Huỳnh Vân lên tiếng giải thích nguyên nhân.
"Quản lý Hứa đã bị đuổi việc!"
"Sau sự việc xảy ra vào tối hôm qua, sau khi trở về tôi đã điều tra quản lý Hứa, phát hiện ra trong suốt những năm anh ta, vi phạm kỷ luật, nên bị đuổi việc!"
"Bên cạnh đó, theo như chủ tịch Vương nhắc nhở, quản lý nhân sự có quan hệ họ hàng thân thiết với hắn, mấy năm nay đã lợi dụng chức vụ để biển thủ khoảng ba mươi lăm tỷ tiền dự án công trình.
Đã bị cắt chức và xử lý hành chính!"
Nghe xong báo cáo, Vương Đông Quân hài lòng gật đầu.
Huỳnh Vân làm việc rất hiệu quả!
Đây là tác phong của một người phụ nữ mạnh mẽ, xem như là nhà họ Vương cũng có mắt nhìn nhân tài.
Nhớ lại trước khi nhậm chức, Mạc Huy có nhắc nhở Vương Đông Quân, đến bây giờ Huỳnh Vân vẫn chưa kết hôn.
Nghĩ cũng biết, loại phụ nữ này đàn ông không thể điều khiển.
Khó tán tỉnh.
Dưới sự hướng dẫn của Huỳnh Vân, Vương Đông Quân lại tham dự cuộc họp nhậm chức.
Trong buổi họp, rất nhiều giám đốc điều hành bày tỏ sự chào đón với Vương Đông Quân, nịnh bợ đủ điều.
Đáp lại, Vương Đông Quân chỉ cười nhạt.
Điều anh quan tâm nhất chính là nhanh chóng làm quen với quy trình kinh doanh của công ty, làm cho hoạt động kinh doanh của công ty tốt hơn.
Còn những thứ hoa mỹ đó chỉ là bề ngoài, cứ mặc kệ!
Cuộc họp diễn ra đến trưa.
Vương Đông Quân gặt hái được rất nhiều.
Lúc anh chuẩn bị ăn cơm trưa, tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập.
Hạ Niệm Chân gọi tới.
"Vương Đông Quân, anh đi đâu rồi?"
Giọng Hạ Niệm Chân có chút gấp gáp.
Có quá nhiều cuộc họp nên anh đã quên mất.
Anh chào hỏi Dương Kỳ và Huỳnh Vân, nói là mình còn có chuyện nên đi trước.
Nhưng khi vừa đi khỏi Minh Khuê, đã thấy xe của Hạ Bân Úy chắn ngay cổng ngang ngược đòi gặp Mạc Huy và Tổng giám đốc Minh Khuê.
“Các người là cái thá gì mà cản tôi, chúng tôi ký hợp đồng cùng Minh Khuê đấy!”
Nhưng người bảo vệ vẫn lịch sự giải thích.
“Nếu có gì xin đỗ xe đúng nơi quy định, đây là nơi ra vào.
”
Nhưng Hạ Bân Úy kiên quyết phải gặp được người đứng đầu Minh Khuê, hắn không thể cứ thế thua con khốn em họ mình được.
‘Tôi chỉ là chờ ông chủ các anh, đừng động chạm linh tinh, ngon thì thử đập xem.
Các anh làm ba đời không đủ tiền đền.
”
Nhóm bảo vệ cũng hơi lo lắng, dù sao làm gì dám đụng chứ, nhìn cũng biết giá xe tiền tỷ, bọn họ không đủ khả năng.
“Vợ à, Bân Úy làm loạn ở Minh Khuê rồi, anh gọi em sau nhé.
”
Vương Đông Quân nhanh chóng nói.
Mà Hạ Niệm Chân nghe vậy cũng bất an một đường đi tới Minh Khuê.
Vương Đông Quân lại gần, cũng biết bọn người Hạ Bân Úy cùng em gái anh ta tới không phải có ý tốt gì.
Không phải muốn cứu vãn sao?
Nhưng mà lại đem theo đứa em họ này, còn không phải hàng ngày Hạ Lâm Hà luôn chèn ép ức hiếp Hạ Niệm Chân sao?
Mà giờ cô ta lớn tiếng.
“Tôi cảnh cáo các anh tránh ra, đừng làm tôi cáu, tôi chỉ chờ người cần chờ, cũng không làm gì cả.
”
Đội bảo vệ hơi khó xử.
“Nhưng…”
Vương Đông Quân ngứa mắt bọn họ đã lâu, cho một bài học cũng nên đi.
Anh nhanh chóng đi lại, thò tay lấy chìa khóa nhanh nhất, sau đó xoay người nói.
“Nếu có kẻ ngang ngược, cứ đập vỡ kính xe cho tôi.
Tiền tôi chịu!”
Mọi người nghe thấy Vương Đông Quân nói vậy, thì ánh mắt của đội trưởng đội bảo vệ cứng lại!
Không có chút dây dưa dài dòng nào, ngoắc tay nói.
"Các anh em, đập!"
Mấy tên bảo vệ khác đã sớm bị lời nói kia của Hạ Bận Úy đả kích lòng tự tôn, đang nổi nóng.
Trực tiếp cầm gậy, điên cuồng đập vào kính xe.
Rầm rầm rầm!
Cửa xe bị đập, xuất hiện nhiều vết nứt!
Trong xe, Hạ Bân Úy cùng em gái Hạ Lâm Hà bị cảnh tượng này dọa sợ.
Không ngờ bọn họ lại dám ra tay!
Hạ Bân Úy bối rối kêu to.
"Vương Đông Quân! Mày điên rồi sao? Dám đập xe của tao, mày có bồi thường nổi không?"
Vương Đông Quân ngoảnh mặt làm ngơ.
Đám bảo vệ tiếp tục đập!
Hạ Bân Úy đau lòng muốn rỉ máu!
Phải biết chiếc siêu xe này là vào sinh nhật năm ngoái, anh ta năn nỉ cha mình lắm thì ông ấy mới mua.
Từ khi có chiếc xe này, mỗi lần mở cửa ra là có thể tăng thể diện trước mặt bạn bè, phụ nữ bên cạnh anh ta bắt đầu nhiều hơn, cuộc sống vui sướng thoải mái.
Cho nên chiếc xe này được xem là tính mạng của anh ta, không thể đập phá nó!
Anh ta đỏ mặt lên, điên cuồng la hét với Vương Đông Quân.
"Cái đồ ngu nhà anh mau dừng tay! Xe này hơn ba mươi tỷ! Bán mày đi cũng không bồi thường nổi đâu!"
Hạ Niệm Chân lúc này cũng chạy tới, thấy một màn này, nghe người xung quanh lời ra tiếng vào, cô mở miệng khuyên.
"Vương Đông Quân, anh làm gì vậy, xe này đắt tiền lắm, anh ấy bắt đền chúng ta không đền nổi.
"
Vương Đông Quân cười nhạt một tiếng, tự tin trả lời.
"Yên tâm, mọi chuyện anh đều nắm chắc trong lòng bàn tay!"
Anh nhìn chằm chằm Hạ Bân Úy ở trong xe.
"Bây giờ cho anh một cơ hội, chỉ cần cậu có thể làm được, tôi sẽ bảo bọn họ dừng tay lại!".