Tạ Nam.
Là con trai độc nhất của Tạ Hải, là một thương nhân có năng lực ở giới thương nghiệp Hoa Hình.
Đều có mặt ở ba giới: chính trị, kinh tế, giang hồ.
Cái gì mà Đình gia, cái gì mà Bùi Văn, gì mà nhà họ Trần, khi Tạ Nam xuất hiện, tất cả thực sự đều không đáng nhắc tới.
Nên sự xuất hiện của cậu đã gây ra sóng to gió lớn.
Dù sao thì những năm gần đây trọng tâm toàn bộ sản nghiệp của tập đoàn Hồng Phong đều đưa ra tỉnh ngoài để hoạt động, thậm chí là thị trường nước ngoài.
Đúng là như vậy, người Tạ gia rất ít khi lộ mặt ở nơi công cộng ở Hoa Hình.
Lúc này, Đình Thanh thấy gặp được Tạ Nam là cơ hội tốt trăm năm khó gặp.
Nếu có thể lấy được thiện cảm thì tất cả tổn thất vừa rồi đều là chuyện nhỏ.
Nghĩ vậy, Đình Thanh là người đầu tiên đứng ra, vẻ mặt nịnh nọt, khom lưng nói.
“Cậu Tạ, xin chào.
Không biết cậu có còn nhớ rõ tôi không, tôi là Đình Thanh.
Năm ngoái ở hội nghị thương nghiệp của Hoa Hình đã may mắn gặp mặt cậu.
Ha ha.”
Thấy thế, Bùi Văn cũng không cam lòng tỏ ra yếu thế.
Gương mặt vốn tràn đầy dữ tợn, quay ngoắt tỏ ra tươi cười như hoa cúc.
“Ha ha.
Tôi là Bùi Văn, nghe danh của cậu Tạ đã lâu, hôm nay gặp được, quả thực không giống người thường.”
Đối mặt với sự nịnh hót của hai người, vẻ mặt của Tạ Nam vẫn như thường, nhàn nhạt đáp lại.
“Hai người cũng là hai nhân vật rồng phượng của Hoa Hình chúng ta, họ Tạ tôi đã nghe danh từ lâu, hai vị cũng không cần phải khiêm tốn như vậy.”
Những lời này làm Đình Thanh và Bùi Văn mừng như điên trong lòng, thậm chí có chút lâng lâng.
Nghe thấy chưa?
Nhân vật lớn như Tạ Nam thể hiện sự coi trọng với họ, cho dù sau này giả dạng thành ăn trộm thì cũng là ăn trộm có chút mặt mũi.
Đương nhiên, vẻ mặt vẫn khiêm tốn nói.
“Đâu đâu, là cậu Tạ quá khen.”
“Kể từ khi cậu Tạ xuất hiện thì Bùi Văn tôi chỉ là một con chuột nhỏ mà thôi, không đáng giá nhắc tới.”
Lần này, Tạ Nam chỉ cười nhàn nhạt không tiếp tục đề tài này nữa, mà hỏi sang chuyện khác.
“Tôi có một thắc mắc, đã trễ thế này mà hai người còn tụ tập ở chỗ này, là muốn làm gì?”
Ánh mắt Đình Thanh sáng lên, nghĩ thầm đúng lúc không có cách nào tiêu diệt Vương Đông Quân, dù Bùi Văn có bằng lòng giúp đỡ nhưng phải trả cái giá quá lớn.
Lúc này, nếu như mượn cơ hội này để mượn Tạ Nam ra tay giúp đỡ.
Chỉ một câu nói của anh ta, chắc chắn Trần Minh sẽ không giúp Vương Đông Quân nữa.
Đến lúc đó chuyện giết Vương Đông Quân chẳng phải là dễ như trở bàn tay?
Như vậy có thể giúp mình tiết kiệm được một số tài sản lớn.
Nghĩ vậy, Đình Thanh không trì hoãn một giây nào, vội vàng trả lời Tạ Nam.
“Cậu Tạ, chuyện là như vầy, thằng rể vô dụng của Tạ gia có thái độ làm người phách lối, ngạo mạn, mấy ngày trước ra tay cầm bình rượu vang đập con nhà người ta bị thương không nói, hôm nay lại tiếp tục tìm tới cửa, đánh bảo vệ bị thương, lại làm con tôi…”
Nói xong, lão tiện tay chỉ vào Đình Lân trên vách tường phòng bao.
“Cậu xem, đây là thủ đoạn của thằng nhãi Vương Đông Quân này.
Đình Thanh tôi mấy năm nay buôn bán luôn cẩn trọng dè dặt cũng là người hiền lành, không tranh không cướp, vậy mà không thể nào tránh được loại hành vi to gan lớn mật của tên cầm thú này.
Mong muốn cậu Tạ có thể xét đến địa vị của chúng tôi trong giới thương mại Hoa Hình mà nói giúp chúng tôi, Đình Thanh tôi vô cùng cảm kích.”
Nói đến đây, Đình Thanh còn nháy mắt mấy cái, cố gắng chảy ra mấy giọt nước mắt để chứng tỏ sự khó khăn tủi nhục của mình.
Trong lòng càng tán thưởng mình cơ trí.
May mà mình không cứu con trai sớm, nếu không tuồng vui này cũng không thể diễn thành công như vậy.
Về phần Bùi Văn, gã nghe thấy những lời này của Đình Thanh, không khỏi bĩu môi.
Tên khốn kiếp này, nắm bắt được cơ hội tốt thì lập tức ném lời hứa với ông đây ra sau đầu rồi.
Nhưng vì có Tạ Nam ở đây, gã không dám đứng ra nhiều chuyện.
Chỉ có thể giả câm điếc mà ăn trái đắng này.
Về phần Tạ Nam, nghe Đình Thanh giảng giải xong, anh ta có chút suy nghĩ, gật đầu hỏi.
“Ông chủ Đình, ý ông là?”
Đình Thanh vội vàng trả lời.
“Tôi mong muốn cậu Tạ giỏi giang đứng ra làm chủ cho tôi, chỉ cần cậu nói Trần Minh đừng động tay vào chuyện đêm nay và giao Vương Đông Quân vào tay tôi là được rồi.”
Tạ Nam tiếp tục hỏi.
“Giao vào tay ông lúc này để làm gì?”
Đáy mắt Đình Thanh hiện lên một tia độc ác.
“Đương nhiên là đem đồ khốn không biết trời cao đất dày này đi rút gân lột da rồi.
Ở Hoa Hình chúng ta, không cho phép một thanh niên lớn lối như vậy tồn tại.”
Lúc này Đình Lân bị treo trên tường cảm động đến chảy cả nước mắt.
Thật không hổ là ba mình.
Thủ đoạn quá tàn nhẫn.
Để xem tên Vương Đông Quân này trốn thế nào?
Nhưng tiếp đó xảy ra thêm một cảnh tượng ngoài dự tính của bọn họ.
Chỉ thấy Tạ Hải tiến lên hai bước, đi tới trước mặt Vương Đông Quân, chủ động vươn tay khom lưng nói.
“Cậu Vương, ý muốn của bọn họ tôi đã nghe rõ hết rồi, chẳng hay cậu có gì dặn dò không ạ?”
Xôn xao.
Ở đây, có rất nhiều người hoảng sợ, tròng mắt như muốn rơi xuống đất.
Tạ Nam, người có địa vị siêu lớn ở Hoa Hình lại chủ động nắm tay Vương Đông Quân, còn là tư thế hạ thấp bản thân mình.
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Có thể coi là khiếp sợ và đầy nghi ngờ.
Nhưng sự thực xảy ra trước mắt cũng không phải là những biểu hiện giả dối.
“Làm phiền cậu tới đây một chuyến rồi.”
Vương Đông Quân bắt tay Tạ Nam.
Trên mặt Tạ Nam không kìm được vẻ kích động.
“Không phiền, không phiền.
Chuyện nên làm.”
Anh ta là con trai độc nhất của Tạ Hải, mặc dù tuổi so với ba của Vương Đông Quân mà nói thì không tính là nhiều.
Nhưng nhiều năm qua, ba anh ta - Tạ Hải đã thường nhắc nhở anh ta.
Nói rằng, bọn họ không hào nhoáng như bên ngoài người ta thấy, sự thật là bọn họ làm công cho mỗi một nhân vật lớn mà thôi.
Tạ Nam cũng khắc sâu trong tim.
Mấy ngày trước, Tạ Hải quyết định bổ nhiệm Vương Đông Quân làm chủ tịch của công ty bất động sản Vạn Lộc trực thuộc tập đoàn Vạn Lộc.
Giây phút đó, Tạ Nam đã biết được, nhân vật lớn mà ba mình nói đến liên quan mật thiết đến Vương Đông Quân.
Một giờ trước, anh ta nhận được một cuộc gọi điện thoại của cha mình từ nước ngoài.
Nói muốn anh ta đi tới nhà hàng Liêm Thông trợ giúp Vương Đông Quân.
Nên anh ta vội vàng chạy tới.
Thì thấy Đình Thanh và Bùi Văn đã chạy đến trước một bước.
Nhưng mà Vương Đông Quân cho anh ta trốn đi một lúc, chờ thời cơ mấu chốt mới xuất hiện.
Bởi vậy, mới xảy ra tình huống thế này.
Lúc này, biểu hiện trên mặt Đình Thanh và Bùi Văn đều cứng lại.
“Tạ… cậu Tạ…”
Đình Thanh căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, lão ta thật sự không thể tin sự thật trước mắt, muốn hỏi cho rõ mọi việc.
Không đợi lão ta nói xong một câu.
Vương Đông Quân đã mở miệng trước, lộ vẻ tươi cười khó đoán.
“Chủ tịch Đình, vừa rồi tôi nói tiết mục mở màn đã kết thúc, bây giờ đã đến tiết mục chính thức rồi, chẳng hay ông đã chuẩn bị xong chưa?”.