Trần Bách Kiêu cũng đang suy nghĩ rất lung về câu hỏi của cu cậu nọ, anh phải làm sao thì mới giữ Dương Trĩ ở lại lâu hơn được đây.
Hoặc phải nói là, thật ra việc ở lại đây lâu hơn là một vấn đề khá đơn giản, cái khó khăn là làm sao để Dương Trĩ yên tâm chấp nhận chuyện đấy.
Chỉ mỗi thân phận bạn học cấp có vẻ là không đủ.
Ý thức được chuyện này, Trần Bách Kiêu hơi hoảng loạn.
Tuy chỉ mới chung nhà với Dương Trĩ hai ngày ngắn ngủi, nhưng anh đã say đắm cảm giác trộm được báu vật này, hơn nữa tạm thời còn chẳng muốn buông tay.
Trần Bách Kiêu nôn nóng đi lòng vòng trong phòng khách, gắng sao cho không phát ra tiếng động.
Anh nốc cạn một cốc nước, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình cần xin sự trợ giúp từ người khác, ví dụ như Lý Dật Tư.
Tuy bình thường Lý Dật Tư không đáng tin cậy lắm, nhưng nghe nói anh chàng từng có nhiều mảnh tình vắt vai, chắc hẳn rất am hiểu chuyện này.
Trần Bách Kiêu vào phòng gọi điện.
Lúc Lý Dật Tư bắt máy, hình như anh chàng đang ngủ, giọng không tỉnh táo lắm.
“Alo?” Có lẽ Lý Dật Tư không thấy người gọi đến là ai, “Xin hỏi đằng ấy có việc gì thế?”
Trần Bách Kiêu ngập ngừng một lát, mới nói: “Lý Dật Tư, nếu ông muốn giữ một người ở lại nhà mình, thì phải làm sao?”
Sau một khoảng lặng để bớt sốc, Lý Dật Tư chẳng nói gì cả, mà bật cười trước.
Anh ta cười vô cùng hớn hở.
Trần Bách Kiêu nghĩ bụng, nếu có ngày mình thực sự có thể thành đôi với Dương Trĩ, có lẽ mình cũng chẳng cười phấn khởi được đến thế này.
“Ô kê,” Trần Bách Kiêu dừng lại rất đúng lúc, “Giải quyết vấn đề trước đã.
“Ý ông là anh chàng tôi nghe thấy tiếng qua điện thoại đợt trước phải không? Ẻm vẫn ở nhà ông à? Ông muốn giữ ẻm lại hả?” Lý Dật Tư bắt được trọng tâm vấn đề rất nhanh.
Trần Bách Kiêu cảm thấy nếu mình nói thẳng tất cả mọi chuyện cho Lý Dật Tư, có lẽ sẽ giúp ích để anh chàng nghĩ cách hộ mình, vì thế anh đã lập giao kèo miệng giữa cánh mày râu với Lý Dật Tư.
Tuy hình tượng của Lý Dật Tư ở trong lòng Trần Bách Kiêu cũng chẳng ra cái giống gì, nhưng anh tin tưởng vào đạo đức làm nghề của anh chàng.
“Ông không được tiết lộ chuyện này cho ai khác, không được nói bất cứ điều gì cả, nhắc một câu cũng không được.” Trần Bách Kiêu nói.
Vì giọng Trần Bách Kiêu hơi căng, nên Lý Dật Tư nghiêm túc đồng ý ngay: “Được thôi, tôi bảo đảm.”
“Thế thì được,” Trần Bách Kiêu bắt đầu trình bày trải nghiệm mấy ngày qua của mình, “… Chốt lại chuyện là thế đấy, tiếp theo tôi phải làm sao?”
Lý Dật Tư nghe xong thì lặng đi rất lâu, tới mức Trần Bách Kiêu tưởng anh chàng cúp máy rồi, còn phải để điện thoại ra xa liếc một cái để xác nhận.
“Sao thế?” Trần Bách Kiêu hỏi.
Lý Dật Tư: “Đây có phải là lần đầu ông thích ai đấy không?”
Đây là lần đầu Trần Bách Kiêu dùng từ “thích” với Dương Trĩ, một niềm vui xa lạ chợt dâng lên trong lòng anh.
“Phải, tôi thích cậu ấy.”
“Quả thật ông có thể thử giữ người ta lại.
Đây là một cơ hội rất tốt, đồng thời có thể giúp hai người khai thông tình cảm,” Lý Dật Tư nói, “Người ta bảo nhất cự ly nhì tốc độ là có cái lý của nó cả đấy.”
Trần Bách Kiêu tán thành với lời anh chàng.
Lý Dật Tư: “Dựa theo tình tiết trong câu chuyện của hai người, giờ việc quay về studio là rất khó khăn với ẻm, nên ẻm đang có lý do để ở nhờ.
Tôi thật lòng khuyên ông nên chủ động đề cập chuyện này với ẻm, nói rõ cho cả hai khỏi sượng trân.”
Trần Bách Kiêu khựng lại: “Giờ tụi tôi có sượng gì đâu.”
Lý Dật Tư hừ một tiếng: “Đấy là ông thấy không sượng thôi.”
Dựa theo sự hiểu biết của anh chàng về Trần Bách Kiêu, có lẽ dù một người đang phát rồ phát dại ngồi bên cạnh, chưa chắc ông tướng ấy đã cảm nhận ra được.
Nhưng có lẽ cậu Dương Trĩ này thì khác, nên Lý Dật Tư cũng không ngầm kết luận chắc chắn ngay.
“Được rồi, quả thực tôi cũng rất buồn bực về chuyện này, hẳn là nói rõ ra vẫn tốt hơn,” Trần Bách Kiêu trầm tư nói, “Vậy tôi sẽ chủ động đặt vấn đề, rồi sao nữa?”
“Sau đấy ông phải xem ý người ta thế nào.
Điều quan trọng nhất lúc yêu đương là khả năng giao tiếp sẻ chia.
Sao phải giao tiếp, vì có thể suy nghĩ của ông với suy nghĩ của người ta không giống nhau.
Ông phải biết ý người ta về chuyện này như thế nào, thì mới triển khai bước thuyết phục tiếp theo được.” Lý Dật Tư nói xong, nhưng Trần Bách Kiêu lại không tiếp lời.
Lý Dật Tư sợ anh không hiểu, bèn lấy một ví dụ: “Ông cứ hiểu nó như công khai bằng chứng ấy, ông chưa thấy chứng cớ của bên kia, làm sao biết được không có cú twist gì?”
Ví dụ của Lý Dật Tư ngắn gọn và sáng rõ, Trần Bách Kiêu ngẫm ra ngay.
“Ý ông là tôi phải tùy cơ ứng biến à?” Trần Bách Kiêu hỏi.
“Đúng rồi,” Lý Dật Tư phân tích điểm mạnh của phương pháp này cho anh, “Đầu tiên, ông đang rất chân thành.
Ông phải hiểu trong tình yêu, chân thành là ưu điểm lớn nhất.
Vả lại, ông có năng lực logic siêu quần, hẳn là có thể đối đáp trơn tru với người ta thôi.”
Nhận được lời khẳng định từ ông thầy ái tình Lý Dật Tư, Trần Bách Kiêu thấy vững tin hơn, bớt băn khoăn trăn trở liền.
Anh nói: “Vậy được rồi, tôi sẽ làm theo lời ông.”
“Ông làm được mà,” Lý Dật Tư cổ vũ anh, “Nếu có vấn đề gì, hoặc thực sự không giải quyết được, thì ông lại gọi cho tôi.”
Trần Bách Kiêu đáp được.
Sau khi ngắt máy, Trần Bách Kiêu lập tức nhắn tin cho Dương Trĩ, hỏi cậu đã ngủ chưa.
Bởi vì anh biết rõ, khi đối mặt với Dương Trĩ, dũng khí của anh rất mỏng manh, rất dễ dàng tan biến, nên anh càng phải quý trọng nó hơn.
Dương Trĩ nhắn lại là chưa, còn hỏi anh có chuyện gì thế.
Trần Bách Kiêu cảm thấy không nên đốp thẳng là mình có chuyện muốn nói với cậu.
Dù là khi bàn bạc với khách hàng, Trần Bách Kiêu cũng biết nói chuyện thẳng thừng như thế thường sẽ dẫn đến kết quả không như ý.
Vậy nên anh nhìn quanh quất, tìm được một lý do hợp lý.
Trần Bách Kiêu: 【Mình rót nước cho cậu.
】
Anh tắt di động, không xem Dương Trĩ nhắn lại gì nữa, sợ rằng lời nói của cậu có thể đập vỡ sự tự tin của mình, nên anh đứng dậy đi rót nước cho cậu.
Dương Trĩ đang tựa đầu giường, lúc thấy Trần Bách Kiêu đi vào cậu còn cười với anh.
Nhưng nụ cười của Dương Trĩ vẫn hơi tiều tụy.
Trần Bách Kiêu đi qua, đặt cốc nước lên tủ đầu giường, thấy cậu đã đeo máy trợ thính lên.
“Dương Trĩ.” Trần Bách Kiêu cúi đầu nhìn cậu.
Đây rõ ràng là nhà của Trần Bách Kiêu, vì trước đó Dương Trĩ đang ngủ, nên rèm che kín, chỉ để lộ một khe hở nhỏ.
Khung cảnh tĩnh lặng và tối tăm, khác hẳn sảnh lớn hàng trăm người mà Trần Bách Kiêu từng phải đối mặt, nhưng Trần Bách Kiêu lại cho rằng bây giờ còn căng thẳng hơn, không thể so sánh được với lúc trước.
“Chuyện bạn cậu nói hồi nãy, ý mình thì thế này,” Trần Bách Kiêu húng hắng, “Dù sao studio bên cậu cũng còn phải sửa chữa dài dài thì mới dùng được.
Giờ mà tìm nhà lần nữa thì khó lắm, giá khách sạn lại cao, thà cậu ở luôn nhà mình.
“Công việc của mình bận lắm, ban ngày gần như không ở nhà, tối cũng về rất muộn, cậu sẽ rất tự do, muốn làm gì cũng được.”
Dương Trĩ không né tránh ánh mắt của Trần Bách Kiêu, họ luôn nhìn thẳng vào nhau.
Trần Bách Kiêu cảm thấy trái tim, tư duy, ánh mắt, tất cả cơ quan có thể biểu lộ cảm xúc thật của mình, đều đang mất kiểm soát.
Anh muốn biết đáp án của Dương Trĩ, nhưng lại sợ hãi vô cùng.
“Được thôi,” Dương Trĩ cúi đầu, suy nghĩ một lát, “Nhưng mình muốn trả cậu tiền thuê nhà, cậu thấy bao nhiêu một tháng thì hợp lý?”
Trần Bách Kiêu không muốn lấy tiền của Dương Trĩ, nhưng qua những cuộc xã giao mình từng trải, anh cũng hiểu rõ mình nhất định phải nhận số tiền này.
Vậy nên Trần Bách Kiêu nói: “Một tháng à…”
Anh cố tình nhấn mạnh vào thời gian.
“Cậu chỉ ở một phòng thôi, hơn nữa có người ở nhà lúc mình ra ngoài cũng là chuyện hay, nên mình tính ít tiền thôi nhé, được không?”
“Cậu nói đi.” Dương Trĩ cười.
“Vậy… một ngàn tệ nhé?” Trần Bách Kiêu cũng không biết giá cả thị trường.
( ngàn tệ tương đương tr-tr VNĐ)
“Ít quá,” Dương Trĩ lắc đầu, “Một ngàn tệ chắc còn chẳng đủ trả tiền điện nước cho cậu.”
Trần Bách Kiêu nghiêng đầu, phát hiện logic của Dương Trĩ và của bản thân đang có lỗ hổng rất lớn.
“Nhưng tụi mình là bạn bè, cậu vào đây ở, ngoài điện nước thì cũng chẳng tiêu gì thêm, hơn nữa mình toàn ở một mình, đôi lúc cũng cảm thấy rất cô đơn.” Trần Bách Kiêu thấy vẻ mặt Dương Trĩ dịu đi, nhận ra mình đã tìm được một cách khá hay.
“Chi bằng thế này, cậu trả tiền điện nước, coi nó như tiền thuê nhà nhé.”
Theo như Dương Trĩ nói, tiền điện nước hơn tệ, nhưng lại ít hơn tiền thuê nhà bình thường, vậy là vừa lòng toại ý cả đôi bên.
Dương Trĩ suy nghĩ một chút, nói: “OK, được đấy, có cần ký hợp đồng không?”
Trần Bách Kiêu vốn định bảo không cần, nhưng ngẫm lại Dương Trĩ có nhắc tới một tháng, nên anh bảo: “Ký đi.”
Anh nhanh chóng soạn ra một bản hợp đồng, lúc in ra Dương Trĩ cũng ở trong phòng làm việc, ngồi ngay đối diện bàn sách.
“Được chưa?” Dương Trĩ nhận hợp đồng từ tay anh, chẳng hề đọc nghiêm túc, rút một cây bút ra khỏi ống đựng bút kí ngay, Trần Bách Kiêu còn chưa kịp nhắc cậu để ý thời gian.
Anh viết một tháng.
“Được rồi,” Dương Trĩ đưa hợp đồng cho anh, đặt hai tay lên mặt bàn, “Cảm ơn cậu, Trần Bách Kiêu.”
Trần Bách Kiêu gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói tụi mình là bạn bè.
Anh cất bản hợp đồng thật cẩn thận, lúc ngẩng lên, anh phát hiện Dương Trĩ vẫn đang nhìn mình.
Trần Bách Kiêu hỏi sao thế, Dương Trĩ bèn nói: “Mình cảm thấy lúc chuyên nghiệp trông cậu đẹp trai lắm đấy.”
Cuối câu, Dương Trĩ cười rất đỗi tự nhiên.
Trần Bách Kiêu không biết vì sao Dương Trĩ lại có mãnh lực như thế, chỉ cần cậu cười với anh, là có thể khiến toàn bộ thế giới của anh tràn ngập ánh nắng chói chang và hoa tươi mỹ lệ.
Những điều tốt đẹp mà Trần Bách Kiêu rất quen thuộc, nhưng lại không thuộc về anh đó, đều là do nụ cười của Dương Trĩ ban tặng..