-Khụ...khụ.....
-An Như!!! Cậu ổn chứ?
-Mình không sao!
An Như chuẩn bị có cuộc họp, nhưng vừa đứng lên thì bỗng có cơn ho dữ dội ấp tới. Sắc để ho tốn nhiều hơn cả sức để đứng vậy nên An Như liền nhanh chóng quỵ xuống trong phòng làm việc. Thiên Nhu vừa mới tiến vào phòng gọi cô nhìn thấy cảnh này thì rất hoảng sợ chạy tới.
Tình trạng của An Như ngày càng tệ hơn, Thiên Nhu vô cùng lo lắng cho cô. Nhưng dù có khuyên nhủ ra sao, An Như vẫn rất cố chấp. Lần trước nhập viện do bệnh tái phát đã khiến cô sợ hãi gần chết. Lúc ấy nhìn An Như ở trong phòng cấp cứu mà mỏng manh vô cùng, cứ như chỉ một lát nữa cậu ấy sẽ biến mất vậy. Ra viện mặc dù đã được bác sĩ dặn dò phải nghỉ ngơi nhiều hơn nhưng An Như vẫn hầu như không nghe. Lao lực làm việc đến điên cuồng, chỉ trong vòng có mấy ngày trông cậu ấy lại xanh xao đến đáng sợ.
-Hay cậu nghỉ một hôm đi! Cuộc họp để tớ chủ trì hộ cho!_Thiên Nhu vẫn cố khuyên giải
-Không được! Hôm nay toàn bộ cổ đông sẽ có mặt mình không thể bỏ lỡ.
-Nhưng mà.....sức khỏe của cậu?
An Như làm sao không biết Thiên Nhu đang lo lắng cho mình nhưng dạo này Nam Thiên gặp phải rất nhiều vấn đề cô cần đích thân giải quyết. Sức khỏe của cô không quan trọng bằng công sức của cha suốt thời gian qua. Tập đoàn lớn mạnh được như vậy là nhờ ba cùng ông đã phải cố gắng rất nhiều. Là người thừa kế cô không thể để cho họ thất vọng. Nhưng mà điều cô lo lắng nhất đó là sau khi cô....thì mọi thứ sẽ ra sao? Cố nở một nụ cười trấn an Thiên Nhu, An Nhu nhẹ giọng:
-Mình không sao! Cậu yên tâm, Thần Chết ghét mình lắm! Mình không dễ dàng chết như vậy đâu!
-Cậu....cậu.....là ĐỒ NGỐC!!!!
Thiên Nhu nghe cô nói vậy càng thấy đau lòng hơn, không nhịn nổi nước mắt lại tuôn ra như mưa. An Như! Sao cậu lại khổ như thế? Ông trời sao lại bất công với cậu đến vậy. Mình không cam tâm!!!!!!!
-Ừ! Mình ngốc lắm! Vì thế mình không muốn tiểu Nhu phải khóc vì một kẻ ngốc như mình. Cậu khóc sẽ mất xinh đó!
-Cậu...cậu...sao..cậu...hức....còn...đùa được...nữa..chứ..hức....hức......
-Cuộc sống tươi đẹp như vậy sao mình lại không thể đùa vui một chút chứ! Cậu thấy mình nói có đúng không?
Nhìn An Như vẫn còn vui vẻ như vậy làm Thiên Nhu đang nức nở khóc cũng phải bật cười.
-Cậu thiệt là! Mau, tớ đỡ cậu dậy. Sắp đến giờ họp rồi!
-Ừm!
Cả hai cùng nhau tới phòng họp, đẩy cửa bước vào bên trong tất cả các cô đông đã có mặt đầy đủ. Vì là chủ tịch đương nhiệm của Nam Thiên nên mọi người đều cúi chào thể hiện sự kính trọng đối với cô. Nhưng mà có một người cũng đang có mặt tại phòng họp này khiến cho cả cô và Thiên Nhu vô cùng ngạc nhiên:
-Anh đang làm gì ở đây?
Lúc này, tại vị trí ghế chủ vị lẽ ra là của An Như, Lạc Thần đang ngang nhiên ngồi lên khiến Thiên Nhu rất tức giận. -Tôi chỉ đang làm việc của mình!
-Ý anh là gì?
-Chủ tịch vắng mặt nên tôi chỉ thay thế để điều hành cuộc họp này thôi!
-CÁI GÌ? Ai nói An Như vắng mặt. Còn nữa cho dù cô ấy vắng mặt thì anh có quyền gì mà thay thế điều hành!
-Với tư cách là Phó chủ tịch hội đồng quản trị, như vậy đã đủ chưa?
-Cái gì! Không thể nào! An Như, cậu nói gì đi!!!!
-Anh ấy nói đúng đấy!
-Sao cơ? Sao lại như vậy!
Thiên Nhu vô cùng ngạc nhiên khi nghe An Như nói vậy. Cô vào đây là trợ lý cho An Như lâu như vậy cũng không hề biết cái gì gì. Rốt cuộc chuyện này là sao? Phó chủ tịch hội đồng quản trị? Là hắn sao?
Như biết Thiên Nhu đang vô cùng hoang mang, An Như lúc này mới từ tốn nói.
-Trong di chúc thực ra nói rằng, mình chỉ thừa hưởng % số cổ phần ba đang có, % còn lại sẽ để cho hôn phu của mình giữ. Cộng thêm cô phần vốn có của Lạc thị đầu tư vào Nam Thiên khi Lạc lão tiền bối còn tại thế để cho Thần thừa kế khi qua tuổi thì người có số cổ phần lớn thứ hai chính là Lạc Thần. Vậy nên nói anh ấy là Phó chủ tịch hội đồng quản trị cũng không sai. Tất cả cổ đông điều biết điều này
-Sao lại như vậy?
-Ba mình muốn sau khi tụi mình kết hôn cả hai cùng nhau tiếp quản Nam Thiên nên mới làm vậy!
An Như nói ra một hồi cuối cùng Thiên Nhu cũng đã hiểu. Nhưng mà dù sao hành động của hắn cũng là quá đáng, An Như không hề báo vắng mặt hắn lấy đâu ra cái quyền gì tự cho mình thay thế cậu ấy chứ. An Như nhìn thấy mọi chuyện xảy ra cũng nhíu mày lại, tuy vậy giọng nói vẫn lạnh nhạt như thường ngày
-Nhưng mà không phải anh muốn từ bỏ phần thừa kế đó sao? Sao bây giờ lại tới đây?
-Thứ lỗi cho tôi thưa chủ tịch._Một cổ đông đứng lên nóibg-ssp-{height:px}
-Có chuyện gì?
-Tuy ngài và Lạc thiếu gia có thể sắp hủy hôn nhưng hiện tại thì chưa. Vậy nên phần thừa kế đó vẫn đang có hiệu lực. Thêm nữa có rất nhiều tin đồn về việc sức khỏe ngài đang kém dần đi. Chúng tôi không thể yên tâm rằng chủ tịch có thể tiếp tục điều hành tập đoàn vậy nên mới tự ý gọi Phó chủ tịch tới.
-Cái gì? Mấy người có quyền gì mà tự tiện làm như vậy. An Như vẫn rất bình thường, mấy người ở đây là muốn rủa chủ tịch sao?
Thiên Nhu nghe vậy vô cùng tức giận không nhịn được mà lên tiếng. Một đám ăn cháo đá bát, nhớ năm xưa ba An Như đã nâng đỡ hộ ra sao. Đã không giúp đỡ An Như thì thôi lại còn muốn hùa theo Lạc thị đấy cậu ấy đi.
-Bình thường hay không thì chắc chủ tịch cùng cô đều biết._Một cố đông khác lên tiếng,
-Đủ rồi!
Đến bây giờ Lạc Thần mới lên tiếng. Tất cả mọi người đều im lặng nhìn hắn, cả An Như cũng vậy. vẻ mặt hắn không có chút gì là kiêu ngạo vì được mọi người tín nhiệm, chỉ thấy sự bình thản như mọi thứ chỉ là phù du. Điệu bộ này...điệu bộ này.....giống hệt An Như. Thiên Nhu ngạc nhiên nghĩ thầm
-Nếu các cổ đông đã tin tưởng như vậy thì tôi xin hoàn thành trách nhiệm của mình. Còn về phần chủ tịch tôi nghĩ cô nên trở về dưỡng bệnh thì hơn, khi nào khỏe hẳn hãy quay lại. Đừng làm ảnh hưởng đến công việc chung
-Anh dù sao cũng chỉ là Phó chủ tịch, anh lấy quyền gì mà ra lệnh cho cậu ấy.
-Tôi không có ra lệnh! Tôi chỉ đang nêu lên ý kiên chung của mọi người thôi. Chủ tịch như vậy vẫn nên để tôi phụ trách.
-ANH.......
-Thiên Nhu! Đủ rồi!
-An Như à....
Nghe thấy An Như ngăn cản mình, Thiên Nhu cảm thấy vô cùng ấm ức
-Không sai! Có lẽ mình đã hơi ích kỷ!
Nói rồi liên quay ra nhìn một lượt cái cổ đông, rồi quay ra nhìn thẳng vào mặt Lạc Thần
-Nếu đây là nguyện vọng của mọi người thì tôi sẽ tiếp nhận. Cảm ơn vì tất cả đã lo lắng cho sức khỏe của tôi. Ba tôi trên trời có lẽ sẽ rất vui
Nghe An Như nói đến đây các cổ đông đều chột dạ. Tiền chủ tịch đã nâng đỡ bọn họ không ít nhưng bây giờ bọn họ lại cùng hùa nhau muốn gây khó dễ cho con gái ngài. Khiến tất cả đều trào dâng một nỗi hổ thẹn. Nhưng mà Chủ tịch hiện tại như ngọn nến trước gió, bọn họ không còn cách nào khác là phải làm như vậy vì lợi ích của chính mình.
-Còn về phía anh! Phó chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Nam Thiên
-Vâng
An như bỗng dưng đọc đầy đủ chức danh của hắn làm Lạc thần có chút giật mình. Có chuyện gì sao? Sao tự nhiên lại trịnh trong như vậy!
-Là chủ tịch hội đồng quản trị tôi giao cho anh chịu trách nhiệm cho đến khi tôi quay trở lại. Tôi tin tưởng được anh chứ?
Mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy khiến Lạc Thần phải bất ngờ. Vậy mà hắn cứ tưởng cô sẽ tung ra chiêu gì để đối phó với việc này. Nếu chỉ có thế thì hắn chỉ cần tiếp tục mục đích của mình là được.
-Tôi xin hứa!
-Vậy Nam Thiên từ bây giờ sẽ giao cho anh. Tạm biệt!
An Như nở một nụ cười nhẹ như gió xuân rồi rời đi. Khuôn mặt tuyệt đẹp như thiên sứ nhưng lại xanh xao vừa khiến người ta phải đau lòng. Lạc Thần không hiểu sao nhìn cô như vậy thì một cỗ bất an chợt dâng lên trong lòng. Cứ có cảm rằng đây sẽ là lần cuối hắn còn được gặp lại cô.
An Như cứ như thế được Thiên Nhu dìu ra khỏi phòng họp không hề quay đầu lại một lần nào. Nhìn bóng cô khuất dần, trong lòng hắn bỗng có một tiếng nói không ngừng gào thét rằng. Hãy giữ cô ấy lại! hãy giữ cô ấy lại đi. Nhưng mặc kệ cái cảm giác khó hiểu đó, Lạc Thần quyết định quay mặt đi để giữ lại lí trí của mình.
Đưa An Như ra khỏi đó Thiên Nhu lo lắng hỏi
-Cậu chắc là muốn để Nam Thiên cho anh ta chứ?
-Chẳng phải cậu muốn mình nghỉ ngơi sao? Không giao cho anh ấy thì giao cho ai? Lạc Thần là hôn phu của mình mà!
-Nhưng mà.....
-Đủ rồi! Mau đưa mình về đi! Mình hình như sắp tới giới hạn rồi! Khụ....khụ.....
-AN NHƯ? AN NHƯ! Cậu không sao chứ? Mình đưa cậu tới bệnh viện!
-Ừm! Tới đó đi!
����(�D!��