Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc

quyển 5 chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phỉ ngồi trên tràng kỷ, thoạt nhìn vẫn một bộ dáng nhàn nhã như cũ, thế nhưng ngón trỏ đặt trên tay ghế tràng kỷ lại không ngừng gõ xuống, mơ hồ để lộ ra cái tâm tình nôn nóng của hắn.

Đã qua không ít thời gian, vì sao người kia còn chưa xuất hiện? Là tìm không được người? Hay là…

Là đã đến rồi? Mà mình thì lại không biết?

Nhíu mày lại, Phỉ song nhãn nguyên bản ôn hòa có chút trở nên băng lãnh, xem ra, khả năng thứ hai khá lớn…

Đang trong lúc miên man suy nghĩ, lại thấy Ngạo Triết Thiên chẳng hay từ khi nào đã lặng yên xuất hiện trước mặt hắn. Song nhãn tựa hắc ngọc bình tĩnh không gợn nhìn hắn, cũng không còn một tia ôn độ như trước.

“Uế…” Phỉ nhíu mày, đứng lên muốn tiến lại gần hắn, muốn nói gì đó, nhưng lại bị câu nói tiếp theo của hắn làm cho cứng người tại chỗ.

“Ngươi muốn năng lượng của ta phải không?” Ngữ điệu đạm mạc, song nhãn không một tâm tình, khóe miệng lại nhếch lên thành một mạt cười nhẹ. “Ta cho ngươi.”

“…” Phỉ im lặng.

“Con người của ta, từ trước đến nay không thích thiếu nợ ai.” Về phần Phụ năng lượng, trước hắn cũng đã từng nghe Tiểu Hàn nói qua, tuy rằng về sau cũng không có nhắc lại, nhưng vẫn có thể hiểu đại khái.

Người này, có thể chất có thể hấp thụ được nguồn Phụ năng lượng, mà hắn, trùng hợp thay lại mang trong mình nguồn năng lượng này.

Nếu như đây là mục đích mà người kia cứu giúp mình, như vậy cũng hay cho hắn, coi như trả được một cái nợ nhân tình.

Hai bên không thiếu gì nhau cả.

“Xem ra, ngươi đều đã biết.” Phỉ nhẹ nhàng cười rộ lên, nhưng song nhãn tựa ngọc lưu ly kia, lại không có chút tiếu ý nào. “Ngươi thực sự cho ta sao?”

Ngạo Triết Thiên không nói nữa, nhưng song nhãn bình tĩnh đà cho đối phương một đáp án chính xác.

“Ngươi đã cho ta, ta không lý nào lại không nhận phải không?” Phỉ đột nhiên vươn tay bắt lấy Ngạo Triết Thiên kéo vào lòng, lại không biết trong giọng nói của mình mơ hồ ẩn chứa một tia tức giận.

Trên thực tế, hắn hiện tại đang rất mất hứng.

Về phần hắn vì sao mất hứng, chỉ có mình hắn biết được.

“Như vậy, ngươi biết quá trình giao tiếp năng lượng không?” Bàn tay tựa như ngọc thạch, nhấc lên chiếc cằm thon gầy mà cương nghị của Ngạo Triết Thiên, Phỉ cười lạnh, từng chút một áp gần lại khuôn mặt hắn.

“Quá trình? Không quan trọng, quan trọng là ngươi nhận được, mà ta cũng không còn nợ ngươi.” Ngạo Triết Thiên đạm mạc nói, nhưng lại cảm giác được bàn tay ôm lấy thắt lưng mình đang từ từ siết chặt lại.

Nói thật, là hắn xác thực không biết quá trình này, nhưng dựa vào động tác của Phỉ cũng có thể đại khái đoán ra.

Bất quá, cũng chỉ là vô vị.

“Nga? Nếu như vậy, ta sẽ không khách khí nữa…” Đôi môi ưu mỹ câu lên một mạt cười châm chọc, song nhãn thế nhưng lại càng trở nên âm lãnh, Những ngón tay thon dài mà mảnh khảnh, cực thong thả, tựa như đang âu yếm tình nhân, theo cằm hắn vuốt xuống, sau đó, trượt tới vạt áo hắc sắc của Ngạo Triết Thiên, đột nhiên hung hăng xé toạc…

Nhất thời, vải đen tựa như lông chim bay loạn lạc trong không gian…

Mỏng manh mà vô lực phiêu tán trong không trung, làm không gian nguyên bản đầy áp lực càng tăng thêm một phần hiểm nguy mơ hồ…

Những hắc vũ kia vừa tiêu tán, xuất hiện trước mắt hắn đã là khuôn ngực nam nhân rắn chắc đã trải qua nhiều năm tẩy rửa trui rèn dưới ánh dương quang, da thịt màu mật ong dưới ánh sáng mơ hồ tản ra một tầng trơn bóng phiêu lượng.

Khóe miệng Phỉ câu lên một mạt tiếu ý nhàn nhạt, đem nam nhân có chút cứng ngắc trong lòng ôm chặt thêm vài phần, đầu lưỡi ướt át càng thêm ái muội liếm lấy vành tai đầy đặn của nam nhân, thanh âm khàn khàn nói: “Đêm nay, thật khiến người ta mong chờ…”

Rõ ràng là ngữ khí cực kỳ ôn nhu, nhưng lại khiến song nhãn tựa bóng đêm của Ngạo Triết Thiên khẽ run lên, đột nhiên có loại xung động muốn chạy trốn.

Ngoài cửa sổ, hồng sắc tàn nguyệt vẫn cô độc treo trên cao như trước.

Trên đỉnh tháp cao, một hôi phát nam nhân cao lớn có chút nôn nóng đi tới đi lui, ngũ quan sắc bén mà anh tuấn tràn đầy một cỗ biểu cảm rất khó chịu, thỉnh thoảng còn nói lẩm bẩm một hai câu thô tục.

Làm cái gì?

Vì sao còn chưa trở lại?

Hôi sắc song nhãn của Ngạc Mộng nhìn chăm chăm vào một tòa kiến trúc nào đó trong cung điện, vùng chân mày càng thêm nhăn lại.

Cách đó không lâu, nhân loại kia bảo hắn đứng đây chờ. Cũng không nói bất luận nguyên nhân gì, đồng thời, cũng không cho phép hắn ly khai.

Nhưng đã mấy canh giờ trôi qua, người kia hiện tại sao còn chưa quay về.

Diều này khiến hắn phi thường mất hứng, rất mất hứng. Vì sao rõ ràng đã ký khế ước rồi, người kia lại để hắn lại chỗ này? Này là đang tính toán gì?

Hắn không biết nhân loại kia muốn gì, nhưng hắn trước sau vẫn luôn có một loại dự cảm không tốt.

Nhưng dù cho hắn đang nôn nóng đến tựa như một con thú hoang bị vây nhốt lại trong cũi, vẫn như cũ không ly khai khỏi đỉnh tháp, đều không phải hắn không muốn, mà là sức mạnh của khế ước khiến hắn bắt buộc phải nghe theo an bài của Ngạo Triết Thiên.

Ánh trăng đỏ rực như máu rơi xuống, mang theo vài ngọn gió thê lương, nghiêng mình xuyên qua cửa sổ sát đất chạm đến chiếc giường rộng lớn trong gian phòng, thế nhưng dù chỉ là một chút cũng không thể xua tan cái ngột ngạt tràn ngập trong không khí.

Trên chiếc giường lớn màu thâm lam sắc, một thân thể nam tính bán lõa, mạnh mẽ như hắc báo có chút chật vật nằm lên, tóc dài vô lực rơi mất trật tự, mờ hồ tản ra khí tức yếu đuối nhưng mê người.

Lúc này, người kia mày kiếm nguyên bản anh khí lại có chút khó chịu mà nhăn lại, ngũ quan lập thể lại bị phủ đầy bởi những giọt mồ hôi, nhưng đáng chú ý hơn cả lại đôi môi ướt át bị chà đạp đến có chút sưng đỏ, dị thường mê hoặc.

Hắn nghiêng mặt, song nhãn nhắm nghiền, tựa hồ như đang kháng cự lại, cố không để tâm đến sự việc đang phát sinh trên cơ thể mình, nhưng cũng bởi vì động tác kế tiếp của đối phương mà thân thể run rẩy càng thêm lợi hại, bàn tay nắm chặt lấy tấm chăn đơn dưới thân cũng bắt đầu dùng sức nhiều hơn.

Mà đem hắn vững vàng áp chế lại dưới thân, lại là một nam tử tuyết bạch mỹ lệ, mơ hồ còn tản ra một cỗ khí tức thánh khiết.

Nhưng lúc này, nam tử lại dùng đầu lưỡi ướt át của mình, cực kỳ tục mà đũa bỡn điểm anh hồng trước ngực nam nhân, thỉnh thoàng còn cố sức giảo cắn, mút vào.

Đồng thời còn dùng đùi mình tà ác tách hai chân nam nhân ra, xuyên qua lớp vải vóc mềm mại và nhẹ nhàng ma sát, cảm nhận từng chút một nhiệt độ mỗi lúc một tăng lên của cơ thể hai người.

Tiếp đó, đầu lưỡi mềm mại mang theo vị sữa nhàn nhạt bắt đầu trượt xuống dưới, tại cơ bụng phiêu lượng mà rắn chắc của nam nhân mà lưu lại chút ẩm ướt trơn bóng.

“Được rồi…” Dường như không thể chịu đựng thêm được nữa,, nam nhân bị nam tử vững vàng áp chế dưới thân khó chịu mở hai mắt, băng lãnh, sắc bén, còn có chút hỗn loạn: “Không cần làm chuyện dư thừa… Trực tiếp lấy năng lượng đi…”

“Điều này sao có thể…” Phỉ nhìn Ngạo Triết Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, âu yếm hôn lên khuôn mặt hắn, sau đó, song nhãn cứ vậy chăm chút quan sát hắn, rồi lại một lần nữa thong thả lùi thân thể xuống, tại cơ bụng rắn chắc của nam nhân mà lưu lại một hồng ngân mang đầy tính chiếm hữu, cùng lúc dùng ngón tay không ngừng vuốt ve lên thước da màu mật ong ẩm ướt mồ hôi. “Trực tiếp lấy, ngươi sẽ rất đau… Hay nên nói, là ngươi không thể chờ đợi thêm được nữa?”

“Ít nói nhảm, ngươi… Ô!” Câu nói của hắn khiến Ngạo Triết Thiên cực kỳ bất mãn, có chút trầy trật muốn ngồi dậy, thân thể lại bị Phỉ áp chế lại giường.

Tiếp đó, đối phương dùng một loại lực ôn nhu nhưng lại mang theo hàm ý không chấp nhận bất cứ kháng cự nào mà kéo hai chân của hắn ra, song nhãn mỉm cười cùng hắn nhìn nhau một thoáng, sau mới tục vươn đầu lưỡi ướt át, chậm rãi liếm lộng bên trong đùi hắn.

Giống như một con mèo Ba Tư toàn thân trắng muốt…

“Đừng chạm vào chỗ đó…” Nam nhân khàn khàn kêu lên, hành động như vậy hiển nhiên là khiến hắn không thể chịu đựng được, bàn tay thon dài bắt đầu kháng cự lại, muốn nắm lấy mái tóc dài bạch sắc của nam tử đang chôn đầu vào giữa hai chân mình giật ra, nhưng bởi kích thích quá độ mà có chút vô lực.

Hắn thậm chí còn cảm thấy máu trong toàn thân mình đang chảy ngược…

Nam tử không để ý đến kháng cự của hắn, cú vậy mang theo một tiếu ý ưu nhã, híp hờ mắt, đầu lưỡi mang đầy ý liếm lộng lấy dục vọng của hắn, không ngừng dây dưa, khiến đối phương vì dục hỏa mà hoàn toàn kiệt sức trên giường, mặc hắn thỏa thích đùa bỡn.

Đương nhiên, Ngạo Triết Thiên bị khơi mào dục vọng một cách dễ dàng như vậy, cùng với việc Phỉ cố ý khiêu khích đến nguồn Phụ năng lượng bên trong cơ thể hắn là có liên quan.

Chẳng qua bao lâu, Ngạo Triết Thiên chỉ còn lại chống cự suy yếu đến từ vô thức, song nhãn nguyên bản lãnh tĩnh cũng vì dục vọng mà bắt đầu trở nên mê man. Những sợi tóc vừa đen vừa dài bị mồ hôi thấm ướt, mất trật tự nhưng lại đầy mê hoặc quấn lấy thân thể đang run rẩy, thỉnh thoảng lại có mấy tiếng khàn nhẹ ngu muội theo đôi môi cố cắn chặt của hắn bật ra, thẳng đến khi động tác của nam tử đang đùa bỡn dục vọng của mình tục càng lúc càng nhanh hơn…

Sau đó, trước mắt thoạt trở nên trống rỗng…

Phỉ chậm rãi nhấc thân lên, trên đôi môi tuyệt mỹ chảy xuống vài tia bạch trọc dịch thể có chút trong suốt, song nhãn băng lam sắc lẳng lặng nhìn nam nhân nằm dưới thân mình, vì cao trào qua đi mà mang theo một vẻ khêu gợi đặt biệt.

Đôi môi đạm sắc vì mình mà thở dốc… Sẽ không nói những điều khiến hắn căm tức.

Song nhãn băng lãnh vì mình mà mê man… Sẽ không còn lạnh lùng nhìn hắn như nhìn một kẻ xa lạ.

Dục hỏa, cũng bắt đầu vô pháp khống chế mà bùng cháy lên, tâm tình nguyên bản chỉ muốn đùa bỡn đã dần trở nên biến chất…

Muốn nhìn bộ dạng cuồng loạn của hắn, muốn nghe thật nhiều những tiếng rên rỉ mê người của hắn…

Nhưng muốn hơn cả chính là nhìn thấy hắn trong bộ dạng bị mình chà đạp dày vò đến phải bật khóc…

Khóe miệng câu lên một tiếu ý tuyệt mỹ mà tàn khốc, Phỉ đột nhiên bắt lấy cằm Ngạo Triết Thiên rồi hung hăng hôn lên, ép hắn phải nuốt lấy thể dịch của chính mình, sau đó, trước ánh mắt ngây người của nam nhân, dùng sức đem hai bắp đùi thon dài của hắn giật ra, ngón tay mang theo dịch thể khi nãy có chút thô bạo đâm vào bên trong thân thể nam nhân, ngang ngược, hung hăng khuấy đảo bên trong nội bích chật hẹp.

Hành động này của Phỉ khiến nam nhân hoàn toàn ý thức được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đến, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đối với loại hành vi này, bóng ma ám ảnh trong hắn một lần nữa trỗi dậy, khiến hắn dù thế nào cũng vô pháp khống chế được cơn run rẩy của cơ thể… Nhưng cho dù hắn có chán ghét đến cỡ nào, nhưng vẫn cố chấp không phản kháng lại, hết lần này đến lần khác, cố ngăn chặn lại bản năng muốn trốn chạy của cơ thể.

Bởi vì, đây là việc mà hắn phải hoàn thành…

Nếu như trước đó không phải nam nhân này đã giải độc cho mình, hắn thậm chí ngay cả việc hôi tinh linh cùng Huyết Đóa bị một đám quái vật lăng nhục cũng không biết.

“Ta, sẽ là nam nhân đầu tiên của ngươi…” Ngữ điệu thanh nhã của đối phương không hay từ lúc nào đã trở nên cực kỳ trầm thấp, dường như là thanh âm của một ác ma, mê hoặc mà nguy hiểm. Song nhãn kia dừng lại trên khuôn mặt mình, lại càng khiến hắn cảm thấy sợ hãi từ tận sâu trong tiềm thức.

Hình như, bọn họ sẽ không bởi vì quá trình giao tiếp đã hoàn thành mã sẽ kết thúc đơn giản như vậy…

Thậm chí, hắn cũng không thể giãy thoát ra được khỏi tấm lưới trắng không hay từ khi nào đã quấn lấy thân thể mình…

“Ô!” Ngay trong lúc còn đang ngây người, Ngạo Triết Thiên cảm thấy những ngón tay đang ngang ngược chuyển động trong cơ thể mình đột nhiên rút khỏi, hai chân bị bạch phát nam tử kéo mở ra, đẩy lên ấn xuống trước ngực.

Tư thế không thể phảng kháng, cùng vô cùng khuất nhục.

Thẳng đến khi một vật so với ngón tay còn ngạch cứng và nóng hập hơn rất nhiều hung hăng tiến đến.

Trước mắt thoạt một mảnh huyết vụ.

Đau đớn kịch liệt khiến khuôn mặt nam nhân nhất thời trắng bệch ra, trong vô thức bắt đầu liều mình giãy dụa, muốn tránh né những đau đớn khiến cho nam nhân không chịu nổi, thế nhưng thắt lưng thật chặt của hắn lại bị người đang cuồng nhiệt xâm chiếm kia vững vàng chế trụ, dùng một loại lực đạo không thể giãy được, khiến hắn chỉ có thể nằm yên một chỗ, tiếp nhận triệt để những xâm phạm trên người mình.

Gần như không thể hô hấp…

“Trong cơ thể ngươi thật nóng…” Dục vọng bị nội bích cực nóng gắt gao bao lấy, Phỉ khoan khoái nheo hai mắt lại, dường như là đang cảm thán, cúi người khẽ cắn lấy vàng tai có chút ẩm ướt của nam nhân, dùng một loại ôn nhu hoàn toàn bất đồng với hạ thân của hắn.

Nhưng hành động gần như là trấn an này của hắn lại không khiến nam nhân dễ chịu xuống dù chỉ là một chút.

“…” Cơn đau cường liệt khiến nam nhân ngay cả đôi môi đạm sắc giờ phút này càng trở nên tái nhợt, run rẩy, nhưng dù một chút cũng không để lộ ra một tia khí tức yếu đuối, song nhãn băng lãnh buông xuống, yên lặng nhìn đối phương đang xâm phạm mình.

Nhưng hô hấp của hắn cũng bởi vì động tác mỗi lúc một nhanh mà bắt đầu trở nên vỡ vụn.

Hỏa nhiệt gần như muốn đem hắn toàn bộ xé rách, như một lưỡi dao sắc bén, đầu tiên là chậm rãi rời khỏi, sau lại cường liệt tiến vào… Dường như như là muốn đâm thẳng đến nơi sâu nhất ở bên trong cơ thể hắn, qua mỗi lần lại càng thêm dùng sức. Mà theo động tác của mình, những sợi tóc tuyết bạch mềm mại của đối phương, lại giống như khói sương mờ ảo, nhẹ nhàng đu đưa, tản ra một khí tức thanh nhã, thỉnh thoảng lại lướt qua thước da ẩm thấp của hắn.

Bạch phát nam tử song nhãn băng lam sắc, mang theo một tiếu ý không rõ ràng, gắt gao nhìn chăm chăm vào nam nhân, sau đó, một lần nữa lại hôn môi hắn, thẳng đến khi người kia không chịu được mà chau mày tránh ra, lúc này, nam tử đột nhiên lại hung hăng sáp nhập một cái, khiến người kia ngay cả hô hấp cũng đình trệ,một lần nữa bị hắn hung hăng hôn lấy.

Nam tử, hôn hắn gần như đã trở thành một hành động kiên trì đến cố chấp.

Mà dưới thân nam nhân cũng vì xâm phậm mà trở nên lăng loạn, không chỉ chăn đệm, còn có cả những sợi tóc dài đen như bóng đêm, vô lực tán loạn trên giường, ngay cả thân thể màu mật ong xích lõa của hắn, cũng đều bị những sợi tóc tuyết bạch áp chế, dây dưa, theo va chạm mỹ mỗi lúc một trở nên tàn bạo nơi hạ thân mà dao động mạnh mẽ.

Đôi chân thon dài thấm ướt mồ hôi, càng bị người kia giữ lấy ép mở rộng ra, thỉnh thoảng còn phải chịu những vết cắn đột ngột, thẳng đến khi vết thương mơ hồ ẩn hiện trên thước da.

Hỗn loạn, lại có thêm loại gợi cảm kích thích khiến người ta chỉ muốn ngược đãi hắn hắn thêm tàn bạo.

Miễn cưỡng đè xuống tiếng rên rỉ sắp bật ra, nam nhân chau mày, chậm rãi nhắm lại hai mắt.

Hắn mơ hồ cảm thấy, đối phương không đơn thuần chỉ là muốn năng lượng.

Quên đi… Vô vị…

Dù sao, hắn cũng đã sớm dơ bẩn rồi… Lần này cũng không là gì…

Nhìn thần tình ảm đạm của Ngạo Triết Thiên, Phỉ không khỏi nhíu mày, động tác đột nhiên ngừng lại, song nhãn có chút phức tạp nhìn hắn, không rõ là đang suy nghĩ điều gì.

Sau đó, hắn chậm rãi lui ra. Tựa như là không muốn nhìn thấy biểu tình như vậy của nam nhân nữa, trước ánh mắt có phần ngây người của đối phương, đem thân thể hắn chuyển thành tư thế nằm quỳ úp sấp xuống.

Tiếp đó, lại một tư thế khuất phục nữa, tiếp tục chế trụ lấy thắt lưng ẩm ướt mồ hôi của nam nhân, hung hăng tiến nhập.

“Ô…” Động tác đột ngột khiến nam nhân chưa kịp chuẩn bị không khỏi kêu đau một tiếng. Thân thể run rẩy khiến cho mái tóc đen dài theo đó mà vô lực theo người hắn chảy xuống, lộ ra tấm lưng với những đường cong kiên cường dẻo dai mà ưu mỹ tựa như một con hắc báo, vô tình tản ra một loại cảm giác tình sắc hoặc nhân.

Liếm liếm khóe miệng, Phỉ phảng phất như bị mê hoặc, cúi người dán lên tấm lưng xích lõa của Ngạo Triết Thiên, vén những sợi tóc dài đen tựa bóng đêm, cúi đầu nhẹ nhàng cắn lấy cái cổ ấm nóng của hắn, cảm nhận từng chút một nhịp đập khe khẽ.

Lại không biết động tác của mình, so với ban nãy, càng trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.

Phảng phất như nam nhân đang bị hắn xâm phạm đây, đều không phải là người đang bị hắn lợi dụng, mà giống một ái nhân thân mật nhất của hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio