Khách hàng toàn là đàn ông trung niên, nghe cách họ trò chuyện trong bữa tiệc, thì họ đều đến từ phương Bắc.
Người phương Bắc uống rượu rất cừ, lại còn giỏi chuyện trò.
Họ kéo Trần Bách Kiêu ba hoa con cà con kê, nhưng Trần Bách Kiêu hầu như chỉ nghe.
Khách muốn uống rượu lúc nào anh nhận ra ngay, bèn nâng chén chạm cốc với họ cực kỳ tự nhiên.
Phần lớn thời gian họ chỉ cần có người lắng nghe và phụ họa, Trần Bách Kiêu am hiểu sâu sắc điều ấy, hơn nữa còn vận dụng rất nhuần nhuyễn.
Lời khách nói anh nghe tai nọ xọ tai kia, đầu óc luôn đau đáu về kế hoạch theo đuổi Dương Trĩ.
Trần Bách Kiêu cho rằng phải đôn việc tặng hoa lên hàng đầu, vì Dương Trĩ thật sự rất thích hoa tươi.
Có thể vì Trần Bách Kiêu luôn nghĩ việc riêng, cũng không ăn được bao nhiêu, còn vô thức uống rất nhiều rượu, nên lúc tàn cuộc anh say khướt.
Trần Bách Kiêu là kiểu người không dễ say.
Hồi mới vào nghề, anh được thầy hướng dẫn đưa đi tiệc.
Mọi người thấy mặt mũi anh sáng láng, người ngợm điển trai, nên rất thích kéo anh tâm sự uống rượu, hết buổi còn xin add WeChat của anh.
Thậm chí nhiều khách hàng đứng tuổi biết anh còn độc thân, còn thường xuyên mối mai đối tượng cho anh.
Trước nay Trần Bách Kiêu chỉ lịch sự đáp lại, dần dà mọi người cũng biết thái độ chối từ của anh, nên họ chẳng nói năng gì với anh nữa, chỉ cạn chén với anh luôn.
Trước kia Trần Bách Kiêu rất hay nôn mửa.
Buổi tối cô giúp việc không ở nhà, tài xế lái thay đưa anh về nhà.
Dù mở khóa bằng vân tay, nhưng Trần Bách Kiêu vẫn phải ấn rất nhiều lần mới ấn đúng vào chỗ cảm ứng.
Có mấy bận anh thật sự không đi nổi, vừa vào đến cửa nhà là lăn ra, ngủ luôn như thế cả đêm, hôm sau thường sẽ mắc cảm.
Bởi vậy sau này, dù có thế nào chăng nữa Trần Bách Kiêu cũng phải về phòng mình.
Nhậu mấy năm, tửu lượng của anh khá khẩm hơn, thường chỉ về nhà nôn vài lượt là đỡ.
Tới nay, Trần Bách Kiêu đã có thể thong dong ứng phó với các cuộc rượu chè.
Tuy đêm nay anh say, nhưng mấy khách hàng kia cũng say, còn uống vô cùng vui vẻ.
Lý Dật Tư đỡ anh ra gara, tốn bao công sức mới nhét anh vào trong xe được.
Tài xế lái thay qua xem thử, hỏi với vẻ cực kỳ lo lắng: “Nhỡ tới điểm gọi mãi ổng không dậy thì sao?”
Lý Dật Tư ngẫm ngợi, lấy di động của Trần Bách Kiêu ra, tính gọi điện cho Dương Trĩ.
Di động của Trần Bách Kiêu không để mã khóa, vì đôi lúc anh không thể dùng di động, nhưng phải giải quyết chuyện gì đấy, anh sẽ đưa di động cho trợ lý.
Di động của anh cũng giống con người anh, gần như chẳng có bí mật gì.
Lý Dật Tư nhanh chóng tìm thấy tên Dương Trĩ.
Lúc bắt máy, Dương Trĩ nói alo, Lý Dật Tư còn thoáng thấy sửng sốt.
Giọng cậu rất sáng, nếu chỉ nghe giọng, Lý Dật Tư sẽ cho rằng đây là một cậu trai vô cùng đáng yêu, cảm giác trẻ hơn Trần Bách Kiêu rất nhiều, chứ không phải bạn cùng trang lứa với anh.
“Chào cậu, tôi là đồng nghiệp của Trần Bách Kiêu, tên tôi là Lý Dật Tư.
Tối nay cậu ấy uống say quá, tôi không yên tâm giao cậu ấy cho dịch vụ lái thay lắm, cậu có thể qua đây lái xe đưa cậu ấy về được không?” Lý Dật Tư hỏi.
“À, được thôi.”
Sau khi Dương Trĩ đồng ý, Lý Dật Tư lập tức nghe thấy tiếng cậu rời giường thay quần áo.
“Vậy thì thế này nhé, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu qua WeChat của cậu ấy.
Cậu cứ đi thong thả, trước khi cậu đến tôi sẽ không về đâu.” Lý Dật Tư dặn xong, nghe thấy Dương Trĩ cảm ơn mình thì mới cúp máy.
Người lái thay đi rồi, Lý Dật Tư mở cửa ghế sau vào ngồi.
Anh chàng để cửa sổ xe mở một nửa, chờ Dương Trĩ đến.
Trần Bách Kiêu tỉnh một lát, rồi lại ngủ, Lý Dật Tư ngồi ghế sau, nhàm chán chơi game.
Chẳng bao lâu sau, ai đấy gõ cửa sổ xe ở phía anh chàng.
Lý Dật Tư ngẩng lên thì thấy một chàng trai thanh tú, có đôi mắt kiểu cún con, to to tròn tròn, tóc cũng gợn sóng nhẹ, mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt cổ V và quần dài kaki.
Điều khiến Lý Dật Tư kinh ngạc chính là, hai tai Dương Trĩ đều đeo máy trợ thính.
“Chào anh, tôi là Dương Trĩ.” Có lẽ do vừa chạy một lát nên Dương Trĩ thở hơi gấp.
Lý Dật Tư vội mở cửa xuống xe, chưa dám xác nhận đấy là Dương Trĩ, ngơ ngác nói: “Tôi là Lý Dật Tư.”
“Chào anh.” Dương Trĩ gật đầu, nghiêng người lại gần nhìn Trần Bách Kiêu ở hàng ghế sau.
Mùi rượu nồng trôi nổi khắp khoang xe, nhưng Dương Trĩ không cảm thấy khó chịu.
Cậu đóng cửa xe lại, nhận chìa khóa từ tay Lý Dật Tư, nói: “Tôi đưa cậu ấy về trước, cảm ơn anh.”
Lý Dật Tư đáp không có gì, nhìn Dương Trĩ mở cửa ngồi vào ghế lái, nhanh chóng lái ô tô đi.
Lúc Lý Dật Tư gọi điện cho Dương Trĩ, cậu vừa mới tắm xong, chuẩn bị xử lý ít công việc, định chờ tới bao giờ Trần Bách Kiêu về.
Trước khi đến đây, Dương Trĩ cũng không ngờ Trần Bách Kiêu lại ngủ tít mít như thế, đến hầm gara rồi mà anh vẫn chưa tỉnh dậy.
Dương Trĩ không chắc mình có nên đánh thức anh không, cậu xuống xe trước, ngồi vào ghế sau, thử đẩy vai Trần Bách Kiêu.
Thật ra Trần Bách Kiêu không ngủ say lắm, nhưng mí mắt anh nặng trịch.
Anh mở mắt rất chậm chạp, rất khó khăn.
Trong khoảng khắc nhìn thấy Dương Trĩ, Trần Bách Kiêu không phân biệt được rõ đây là thực hay là mơ, vì thế anh nâng tay, ấn ngón cái lên khóe miệng Dương Trĩ, ve nhẹ nhàng mấy lần.
“Trần Bách Kiêu,” Dương Trĩ khẽ khàng mở miệng, “Mình không khiêng được cậu đâu, cậu phải tự đứng dậy đi lên nhà với mình thôi.”
Tầm nhìn của Trần Bách Kiêu rất mơ hồ, chỉ có Dương Trĩ là rõ ràng.
Anh nhìn cậu thật lâu, rồi mới chậm rãi hiểu ra ý Dương Trĩ là gì.
Dương Trĩ đỡ cánh tay anh, đưa Trần Bách Kiêu xuống xe một cách khó khăn.
Hai người tựa sát vào nhau, nửa người Trần Bách Kiêu đều đè lên Dương Trĩ, khiến mỗi bước đi của Dương Trĩ đều vô cùng gian nan.
Vì có hơi cồn, nên thân thể Trần Bách Kiêu nóng rực, anh còn cao hơn Dương Trĩ rất nhiều, má đè lên phần đỉnh tóc mềm mại của Dương Trĩ.
Vừa đến nhà, Trần Bách Kiêu bỗng tỉnh táo lại một lát, anh tự cởi giầy, thong thả bước vào phòng.
Dương Trĩ sợ anh ngã, vội thay giày đuổi theo, vừa túm được cánh tay Trần Bách Kiêu thì đã bị anh đẩy ra.
Dù biết Trần Bách Kiêu đang say, nhưng Dương Trĩ vẫn hơi buồn, đành phải đứng tại chỗ nhìn theo bóng anh, nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Nghe thấy câu này, Trần Bách Kiêu mới chợt dừng bước, xoay người lại nhìn Dương Trĩ.
Họ cứ nhìn nhau thật lâu, lâu đến độ Dương Trĩ cảm thấy hốc mắt Trần Bách Kiêu dần hoe đỏ, không biết là vì đâu.
“Sao thế?” Dương Trĩ bước lên, sợ Trần Bách Kiêu lại chê mình phiền, nên cậu không đến gần quá, cũng không chạm vào anh, “Còn muốn gì nữa à?”
Trần Bách Kiêu nặng nề gật đầu, đầu như thể mất kiểm soát.
“Cậu là giả à?” Anh đột nhiên hỏi.
“Hả?” Nếu không phải Dương Trĩ đeo máy trợ thính, có lẽ cậu còn nghi ngờ mình hiểu sai ý Trần Bách Kiêu.
Mãi lâu sau, Trần Bách Kiêu mới tự lẩm bẩm cho mình nghe: “Cậu là giả.”
Anh tiếp tục loạng choạng bước về phía trước, đẩy cửa phòng mình ra.
Dương Trĩ đi theo, thấy Trần Bách Kiêu đã tự lên giường, uống hết cốc nước để trên tủ đầu giường từ hồi sáng, nhấc chăn chậm rãi nằm xuống.
“Ngủ thế là khó chịu đấy,” Dương Trĩ ngồi xuống mép giường, kéo áo khoác của Trần Bách Kiêu, “Cậu ngồi dậy một xíu, quần áo ra rồi ngủ có được không?”
Trần Bách Kiêu không trả lời, chỉ giật giật tay.
Dương Trĩ đành tự động tay, gắng lắm mới kéo áo khoác của Trần Bách Kiêu ra được, thậm chí về cuối còn ngã ra sau.
Cũng may cậu đã thuận lợi quần áo xong, Dương Trĩ thở phào một hơi, xoay người treo áo của Trần Bách Kiêu lên giá treo.
Lúc cậu quay đầu lại, Trần Bách Kiêu đang trợn tròn mắt nhìn cậu.
Dương Trĩ tưởng anh khó chịu ở đâu, bèn đi tới ngồi xổm bên mép giường, đối mặt với anh, hỏi: “Sao thế?”
Trần Bách Kiêu đáp: “Mình cũng không biết.”
“Ngủ một giấc là khá hơn thôi.” Dương Trĩ nói.
Trần Bách Kiêu nói chắc như đinh đóng cột: “Không khá được đâu.”
Biểu cảm của giọng điệu của anh đều khiến Dương Trĩ thấy buồn cười, Dương Trĩ hỏi anh: “Vậy cậu muốn thế nào thì mới khá được đây.”
Trần Bách Kiêu đột nhiên im bặt, họ lại đối mặt với nhau theo một kiểu vừa kỳ quái vừa mờ ám.
Dương Trĩ cảm thấy mặt mình đang từ từ đỏ lên, mùi rượu trên người Trần Bách Kiêu dường như cũng nhuốm sang người cậu, cả hai cùng chuếnh choáng.
“Mình đi trước đây.” Dương Trĩ đứng lên, suýt thì giẫm chân trái lên chân phải.
Trần Bách Kiêu chớp mắt mấy lượt, nghe thấy tiếng Dương Trĩ đóng cửa, mắt anh đăm đăm ngây ngẩn một lát, rồi mới thiếp đi..