Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc

quyển 6 chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ngươi một nam nhân như vậy, đối đầu trực diện sao có thể đánh bại được phải không?” Yêu ma một lần nữa kề sát mặt vào Vong Dạ, khí tức cực nóng của hắn nhẹ lướt qua vành tai Vong Dạ, khiến Vong Dạ có chút chán ghét mà nhăn mi lại, nhưng rất nhanh sau đó lại phát hiện ra thắt lưng của mình cư nhiên đã bị đối phương ôm lấy.

“Ta hiện tại mới phát hiện được, thắt lưng của ngươi thực rắn chắc, nhưng, cũng rất tinh tế dẻo dai…” Nói, yêu ma đã không còn che dấu đi dục vọng trong mắt, song nhãn nhìn về phía Vong Dạ, mơ hồ đã có chút điên cuồng, tay ôm lấy hắn cũng bất giác chặt thêm vài phần.

Nam nhân trước giờ luôn cao cao tại thượng tựa như một vị thần đế, lúc này lại vô pháp phản kháng mà bị kẻ khác áp đảo dưới thân, y phục mất trật tự, mái tóc đỏ dài lạc loạn, tựa như chiến bào bị người ta hung hăng xả xuống, cũng không còn có thể che đi được thứ tự nhiên vốn luôn tỏa ra của hắn — gợi cảm.

Thứ gợi cảm tựa như độc dược… Biết rõ đụng vào là sẽ chết, thế nhưng, vẫn như cũ khiến kẻ khác không thể nhịn được ham muốn, muốn chà đạp cao ngạo của hắn, muốn khiến hắn ở dưới thân mình chịu khuất nhục!

Cái dục vọng mãnh liệt này là không thể kiềm chế được!

Yêu ma liếm liếm khóe miệng mình, tục cười lạnh một tiếng, nhãn thần chuyển qua nhìn mấy đồng bạn xung quanh, trong mắt của bọn họ, cũng dễ dàng nhìn thấy được dục hỏa như chính mình.

Mà sắc mặt Vong Dạ lúc này, đã thực sự có điểm khó coi, bởi vì hắn có thể tinh tường cảm giác được, thứ yêu ma đang đặt tại thắt lưng mình… Ngạnh lên.

Còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã đột nhiên bị yêu ma ở phía sau kéo về, sau đó, y phục bị xé xuống một cách thô bạo.

“Ta muốn thao ngươi…” Yêu ma dẫn đầu ghé sát vào Vong Dạ cười nói, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh trăng đỏ như máu lại có chút quỷ dị mà hung tợn. Sau đó, hắn nghiêng đầu bắt đầu liếm cắn cổ Vong Dạ, song song, ngón tay thon dài mang theo móng tay sắc nhọn, cũng tham lam chà đạp lên thước da nóng hập mà kiên cường dẻo dai, đầu lưỡi mềm mịn theo cần cổ trượt xuống, một đường hung hăng liếm cắn, sau đó bắt đầu cắn xuống nhũ tiêm đã bị dày vò đến ửng đỏ.

“…” Khuôn mặt Vong Dạ lúc này, đã bởi phẫn nộ vô cùng mà trở nên vặn vẹo, bàn tay nắm lấy gắt gao đặt trên mặt đất, thân thể run lên nhè nhẹ đang nỗ lực khắc chế dục vọng.

Là dục vọng giết chóc.

Thứ dục vọng sẽ lấy đi cơ hội sống sót cuối cùng của người kia.

Tuy rằng hắn đã nghĩ đến đủ loại khảo hình tra tấn, thế nhưng lại chưa một lần nghĩ đến, chính mình sẽ bị đối xử như vậy.

Chát ghét ghê rợn, ghê từ tận thâm tâm! Nhưng vẫn phải nỗ lực khắc chế dục vọng phản kháng!

Thiên, đây là cảm giác của ngươi khi đó sao?

Mà ngươi…

Cuối cùng lại vì ta mà có thể nhịn được…

….

Như thế nào lại ngốc như vậy…

Giờ khắc này, Vong Dạ cảm thấy trái tim mình, từng trận từng trận đau đớn kịch liệt.

Con mắt, cũng không khỏi nhắm lại.

Cái loại tự trách sâu sắc này, khiến hắn dần dần buông thả tất cả mọi ý niệm phản kháng có thể khiến tình thế thay đổi theo chiều hướng xấu đi, để mặc cho yêu ma phía sau đem hắn vây nhốt trong ngực, một bên say mê thưởng thức những sợi tóc đỏ như máu, một bên liếm lộng vành tai hắn, đem đầu lưỡi tiến sâu vào.

Đó là một loại, phảng phất như tự mình nghiêm phạt, buông thả.

Sau đó không lâu, tóc Vong Dạ đã bị mấy nam nhân kia đùa giỡn đến rối tung lên, lại bị thêm một yêu ma thứ tư nữa tiến lại gần đem y phục xé xuống sâu hơn, nhất thời, thân thể nam tính rắn chắc mà cường hãn lộ ra dưới ánh mắt của mấy nam nhân.

Rõ ràng một thân thể màu đồng cường tráng không chút gầy yếu nào, khi bị mái tóc dài đỏ rực bán che lấp, lại mang theo một vẻ liêu nhân dị thường, nhất là, khi còn bị những nam nhân cũng đồng dạng cường tráng cùng anh tuấn đùa giỡn.

Thân thể tràn đầy vết giảo ngân, càng khiến yêu ma dẫn đầu song nhãn run run từng trận.

Yêu ma dẫn đầu khí tức bắt đầu trở nên bất ổn, thân thể cũng dần trở nên điên cuồng muốn phát tiết, tay có chút nóng vội muốn thật nhanh xé xuống chiếc quần của đối phương, rất muốn biết đôi chân thon dài cách lớp quần kia khi bị mình tùy ý chà đạp, sẽ có bộ dạng thế nào.

Cũng không biết có phải do quá mức vội vàng hay không, hay là do cái quần quá chặt, hoàn toàn không thể kéo xuống.

Lúc này, thanh âm băng lãnh đến không có nổi một tia nhiệt độ của Vong Dạ từ trên đỉnh đầu hắn truyền xuống, thanh âm phảng phất như từ nơi sâu nhất từ địa ngục vọng lên, tựa như giọng nói của ma vương nới tận cùng đáy vực hung tàn.

“Các ngươi là muốn lấy tính mạng đổi lấy loại chuyện này?”

Trong đó mơ hồ còn ẩn chứa sát khí rờn rợn…. Khiến bầu không khí xung quanh, cũng không khỏi đông cứng lại.

“…” Đám yêu ma thân thể hóa đá, nhất thời lùi đi phân nửa, lại không hề nhận ra, mấy người Huyết Minh chiến sĩ, không biết dùng phương pháp gì, đã thoát khỏi tầm quan sát của những kẻ khác, vật lộn đáu tranh bò lên đây, bằng đôi chân bị thiết liên trói buộc.

Bởi vì bọn họ lo lắng, vương của bọn họ.

Lại không biết tình cảnh hoang đường diễn ra ngay trước mặt đây, khiến cho con mắt bọn họ, trong nháy mắt biến thành một mảnh huyết hồng.

Một loại phẫn nộ cường liệt theo thân thể bọn họ điên cuồng bốc lên. Kinh phẫn đến mức, ngay cả tầm mắt cũng trở nên không rõ ràng.

Thần của bọn họ, tín ngưỡng của bọn họ!

Vị vương giả mà bọn họ nguyện ý quỳ xuống sùng bái, cuối cùng lại bị những kẻ vô sỉ khác hạ nhục!

Không thể tha thứ!

Không thể tha thứ!

Giết chết!

Xé xác!

Trả giá! Bọn chúng sẽ phải trả giá!!!

Không ai phát hiện, hồng mang trong ánh mắt của những chiến tướng này mỗi lúc càng thêm sâu.

Tất cả mọi người đều chăm chú quan sát tiết mục diễn ra trên bình thai kia.

Tiết mục vương giả bị người ta hung hăng làm nhục, yêu ma đứng vây xem có chút sợ hãi, thế nhưng, lại càng thêm hưng phấn.

Ngay khi đám yêu ma đang muốn đáp trả lại lời Vong Dạ, mấy Huyết Minh chiến tướng bị niêm phong sức mạnh đột nhiên điên cuống rống lên những tiếng phẫn nộ, trên người tuôn ra mấy đạo hồng quang, nhất thời, trận pháp nguyên bản đã phong ấn bọn họ trong vài thập niên mà không mất đi hiệu lực, trong nháy mắt lại nổ tung.

Các chiến sĩ bởi vì cuồng nộ cực độ mà mái tóc đỏ rực càng phi dương dữ tợn mà cổ quái, hồng sắc đấu khí bạo loạn mà hung hăng bốc lên. Một đôi song nhãn đỏ dậm, tựa như la sát đoạt mệnh địa ngục gắt gao nhìn chăm chăm vào đám yêu ma đang vây nhốt Vong Dạ.

Mới chỉ nhìn thôi, đã đủ để khiến đám yêu ma này nhớ đến tình thảm khốc tựa như ác mộng năm nào, nhất thời cả đám vô thức muốn lùi về phía sau, nhưng lại phát hiện ra thân thể mình đã vô pháp nhúc nhích được.

Ngay sau đó, Huyết Minh chiến tướng đứng đầu vọt lên, bên tay còn mang theo một đạo cuồng tiêu [bão tố] tiến đến, nhưng cũng vì đã rất lâu rồi không sử dụng sức mạnh, nên cũng chỉ vừa vặn đem núi đá xung quanh đám yêu ma đánh sập xuống.

Nhưng không đợi đám yêu ma vội mừng, thân thể những chiến tướng còn lại khẽ động một cái, thoáng cái đã nhảy lên ngay bên trên đầu bọn chúng, trong nháy mắt dừng lại, giữa hai lòng bàn tay giơ lên cao của bọn họ đã xuất hiện những thanh trường kiếm do đấu khí ngưng tụ thành, giây tiêp theo, đã mang theo từng đạo loạn khí lưu cuồng bạo hướng thẳng đến đám người yêu ma chém xuống.

“Dừng tay.” Đột nhiên, Vong Dạ trầm giọng quát một tiếng, thanh âm không lớn, nhưng khiến hết thảy các chiến sĩ trong nháy mắt đã thu lại trường kiếm của mình.

Mệnh lệnh của vương, vô luận là khi nào, đều là tuyệt đối.

Vong Dạ đã sớm đứng lên, diện vô biểu tình chỉnh lý lại y phục trên dưới của mình, về phần mấy đoạn y phục đã bị đám yêu ma kia kéo xuống, miễn cưỡng vắt qua người, hắn thẳng tay kéo xé hết xuống, chỉ lưu lại một vạt dài quấn quanh hạ thân dài tới chân trần.

Theo động tác của hắn, những đường cong hoàn mỹ trên thân thể nam tính dần hiện ra, mỗi một khối cơ thể đều kết hợp hoàn hảo mà đẹp đến cực điểm, trầm ổn mà nguy hiểm, hoàn toàn không có đến một tia chật vật.

Mà thân thể xích lõa của hắn, ngược lại thoạt nhìn càng thêm nguy hiểm vài phần. Sau đó, hắn nhìn những Huyết Minh chiến tướng trầm mặc đứng bên kia, nhàn nhạt phân phó: “Không được hành động thiếu suy nghĩ, Xong việc, ta sẽ dẫn các ngươi ly khai.”

“Tuân lệnh.” Đám người chiến tướng kính cẩn mà quỳ trên mặt đất, trên khuôn mặt sắc bén mà anh tuấn mơ hồ lộ ra một tia mừng rỡ, rốt cuộc cũng có thể một lần nữa phục vụ cho vương!

Vong Dạ nói xong, ánh mắt đảo qua, lạnh lùng nhìn về phía mấy yêu ma đã bị đám người chiến tướng dọa đến kinh sợ, khóe miệng đột nhiên nhếch lên thành một mạt cười nhạt, hoặc nhân, những cũng đủ khiến đám yêu ma có một loại cảm giác cường liệt…

Bọn họ lúc này đây, e là thực sự sẽ bị diệt tộc…

Sau đó, Vong Dạ cũng không mấy để tâm đến mấy người yêu ma sắc mặt xám xịt kia nữa, tiện tay cầm lấy một thanh trường kiếm mà bọn chúng để lại, xong liền xoay người đi qua cánh cửa sắt bước tới tầng thứ hai, cũng chính là lãnh địa của ma lang.

Hắn lúc này, đã có thể tự do hành động, đồng thời, dùng chính thân thể đã bị phong ấn sức mạnh, chiến đấu.

“Ta cho phép ngươi phản kích lại những ma thú không có nhân hình, đấy là nếu như ngươi có thể dùng thân thể không có bất luận sức mạnh nào để chống chọi lại chúng. Dù sao, một con mồi có thể phản kháng, cũng tương đối thú vị.”

Đây là nguyên văn lời lam phát thiếu nữ nói.

Mà từ ma tức dao động trên núi có thể thấy được, những tầng ở phía sau, mỗi tầng đều ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, Vong Dạ thậm chí còn cảm giác được, khí tức của hắc ám ma long…

Nhưng hắn cũng không có bất ngờ gì, dù sao đối phương cũng là hận hắn thấu xương, sao có thể đơn giản buông tha cho hắn được.

Trong bóng đêm, Vong Dạ ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt treo lơ lửng giữa không trung, sau liền một đường tiến thẳng vào nơi bóng tối u ám, thi thoảng lại lóe lên mấy con mắt đỏ ngầu, bước đến.

Trên đỉnh núi, lam thiếu nữ đưa ánh mắt nhìn ráng chiều màu tím ảm đạm xa xăm, tựa hồ có chút xuất thần, mà trên vai của nàng, là một hắc sắc tiểu long với con mắt thuần một màu tím, chốc chốc lại nhìn về phía đường lên bên phải.

Là sơn đạo dẫn lên đỉnh núi.

“Lệ Duy Á tiểu thư, ngươi nói, hắn có thể lên đến đây được không?” Tiểu long vỗ vỗ đôi cánh đen của mình, có phần không chắc chắn mà hỏi dò.

“…Ta nghĩ, hắn đã chết trên đường rồi.” Thiếu nữ khẽ thở dài, vuốt vuốt lên đôi cánh của tiểu long.

Nàng vốn đã không có ý định tha thứ cho hắn ngay từ đầu, vậy nên, mới cùng hắn ký kết khế ước này, yêu cầu hắn phải đi lên được đỉnh núi này mà không sử dụng bất cứ sức mạnh gì.

Mà trên đường lên núi, nàng đã an bài không ít những ma thú cao cấp, không những thế, ở tầng cuối cùng, còn để cho hắc ám ma long vương Tạp Ba Đạt chấn giữ. Một vương giả không thể sử dụng đấu khí cùng ma pháp, lẽ nào lại có thể đánh bại được một long vương sao?

Cho dù là thần cũng là không thể.

“Thế nhưng hắn một kẻ cường giả như vậy, lại chết ở một nơi thế này…” Tiểu long có chút tiếc nuối buông mắt xuống.

“Rất đáng tiếc sao?”

“Ân…” Tiểu hắc long gật đầu, thoáng cái, con mắt đột nhiên mở to trừng trừng, như muốn nói gì đó, thanh âm nơi yết hầu đột nhiên như bị gì đó kích thích mà bật mạnh ra: “Lệ… Lệ Duy Á tiểu thư!!! Hắn lên đến đây… Hắn cư nhiên còn sống mà lên tới tận đây!”

Tiểu hắc long kinh hỉ kêu to, mang theo một tia hưng phấn như đang chứng kiến kỳ tích.

Lam thiếu nữ vô thức quay đầu qua gắt gao nhìn về phía lộ khẩu, trên mặt, là một loại chấn động không thể che giấu.

Theo ánh nắng chiếu xuống, vương giả tóc như hồng tuyết, vết thương nông sâu phủ lấy tầng tầng khiến hắn hầu như không thể tìm nổi một tấc da còn nguyên vẹn, nhưng hắn vẫn như cũ thẳng lưng bước tới gần nàng, tựa như một cây thương kiên định mà băng lãnh, tản ra một khí tức vô cùng mãnh liệt.

Cho dù chân trái của hắn đang lãnh một vết thương kinh khủng, nhưng cũng chỉ là chút bất tiện mà thôi.

“Ngươi… Giết ma long Tạp Ba Đạt?” Thiếu nữ nhìn Vong Dạ đang dần tiến lại gần mình, ngay cả thanh âm cũng bắt đầu hơi run lên.

Lại gần thấy những miệng vết thương dữ tợn trên người đối phương, thiếu nữ đã vô pháp chỉ dùng từ khiếp sợ mà hình dung ra cảm xúc của nàng lúc này. Những vết thương nông sâu kéo dài, có vết tích do đao thương kim loại để lại, cũng có những vết cắn xé của ma thú, thậm chí có một số chỗ còn nhìn thấy cả xương trắng lộ ra…

Hắn thụ thương như vậy… Cư nhiên… còn chưa chịu ngã xuống!?

Ngược lại, còn bước tới trước mặt nàng.

Thiếu nữ lúc này tâm tình thật sự vô cùng phức tạp. Dựa vào sức mạnh của đối phương, kỳ thực ở lúc sinh mệnh gặp nguy hiểm có thể mạnh mẽ giải trừ khế ước, thế nhưng phong ấn trên người hắn vẫn hoàn hảo như cũ.

Người hắn muốn cứu lại quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức ngay cả đem tính mệnh ra đánh cược, cũng sẽ không thấy tiếc nuối gì?

“Không, ta hiện tại không giết được hắn…” Thanh âm của Vong Dạ, khàn khàn, là loại khàn giọng như sinh mệnh đang dần tiêu hao, thế nhưng lại rất rõ ràng một điều, đó chính là không ai có khả năng chân chính làm thương tổn được hắn: “Bất quá, chính nó đem ta đưa lên đây.”

Ngữ khí tựa như đang nói một chuyện gì đó rất đỗi hiển nhiên.

Thiếu nữ không hề biết, ma long lúc này, một hắc ám long vương thượng cổ, cũng đồng dạng mình mẩy đầy thương tích, một đôi song nhãn kim sắc mở to, tựa như còn chưa khôi phục lại thần tình từ khiếp sợ.

Một ma long cao ngạo như nó, hiển nhiên là không thể tin được một Minh vương cam tâm tình nguyện để bị phong ấn sức mạnh, lại có thể đả thương được nó tới mức này…

Nghĩ đến đây, nó vừa có chút tức giận, vừa có chút sợ hãi… Nhưng nhiều hơn cả, là bội phục…

“Hiện tại, ngươi có thể thực hiện lời hứa của mình không?” Vong Dạ nhìn thẳng vào thiếu nữ, bình tĩnh hỏi.

“…” Thiếu nữ gắt gao nhìn Vong Dạ, phảng phất như muốn ở trên khuôn mặt hắn tìm kiếm thứ gì đó, hồi lâu sau, nàng tựa hồ như cũng đã minh bạch, khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu.

Kỳ thực nàng biết, tại một thế giới cá lớn nuốt cá bé như ở Minh giới này, sinh ra là kẻ yếu tất sẽ bị cường giả giết chóc, đó đã là một thứ tự nhiên luật bất thành văn rồi.

Mà tộc nhân của nàng cho dù không bị Minh tộc tàn sát, sớm hay muộn cũng sẽ chết trong tay các tộc khác, dù sao thì sinh sống ở đây, thì bên trong mỗi người, thiên tính chung quy vẫn ẩn chứa cái khát máu giết chóc, càng dẫm lên đầu bao nhiêu kẻ yếu thì sẽ càng lên cao, đó là sự tình quá mức hiển nhiên của mỗi người khi sống tại Minh giới.

Ngay cả tộc của nàng, cũng là giết những chủng tộc yếu kém hơn để tồn tại. Vậy nên, nàng đối đãi với Vong Dạ như vậy, cũng không phải là vì thứ chính nghĩa rác rưởi gì, chỉ là không cam lòng mà thôi.

Nhưng nếu Vong Dạ đã hoàn thành được yêu cầu của nàng, nàng tự nhiên cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình.

“Ta nếu đã hứa điều thì gì nhất định sẽ thực hiện nó.” Thiếu nữ nhàn nhạt đáp lại, lại không biết nhãn thần của mình nhìn vào Vong Dạ, lại có gì đó mà chính bản thân cũng không lý giải nổi.

“Cảm tạ…” Rốt cuộc, trên khuôn mặt thủy chung vẫn không có một tia biểu tình nào của Vong Dạ, lại lộ ra một tiếu ý ôn nhu xuất phát từ tận thâm tâm. Gần như là trong nháy mắt, cảnh sắc xung quanh tựa như biến thành một mảnh tro bụi.

Ảm đạm như không hề có chút ánh sáng.

Thế nhưng, nụ cười kia lại khiến khuôn mặt thiếu nữ có chút đỏ lên, tim bất giác cũng đập nhanh hơn.

Đột nhiên, nhãn thần Vong Dạ trầm xuống, thân thể cao lớn như cũng không chống đỡ được nữa mà ngã xuống, thiếu nữ vội vàng đỡ lấy hắn, đầu không có quay lại mà trực tiếp ra lệnh cho tiểu long đang vỗ cánh bay sau lưng nàng: “Tiểu Hắc! Mau giúp ta chuẩn bị dược!”

Nguyệt tộc sở hữu y thuật tốt nhất trên thế giới này, nàng tuy rằng không có hành y, nhưng bản thân cũng có không ít dược tốt.

Tiểu long đáp một tiếng, trên người đột nhiên tản ra một đoàn hắc vụ, xoay người một cái liền biến thành một hài tử chừng mười tuổi, trông khả ái vô cùng.

“Ta không sao…”

Ai biết, Vong Dạ lúc này ngay cả đứng cũng còn không vững đột nhiên lại nắm lấy tay áo nàng, cúi đầu nói: “Trước theo ta trở về cứu người…”

“Tính mệnh của bản thân ngươi cũng đang…” Nếu không phải thân thể hắn hiện tại đang cực kỳ suy yếu, thiếu nữ rất muốn ngay lúc này trực tiếp giải trừ khế ước, khôi phục sức mạnh cho hắn.

Nhưng hiển nhiên là không thể, người này hiện tại không thể chịu được trùng kích sau khi khôi phục sức mạnh.

“Ngươi đã đáp ứng ta…” Vong Dạ giương mắt, nhãn thần quyết tuyệt, không cho chống cự.

Thiếu nữ nhìn Vong Dạ, hồi lâu sau, mới thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Được rồi…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio