Ban đầu Trần Bách Kiêu rất sợ Dương Trĩ đau, sợ cậu không thích ứng được, nên đẩy đưa rất chậm rất dịu dàng.
Về sau Dương Trĩ nói không cần phải thế, bàn tay ướt át mềm mại khoác lên vai Trần Bách Kiêu, thế là Trần Bách Kiêu chuyển qua vô cùng mạnh bạo.
Đến khi anh tắm xong cho Dương Trĩ bế cậu ra, thì đã khuya lắm rồi.
Trần Bách Kiêu đặt Dương Trĩ nằm lên giường.
Dương Trĩ đã nhắm mắt lại, phần bụng mềm áp lên bụng nhỏ của Trần Bách Kiêu, lần mò ôm lấy anh.
“Có khó chịu không em?” Trần Bách Kiêu nương tư thế ôm để xoa eo cho cậu.
“Không…” Dương Trĩ nhấc một chân gác lên người Trần Bách Kiêu.
Trần Bách Kiêu đưa tay qua sờ, còn nâng lên một chút, để cậu thấy dễ chịu hơn.
Dương Trĩ rên khe khẽ, tay vô thức lần vào dưới áo ngủ của Trần Bách Kiêu, vuốt ve sống lưng anh.
Tuy rằng công việc của Trần Bách Kiêu vô cùng bận rộn, nhưng anh tập luyện rất đều đặn, cơ bắp chỗ nào ra chỗ ấy, người ngợm vô cùng săn chắc.
Dương Trĩ thích lắm, cũng cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc.
Ngủ một giấc tới giữa trưa hôm sau, khi Dương Trĩ thức dậy thì Trần Bách Kiêu đã không còn ở nhà nữa.
Cậu cử động, cảm thấy vẫn rất đau, có điều vị ngọt trong lòng đã vượt qua cơn đau này.
Dương Trĩ không muốn rời giường, cậu nằm ngẩn ngơ một lát, mò tìm di động của mình nhắn tin cho Trần Bách Kiêu, hỏi anh đang ở đâu.
Chẳng mấy chốc cậu đã nghe thấy tiếng bước chân của anh, Trần Bách Kiêu đẩy cửa đi vào.
Anh mặc quần áo ở nhà, tóc còn hơi ướt, có lẽ là đi tắm xong chưa sấy.
Lúc Trần Bách Kiêu đi đến mép giường, Dương Trĩ hẵng còn chôn đầu trong chăn, chỉ để lộ một con mắt.
Trần Bách Kiêu cũng không để ý, cúi đầu thơm lên bên mắt ấy.
Dương Trĩ bèn ngước mặt lên, để Trần Bách Kiêu có thể tiếp tục hôn xuống dưới.
Họ hôn nhau một thoáng ngắn ngủi, Trần Bách Kiêu nói: “Anh dậy làm việc một lúc.”
Dương Trĩ không khỏi duỗi tay ra véo mũi anh: “Anh đang nghỉ phép mà.”
“Ừ,” Trần Bách Kiêu kéo chăn lên cho cậu, “Nhưng có một số việc chỉ mình anh làm được thôi.”
“Thôi đành.” Dương Trĩ vươn tay ra khỏi chăn, ý là muốn Trần Bách Kiêu ôm mình.
Trần Bách Kiêu cúi đầu hôn cậu thêm lần nữa, rồi mới bế cậu ngồi lên người anh.
Dương Trĩ đạp chân lên giường, mông an tọa trên đùi Trần Bách Kiêu, tay cũng vòng qua cổ anh, dựa vào anh chẳng muốn rời xa.
“Em yêu anh.” Dương Trĩ nói.
Trần Bách Kiêu hôn lên vầng trán cậu.
“Em phát hiện nhé, hình như anh chẳng có cảm giác an toàn trong chuyện này gì cả,” Dương Trĩ ôm mặt Trần Bách Kiêu, nhìn anh, “Cho nên về sau em sẽ thổ lộ với anh thường xuyên, chịu không? Em không nói dối đâu.”
Trần Bách Kiêu gật đầu.
Buổi chiều Dương Trĩ còn phải quay video về loạt trang phục mới do một nhà thiết kế trong studio bên họ làm ra.
Dương Trĩ muốn thử dùng phương thức truyền thông mạng xã hội coi có tìm được người mua cho cô bạn ấy không.
Kịch bản gốc họ đã viết xong từ trước, Dương Trĩ vẫn chưa quen với việc này lắm, cậu phải quay tới chập tối mới xong, sau đấy còn gửi cảnh quay thô cho những người khác cắt ghép video.
Trần Bách Kiêu ngồi đọc sách đằng sau ống kính vô cùng yên tĩnh, chờ tới khi Dương Trĩ kết thúc thì mới dẫn cậu ra ngoài ăn cơm.
Sau khi về nhà cả hai cùng đi tắm, Dương Trĩ nói muốn xem một bộ phim với Trần Bách Kiêu.
Trần Bách Kiêu sửng sốt, lập tức lấy di động bắt đầu mua vé rạp.
Dương Trĩ cười ngăn anh lại, cậu bảo không phải thế, tụi mình xem trong phòng khách cũng được.
Tắm rửa xong, Dương Trĩ mặc đồ ngủ vào phòng họ.
Nhân lúc Trần Bách Kiêu còn chưa đi ra, cậu chọn một chiếc áo sơ mi từ tủ đồ của anh.
Loại trang phục mà Trần Bách Kiêu có nhiều nhất là áo sơ mi, nhưng sơ mi cũng có rất nhiều kiểu dáng.
Trong trường hợp của Trần Bách Kiêu, anh chỉ mặc mấy chiếc màu đen màu trắng, thi thoảng có thêm ít họa tiết kẻ sọc, nhưng màu sắc thì tương đối đơn điệu.
Được cái áo nào sờ cũng rất thích, Dương Trĩ lựa một lúc, tìm ra một chiếc sơ mi đen tuyền bằng lụa mặc lên người, có thể che đến đùi, nửa dưới cậu chẳng mặc gì ngoài quần soóc.
Dương Trĩ lại rót hai ly nước ấm đặt trên bàn nước, lấy hai chiếc gối ra để lót mông.
Trần Bách Kiêu nhanh chóng lau tóc đi ra, Dương Trĩ vẫy tay gọi anh qua đây ngồi.
Cậu thấy vẻ mặt Trần Bách Kiêu rõ ràng hơi ngớ ra một chút.
“Sao thế?” Dương Trĩ cười hỏi.
Trần Bách Kiêu lắc đầu, ngồi xuống cạnh cậu.
Lúc Dương Trĩ chọn phim xong, anh đột nhiên xoay người bế cậu lên, kề mặt lại gần hôn cậu rất cuồng nhiệt.
Dương Trĩ vừa cười vừa nói tụi mình phải xem phim mà, vậy nên Trần Bách Kiêu dừng lại, thở dốc hổn hà hổn hển, mắt đăm đăm chú mục vào cậu.
Họ nhìn nhau một lát, nụ cười của Dương Trĩ nhạt đi, cậu chủ động ngả người sang, cởi cúc áo của mình, hôn nhau với Trần Bách Kiêu.
Trần Bách Kiêu hôn khắp xương quai xanh cậu, sau đó lại ngẩng đầu lên cắn môi cậu, uốn lưỡi liên hồi, hôn tới độ Dương Trĩ không nhịn nổi phải phát ra mấy âm thanh mà đến chính cậu còn cảm thấy kỳ quái.
Bàn tay Trần Bách Kiêu vẫn luôn tần ngần chỗ eo và bên dưới của cậu, anh phải tốn rất nhiều công để kìm bản thân lại.
“Em còn muốn xem phim nữa không?” Trần Bách Kiêu hỏi.
“Xem chứ…” Dương Trĩ đáp, “Tụi mình không thể làm thế này mỗi lần xem phim được.”
“Nhưng hôm nay em mặc áo của anh,” Trần Bách Kiêu cảm thấy mình nói có lý vô cùng, “Anh thấy mỗi lần tập trung làm một việc là được rồi.”
“Hở…” Dương Trĩ ngẫm nghĩ, “Vậy, vậy thì làm nhanh thôi, nếu còn thời gian mình lại xem phim tiếp nhé?”
Trần Bách Kiêu nhìn Dương Trĩ, bỗng nhiên do dự.
Anh rụt tay về, đặt lên eo cậu với vẻ vô cùng đứng đắn, vỗ về nhẹ nhàng, nói: “Thôi cứ xem phim đi vậy.”
Dương Trĩ không biết tại sao Trần Bách Kiêu lại đột ngột đổi ý, nhưng cậu cũng rất hài lòng, lại ngồi xuống tựa vào người Trần Bách Kiêu, cùng xem phim với anh.
Bộ phim mà Dương Trĩ chọn là phim Mỹ, có rất nhiều season, cậu hy vọng mình có thể xem hết tất cả các mùa cùng Trần Bách Kiêu.
Sự thật chứng minh, xem phim chung với Trần Bách Kiêu quả là một trải nghiệm không tồi.
Anh chẳng nói gì nhiều nhặn, nhưng khi Dương Trĩ hỏi anh, anh sẽ đưa ra đáp án thích hợp cho cậu.
Nếu Dương Trĩ bảo anh đoán cốt truyện, thật ra anh cũng đoán giỏi ra trò.
Một tối họ xem liền tập, chưa xem được tới cuối season Dương Trĩ đã lơ mơ.
Cậu nhẹ nhàng đặt ngón tay lên eo Trần Bách Kiêu, hỏi anh có thấy buồn ngủ không.
Trần Bách Kiêu không nói gì, anh tắt TV, bế Dương Trĩ lên đưa cậu về phòng.
Trước khi ngủ, Dương Trĩ nói với Trần Bách Kiêu: “Hôm nay em thật sự rất vui.”
“Anh cũng thế.” Trần Bách Kiêu hôn lên chóp mũi cậu.
“Em yêu anh.” Dương Trĩ nói xong thì thiếp đi.
Rèm trong phòng không kéo hết, Trần Bách Kiêu ngắm Dương Trĩ qua ánh trăng bàng bạc.
Từ lần đầu thấy Dương Trĩ ngủ đến bây giờ, vẻ mặt cậu khi say giấc gần như chẳng bao giờ thay đổi, nhưng Trần Bách Kiêu vẫn cảm thấy có gì đó khang khác.
Trước kia anh từng ảo tưởng Dương Trĩ ngủ bên cạnh mình vô số lần, nhưng những nội dung không phù hợp với trẻ em trong ấy chỉ chiếm rất ít thôi.
Bởi vì ở trong lòng anh, Dương Trĩ luôn là một thứ vô cùng quý giá, anh không thể cũng chẳng nỡ chạm vào, nhất là trong trường hợp Dương Trĩ chưa nói là anh được phép.
Trần Bách Kiêu chỉ mới ôm cậu, cảm thấy mình sở hữu được cậu trong thoáng chốc, là đã thỏa mãn lắm rồi.
Nhưng giờ thì khác, Dương Trĩ luôn nói với anh rằng, anh muốn đối xử với em thế nào thì cứ đối xử thế ấy, em đều bằng lòng hết.
Anh rất biết ơn lòng tin và tình yêu mà Dương Trĩ dành cho mình.
Trần Bách Kiêu vuốt ve tai cậu, giúp cậu tháo máy trợ thính cất qua một bên, tiếp tục ve vuốt vành tai cậu.
Dương Trĩ chìm trong giấc chiêm bao giật giật đầu rất thoải mái, vùi vào lòng Trần Bách Kiêu, khiến Trần Bách Kiêu ngửi được mùi hương từ Dương Trĩ rõ ràng hơn, chân cậu còn gác lên chân anh.
Mãi lâu sau, Trần Bách Kiêu vẫn chưa thể ngủ nổi, cực chẳng đã, anh muốn đẩy Dương Trĩ ra để tự ngồi dậy.
Nhưng chỉ cần anh cử động một tẹo thôi là Dương Trĩ sẽ rên khẽ như sắp tỉnh giấc, Trần Bách Kiêu đành từ bỏ ý định rời giường, thử mò tay xuống.
Anh quay đầu đi, chóp mũi đặt ở mé cổ Dương Trĩ, thở rất nặng nề, giải quyết vấn đề mà trước khi xem phim còn chưa giải quyết xong.
Cọ xát một lát, Trần Bách Kiêu cảm giác được Dương Trĩ giật mình, cậu dang tay ôm anh, đùi kẹp chặt lại cho anh cọ.
“Em dậy rồi à?” Trần Bách Kiêu hỏi.
“Ừ…” Dương Trĩ thầm thì, “Tiếp tục đi.”
Vần vò nhau tới tận khuya mới xong, Trần Bách Kiêu xin lỗi Dương Trĩ, Dương Trĩ lại lắc đầu, ôm anh, bảo anh nên ngủ sớm thôi.
“Về sau anh sẽ nhịn,” Trần Bách Kiêu vẫn cảm thấy rất có lỗi, “Xin lỗi em nhiều.”
“Anh đang nói gì vậy,” Dương Trĩ nhắm mắt lại, tiếng cười rất nhẹ, “Có gì mà phải xin lỗi, anh yêu em nên mới có ham muốn, hơn nữa anh độc thân bao nhiêu năm ròng, có sao đâu mà.”
Trần Bách Kiêu cảm thấy Dương Trĩ dịu dàng quá.
“Thật đó,” Dương Trĩ không ngừng vỗ về sống lưng Trần Bách Kiêu như đang dỗ trẻ con, “Ngủ thôi nào anh yêu.”.