Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc

quyển 3 chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch thể trắng đục pha lẫn với huyết hồng, theo hai chân nam nhân, từ nơi đang bị mập hợp điên cuồng chảy xuống…

Tinh Linh Hoàng giữa không trung nhắm hờ mắt quan sát tất cả mọi việc, khóe miệng nhếch lên thành một tiếu ý âm nhu không gì sánh được.

Cao cao tại thượng, tiếu ý trông xuống như đang nhìn một đám vi sinh vật hèn hạ.

Nam nhân quỳ rạp trên mặt đất, thắt lưng rắn chắc mà dẻo dai bị nắm chặt lấy trong tay tinh linh, mỗi một tấc da màu mật ong đều bị những kẻ đang xâm phạm kia tùy ý chạm đến, liếm cắn. Tóc đen ẩm ướt phủ xuống trán, theo từng đợt thúc ép mà lay động, mồ hôi trong suốt thỉnh thoảng lại rơi xuống sàn nhà, lưu lại một vũng nước nhỏ. Trong song nhãn bị tóc che khuất lúc này lại ẩn chứa một thần tình phức tạp lại u mê không thể đọc ra, nhưng bởi vì lúc này tình thế hỗn hợp phức tạp, nên cũng không ai buồn để tâm đến nhãn thần ấy. Ngay cả lực chú ý của tinh linh mái tóc dợn sóng cũng bị hấp dẫn lấy bởi đôi môi bị giảo cắn đến trắng bệch kia.

Máu đỏ tươi chảy xuống, nhưng một chút cũng không chịu bật ra vài thanh âm yếu ớt.

Không hề dự tính trước, tóc nam nhân bị kéo lấy, theo cỗ lực đạo kia, hắn bị ép phải ngửa đầu lên đối mặt với tinh linh tóc dài gợn sóng đã xâm phạm mình đầu tiên. Đôi đồng tử lam sắc mang theo tia hàn quang gắt gao quan sát hắn hồi lâu, sau đó đột nhiên lại chế trụ lấy ót hắn, hướng thẳng đến đôi môi hắn mà cố sức cắn lấy, cùng lúc đó, nam tinh linh đang xâm phạm hắn từ phía sau cũng thuận thế vùi đầu vào nơi cổ ấm ướt của hắn mà giảo cắn, hô hấp bắt đầu trở nên nặng nề mà hỗn loạn, bàn tay cũng vươn đến bắt lấy địa phương không chút hưng phấn nào giữa hai chân hắn mà đũa bỡn. Mặt khác, tay của hai tinh linh còn lại cũng tham lam vuốt ve lấy cơ thể ẩm ướt, thậm chí còn cắn lấy ngón chân hắn.

“Ô…”

Ngạo Triết Thiên nhãn thần có chút tan rã, nhăn mi lại, dường như là mới lấy lại được chút tinh thần, nhìn tinh linh kia đưa đầu lưỡi tiến nhập vào khuôn miệng mình, song nhãn nhất thời hiện lên một tia hàn quang âm ngoan, theo bản năng hưng hăng cắn ngược lại tinh linh.

Tinh linh nhất thời đau đến nhíu mày, song nhãn phiêu lượng hiện lên một tia sát ý, rồi lại giận dữ cười trừ nhìn Ngạo Triết Thiên, một tay vươn ra nắm lấy chiếc dây chuyền trên cổ hắn giật xuống ném ra chỗ khác.

Đó là vật duy nhất mà Tiểu Hàn lưu lại cho Ngạo Triết Thiên.

Tinh linh chỉ là theo bản năng nghĩ dây chuyền này đối với nam nhân là rất quan trọng, bởi vì nam nhân thoạt nhìn không giống một người thích mang theo mấy thứ đồ trang sức, trừ phi là có ý nghĩa đặc biệt. Tuy rằng hắn cũng không cảm thấy viên bảo thạch kia có điểm gì quý giá.

“Không!!!” Nam nhân đột nhiên như phát điên mà đem hai kẻ áp trên người mình đẩy ra, giống như một hài từ mất đi phụ thân mà hét lên. Hắn muốn đứng dậy, thế nhưng thân thể hắn lúc này đã bị dày vò đến ngay cả đứng thẳng cũng không thể làm được, chỉ có thể cấp thiết rồi lại chật vật bò đến chỗ sợi dây chuyền bị ném đi, thẳng đến khi mấy tinh linh mị hoặc phía sau phát ra mấy tiếng cười chế giễu cuồng loạn, rồi cực kỳ thô bạo tóm lấy hắn kéo ngược trở lại. Móng tay của nam nhân cùng đầu gối để lại những vệt máu thật dài trên mặt đất, sau đó, một lần nữa bị tiến nhập điên cuồng, so với trước đấy càng thêm thô bạo.

Nam nhân thống khổ lắc đầu, song nhãn tràn đầy tuyệt vọng…

Có thể, Vong Dạ hoàn toàn không thuộc về hắn…

Thế nhưng Tiểu Hàn…

Nhưng… Hắn cái gì cũng không có…

Vật duy nhất mà Tiểu Hàn lưu lại cho hắn… Vậy mà… Hiện tại cũng không thể giữ được nữa…

“Ngươi muốn chết sao… Nơi kia chính là Hắc Hồ, tất cả những gì rơi xuống đó đều bị làm cho tan chảy.” Như là sợ Ngạo Triết Thiên chưa đủ tuyệt vọng, tinh linh tóc gợn sóng kéo hắn vào lòng, giảo cắn lỗ tai tiện bồi thêm một câu, mặt khác ba tinh linh kia cũng đều lạnh lùng nở nụ cười.

Đúng vậy, khối đạm lam sắc ngọc thạch của hắn thực sự đã rơi xuống Hắc Hồ, nó có bị tan chảy hay không thì không ai biết, thế nhưng nếu như Ngạo Triết Thiên nghĩ muốn với xuống lấy, thì hắn chắc chắn sẽ bị tan chảy.

Song đồng tử hắc sắc chậm rãi nhìn về phía hắn, tinh linh thoạt nghĩ có chút phát lạnh.

“Ngươi sẽ phải hối hận vì những gì ngươi đã làm, ta thề.” Mỗi câu mỗi chữ, Ngạo Triết Thiên đều nói ra cực kỳ chậm rãi, những lại khiến người ta có cảm giác lạnh rùng mình.

Tinh linh đầu tiên là ngẩn người, sau đó lại nghĩ đến cái gì đó mà nở nụ cười.

“Nếu như ngươi còn có thời gian để khiến ta hối hận, ta rất chờ mong.”

Ngay lúc đó Ngạo Triết Thiên không biết được những lời này là có ý tứ gì, thế nhưng sau này hắn đã biết.

“Hiện tại, ta sẽ giúp ngươi lý giải triệt để cái lập trường của ngươi, sau đó, ngươi có thể mang theo bông hoa của ngươi ly khai…” Đem Ngạo Triết Thiên ấn xuống mặt đất, tinh linh cười đến ưu nhã, ba người kia cũng đồng thời tiến lại gần, tinh linh khi nãy dùng kiếm băng tấn công Ngạo Triết Thiên đầu tiên song nhãn đột nhiên trở nên mê man, nhẹ nhàng nói ra một chữ: “Uế…” Sau đó, lại khôi phục lại dáng vẻ âm trầm như trước.

Trên tường, hắt lại thân ảnh của vài người, mà một người trong đó, bị mấy nam nhân khác vây lại, thỉnh thoảng bị đè ép tới phải bật ra mấy tiếng kêu rên trầm thấp mà vụn vỡ.

Tình cảnh khiến người khác phải chua xót.

Giọt mưa băng lãnh, vô tình rơi xuống, toàn bộ bầu trời là một mảnh xám trắng đè nén. Trên mặt đất tràn ngập nước bùn bẩn thỉu, một thân thể nam tính bán xích lõa chật vật nằm đó, để nước mưa tùy ý không ngừng lấy đi nhiệt độ nguyên bản đã chẳng còn nhiều của thân thể.

Nam nhân lúc này vẫn hôn mê như cũ, đôi môi tím tái khép mở, miễn cưỡng duy trì hơi thở cực kỳ yếu ớt, mà trên khuôn mặt anh tuấn sắc nét lúc này đã sớm mất đi huyết sắc, duy nhất chỉ có một dấu hiệu nhìn ra nam nhân vẫn còn sống, chính là đôi mày kiếm trước sau vẫn thủy chung không hề giãn ra.

Thân thể màu mật ong bị phủ đầy hằng sa số các loại vết thương, vết trói buộc, đao ngân, còn có những vết ngược ngân có chút khó có thể nói ra. Nơi giữa hai chân bị y phục che đậy lại càng thêm thê thảm khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.

Cuối cùng, nam nhân cũng chậm rãi mở hai mắt, hắn đầu tiên là mê man nhìn bầu trời, phát hiện chính mình không hiểu vì sao đã nằm dưới chân Tinh linh thụ. Sau đó, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó mà đột ngột ngồi dậy, rồi lại rất nhanh bị cơn đau giữa hai chân hành hạ mà lần nữa ngã xuống mặt đất.

Mồ hôi lạnh theo trán nam nhân chảy xuống, hắn hoảng loạn đưa mắt tìm kiếm xung quanh.

Rất nhanh sau đó, nam nhân liền thấy thứ muốn tìm đang nằm cách mình năm thước, song nhãn mới nãy còn run rẩy nhất thời trở lại bình tĩnh.

Một màu lam sắc, bông hoa tỏa ra quang mang nhàn nhạt an tĩnh nằm trên đất bùn, cô độc, cùng hắn.

Hắn nỗ lực đứng lên, rồi lại nhiều lần vô lực ngã trở lại mặt đất, mỗi một tấc trên cơ thể đều đau đớn tột cùng, loại đau đớn không riêng gì thân thể, còn có một loại đau đớn khác như đang từ từ thâm nhập vào bên trong cơ thể, ngay cả thần kinh cũng đau đến như bị xé rách.

Nhưng nam nhân lúc này cũng không hề phát hiện ra bàn tay mình đã trở nên tím đen, toàn bộ lực chú ý của hắn đều tập trung vào bông hoa ở nơi xa xa kia.

Hít sâu vài lần, nam nhân song nhãn trong suốt mà trầm ổn lần nữa nhìn về phía bông hoa nhiễm bùn đất. Sau đó, hắn dùng tay cố chống lấy thân thể, chịu đựng đau đớn, từng chút một bò về hướng bông hoa.

Thẳng đến khi hắn có thể cẩn cẩn dực dực cầm được nó.

Nhìn gốc hoa nhiễm vài điểm bùn đất cùng máu trong tay, khóe miệng Ngạo Triết Thiên chậm rãi nhếch lên thành một mạt tiếu ý ôn hòa. Một tiếu ý làm cho người khác trông thấy cũng sẽ an tâm, rồi lại không khỏi dâng lên chua xót trong lòng.

Ôn nhu như vậy.

Tràn ngập ý nghĩa yêu thương.

Hắn nhẹ nhàng cảm nhận bông hoa trong tay, một mùi thơm ngát truyền đến, cuối cùng lại cảm thấy thân thể không còn bị đau đớn như trước.

Vừa định đem hoa cất vào, nam nhân lại nhìn thấy bàn tay mình đã hóa thành màu tím sạm, hắn đầu tiên là ngẩn người, rất nhanh sau đó liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Xem ra hắc ám tinh linh kia là có độc, hắn hiện tại cũng không biết mình có thể sống được bao lâu.

Thế nhưng hắn đối với chuyện này cũng không có mấy lưu tâm, thứ duy nhất hắn nghĩ đến bây giờ là phải tìm cách mau chóng trở về, bởi vì Vong Dạ đang chờ hắn.

Nghỉ ngơi một hồi, nam nhân ép buộc chính mình phải đứng lên, nhưng hai chân lại run rẩy có chút chống đỡ không được, sau đó, hắn đem kiện hắc sắc ngoại bào còn sót lại duy nhất xem như có thể tạm che thân mặc lên, tuy rằng trên đó cũng có vài vết rách.

Diện vô biểu tình đưa tay lên lau đi dịch thể bạch trọc vương lại trên khóe miệng, Ngạo Triết Thiên ngẩng đầu nhìn về một nơi nào đó xa xa, bước chân chật vật tiến về nơi đó.

Lần thứ hai lau đi khóe miệng, hắn lết từng bước một tới chỗ cần đến, nhưng lại không cẩn thận để một cành cây mục nát lẫn trong bụi cỏ làm vướng ngã, trong nháy mắt khi ngã xuống mặt đất, hắn chỉ kịp bảo vệ bông hoa trong lòng, còn bản thân thì bị một cành cây sắc nhọn nào đó cắt một đường trên mặt.

Một đạo vết thương dài đến mười phân, ngập trong tiên huyết xuất hiện bên mặt phải của nam nhân, kéo dài qua sóng mũi cao của hắn.

Cảm giác rát cùng đau đớn nhất thời truyền đến từ miệng vết thương, Ngạo Triết Thiên không cần nhìn cũng biết khuôn mặt mình lúc này có bao nhiêu phần khó coi. Nhưng hắn chỉ là lau qua loa, song nhãn bình tĩnh cũng không thấy dao động nhiều.

Cật lực bò dậy, nam nhân thầm nghĩ phải mau chóng trở về.

Nam nhân kia đang chờ mình, cũng cần mình.

Hắn tin tưởng Vong Dạ.

Tin tưởng người hắn yêu là mình, lại càng không mấy để tâm đến vết thương trên mặt.

Chỉ cần đối phương nói yêu hắn, như vậy thì mặc kệ một Tinh Linh Hoàng cũng được, mười người cũng được, hắn hết thảy đều đem đối phương từ trong tay kẻ kia đoạt lại, bất chấp mọi thủ đoạn.

Nghĩ đến đó nam nhân phảng phất như mang theo một tiếu ý nhàn nhạt, có chút trúc trắc nhưng vẫn kiên đình tiến về phía trước, thân ảnh thon dài dần dần tiêu thất giữa cơn mưa mông lung, tựa như là đang thực sự biến mất.

Có điều này nam nhân không biết, ngay khi hắn bước vào trong cổng lớn của Tinh linh thụ, tất cả đã biến đổi một cách nhanh chóng, Tinh linh thụ thoát ly khỏi thế giới phong bế, cùng đại lục một lần nữa dung hợp, vậy nên, thiếu niên ở trong đường hầm hôi sắc kia đang đợi Ngạo Triết Thiên đã bị vây lại bên trong, trong khoảng thời gian ngắn, hắn sẽ không thoát ra được.

Mà lúc này, cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn dù thế nào cũng không thể tin tưởng được nữa…

Trên con đường của trấn nhỏ, nam nhân toàn thân hắc y ướt đẫm cô độc đứng dưới mưa, nước mưa lạnh buốt không ngừng theo khuôn mặt hắn chảy xuống, mang theo máu tươi từ vết thương trên mặt hắn, một giọt lại một giọt rơi xuống mặt đất.

Hắn thoạt nhìn nhếch nhác không khác gì một tên khất cái, toàn thân một điểm sạch sẽ cũng không có, thật nhơ bẩn, ngay cả trên da thịt hắn cũng có những vết thương lớn nhỏ bất đồng, vừa bẩn vừa thảm hại, có lẽ ngay cả một con cẩu cũng chẳng buồn nhìn hắn lấy một cái.

Đôi bàn tay bị biến chứng thành màu tím sạm vẫn gắt gao cầm lấy một gốc hoa đồng dạng không còn sạch sẽ, chỉ còn hơi tản ra chút hương thơm nhàn nhạt.

Đó là bông hoa mà hắn dùng tính mệnh của mình để đổi lấy.

Hắn cứ như vậy đứng trơ trọi, tựa như một bức thạch điêu không có sinh mệnh, song nhãn gắt gao nhìn về hai người ở trong phòng ốc phía bên kia con đường.

Trong phòng rất ấm áp, so với bên ngoài vừa ẩm ướt vừa lạnh thì càng ấm hơn nhiều, càng sạch sẽ hơn nhiều.

Hơn nữa, khuôn mặt của hai người kia, phảng phất như họ chính là người xứng nhất với đối phương trên thế giới này, trong đó, một người có mái tóc dài đỏ tươi như máu, kia khuôn mặt tuấn mỹ mà Ngạo Triết Thiên quen thuộc đến khấu nhân tâm huyền, kia nhãn thần thâm tình phiêu lượng mà hắn cũng quen thuộc đến phi thường, chỉ duy nhất một điểm bất đồng chính là, những tình cảm sâu đậm mà hắn quen thuộc đó không phải đang hướng về phía hắn, mà hướng đến một người khác trong lòng đối phương, mỹ lệ đến mức một người trần gian không thể đạt đến được, chính là Tinh Linh Hoàng với mái tóc màu vàng kim.

Mà trên chiếc bàn bên cạnh, còn bày ra một bông hoa đồng dạng với thứ hắn đang cầm trên tay, chỉ là bông hoa kia so với bông hoa hắn đang cầm trên tay hoàn toàn bất đồng, sạch sẽ, phiêu lượng, không có dù chỉ một chút điểm dơ bẩn.

Ngạo Triết Thiên cảm thấy trong g ngực mình như có một thứ gì đó từ từ vỡ tan ra…

Đôi môi mơ hồ run lên, hắn muốn gọi người kia…

Thế nhưng… Lại không bật ra được thanh âm nào…

Hắn cảm thấy hiện tại ngay cả hô hấp cũng trở nên đau đớn…

Vậy nên, hắn hướng về phía nam nhân bước đến…

Vô luận thế nào… Hắn cũng phải gặp người kia…

Hắn không muốn buông tay như thế…

Người kia bị thương là vì hắn…

Người kia nhất định yêu thương hắn…

Trong đầu hắn bỗng nhiên tái hiện lại vô số cảnh tượng khi cùng ở chung với Vong Dạ, kể cả lần đầu tiên hắn gặp đối phương, tựa như đang nhìn thấy một con dã thú bị thương, bi thương hòa cùng tuyệt vọng, liều mạng muốn vượt qua lao tù, nhưng cũng bởi vì vậy mà khiến thân thể bản thân phải chịu nhiều thương tổn…

Còn có, khi người kia vì muốn tìm cho mình chút đồ ăn nhưng lại ngốc nghếch chỉ biết cầm lên cái chân nai, bộ dạng lúng túng của đối phương lúc đó đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rất kỹ…

Hồng sắc song nhãn kia từng vì mình mà lo âu…

Vì mình mà tức giận nhưng lại hàm chứa nhiều hơn biểu tình quan tâm…

Còn có… Vì mình mà bộc lộ ra một tiếu ý ôn hòa…

Tất cả đều nhớ rất rõ, một khắc cũng chưa bao giờ quên.

Hắn không muốn buông tay đối phương…

Vì nam nhân đã từng nói…

Đừng ly khai hắn…

Vĩnh viễn cũng không….

Thế nhưng, Ngạo Triết Thiên lại bị hình ảnh kế tiếp làm cho toàn thân chấn động, trái tim hắn cũng giống như bông hoa hắn đang cầm trong tay…

Như một phế vật không ai cần đến, không một động tĩnh, động tác đình trệ lại như chỉ chực ngã xuống nền đất lạnh, để mặc cho bùn đất nhiễm bẩn…

Nam nhân mới nãy còn ngập tràn trong hồi ức của mình, lúc này lại thâm tình hôn một nam nhân khác đang ôm trong lòng.

Hoàn toàn bất đồng với bộ dạng chật vật đầy thương tích của hắn, Vong Dạ lúc này, hồng phát từ lâu đã sớm khôi phục lại đẹp đến lay tâm, dường như còn mang theo vẻ cao quý ma mị đến tuyệt đối.

Mưa bất tri bất giác càng lúc càng nặng hạt, lớn đến nỗi che lấp đi đường nhìn của nam nhân, hạt mưa nặng nhẹ rơi xuống mặt mơ hồ còn cảm thấy đau. Toàn bộ thế giới đều chìm trong âm hưởng của tiếng mưa rơi.

Thế giới của hắn ngoại trừ nhưng hạt mưa băng lãnh này ra, tựa hồ không còn thứ gì khác nữa.

Đột nhiên, nam nhân đưa tay che đi hai mắt, ngửa đầu cười lớn, cười bi thương mà tuyệt vọng, cười đến mức, nước mưa rơi vào trong cổ họng, phải cúi gập người xuống ho khan, ho đến mức nước mắt cũng trào ra, nhưng vẫn như trước cười man dại…

Tràng cười này, so với khóc, còn đau khổ hơn…

Nguyên lai cũng không phải là của hắn, dáng cười ôn nhu ấm áp, ánh mắt thân thiết, cái ôm vững chắc khiến người ta an lòng…

Cũng không phải là của hắn! Cho tới bây giờ cũng không phải!!

Hắn chỉ là một tên hề giữa một vở hài kịch do mấy kẻ kia dựng lên, một tên hề ngu ngốc đã không còn chút giá trị lợi dụng.

Diễn viên chính đã xuất hiện, còn hắn, ngay cả vị trí thế thân cũng chẳng còn xứng đáng, huống chi lúc này, hắn vừa bẩn thỉu vừa tàn tạ, khuôn mặt thì xấu xí hốc hác..

Nguyên lai… hắn đi tới thế giới này, mất đi địa vị, mất đi thân nhân… chỉ để làm một vật chứa, một vật tạm thời thay thế, lại vẫn tự cho là đúng mà giữ lấy những tình cảm không thuộc về mình…

Nhưng hắn đã làm sai cái gì để phải nhận lấy đối đãi như vậy!?

Dựa vào cái gì!?

Nam nhân song nhãn nổi lên một loại hỏa nộ cường liệt, nhưng cũng rất nhanh liền dập tắt…

Mà thôi… Tất cả đều đã như thế rồi…

Lẽ nào hắn còn muốn tìm đến Tinh Linh Hoàng kia gây phiền phức?

Hắn không thể tưởng tượng ra được bộ dạng Vong Dạ vì bảo vệ ái nhân của mình mà giương kiếm lên với hắn, hắn so với bất luận kẻ nào khác đều hiểu rõ, Vong Dạ vì ái nhân của mình mà có thể làm bất cứ việc gì… Đúng vậy… Hắn hiểu rõ… Khi hắn vẫn còn là vật thế thân, hắn đã tiếp nhận quá nhiều thứ rồi, lần này chỉ là vị thế đã đổi ngược lại thôi.

Chỉ là khi tưởng tượng đến cảnh tượng kia, tất cả đều khiến cho nam nhân thấy lạnh đến thấu xương.

Quên đi… Bản thân mình nguyên bản thứ gì cũng không có, thân nhân đã không còn, Tiểu Hàn cũng không còn, ái nhân giả cũng không còn, nếu hắn cái gì cũng không có, thì hắn sao phải lưu tâm?

Huống hồ, hắn có thể đánh thắng được Tinh Linh Hoàng sao?

Tất cả đã chịu đựng đủ rồi… Hà tất phải tự mình lấy bùn bôi thêm lên mặt mình?

Nam nhân cười… Từng bước một… Có chút bất ổn mà lùi về phía sau…

Đều không phải hắn, hắn cho tới bây giờ cũng không muốn, cũng không đáng…

Thế nhưng, nam nhân lại không biết là vì chính những giọt nước mắt của mình, mà so với hạt mưa càng khiến ánh mắt thêm mịt mờ, thế nhưng hắn chỉ rơi một vài giọt lệ, nhỏ xuống, rồi cái gì cũng không còn gì nữa…

Trái tim nguyên bản vốn không tin tưởng vào ái tình, đã từng vì nam nhân mà dao động một lần nữa, nhưng tại đây, cũng vì nam nhân mà trở nên lạnh lẽo hoàn toàn.

Trong ánh mắt của hắn, đã từng chút từng chút một mất đi tia sáng, phảng phất như một ao tù nước đọng, cũng không còn nhìn thấy dù chỉ một tia cảm tình.

“Ha hả… Hai người trong phòng rất xứng đôi vừa lứa a…” Không lời báo trước, ma âm âm trầm cực độ, phảng phất như vọng lên từ tận nơi sâu nhất của địa ngục vang lên từ phía sau hắn, sau đó, thắt lưng hắn bị một bàn tay bao trùm bởi lớp sương mù hắc ám vững vàng bắt lấy, kéo vào trong lòng, nhất thời một cảm giác đau đớn như bị phanh thây xẻ thịt cùng xúc cảm tiêu cực nhanh chóng bủa vây lấy hắn.

Không cần quay đầu lại, Ngạo Triết Thiên cũng biết rõ người phía sau lưng mình là ai…

Ca ca của Hủy Tạp – Tuyệt Mệnh U Oán.

“Tinh Linh Hoàng kia thật xinh đẹp, ngay cả ta cũng thấy có điểm động tâm a…” Tự mình nói với mình, tiếu ý trên môi Tuyệt Mệnh U Oán cũng có phần âm trầm, “Nhìn lại ngươi, quả thực không khác gì một mớ rẻ rách ti tiện, hơn nữa…”

Tay hắn nắm lấy y phục của nam nhân xả xuống, nhanh chóng liền tìm thấy vết thương giữa hai chân nam nhân, nhẹ nhàng đùa cợt nơi vẫn còn lưu lại dịch thể bạch sắc, dùng một loại thanh âm tràn ngập trào phúng lạnh lùng cười nói: “Một gã nam xướng [ xướng: kỹ nữ ] tùy ý để bất cứ gã nam nhân nào khác cũng chạm đến được, ta nếu là Vong Dạ cũng sẽ chẳng buồn liếc ngươi lấy một cái…”

Ngạo Triết Thiên lại không có chút phản ứng nào, tựa như một con rối không có sinh mệnh, để Tuyệt Mệnh U Oán tùy ý nhục mạ.

Song nhãn, bình tĩnh không gợn, dường như là chẳng còn cảm thấy đau đớn gì nữa, hắn toàn bộ tâm tư hiện tại đều đã chết lặng hoàn toàn.

“Trên người ngươi trúng độc tố của ám tinh linh, còn có vài loại nguyên tố nữa… Ta phỏng chừng ngươi cũng chỉ sống được tối đa là ba ngày, hoặc là, ta có thể cho ngươi chết nhanh hơn chăng? Ngươi biết rõ ta so với bất luận kẻ nào đều hận ngươi đến thấu xương, sao không thử gọi nam nhân kia một tiếng? Biết đâu hắn sẽ cứu ngươi? Giống như hồi trước.” Tuyệt Mệnh U Oán song nhãn vẫn như cũ tràn đầy vẻ trào phúng hả hê.

Đông Phương nam nhân trong lòng hắn vẫn không có chút phản ứng nào, song nhãn tựa như vẫn đang nhìn hai người đối diện, lại tựa như không nhìn vào bất cứ thứ gì cả. Ánh mắt đó, là ánh mắt tuyệt vọng cùng cực, là ánh mắt không còn một chút hy vọng nhỏ nhoi nào.

“Xem ra ngươi cũng ngốc, sợ rằng nam nhân đến liếc ngươi một cái cũng không buồn liếc… Như vậy, theo ta đi.” Nam nhân chìm trong màn sương hắc ám thỏa mãn nheo mắt lại, phất tay một cái, sương đen nhất thời bao phủ lấy cả hai người, cuối cùng là tiêu thất hoàn toàn tại chỗ.

Duy nhất chỉ còn lại bông hoa tàn tạ mà nam nhân đã mang về nằm trơ trọi cô độc trên đất bùn, rất nhanh sau đó lại bị nước mưa cuốn theo cùng bùn đất trôi đến một góc tối nhơ bẩn.

Mà từ đầu chí cuối, Vong Dạ một khắc cũng không dời mắt liếc qua bên này, hiện tại trong mắt hắn, cũng chỉ có Tinh Linh Hoàng đang nằm trong lòng mình.

Cúi đầu, lần thứ hai hôn hắn, mà đối phương, cũng đưa tay ôm lấy nam nhân cường hãn kia, song nhãn mỉm cười tràn ngập tình ý yêu thương, giữa gian phòng, xuân thủy vô biên, mà cơn mưa bên ngoài, vẫn còn lưu lại giọt lệ của cuối cùng của một người nào đó.

Đau thương bi thảm đến vô hạn…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio