hừ lạnh một tiếng, không chút do dự liền trực tiếp cắt một vết sâu vào lòng bàn tay, không để tâm đến mấy lời can ngăn của Dực, kim sắc huyết theo lòng bàn tay bắt đầu khu động, giây tiếp theo, kim sắc dịch thể trực tiếp bắn tới trán ngân long, cự long tựa hồ như được nhận thêm kích thích, há mồm thở ra một ngụm kim sắc long tức uy dũng, tốc đột nhất thời cũng nhanh lên không ít, lần thứ hai bám lấy gắt gao Minh vương!
Hai người kia, dù là ai cũng đừng nghĩ có thể chạy thoát được! Nhất là ngươi! Ngạo Triết Thiên!
Mà ở bên kia, Ngạo Triết Thiên nhìn thấy sau lưng cự long đang đuổi đến gần, song nhãn không hề che dấu hận ý tràn ngập.
Những người kia, thật muốn bức họ đến bước đường cùng mà!
Nếu bị chúng bắt lại, chi bằng…
Lúc này, tình hình đột nhiên lại xảy ra đại biến, tại mười thước phía trước mặt bọn họ, không chút dấu hiệu gì lại đột ngột xuất hiện một tử sắc quang đoàn [ vòng tròn sáng ] kì dị, là một dạng năng lượng thể không thuộc bất cứ loại ma pháp nguyên tố nào, quang đoàn vừa xuất hiện liền hút lấy Minh vương vào trong, điện quang chói mắt nhất thời bao trùm hết xung quanh, tiếp đó là một tiếng nổ động trời vang lên, tử sắc quang đoàn ngay sau đó liền tiêu thất không chút dấu vết.
Một khắc sau đó, bầu trời đêm lại trở về tĩnh mịnh yên lặng như chưa hề có bất cứ chuyện gì xảy ra, bốn nam tử thân người cao gầy trước tình cảnh này tức giận chỉ thiếu mỗi nước thổ huyết.
Khuôn mặt thanh tú mà quyến rũ của Hủy Tạp liên tục biến đổi màu sắc hết từ xanh sang tím lại từ tím sang trắng, tức giận đến nỗi cả người run rẩy, không chịu được mà chửi ầm lên: “Mẹ nó! Có lầm không! Tại sao ở chỗ này lại gặp phải cái thứ biến thái Dị không biến gì gì đó này! Nó không phải đã tuyệt tích rồi sao! Vì sao đến giờ lại gặp phải!!! Lại còn xuất hiện ngay lúc lão tử ta đang truy bắt người!!! A a a a!!! Tức chết tức chết! Ta tức chết mất!”
Nắm đấm vung lên liền xuất ra mấy chùm tia sáng ma pháp hắc sắc, mặc kệ có sát hại đến sinh linh nào không, Hủy Tạp giận dữ khủng bố liên tục động thủ phát tiết lên mấy ngọn núi xung quanh. Tầm mười ngọn sơn lâm xanh biếc trong nháy mắt liền bị oanh tạc đến vỡ vụn. Hậu quả còn trực tiếp gây hại đến một thôn trang nhỏ gần đấy, mấy thôn dân hiền lành chất phác bất tri bất giác lại bị biến thành tro bụi, hồn phi phách tán.
“Dị không biến… Cư nhiên lại gặp phải Dị không biến…” Bản thân Phỉ cũng phát bực tức không kém, mơ hồ lại nghĩ đến có cái gì đó không đúng.
“Dị không biến là cái gì?” Dực đứng bên cạnh hơi nghiêng đầu hỏi hắn, mấy loại kiến thức như vậy trước giờ hắn không hiểu rõ lắm, có thời gian tìm đọc mấy thư tịch này, còn không bằng tự do thoải mái đi vui đùa cũng mỹ nữ.
Bất quá, tiếc là… Lại để cho bọn họ chạy mất. Còn hơn cả thiếu nữ quyến rũ xinh đẹp nhất, hắn đối với nam nhân phương đông kia còn có hứng thú hơn nhiều.
Mỗi lần nhìn thấy hắn, luôn cảm thấy một loại kích động muốn hung hăng lăng nhục…
Muốn khiến tên nô lệ cao ngạo mà lạnh lùng kia thống khổ dưới thân mình, giãy dụa, sau đó không thể chịu đựng được mà rơi nước mắt, chuyện này chính là khiến người ta rất khoái trá a…
“Là một loại ma pháp không gian chuyển dịch kỳ lạ mà đến giờ vẫn không thể giải thích được. Nó xuất hiện rất bất ngờ, ở bất cứ nơi nào, bất cứ thời điểm nào, đem toàn bộ sinh mệnh ở gần nó cuốn đi, sau đó lại phóng thích ra ở một chỗ khác, có thể là ngay gần đó, có thể là một quốc gia khác, hay thậm chí là một tinh cầu khác. Hiện nay không ai biết nguyên nhân hình thành lên nó, thế nhưng, Dị khoảng không đã hơn trăm năm không thấy xuất hiện…” Đối với nhãn thần quỷ dị của ca ca, Phỉ có chút buồn bực, cái người này, nhất định đang suy nghĩ đến chuyện gì đó biến thái.
“Bọn họ không có ở quanh đây…” Dực thu hồi lại tinh thần linh của mình, giải phòng thần thức sẽ giúp hắn cảm giác được tất cả mọi vật trong vòng mười công lý xung quanh, kể cả là những con kiến đang vận chuyển lương thực.
“… Ta biết.” Sau một hồi phát tiết cuối cùng có chút bình tĩnh trở lại, Hủy Tạp cười nhạt, một nụ cười nhẹ lạnh lẽo: “Ta sẽ bắt được hắn, hắn, trốn đi đâu cũng không thể thoát được…”
“Như vậy, chúng ta xem, cuối cùng là ai bắt được hắn trước.” Phỉ không ngần ngại phô ra một nụ cười đầy khiêu khích.
Nguyệt quang, càng lúc càng trở nên ảm đạm, như đang dự báo trước về số phận của một người.
Thật ấm áp…
Loại cảm giác an tâm mà rất lâu rồi chưa được cảm nhận…
Ngạo Triết Thiên chậm rãi mở hai mắt, trước mắt đột ngột xuất hiện một khuôn mặt nam tính tuấn mỹ tinh khiết nhưng lại tái nhợt, cho dù là đang ngủ say nhưng đôi mày kiếm ám hồng sắc vẫn chau lại như cũ, như là đang kiềm chế đau đớn. Nếu như không phải cảm thấy được hô hấp tạm coi như bình ổn của đối phương, hắn cho là cái hồng phát nam nhân với vết máu còn vương bên khóe miệng này đã chết rồi.
Theo bản năng muốn đưa tay lau giúp hắn vết máu bên miệng, Ngạo Triết Thiên lại phát hiện ra tư thế của hai người lúc này rất là ái muội, cùng nhau nằm trên bãi cỏ thì không nói làm gì, chính là đối phương lại gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng hắn, ngay cả chân cũng len vào giữa hai chân hắn, bóng ma đối với nam nhân bỗng nhiên trỗi dậy trong lòng, hắn muốn giãy dụa thoát ra.
“Ân…” Nam nhân anh vũ ( oai hùng) có phần bất mãn thấp giọng kêu lên một tiếng, cánh tay ôm Ngạo Triết Thiên siết thêm vài phần lực, thậm chí còn giống một con thú nhỏ làm nũng với chủ nhân của mình, dụi dụi vào đối phương vài cái.
“Uy! Buông ra!” Đôi mày kiếm phiêu lượng khẽ chau lại, Ngạo Triết Thiên lấy hai tay trực tiếp đánh vào khuôn mặt nam nhân. Nếu Ngạo Triết Thiên là một nữ nhân, hắn tuyệt đối sẽ không thể xuống tay được với một khuôn mặt hoàn mỹ như vậy, nhưng đáng tiếc là hắn không phải, vậy nên cái đánh này là hắn cũng khá mạnh tay.
“…” Minh vương bị đánh rất đau, thế nhưng vẫn ngoan cố không chịu mở mắt, đôi tay kia vẫn gắt gao ôm lấy thắt lưng Ngạo Triết Thiên như cũ, giống như một con đà điểu, dụi đầu vào bên cổ đối phương.
Bị mấy sợi tóc đỏ như máu của Minh vương quấn vào có chút nhộn nhạo, hắn đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Ngươi là muốn ta đánh ngươi? Đừng có mà giả bộ ngủ nữa.”
Thân thể nam nhân đang ôm hắn liền trở nên cứng đờ, sau đó cẩn cẩn dực dực ngẩng đầu lên nhìn hắn, song nhãn ma tính giương mở mang theo một tia vô tội cùng ủy khuất vô cùng, như một sủng vật bị chủ nhân vô cớ trách mắng, trên mặt còn lưu lại dấu tát khi này.
“Buông tay. Ta muốn đứng lên.” Thở dài, Ngạo Triết Thiên có chút không biết phải làm sao. Biểu tình đối phương như vậy, hắn không thể giận cho được.
Gật đầu, không dám làm Ngạo Triết Thiên tức giận, Minh vương đành buông hắn ra. Dù sao cũng được ôm một đêm, cũng có chút thỏa mãn rồi.
“Đây là nơi nào? Chúng ta làm cách nào mà lại ở đây…” Nhìn rừng cây um tùm trước mắt như tiên cảnh, Ngạo Triết Thiên cố gắng hồi tưởng lại tình hình lúc đó.
Lúc này hai người đang đắm mình trong nắng sớm ban mai nhàn nhã, bên dưới là bãi cỏ xanh mềm mại, mấy khóm hoa nhỏ màu trắng thanh nhã xen vào giữa thảm xanh lục bát ngát, tỏa ra thoang thoảng một mùi hương đất cỏ thiên nhiên. Xung quanh là một mảnh rừng cây rậm rạp đẹp vô cùng, có mấy con chim nhỏ đáp xuống cành cây mà chải chuốt cho bộ lông mượt của mình. thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng kêu thích thú vui đùa, thanh túy mà mềm mại.
Bãi cỏ xanh mượt kéo dài đến lưng chừng sườn núi, bên dưới còn có một con sông tươi mát trong suốt nhìn thấy đáy, dưới sông còn thấy không ít cá nhàn nhã bơi qua bơi lại, tự do tự tại.
Minh vương lắc đầu, ý nói cũng không rõ vì sao hai người lại ở đây.
“Cánh của ngươi…” Đột nhiên, Ngạo Triết Thiên phát hiện ra sau lưng Minh vương còn có một đôi cánh đang chảy máu đầm đìa, buông thả rời rạc trên mặt đất như là bị xé rách bởi một loại tử khí nặng nề. Nhìn lại sau lưng hắn, phát hiện ra trên tấm lưng màu đồng này lại tràn ngập những vết thương cùng vết máu ghê người. Ngạo Triết Thiên không khó để nhận thấy rằng, lúc đôi cánh này mọc ra đã mang theo bao nhiêu thống khổ cùng đau đớn.
“Còn đau không?” Hắn nhẹ nhàng vuốt lấy đôi cánh đã bị xé rách thảm thương kia, cảm nhận được vết máu nhớp dính ấm nóng, tâm tình có chút phức tạp.
Cười cười, Minh vương nghiêng đầu một chút, đột nhiên đưa tay ra sau lưng trực tiếp xé xuống hai bên cánh, nhất thời mơ hồ thấy sau lưng một mảng huyết nhục hỗn độn.
“Ngươi điên rồi! Trức tiếp xé xuống như vậy sẽ bị thương!” Nhìn sắc mặt càng lúc càng thêm tái nhợt của Minh vương, Ngạo Triết Thiên lớn tiếng mắng to: “Ở đây căn bản không có thuốc men gì! Ngươi muốn chết cũng đừng liên lụy đến ta!” Cái người này bị thiếu não sao! Sao lại có thể đối đãi với thân thể mình như vậy.
“…” Vô tội nhìn Ngạo Triết Thiên, nhãn thần Minh vương biểu lộ rõ ý không cần phải lo lắng, sau đó hắn thấp giọng niệm vài câu chú ngữ, hồng sắc quang mang xuất hiện phía trên đỉnh đầu hắn, nhẹ nhàng cuốn quanh mấy vòng rồi hướng tới sau lưng, ở ngay miệng vết thương mà tiến nhập vào, trước ánh mắt ngạc nhiên của Ngạo Triết Thiên, các vết thương bắt đầu khép miệng lại.
“Có thể tự chữa trị cho mình thật là tốt…” Thấy miệng vết thương trên người Minh vương đang dần khép lại, Ngạo Triết Thiên thở phào một cái, rất nhanh liền nhận ra cả mình và Minh vương đều rất bẩn, trên người dính đầy ô huyết nhớp nháp, mùi máu tươi nồng đậm xộc thẳng vào xoang mũi hắn, nhưng thứ khiến hắn không thể chịu được đựng được chính là khí tức cùng những vết tích do sắc dục lưu lại từ lần trước.
Khí tức của thiếu niên kia khiến hắn cảm thấy áp lực dị thường.
“Đi tắm, thực bẩn.” Ngạo Triết Thiên đưa tay chỉ về hướng con sông nhỏ trong suốt, bản thân tự xoay người bước xuống trước, trải qua một buổi tối được nghỉ ngơi thoải mái, tinh thần hắn tốt hơn rất nhiều, tuy rằng còn một chút suy yếu, nhưng cơ bản vẫn có thể tự mình đi được.
Bất quá hắn lại không chú ý, khi hắn hắn bắt đầu cởi bỏ y phục xuống bên bờ sông, Minh vương đứng phía sau hắn song nhãn mơ hồ tối sầm lại, một loại khí tức nguy hiểm theo người hắn tản ra.
Bước xuống nước, nước sông thanh mát khiến thân thể mệt mỏi của Ngạo Triết Thiên nhất thời thả lỏng không ít, cảm giác thư thái dễ chịu khiến hắn không khỏi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thở ra một hơi thoải mái.
“Nước rất mát, còn không mau xuống.” Lên tiếng bắt chuyện với Minh vương một câu, Ngạo Triết Thiên không cảm thấy bất cứ thứ gì khác lạ, tiếp tục bước đến chỗ nước sâu hơn.
Tâm tình hắn hiện tại khá tốt, đây là lần đầu tiên sau khi đến thế giới này hắn cảm thấy thoải mái như vậy.
Kỳ thực điều hắn mong ước nhất cho tới bây giờ, là có một cuộc sống yên bình. Không có thưưng trường lừa người dối ta, không có thế giới phân biệt chủng tộc tàn bạo, tất cả đều yên bình như vậy, khiến hắn về sau này nhớ lại, đều thấy tựa như bừng tỉnh sau giấc mộng… Thực sự rất đáng giá.
Phía sau truyền đến tiếng nước, Ngạo Triết Thiên theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhất thời liền ngây người ra.
Bên bờ sông cách đấy không xa, hắn trông thấy một người phảng phất như đến từ địa ngục, hồng phát ác ma đầy yêu hoặc, những lọn tóc đỏ tươi sùng bái nửa khai mở nửa che đậy thân thể hoàn mỹ không chút vết tích nào của nam nhân, thước da màu đồng dưới nắng sớm tản ra một vầng sáng mông lung kỳ lạ, mà khuôn mặt kia, lại mang theo vẻ tà ác chết người cùng với gợi cảm mê hồn, nhất là khi đối phương đưa song nhãn thâm thúy kia nhìn mình, hắn có một cảm giác rung động nghẹt thở.
Lấy lại tinh thần, Ngạo Triết Thiên lập tức quay đi.
Hắn cảm thấy tim của mình đang đập rất nhanh…
Ai… Chỉ là thấy một nam nhân lõa thể thôi mà, hắn cư nhiên lại cảm thấy hồi hộp, một loại xúc cảm khó hiểu dâng lên trong lòng, hắn thậm chí còn mơ hồ nghe được tiếng tim đập của mình.
Phác thông…
Phác thông…
Phác thông… [ đây là tiếng tim đập, cứ coi nó là tiếng thình thịch thình thịch ý ]
Hít sâu một hơi, hắn ép mình phải bình tĩnh lại, tâm tình có chút rối loạn khiến hắn không phát hiện ra thân ảnh phía sau đang tiến lại gần, thẳng đến khi một đôi bàn tay to mang nóng rực từ phía sau bắt lấy thắt lưng đưa hắn ôm gọn vào lòng.
Trong nháy mắt hắn ngây người ra một lần nữa, như bị hỏa nhiệt ôm lấy, trong mũi tràn ngập khí tức có phần hơi quen thuộc của nam nhân. Thấy hắn ngây ngốc lặng người, nam nhân càng thêm tham lam vuốt ve lấy thân thể hắn, thậm chí còn khẽ liếm lấy bên tai, vô cùng thân mật.
“… Không… Buông tay!” Thật vất vả mới bừng tỉnh khỏi mộng mị, Ngạo Triết Thiên phẫn nộ giãy dụa, thế nhưng lại càng bị ôm chặt thêm. Nam nhân nguyên bản đang vuốt ve ôn nhu cũng dần trở nên bạo ngược, khiến hắn không thể chịu được mà kêu thành tiếng. Tại sao… Tại sao lại thành thế này… Ngay cả người kia cũng muốn đối xử với hắn như vậy… Đáng giận, mấy nam nhân này, đều là người điên hết cả!
“… Minh vương… Ngươi đừng ép ta cũng phải hận ngươi!” Cảm giác như bị người mình tín nhiệm phản bội khiến hắn cắn răng nói ra. Ngữ điệu oán hận mà bi thương khiến nam nhân phía sau phút chốc cứng đờ, sau đó Ngạo Triết Thiên liền giãy ra.
Một cái tát mạnh dừng lại trên mặt Minh vương, ánh mắt Ngạo Triết Thiên băng lãnh như muốn cả mặt sông phải đông cứng lại. Hắn tức giận đến không thể thốt ra lời nào.
Minh vương quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt khi nãy tối tăm giờ lại tràn đầy ủy khuất.
Vì sao…
Nhãn thần hắn như tự hỏi.
“Ta mặc kệ ngươi cùng Tinh Linh Hoàng trước kia có cái gì sâu sắc, thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ điều này, hắn là hắn, ta là ta, đừng đặt thứ tình cảm đấy lên người ta! Ta không chấp nhận! Mặc dù là chuyển thế của hắn, nhưng cái gì cũng không thể nhớ rõ được! Vậy nên chúng ta căn là hai người hoàn toàn khác nhau!” Đúng vậy, hắn chưa từng coi mình là Tinh Linh Hoàng, càng không có nghĩa vụ phải gánh vác những tình cảm không thuộc về hắn!
Vừa dứt lời, hắn cảm giác Minh vương trước mắt mình muốn khóc…
Nhìn Ngạo Triết Thiên thật sâu trong chốc lát, Minh vương trầm mặc xoay người, cũng không quay đầu lại mà bước lên bờ. Ngay lúc Ngạo Triết Thiên có chút không đành lòng, nam nhân cao lớn mà cô tịch đã lặng lẽ khoác lên y phục của mình rồi tiêu thất trong rừng rậm.
Hắn bỏ đi?
Cứ như vậy mà bỏ đi?
Ngạo Triết Thiên có chút ngây người.
Mà thôi, như vậy cũng tốt, đối phương sẽ đỡ phải đặt tình cảm dành cho một người khác trên người mình. Trầm mặc tẩy trừ thân thể có mấy vết thương nhỏ, tâm tình hắn nhất thời nặng nề đi rất nhiều.
Hắn đột nhiên thấy nước sông thật lạnh.