Trầm mặc, bao trùm lấy cả căn phòng.
Hồi lâu sau, Hủy Nguyệt tưởng chừng như chưa từ bỏ hy vọng, bắt lấy vai Hủy Tạp, thấp giọng mà ôn nhu nói rằng: “Tạp… Trước là ca không tốt, đã lừa dối ngươi. Nhưng ca vô luận là làm cái gì, cũng đều chỉ là muốn tốt cho ngươi… Dù sao, ca sao có thể để ngươi vì một gã nhân loại nhơ bẩn thấp kém mà mạo hiểm lớn như vậy… Không đáng.” Vuốt lấy khuôn mặt Hủy Tạp, hắn có chút đau lòng nhíu mày: “Cùng ca về nhà có được không? Ngươi nếu thích loại người này… Ca sẽ giúp ngươi tìm người mới, hơn nữa so với hắn còn tốt hơn…”
Hủy Tạp mờ mịt nhìn ca ca mình nửa ngày, mới cười khổ một tiếng, khàn giọng nói: “Ca, ngươi thế nào mà còn không minh bạch…”
“…”
“Hắn không giống với những kẻ khác… Nếu như mất hắn… Ta sẽ chết… Chết ở đây…” Hủy Tạp nhìn Tuyệt Mệnh U Oán, đem tay hắn đặt lên trên vị trí trái tim phảng phất như đã không còn đập nữa của mình: “Ngươi biết không… Hắn hiện tại, đã sắp chết rồi…”
“…” Nam nhân im lặng nhìn đệ đệ mình, dù cách một lớp y phục, hắn vẫn có thể cảm giác được thân thể đệ đệ mình truyền đến một cảm giác run nhẹ cùng lạnh lẽo, sau đó, khuôn mặt băng sương đến cuối cùng lại để lộ ra một biểu tình bi thống: “Ngươi thế nào… Lại ngốc như vậy… Ngươi không quan tâm đến tâm tình của ta sao?”
“…” Hủy Tạp chỉ buông mắt xuống, im lặng không nói gì.
“… Hảo… Tốt…” Hủy Nguyệt đột nhiên thê lương cười một tiếng, đem tay của Hủy Tạp gạt xuống, thân thể loạng choạng đứng dậy: “Ta không bao giờ… Quản ngươi nữa… Ngươi muốn thế nào, thì cứ làm thế đó đi… Ngươi, một đệ đệ bốc đồng như vậy, không có còn hơn!!!”
Khắc sau đó, thân thể Tuyệt Mệnh U Oán liền biến thành một đoàn hắc vụ, trong nháy mắt liền xông thẳng ra ngoài.
“… Hối hận sao?” Phỉ đứng bên cạnh Hủy Tạp đạm mạc hỏi.
“Không.” Hủy Tạp nhìn Ngạo Triết Thiên, nhẹ nhàng lắc đầu, trong lúc nhất thời, con người như trưởng thành lên không ít.
Gật đầu, Phỉ sau khi đặt Ngạo Triết Thiên nằm lại xuống giường đắp chăn cẩn thận, liền xuất ra mấy quyển trục ma pháp cực kỳ trân quý lập thành vài đạo kết giới cường đại đến gần như vô pháp phá hủy xung quanh hắn.
“Đi thôi.” Sau đó, hắn kéo cánh cửa gỗ màu trắng thuần của ban công ra, bước trước ra ngoài: “Ta biết hắn ở đâu.”
“Ân.” Hủy Tạp sau khi lưu luyến nhìn Ngạo Triết Thiên lần nữa, cũng liền bám theo sau.
“Hắn” trong lời của Phỉ, hiển nhiên chính là Minh vương.
Nếu như muốn Ngạo Triết Thiên sống sót, chỉ có thể là Minh vương ma hệ thuần túy cường đại, mới có thể hỗ trợ khiên chế được hai linh hồn còn lại.
Sau khi hai người rời đi không lâu, giữa căn phòng trống không đột nhiên xuất hiện một đạo bạch quang, một thân thể thon dài bao phủ bởi thánh quang dần hiện ra, con người uy nghiêm mà tuấn mỹ này hiển nhiên chính là Quang Minh thần mà Phỉ mới gặp cách đó không lâu.
“Quả nhiên… Đem mấy quyển trục ta cấp dùng cho nam nhân này…” Quang Minh thần lộ ra một tiếu ý nhàn nhạt, có chút bất đắc dĩ mà đi băng qua kết giới do chính mình tạo ra mà đến bên cạnh Ngạo Triết Thiên.
Lúc này, kết giới thế nhưng lại vang lên thanh âm đạm mạc của Phỉ: “Giúp ta chiếu cố hắn một thời gian, đừng để bất luận thứ gì lại gần hắn.” Dừng một chút, sau còn bổ sung thêm một câu: “Ngươi cũng đừng đụng chạm đến hắn. Nếu làm ta tức giận, hậu quả ngươi chịu.”
“Ha hả… Nguyên lai là biết ta sẽ đến a..” Quang Minh thần cười vài tiếng yếu ớt, sau vài lần quan sát Ngạo Triết Thiên, liền ưu nhã ngồi xuống bên cạnh hắn, ngón tay lướt trên khuôn mặt của nam nhân, tiếu ý mang thêm vài phần suy tính ác ý.
“Dám vì gã nhân loại này mà ra lệnh cho ta… Hài tử này lá gan xem ra thực sự lớn…”
Vùng đất từ lâu đã sớm bị tách ra khỏi đại lục, trong đêm nay, lại có vẻ an tĩnh dị thường.
Trông không khí chỉ phảng phất lại chút ẩm ướt, thậm chí ngay cả một ngọn gió lay động cũng không có.
An tĩnh quỷ dị.
Mà ở trên đỉnh của vùng đất này, nơi tượng trưng cho vương quyền của tinh linh, lúc này lại có một loại ma pháp dị dạng đang chuyển động, sóng ma pháp khi ẩn khi hiện đến gần như không cảm giác được.
Trên tinh linh thụ, bốn hắc ám tinh linh cao cấp vây quanh lấy một ma pháp trận đang phát quang chính giữa, trên tay mỗi người bọn họ đều cầm một ma trượng ẩn chứa vô số lưu quang chớp động do xương cốt tạo thành, nếu nhìn kỹ, còn phát hiện thấy những lưu quang chớp động này, kỳ thực đều ẩn dấu một nguồn năng lực vô cùng lớn, mỗi một quang điểm, mơ hồ như đang nổ tung ra, sau đó lại hợp lại tái sinh thành một quang điểm mới.
Thanh âm ưu nhã mà dễ nghe tựa như được trời ban theo cửa miệng mấp máy của bọn họ truyền ra. Mỗi một âm tiết, mỗi một lần đổi nhịp, thậm chí là ngay cả chút giọng mũi khe khẽ, cũng đều yêu mị mê hoặc nhân tâm.
Hơn nữa còn có khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ đến không giống kẻ phàm trần của bọn họ, e là so với loài hải yêu dùng tiếng hát để mê hoặc nhân loại trên biển còn muốn vượt trội hơn [ có lẽ là nói đến Siren rồi ].
Theo tiếng lánh xướng dần đến hồi kết thúc, một hắc ám tinh linh giơ lên cây ma trượng của mình, miệng niệm đồng thời hai tầng chú văn, mà theo chú ngữ càng lúc càng nhanh của hắn, ma trượng càng phát ra lam quang cường liệt, khuếch tán mạnh mẽ ra xung quanh, rồi lại ngưng kết, cuối cùng biến thành một trận pháp không ngừng xoay tròn. Mặt trên của trận pháp có thể thấy vô số những văn tự phức tạp, tựa hồ như đã lưu truyền từ rất lâu về trước. Văn tự của Tinh linh tộc.
Sau đó, lam sắc trận pháp một lần nữa vỡ ra, biến thành vô số quang lạp, tựa như ngọc lưu ly vỡ tan, rơi xuống hòa vào ma pháp trên mặt đất.
Nhất thời, ma pháp trận với đồ án phức tạp bắt đầu quang mang đại thịnh, gần như trong nháy mắt chiếu sáng rực toàn bộ trong động, nhưng lại giống như một ngọn lửa đột nhiên bùng lên rồi tàn lụi, rất nhanh liền trở nên tối mờ, hay phải nói, toàn bộ đồ án đến cuối cùng đều ẩn dấu đi.
Không còn trông thấy dù chỉ là một tia vết tích.
“Tốt lắm.” Sau khi tất khả hoàn thành xong xuôi, băng tinh linh Thủy Nguyệt, người đã tạo ra trận pháp cuối cùng, có chút mệt mỏi nói, đồng thời cũng thu hồi lại ma trượng của mình.
“Vương bảo chúng ta mỗi ngày truyền ma lực vào ma trận này, không biết là để làm gì.” Chỉnh lý lại y phục của mình, quyển phát tinh linh thuộc phong thuộc tính thoạt nhìn có chút nghi hoặc, đôi lông mày phiêu lượng nhíu lại.
“Chuyện của vương chúng ta không có tư cách hỏi đến.” Ám tinh linh thuộc thủy thuộc tính có phần bất duyệt nhắc nhở.
“Hanh, vương cứ quanh quẩn với cái trận pháp này, còn không bằng nghĩ biện pháp khôi phục lại Tinh linh tộc đi.” Quyển phát tinh linh lạnh lùng hừ một tiếng, hiển nhiên đã bất mãn từ rất lâu.
Sau đó, các tinh linh bắt đầu tranh chấp đôi co với nhau, mà Thủy Nguyệt, cái người đã từng xem Uế là một hảo bằng hữu, lại trầm mặc dị thường. Hắn cũng không để ý đến các tinh linh khác, mà một thân một mình bước tới động khẩu, ánh mắt nhìn ra bên ngoài tựa như đang nghĩ điều gì đó, theo tiếng thở dài, một loại bi ai thâm trầm cứ vậy tỏa ra từ một con người lặng lẽ.
Quyển phát tinh linh tựa hồ như đã thấy phiền không muốn cùng mấy tinh linh khác tranh chấp, bước tới động khẩu, sau khi liếc mắt nhìn Thủy Nguyệt một cái, cũng nhàn nhạt lơ đãng hỏi một câu: “Thế nào? Đang nghĩ đến gã nhân loại của mấy ngày trước?”
Thủy Nguyệt không lên tiếng trả lời…
Chỉ là u ám trong song nhãn tăng thêm vài phần.
Thế nhưng hắn hôm nay, ngay cả ly khai khỏi đây cũng không được.
“Hắn đến lúc này hẳn cũng đã sớm chết rồi đi… Bị chúng ta luân phiên xâm phạm như vậy…” Nói, phong tinh linh nheo mắt lại hồi tưởng, có chút âm lãnh cười một tiếng: “Thực sự thì cũng đáng tiếc… Tuy rằng là nhân loại, nhưng cũng thật là mỹ vị…” Đại bộ phận tinh linh, kỳ thực đều kiêu ngạo vô cùng, nhân loại trong mắt bọn họ chẳng qua chỉ là một thứ sinh vật nhơ bẩn mà đê tiện, nhưng ngay cả quyển phát tinh linh cũng không hiểu vì sao, khi bản thân xâm phạm nam nhân kia, lúc đó cảm giác như thân thể không còn khống chế được nữa.
Không để ý đến phản kháng của nhân loại kia, đè hắn xuống, thay phiên nhau xâm phạm…
“Lại nói, vẫn còn muốn nếm vị hắn một lần nữa, nhìn hắn run rẩy dưới thân ta, bộ dạng ẩn nhẫn mà khuất phục…” Nói, băng lam sắc song nhãn, mơ hồ lại dấy lên dục hỏa.
“Câm miệng…” Thủy Nguyệt giận đến trầm cả sắc mặt xuống.
“Thế nào? Ngươi thương tiếc sao? Người xâm phạm hắn tàn nhẫn nhất chính là ngươi… Nay còn giả bộ cao quý? ” Phong tinh linh khinh thường cười một tiếng: “Hắn khi đó cho dù là đã bất tỉnh, ngươi cũng chưa từng buông tha hắn, sau còn không cho chúng ta chạm đến…”
“Ngươi là đang muốn khiêu khích ta?” Thủy Nguyệt quay đầu sang âm trầm nhìn đối phương, một loại sát khí vô hình bắt đầu tỏa ra từ người hắn.
“Nga? Ngươi vì một gã nhân loại hèn mọn, muốn động thủ với ta sao?” Phong tinh linh cũng trầm mặt xuống, đang muốn triệu hồi vũ khí của mình ra, đột nhiên lại cảm thấy ngực mình một trận nhói lên, ngay sau đó cơn đau đớn kịch liệt như bài sơn đảo hải ồ ạt kéo tới.
Một bàn tay, một bàn tay dài mà phiêu lượng, mơ hồ như phủ một lớp hắc vụ, không một dấu hiệu đột ngột đâm xuyên qua ngực của phong tinh linh, đồng thời, còn nắm lấy quả tim rất nhanh thôi sẽ không còn đập được nữa của hắn.
“Ngươi, nói ai hèn mọn?” Một giọng nói ôn nhuận như ngọc mà lại cực kỳ âm trầm lạnh lùng vang lên bên tai hắn, sau đó, ám chi ma tức thuần túy nhất, nồng đậm nhất như từ nơi thật sâu trong hắc ám lan tỏa ra khắp không gian, trong lúc nhất thời, cảnh vật xung quanh bắt đầu trở nên méo mó, từng chút từng chút một, tựa như đang bị hắc ám thôn phệ.
Phong tinh linh sợ hãi trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn chăm chăm nhìn bàn tay đâm xuyên qua ngực mình, muốn kêu thảm, muốn phản kháng, nhưng thân thể lại bị ma tức nồng đậm vững vàng áp chế, ngay cả một câu cũng không thể nói được.
Chỉ có thể trừng mắt nhìn bàn tay vẫn còn đang tích máu tươi, chuyển động một chút, như là đang suy nghĩ, làm thế nào để đem trái tim đang nắm trong tay đây… Dùng phương pháp khiến mình thỏa mãn nhất… Bóp nát.
“Là ai!?” Ba tinh linh còn lại thân thể khẽ run, một bên dùng ma pháp lực kháng cự lại ma tức càng lúc càng trở nên áp lực đè nén, một bên cảnh giác quan sát phía sau phong tinh linh.
Mà sau lưng phong tinh linh thì ma tức mỗi lúc một thêm nồng đậm, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ hợp lại thành một đoàn, dần ngưng tụ lại thành một thanh niên với cặp sừng ác ma dài màu đen, khuôn mặt so với tinh linh còn tuấn mỹ hơn vài phần.
Nhưng thanh niên mỹ lệ như vậy, lại không khiến các tinh linh vốn yêu thích những thứ đẹp đẽ cảm thấy bất luận hoan hỉ gì, không phải chỉ vì bàn tay đang đâm xuyên qua thân thể phong tinh linh của hắn, mà quan trọng nhất, trên khuôn mặt hắn, là một tiếu ý khiến bất cứ kẻ nào cũng phải rợn người, rất mỹ lệ, nhưng lại ẩn chứa sát khí cùng hận ý cực độ.
Phảng phất như chỉ với nụ cười này, cũng đủ để đem bọn họ ra hung hăng xé toạc ra một nghìn lần, hàng vạn lần.
“Trong mắt ta, các ngươi so với hắn… Chỉ là đám rác rưởi ngay cả con kiến hôi cũng không bằng.” Hủy Tạp nhàn nhạt cười, ngón tay tựa hồ như đang nhẹ nhàng vân vê trái tim gần như đã không còn đập nữa, đùa bỡn, đột nhiên siết lại, một đoàn huyết nhục văng ra.
“…!!!” Sắc mặt của các tinh linh trong nháy mắt trở nên kinh hoảng vô cùng.
Trái tim đối với hắc ám tinh linh mà nói chính là trọng yếu vô cùng, tuy rằng mất trái tim sẽ không khiến hắc ám tinh linh lập tức chết đi, thế nhưng sẽ khiến kẻ đó liên tục chịu đựng cái cảm giác thống khổ khi trái tim bị bóp nát như vậy.
Chậm rãi, kéo dài.
“Người kia, ngay cả ta, cũng luyến tiếc không ngừng.” Thu hồi tay lại, Hủy Tạp để mặc cho hắc ám tinh linh toàn thân mềm nhũn ngã xuống đất, co quắp không ngừng, kêu rên, kim sắc yêu đồng ngước qua quan sát ba hắc ám tinh linh còn lại.
Âm lãnh mà biến hóa kỳ dị.
“Vậy mà các ngươi, tại nơi này… Làm nhục hắn…” Tựa hồ như đang cực lực áp chế nóng nảy tức giận trong lòng, khuôn mặt thanh mị của Hủy Tạp có chút vặn vẹo, ngay cả hô hấp, cũng đều mang theo hận ý rõ ràng: “Trước khi tới đây, ta đã suy nghĩ rất nhiều, phải giết các ngươi như thế nào, mới có thể bù đắp được cho những thống khổ mà người kia phải chịu đựng… Thế nhưng cho dù ta có nghĩ ra hơn một nghìn loại phương pháp, trước sau vẫn là không đủ! Hoàn toàn không đủ!!! Bởi vì không có bất luận cách nào, hoàn toàn không có cách nào có thể khiến các ngươi trả hết được món nợ này!!!”
Ngay khi câu cuối cùng rống lên, bốn người tinh linh nhất thời cảm thấy ma tức xung quanh hình như đột nhiên hung hằng đè nén áp lực xuống, một ngụm máu tươi phun ra tại chỗ.
Thậm chí, ngay cả xương cốt cũng như bị chấn đến vỡ nát vài phần.
“Ngươi bình tĩnh một chút.” Bỗng nhiên, một thanh âm trong nhưng lại càng băng lãnh hơn theo không khí từ bên ngoài truyền vào. Trước mắt đám người, chỉ thấy một thiếu niên thanh lệ không hay từ khi nào đã lẳng lặng đứng trước động khẩu, bạch y thắng tuyết, mơ hồ còn tản ra một tầng bạch quang mông lung, nhu hòa, lại không rõ vì sao khiến kẻ khác có cảm giác không dám nhìn thẳng.
Sau đó, hắn lẳng lặng bước tới, song nhãn tựa như đêm tối lạnh lẽo không sao, băng lãnh mà lợi hại, nhưng cũng không có nhìn đến ba tinh linh, mà đi lướt qua bọn họ đến chỗ trận pháp đã xuất hiện trước đó.
Chậm rãi ngồi xuống, Phỉ đầu tiên là lấy tay sờ qua mặt đất một chút, nhắm mắt lại trầm tư một hồi, đến khi mở mắt ra, ngón tay đã xuất ra vài đạo quang mang lạnh lẽo, hướng thẳng đến mặt đất thoạt nhìn coi như không có bất luận cái gì kỳ lạ đánh tới.
Mặt đất nguyên bản vốn không có gì dị thường đột nhiên lại phản lên từng đạo ám tử sắc quang mang, đem quang mang đang đánh tới kia bức ngược trở lại.
“… Hanh.” Phỉ hừ lạnh một tiếng, quang mang nhất thời cũng tăng lên không ít, một lần nữa hướng thẳng đến mặt đất đánh xuống. Lúc này, đã thực sự tiến nhập đươc vào bên trong, đem trận pháp ẩn dấu bức phải hiện lên.
“Trận pháp này… Tựa hồ như có liên hệ với bên ngoài.” Nửa ngày sau, Phỉ nhàn nhạt nói, con mắt đảo qua nhìn Thủy Nguyệt: “Dùng để làm gì? Tuyết Liệp ở đâu?”
“…” Thủy Nguyệt không nói gì, ngay giây tiếp theo, bàn tay của Hủy Tạp đã bóp lấy cổ hắn, đem cả người hắn nhấc lên.
“Nói.” Một tiếng âm trầm theo đôi môi của ám chi ma xuất ra, hắc vụ xung quanh hắn đột nhiên trở nên bạo trướng, trong nháy mắt quấn lấy thân thể Thủy Nguyệt, như quỷ mỵ từng chút một xâm chiếm.
Nhất thời, một loại đau đớn cùng cực mà thường nhân không thể chịu đựng được bắt đầu tàn phá lý trí của Thủy Nguyệt, lúc mới bắt đầu hắn còn nỗ lực chống đỡ, nhưng rất nhanh sau đó, loại đau đớn này tựa như vô số răng cưa cắt chém vào linh hồn hắn, đến cuối cùng nam nhân chịu không nổi nữa mà bắt đầu rống thảm lên, thân thể càng trở nên co quắp kịch liệt.
“Ô… A a a — Dừng… Cầu ngươi dừng lại! Ta nói!!!”
“…” Phỉ dùng nhãn thần ý bảo Hủy Tạp tạm thời dừng tay.
“Loại trận pháp này… Chỉ dùng để giúp đồng bạn của chúng ta nhận được năng lượng để có thể tái sinh.” Thủy Nguyệt khó nhọc nói, thân thể vẫn còn chút run rẩy.
“Nga?” Phỉ nhướn mày.
“Ở bên ngoài, có rất nhiều… Tộc nhân đã chết của bọn ta… Bọn họ chỉ là những linh hồn thể rời rạc không chút ý thức, thế nhưng chỉ cần đi qua trận pháp này, đem năng lượng truyền vào người bọn họ, bọn họ cũng sẽ trở thành giống chúng ta, biến thành hắc ám tinh linh… Còn thân thể… Có thể dùng những nguyên liệu tự nhiên để đắp nặn lại.”
“Bịa đặt.” Phỉ nhàn nhạt nói: “Trên mặt trận pháp này là Tinh linh tự, ta có chút không nhận ra, nhưng ta biết, chúng đều là mật thuật của Tinh linh chi vương, mà trong những bí thuật của Tinh linh vương, lại không hề có thuật hồi sinh hay đắp nặn, hơn nữa, cách sắp xếp lại là theo một phương thức phi thường cổ xưa, tuyệt đối không có khả năng thay đổi tạo nên một trận pháp mới, thậm chí, còn có mấy tự phù ngoài đặc tính giải độc ra, còn có một tác dụng khác nữa, chính là – thao túng.”
“…” Sắc mặt Thủy Nguyệt trắng bệch ra, bởi vì hắn thế nào cũng không ngờ tới, nhân loại này, cứ nhiên lại có thể đọc thông thạo chú ngữ của tinh linh, thậm chí còn là chú ngữ của Tinh linh vương.
“Đem những thứ ngươi biết nói hết ra, ta sẽ cho ngươi chết một cách nhẹ nhàng.” Phỉ đứng lên, chậm rãi bước về phía hắn: “Đầu tiên, trận pháp này có đặc điểm gì? Thứ hai, nó thao túng ai? Làm sao để phá giải? Sau khi phá giải sẽ phát sinh chuyện gì? Những điều trên, ta nhất định phải biết. Mà ngươi, cũng không nên vọng tưởng gạt ta, nếu như ta một lần nữa phát hiện ra nửa điểm dối trá từ miệng ngươi, ngươi sẽ hối hận vì đã rơi vào tay ta.”