Những người khác trong nhà họ Hạ cũng khó chịu ra mặt vì tức giận với Hạ Niệm Chân.
Có người nói cô đụng chuyện bỏ chạy không cho nhà họ Hạ nở mặt nở mày.
Cũng có người nói thật ra mấy hôm nay Hạ Niệm Chân chẳng chuẩn bị được gì cả, biết không đủ khả năng cạnh tranh nên dứt khoát khỏi tới luôn cho đỡ mất mặt.
Mọi người lục tục chuẩn bị bước vào cổng công ty bất động sản Vạn Lộc thì chiếc Mazda đỏ bóng loáng chợt dừng lại, Hạ Niệm Chân từ trong xe bước xuống.
“Xin lỗi mọi người, con tới hơi trễ.”
Vì bản kế hoạch lần này, Hạ Niệm Chân đã ngồi cặm cụi viết từ sáng hôm qua đến tận nửa đêm, sáng hôm nay dậy bận rộn thay quần áo trang điểm cho tươm tất nên mới tới hơi muộn.
Hạ Điệp là người đầu tiên nhảy ra lên tiếng với giọng điệu khó ưa: “Hay quá nhỉ Hạ Niệm Chân? Càng ngày càng lớn gan lớn mật, việc hợp tác làm ăn quan trọng biết bao nhiêu của nhà họ Hạ mà chị cũng dám tới trễ.
Tôi nghĩ chắc chị không muốn ở lại nhà họ Hạ này nữa rồi.”
Hạ Niệm Chân bực dọc đáp trả: “Cô chẳng có cái quyền gì để quyết định tôi là người của gia đình này hay không cả, nếu dư hơi thừa lời quá thì chạy về quay ba cái clip Tik Tok gì đó của cô đi.”
“Chị…” Hạ Điệp bị vặn ngược lại nên mặt đổi từ trắng sang xanh như cái bảng pha màu, hận không thể lao tới xé nát mặt Hạ Niệm Chân.
“Đừng cãi nhau ầm ĩ ở đây nữa.” Bấy giờ, bà lớn nhà họ Hạ đứng ra giảng hòa, bà nhíu mày nói với Hạ Niệm Chân: “Cháu đã chuẩn bị xong bản kế hoạch cho hôm nay nưa?”
“Dạ xong hết rồi ạ.” Hạ Niệm Chân đáp lời.
Bấy giờ, cô nhìn bà cụ rồi bất giác nhớ đến đêm hôm đó khi bà lạnh lùng vô tình bán đứng cháu ruột chi cho Đình Lân.
Nói không uất ức thì chắc chắn là già rồi, nhưng thế thì sao?
Lời bà cụ ở nhà họ Hạ chính là mệnh lệnh và bà nói một thì không ai dám bảo hai, dù bà có sỉ nhục mình cô vẫn phải cắn răng chịu.
Đúng thế, Hạ Niệm Chân không hề kể lại chuyện cô gặp phải trong đêm hôm đó với cha mẹ Hạ Đường vì cô có nói cũng chẳng được tích sự gì.
Bà lớn nhà họ Hạ giơ tay ra: “Đưa bản kế hoạch và tất cả những tài liệu cháu có cho bà xem trước đã.”
Hạ Niệm Chân đưa túi tài liệu cho bà.
Bà cụ mở chiếc túi ra xem hết một lượt rồi gật đầu, vẻ gian manh chợt lóe lên trong mắt bà: “Được rồi, tạm thời cháu cứ để bản kế hoạch này ở đây, bà sẽ giúp cháu giữ nó thật kỹ.”
“Bà nội, đây là bản kế hoạch do cháu tự soạn thảo nên để cháu tự cầm là được rồi.” Hạ Niệm Chân hơi khó xử nói.
Nghe thế, Hạ Huy lập tức chọn xương trong trứng: “Cô thái độ kiểu gì thế Hạ Niệm Chân, chẳng lẽ cô không tin tưởng bà nội? Chẳng lẽ bà nội lại làm gì hại cô ư?”
Hạ Niệm Chân lập tức lắc đầu giải thích: “Tôi không nói thế, thật ra…”
“Không phải thế thì câm miệng lại ngay.
Kế hoạch của tôi và Hạ Điệp cũng được giao cho bà nội, đừng tưởng mình là gì đặc biệt lắm.”
“Thôi được rồi.” Hạ Niệm Chân không muốn lắm nhưng vẫn gật đầu.
Tuy cô không hiểu tại sao bà nội lại đột ngột muốn lấy bản kế hoạch nhưng cô cứ có cảm giác chẳng lành thế nào ấy.
Bà lớn nhà họ Hạ liếc nhìn Hạ Niệm Chân rồi nói với tất cả mọi người: “Nếu gia đình đã đến đông đủ hết rồi thì chúng ta vào trong thôi, những dịp quan trọng thế này thì nhất định phải có mặt thật sớm, tránh cho công ty bất động sản Vạn Lộc có ấn tượng không tốt với chúng ta.”
“Mẹ ơi.
Chờ chút đã, chờ chút đã.” Đúng lúc đó thì vợ chồng Hạ Đường và Trần Đạm Nhã cũng chạy từ bãi đỗ xe tới, thở hồng hộc như sắp chết tới nơi.
Hạ Hưng khó chịu ra mặt hỏi: “Sao anh với chị dâu lại tới đây thế? Mấy năm nay anh không còn nắm quyền điều hành công ty chi nhánh của gia đình nữa rồi mà.”
Hạ Đường vò đầu cười ngượng ngùng: “Thì đúng là anh không còn phụ trách giải quyết chuyện công ty nhưng con bé Hạ Niệm Chân nhà anh thì có.
Hôm nay là một ngày quan trọng nên vợ chồng anh cùng nhau tới đây để cổ vũ động viên tinh thần con bé.
Cố gắng giành được thầu lần này.”
Hạ Hưng nhíu mày quay sang nhìn bà lớn nhà họ Hạ để hỏi ý kiến bà.
Bà cụ tức giận quát lớn lên: “Cái thể loại chẳng làm được tích sự gì như hai anh chị mà cũng chạy tới cổ với chả vũ ư, anh chị có biết đấu thầu là gì không mà đòi ủng hộ?”
Mọi người cười phá lên.
Vợ chồng Hạ Đường xấu hổ, hận không thể tìm cái lỗ đất chui xuống.
Thì rõ ràng Hạ Đường là đứa con trai bà lớn nhà họ Hạ không ưa nhất nhà nên bị mỉa mai là chuyện hết sức bình thường.
Hạ Đường vẫn bất chấp mọi khó khăn nói: “Mẹ cứ cho gia đình con cùng vào đi mẹ, con hứa sẽ không gây rối gì làm ảnh hưởng đến mọi người đâu.”
Bà lớn nhà họ Hạ mất kiên nhẫn nói: “Thế thì vào vậy… Đừng trách tôi không cảnh cáo trước, hai người mà vớ phải tai bay vạ gió gì trong đó thì lập tức cút đi ngay cho tôi đấy.”
Vợ chồng Hạ Đường gật đầu lia lịa.
Nhóm người họ lập tức đi thẳng vào cổng công ty.
Bà lớn nhà họ Hạ ngước lên nhìn tòa nhà cao nhất và sang trọng của công ty bất động sản Vạn Lộc bèn buột miệng than thở: “Không biết tới tận khi nào nhà họ Hạ chúng ta mới tìm được một trụ sở làm việc có quy mô lớn thế này, đến lúc đó tôi có chết cũng nhắm mắt.”
Vừa dứt lời thì đằng sau có giọng nói quen thuộc chợt vang lên: “Chậc chậc.
Nếu bây giờ bà chết thì chắc tôi sẽ chạy ra ngoài bắn pháo hoa đấy.”
Sắc mặt bà lớn nhà họ Hạ và những người khác lập tức tối sầm, quay lại nhìn thì trông thấy Vương Đông Quân đang ra khỏi phòng bảo vệ với bộ tây trang giá rẻ vắt vẻo trên người.
Phía sau anh là một đám bảy tám người mặc đồng phục bảo vệ xanh lè.
Bà lớn nhà họ Hạ lập tức trợn tròn mắt.
Thằng khốn Vương Đông Quân này là trưởng phòng bảo vệ của công ty bất động sản Vạn Lộc.
Mặt Hạ Hưng đen như đáy nồi, ông ta nhìn Vương Đông Quân mắng: “Thằng rác rưởi này.
Cậu đang nói cái quái gì thế?”
Vương Đông Quân giơ tay nhún vai: “Không nghe rõ hả? Có cần tôi lặp lại cho lần nữa không? Một lần không đủ thì tôi có thể mở loa lên nói cho mọi người cùng nghe.”
Hạ Hưng tức điên cả người, khóe môi giật giật chỉ thẳng vào mặt Vương Đông Quân mắng mỏ: “Vương Đông Quân.
Cái thằng chó tội tày trời này.
Có tin là hôm nay bố mày sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ không?”
“Cho tôi biết thế nào là lễ độ hả?” Vương Đông Quân nheo mắt lại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Hạ Hưng: “Có giỏi thì ông cứ thử đi xem nào? Tôi nhắc nhở ông trước nhé, món nợ tối hôm nọ tôi vẫn còn chưa tính đây.”
Anh vừa dứt lời thì đám bảo vệ sau lưng đã chực chờ xông lên, vẻ mặt người nào người nấy cũng đáng sợ như ma và chỉ cần Vương Đông Quân lên tiếng thì họ sẽ lao tới.
Thấy thế, chân Hạ Huy run lẩy bẩy vì sợ hãi.
Công ty bất động sản Hồng Phong có đội ngũ bảo vệ đáng sợ đến mức nào, bản thân Hạ Huy là người được nếm thử rất nhiều lần nên biết rất rõ.
Anh ta vội vã ghé tai Hạ Hưng nói nhỏ: “Cha à.
Chúng ta đừng chấp chúng nó mấy chuyện nhỏ nhặt này, đám bảo vệ ngu đần vô văn hóa đó không biết nói lý là gì đâu, bảo đánh người là đánh ngay đấy.”
Hạ Hưng căng thẳng nuốt nước bọt, vội hắng giọng rồi lùi về phía sau.
Thất ra dù Hạ Huy không nhắc nhở thì ông ta cũng đã giật thót tim khi đám bảo vệ xuất hiện ở đây rồi.
Bấy giờ, bà lớn nhà họ Hạ lại bình tĩnh không nổi như mọi khi.
Suy cho cùng thì hôm nay vẫn là một ngày rất quan trọng, việc đấu thầu cạnh tranh lớn hơn rất nhiều nên bà không cho phép mình như con thiêu thân đâm đầu vào những chuyện vẩn vơ.
Vì thế bà nở nụ cười đầy giả tạo nói: “Ha ha.
Đúng là cháu rể ngoan của bà, bây giờ thành trưởng phòng bảo vệ của công ty bất động sản Vạn Lộc rồi, oai phong thật đấy.”
“Phải thế thôi bà ơi.
Nếu không ra oai thì chắc mấy người có tầm nhìn hạn hẹp như ếch ngồi đáy giếng này cứ nhảy tưng tưng lên đầu người ta mãi ấy.
Nhất là con chuột già ranh mãnh nào đó, nhìn thôi đã buồn nôn chết rồi chứ đừng nói tới chuyện giẫm lên.”
Mí mắt bà lớn nhà họ Hạ cứ giật liên tục, tưởng bà không biết Vương Đông Quân đang móc mỉa xỉa xói mình ư? Thằng ranh con khốn kiếp này khinh người quá đáng rồi đấy.
Mặt mũi Hạ Hưng và Hạ Huy cũng tái mét đi.
Vương Đông Quân ăn gan hùm mật báo quá nhiều, nhiều hơn tất cả những gì mọi người có thể tưởng tượng rồi.
Chỉ có Trần Đạm Nhã mừng thầm trong lòng nghĩ may là thằng rác rưởi Vương Đông Quân này vẫn còn chút tác dụng, bản thân bà còn chẳng dám lên tiếng cãi lại thế mà Vương Đông Quân dám đứng trước mặt mọi người châm chọc bà lớn nhà họ Hạ.
Sung sướng đến chết người.
Hạ Niệm Chân không nỡ đứng nhìn nên lén đi tới nhéo cánh tay Vương Đông Quân: “Bớt nói lại mấy câu không ai bảo anh câm.
Đừng chọc tức bà nội.”
“Tuân lệnh sếp.” Vương Đông Quân cười cợt.
Cảnh đó lọt vào mắt bà lớn nhà họ Hạ lại là Hạ Niệm Chân đang cố làm bà tức lộn ruột lên.
Khi bà cụ đang định lên tiếng mắng mỏ chèn ép Vương Đông Quân và Hạ Niệm Chân thì gần đó chợt có giọng nói đầy mỉa mai và chói tai vang lên: “Ối dồi ôi nhìn này.
Đây là nhà họ Hạ đúng không, ba cái dòng họ rác rưởi này mà cũng dám chạy tới cạnh tranh với tập đoàn Văn Đình chúng tôi ư? Thật nực cười quá đi mà.”.