Công việc của hôm sau đều thuộc kiểu chốt cuối, cộng thêm một số hoạt động do công ty bên khách sắp xếp, không có gì quan trọng cả, nên trạng thái vô cùng suy sụp của Trần Bách Kiêu cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Trợ lý luôn theo cạnh anh, từ sáng nay cậu ta đã bắt đầu cảm thấy Trần Bách Kiêu có gì đấy sai sai.
Bình thường Trần Bách Kiêu cũng không cười, nhưng vẻ mặt chưa bao giờ lạnh nhạt đến vậy, cứ như thể có tường vây dựng kín quanh anh, trên đấy là mấy chữ “Cấm kẻ lạ lại gần” nổi bần bật.
Tình hình chỉ cải thiện khi Trần Bách Kiêu nhận được một cuộc gọi vào giờ nghỉ trưa.
Trợ lý không thể suy đoán được ai ở đầu dây bên kia, nhưng cậu ta có thể nhận ra đến cả giọng điệu của Trần Bách Kiêu còn dịu dàng hơn nhiều, dù anh chỉ toàn đáp lại mấy chữ đơn giản như là được, đã ăn, biết rồi, cậu cũng thế, vân vân.
Cúp điện thoại xong, Trần Bách Kiêu hỏi trợ lý: “Chuyến ngày mai bay lúc mấy giờ?”
“ giờ, tới bên kia chắc khoảng h ạ.” Trợ lý nói.
“Đổi chuyến đi, chọn chuyến nào đến được trước h ấy.” Trần Bách Kiêu chống tay lên lưng ghế, đứng quay lưng về phía cửa sổ dài sát đất.
“Vâng ạ.” Trợ lý nhanh chóng đồng ý.
Cậu ta đi rồi, Trần Bách Kiêu đứng đó thêm một lát, nhận ra đầu mình vẫn trống rỗng, anh bèn gọi điện cho Lý Dật Tư.
Lý Dật Tư còn tưởng anh gọi bàn công việc, anh chàng vừa gặm bánh mì vừa hỏi: “Sao đấy? Ông quên tài liệu quan trọng gì cần tôi gửi sang hả?”
“Không phải.” Trần Bách Kiêu vừa mở miệng, Lý Dật Tư đã cảm nhận được ngay giọng anh không ổn.
“Nghe nói lần này ông qua đó, sếp bên ấy có nhậu đâu, sao giọng ông lại thế này?” Lý Dật Tư hỏi, “Chẳng lẽ đêm ngủ ông đá chăn ra à?”
“Xong rồi.” Trần Bách Kiêu cảm thấy mở miệng gian nan quá đỗi, nhưng vẫn nói với Lý Dật Tư: “Tôi xong đời rồi.”
Đầu dây bên Lý Dật Tư lặng đi một thoáng.
“Ý ông là sao?”
“Hồi hôm cậu ấy bảo tôi cậu ấy có người mình thích rồi,” Trần Bách Kiêu cố gắng nói thật bình tĩnh, “Chắc tôi xong đời rồi.”
Lý Dật Tư nhất thời không nói được câu gì.
“Ơ ừm…” Lý Dật Tư húng hắng giọng, “Ông đã chắc ông hiểu chuẩn ý người ta chưa?”
“Chắc là đúng thế rồi,” Trần Bách Kiêu nói, “Tôi cảm thấy cậu ấy nói rất rõ ràng.”
“Không được,” Lý Dật Tư hùng hồn bảo anh, “Hai đứa phải nói chuyện với nhau, ý ông ra sao ông cũng phải bảo rõ với ẻm.”
“Được thôi,” Trần Bách Kiêu hỏi, “Tôi phải nói gì đây?”
“What?” Giọng Lý Dật Tư vống lên, “Ông còn định bắt tôi dạy ông nữa à? Ông bảo ẻm là ông thích ẻm ấy.”
“Không phải thích.” Trần Bách Kiêu cầm di động, cúi đầu nhìn mặt nền dưới chân.
“Thế thì là gì?”
Trần Bách Kiêu không lên tiếng, cảm ơn Lý Dật Tư rồi cúp máy.
Anh hơi hoang mang bổ sung trong lòng: Tôi yêu cậu ấy.
Trước khi lên máy bay, Trần Bách Kiêu gửi số hiệu chuyến bay cho Dương Trĩ, Dương Trĩ sẽ đón anh ở sân bay.
Họ cùng về nhà trước đã, đợi Trần Bách Kiêu sửa soạn sơ sơ rồi lại tới studio của Dương Trĩ ăn liên hoan.
Hành trình bay mất tổng cộng tiếng phút, Trần Bách Kiêu ngủ một giấc trên máy bay, lúc xuống máy bay còn hơi váng đầu.
Anh nghĩ bụng có thể Lý Dật Tư nói đúng, có khi anh bị cảm rồi.
Tiếng chuông di động vang lên rất nhanh, Trần Bách Kiêu vừa bắt máy là đã nhìn thấy Dương Trĩ đứng cách đó không xa.
Anh nhận hành lý từ tay trợ lý, bảo trợ lý tự về trước, còn mình đi về phía Dương Trĩ.
“Mình tới rồi.” Trần Bách Kiêu nói với điện thoại.
Dương Trĩ hiển nhiên vẫn chưa thấy anh, cậu cầm di động nhìn dáo dác khắp nơi.
Đến tận khi Trần Bách Kiêu đi đến trước mặt cậu, cậu mới ồ lên, cúp máy, dang hai tay ôm Trần Bách Kiêu.
“Rốt cuộc cậu cũng về rồi.” Dương Trĩ có vẻ thực sự rất nhớ anh, tóc cậu liên tục cọ vào vai anh.
Trần Bách Kiêu giơ tay ấp lên sau đầu Dương Trĩ, ve nhè nhẹ, rồi lại lượn xuống, chạm vào gáy cậu.
Trần Bách Kiêu: “Ừ.”
“Giọng cậu bị sao thế?” Dương Trĩ ngẩng đầu lên từ áo anh, mắt tình cờ ở ngang tầm yết hầu anh, “Bị cảm à? Nghe hơi khàn đấy.”
“Vậy ư? Trước đấy đồng nghiệp cũng bảo mình như thế,” Trần Bách Kiêu húng hắng, “Tụi mình về đã nhé.”
“Được.” Dương Trĩ buông Trần Bách Kiêu ra, còn muốn xách hành lý giúp anh, nhưng lại bị Trần Bách Kiêu né tránh.
Hôm nay Dương Trĩ lái xe, nhìn Trần Bách Kiêu ngồi vào ghế phụ thắt dây an toàn cẩn thận.
Cậu xòe lòng bàn tay ra trước, nói với anh: “Di động của mình sắp hết pin rồi, dùng nhờ phần mềm dẫn đường của cậu nha.”
“Được.” Trần Bách Kiêu mở khóa di động của mình xong thì phát hiện màn hình vẫn ở mục album, nhưng anh cũng chẳng quan tâm, đưa luôn cho Dương Trĩ.
Lúc nhận di động Dương Trĩ còn đang ngân nga khúc hát, nhưng khi liếc qua nó, cậu chợt im bặt.
Trần Bách Kiêu hơi mệt, không nói gì cả, giọng nữ dẫn đường vang lên trong xe.
Lái một lát Dương Trĩ vẫn chẳng ỏ ê gì, Trần Bách Kiêu mới phát hiện cậu không ổn lắm.
Anh quay sang định trò chuyện với cậu, nhưng lại không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ hỏi: “Tối nay tất cả đồng nghiệp của cậu đều đến à?”
“Ừ đúng,” Giọng Dương Trĩ rất thấp, “Mình đã nói với họ là sẽ đến muộn một chút rồi, đợi cậu về thay quần áo đã, hoặc tắm một lượt cũng được.”
Hình như tâm trạng cậu đột ngột chùng xuống, Trần Bách Kiêu không khỏi quay qua nhìn Dương Trĩ, nhưng lại không thể đọc ra cảm xúc gì từ mắt cậu.
Họ yên lặng suốt quãng đường về nhà.
Sau khi cất đồ đạc và tắm rửa, Trần Bách Kiêu thay bộ quần áo khác đi ra, thấy Dương Trĩ đang ngồi ngẩn ngơ một mình trên sofa.
Dương Trĩ không nghe thấy tiếng bước chân anh đi qua, cậu đã gỡ một bên máy trợ thính.
Trần Bách Kiêu ngồi xuống bên cạnh Dương Trĩ, cậu mới liếc qua, vành mắt còn hoe đỏ.
“Sao thế?” Trần Bách Kiêu duỗi tay nâng cằm cậu lên, Dương Trĩ chớp chớp mắt, mắt càng đỏ rõ hơn.
“Cậu sao vậy?” Giọng điệu Trần Bách Kiêu cũng hơi luống cuống, “Có chuyện gì thế?”
Dương Trĩ lắc đầu, cụp mắt xuống, đôi tay túm cổ tay Trần Bách Kiêu, hỏi: “Lần này cậu đi công tác mệt lắm đúng không?”
Trần Bách Kiêu ngập ngừng một lát, nói: “Ừ, ngoài đi ăn một bữa với mẹ, thì mình không ra ngoài chơi nữa.”
“Ồ,” Dương Trĩ vô cùng miễn cưỡng nở nụ cười, “Được, tụi mình đi thôi.”
Cậu đứng lên đi về phía cửa, lúc khom người xuống để thay giày, bỗng dưng cậu bị Trần Bách Kiêu ôm từ đằng sau bằng một tay.
“Mấy bữa nay người ta vẫn ship hoa chứ?”
“Ừ,” Dương Trĩ gật đầu, nghiêng mặt đi, nhưng không nhìn Trần Bách Kiêu, “Thơm, thơm lắm.”
Trần Bách Kiêu ngẫm ngợi một hồi, tay siết chặt thêm, vẫn nói: “Tuy mình không biết cậu bị làm sao, nhưng nếu cậu muốn nói gì thì cứ nói với mình nhé.”
Sau một hồi lặng thinh, Dương Trĩ mới đáp: “Vậy tối nay về mình có chuyện muốn nói với cậu, cậu sẽ lắng tai nghe chứ?”
Trần Bách Kiêu nhìn đỉnh đầu Dương Trĩ chằm chằm, hứa hẹn: “Được.”
Khi họ tới nhà hàng, các đồng nghiệp khác của Dương Trĩ khác đều đã tới đông đủ.
Số nhân viên trong studio cũng không nhiều, chỉ ngồi vừa đủ một bàn.
Ngồi xuống xong, Dương Trĩ lại giới thiệu Trần Bách Kiêu với họ lần nữa, lần này Trần Bách Kiêu cũng biết tên các đồng nghiệp của Dương Trĩ.
Ví dụ như cậu trai anh gặp ngoài cửa lần trước, vì cậu ta ít tuổi nhất, nên mọi người hay gọi cậu ta là Tiểu Khải.
Tán dóc trong bữa cơm, Trần Bách Kiêu mới biết bữa ăn này là để ăn mừng thắng lợi giòn giã trong chiến dịch truyền thông của họ.
“Tớ đã bảo tụi mình nên làm rồi mà.
Nhưng cũng nhờ công sếp mình, làm việc không quản ngày đêm, bận rộn đến khổ.”
“Bởi vậy nên giờ mới phải ăn mừng nè.” Tiểu Khải cũng nâng chén đứng lên.
Mọi người nói những lời cổ vũ chúc mừng, Trần Bách Kiêu cũng chạm cốc với Dương Trĩ, bảo: “Cậu vất vả rồi.”
“Cậu cũng thế.” Dương Trĩ ngửa đầu uống sạch rượu.
Ăn xong bữa tối ở nhà hàng nhưng tiệc vẫn chưa tàn, họ còn đặt cả chỗ trong bar.
Dương Trĩ sợ Trần Bách Kiêu không thích, nên sau khi ra ngoài cậu bèn đi đến cạnh anh, thì thầm: “Nếu cậu muốn về thì cứ về đi.”
“Cậu muốn đi à?” Trần Bách Kiêu hỏi.
Dương Trĩ hơi ngập ngừng: “Muốn.”
Trần Bách Kiêu không nhìn cậu nữa, mà nhìn đường: “Vậy mình cũng muốn đi.”
Họ đang đi xuyên qua con hẻm nhỏ, có một chiếc xe máy chạy ra từ trong hẻm, Trần Bách Kiêu kéo cổ tay Dương Trĩ lại, chợt thấy Tiểu Khải đi phía trước quay lại nhìn họ, còn nhìn lom lom rõ lâu.
“Cẩn thận chút nhé.” Trần Bách Kiêu không muốn buông tay Dương Trĩ ra, nên cứ nắm tay cậu cách lần vải áo.
Gần quán bar có một tiệm bánh kem trang trí đẹp xinh, lúc đi ngang qua Trần Bách Kiêu thấy thế, kêu Dương Trĩ chờ anh ngoài cửa một lát.
Trần Bách Kiêu đẩy cửa đi vào, trong tiệm không có khách, anh đến cạnh quầy, hỏi nhân viên cửa hàng: “Hôm nay tiệm mình còn bánh kem gì?”
“Loại lấy được luôn đúng không ạ?” Nhân viên cửa hàng nói.
“Đúng vậy.” Trần Bách Kiêu gật đầu.
“Vậy thì tất cả những loại trong tủ kính này ạ,” nhân viên cửa hàng giới thiệu cho Trần Bách Kiêu, “Còn chocolate, dâu tây, cà phê, trà sữa ạ.”
Trần Bách Kiêu xem từng cái một.
Vẻ ngoài của bánh kem không khác nhau là bao, chủ yếu chọn vị thôi.
Dương Trĩ không thích đắng quá, nên Trần Bách Kiêu loại trừ chocolate và cà phê.
Cậu cũng mê dâu tây đấy, nhưng lại không thích ăn chua, Trần Bách Kiêu cũng chẳng rõ chỗ dâu tây trên mặt bánh này có chua không.
Cho nên cuối cùng anh chọn vị trà sữa, kêu nhân viên gói lại.
Hộp ngoài trong suốt, Trần Bách Kiêu vừa ra là Dương Trĩ thấy ngay.
Cậu chỉ vào bánh kem hỏi: “Sao tự dưng cậu lại mua cái này?”
“Mình không biết buổi này là để chúc mừng, nên mình mua bánh kem vậy.” Trần Bách Kiêu dứt lời, Dương Trĩ định cầm hộ, nhưng anh né đi.
Trần Bách Kiêu cúi đầu, siết tay Dương Trĩ, “Lạnh lắm, mình xách cho, cậu ủ tay đi.”
Dương Trĩ khụt khịt mũi, cũng bóp ngón tay Trần Bách Kiêu, lí nhí đáp ừ, nhưng lại nắm bàn tay anh nhét vào túi áo phao của mình.
Trần Bách Kiêu nhìn cậu, cậu nói ngay: “Cậu cũng lạnh mà.”
Lúc họ vào bar, các đồng nghiệp đã ngồi vào chỗ cả rồi.
Thấy có thêm một chiếc bánh kem, ai nấy đều vui vẻ.
Bởi vì đông người nên họ gọi bia cho tất cả, mỗi người một cốc.
Mọi người vừa uống vừa tán chuyện với nhau, một cô gái hỏi Dương Trĩ: “Sếp ơi, dạo này sếp tính yêu ai chưa?”
Ngón tay Trần Bách Kiêu đặt lên miệng cốc, run rất nhẹ tới độ khó lòng phát hiện ra nổi.
“Ừm… chuyện này không phải anh quyết là được,” Dương Trĩ cười cười, “Cốt là ở người ta cơ.”
“Trời ơi, còn cốt là ở người ta nữa,” ánh mắt cô gái kia như có như không đậu lên người Trần Bách Kiêu, “Trước kia bao nhiêu người thích anh, trai gái đủ cả, mà em có thấy anh yêu ai bao giờ đâu.”
Mọi người cười ầm ĩ, bảo muốn khui bánh ăn.
Nến đã thắp, mũ chóp cũng để Dương Trĩ đội rồi.
Trần Bách Kiêu còn vén một sợi tóc rủ xuống lên cho cậu, đầu ngón tay quẹt qua thái dương Dương Trĩ.
“Ước đi, tụi mình cùng ước.” Dương Trĩ nói.
Khi tất cả mọi người đều nhắm lại, Trần Bách Kiêu vẫn ngắm nhìn Dương Trĩ.
Trong ánh lửa, hàng mi dài và cong vút của cậu che đi mí mắt.
Khoảnh khắc này khiến Trần Bách Kiêu nhớ lại vô vàn tiết học mình từng trộm ngắm cậu.
Hồi ấy ngày nào họ cũng thấy nhau, nếu Trần Bách Kiêu muốn, anh có thể viện đủ lý do để bắt chuyện với Dương Trĩ.
Nhưng đến hôm nay, Trần Bách Kiêu chợt cảm thấy đó là khoảng thời gian họ xa cách nhất.
Anh đã quên mất mình đặc biệt để ý đến Dương Trĩ từ lúc nào.
Anh luôn đặc biệt quan tâm liệu cậu có thể nghe thấy những âm thanh mà người thường nghe được hay không, đặc biệt chú ý xem cậu có bị ai bắt nạt không, cực kỳ để bụng liệu có lẽ nào cậu sẽ không có được một tương lai tốt đẹp không.
Đến khi định thần lại, thì Trần Bách Kiêu đã yêu cậu từng ấy năm.
Dương Trĩ tựa như một viên kẹo mà anh tình cờ phát hiện ra.
Anh thấy nó, nhặt lên, giấu đi.
Vì cảm thấy nó quá trân quý, nên anh chẳng dám đụng vào, không dám bóc ra, không dám nếm thử.
Thời gian thoi đưa, Trần Bách Kiêu đã không còn chắc được liệu viên kẹo này đã quá hạn chưa, thậm chí anh còn chẳng xác định nổi có phải bên trong là kẹo không, nhưng anh vẫn chưa bao giờ quên viên kẹo mình luôn cất rất sâu trong hộc tủ.
Ngay giây khắc Dương Trĩ sắp sửa mở mắt ra, Trần Bách Kiêu mới ước.
Chúc cậu bình an khỏe mạnh, được yêu, và cũng được ở bên người mà mình yêu.
Ngọn nến bị thổi tắt, Dương Trĩ nghiêng người lại gần hỏi Trần Bách Kiêu: “Cậu ước gì thế?”
“Không có gì,” Trần Bách Kiêu cảm thấy hơi thở của Dương Trĩ bên tai mình vô cùng gấp gáp, “Chỉ là mấy ước muốn bình thường thôi.”
“Thôi được…” Dương Trĩ quay về vị trí ngồi của mình, lại chạm vào tay Trần Bách Kiêu: “Cậu còn lạnh không?”
“Hết lạnh rồi.” Trần Bách Kiêu rụt năm ngón tay về, siết tay Dương Trĩ, rồi thả cậu ra.
Tuy Dương Trĩ luôn cười nãy giờ, nhưng Trần Bách Kiêu lại cảm thấy tối nay cậu rất buồn.
Đến khi mọi người uống gần xong chầu rượu, một cậu con trai bỗng cầm rượu đi tới, vỗ vai Dương Trĩ, hỏi cậu: “Trai đẹp ơi, anh mời đằng ấy uống rượu nhé được không?”
Thật ra Dương Trĩ cũng hơi say rồi, cậu phẩy tay bảo không được, đám bạn của cậu chàng kia rú ầm đằng sau.
Cậu trai nọ không chịu được việc bị mất mặt, vươn tay ra.
Lúc cậu ta gần chạm vào mặt Dương Trĩ thì bỗng bị Trần Bách Kiêu túm cổ tay.
Sắc mặt Trần Bách Kiêu vô cùng sầm sì.
Những đường nét trên gương mặt anh vốn đã như tạc, dưới ánh đèn quán bar, anh đằm mặt xuống, trông có vẻ hơi đáng sợ.
“Cậu ấy không uống.” Trần Bách Kiêu chẳng nói thêm gì nữa.
Cậu chàng kia văng một câu chửi, rồi xoay người bỏ đi.
Bầu không khí trên bàn rượu lập tức hơi chùng xuống, Trần Bách Kiêu tưởng mình làm sai chuyện gì, tính xin lỗi Dương Trĩ, nhưng quay sang lại thấy cậu đang cúi mặt khóc.
Trần Bách Kiêu đang định mở miệng thì Dương Trĩ bỗng chợt đứng lên, nói nhanh là mình muốn ra ngoài một lát.
Trần Bách Kiêu chỉ khựng lại một giây rồi đứng dậy đuổi theo cậu.
Dương Trĩ đi rất nhanh, xuyên qua đám đông.
Phải tới ngoài hành lang Trần Bách Kiêu mới đuổi kịp cậu.
Sải chân của Trần Bách Kiêu rộng hơn Dương Trĩ nhiều, anh túm tay cậu, lật cậu lại đè cậu lên tường.
Trần Bách Kiêu nâng mặt Dương Trĩ lên bằng cả hai tay, lau nước mắt cho cậu bằng ngón cái.
“Sao thế?” Trần Bách Kiêu không dám nói nặng chút nào, “Nói với mình đi, đừng khóc… đừng khóc.”
Anh càng nói, Dương Trĩ càng buồn, nước mắt càng tuôn rơi lã chã.
Người Dương Trĩ giật giật mấy lần, sau đấy cậu mới hỏi anh đứt quãng: “Trần Bách Kiêu… Cậu có bạn gái rồi, tại sao, tại sao lại không nói với mình?”.