Ở Rể

chương 106: c106: nói tiêu gia nghèo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ừ, nói rất đúng!”, người bên ngoài mỉm cười, trên mặt là biểu cảm của một tên nô tài hèn mọn.

Hàn Quế nghe xong thì sự bực dọc trong lòng cũng tan biến.

Mọi người cười vang, Dương Chư thầm lén lộ ra tia trào phúng.

Lúc Tiêu Lâm mới vào thư phòng, là môn sinh nhập môn của Văn giáo dụ, là người đứng đầu bảng vàng thi hương, họ cũng có chút kính sợ.

Hiện tại đã không giống xưa, thi hội đã xong, ai cũng cược hắn thi rớt, một cử nhân nghèo kiết hủ lậu, tại sao Văn giáo dụ lại chú ý chứ?

Còn gì mà vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh*, nói cho hùng hồn, kết quả thi rớt thì chẳng phải là mất mặt lắm sao? Nghe nói hẳn không giỏi toán, thư pháp thì tay bị gấy, viết chữ như gà bới, muốn dùng thư pháp để nâng điểm thì hoàn toàn là điều không thể.

*Câu gốc: Vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh, vị vãng thánh kế tuyệt học, vị vạn thế khai thái bình. Giải nghĩa: Vì xã hội kiến lập lại gi: nh thần, vì dân chúng xác lập ý nghĩa của sinh mệnh, vì tiền thánh kế thừa học thống đã bị gián đoạn, vì vạn thế khai thác cơ nghiệp thái bình.

Tiêu Lâm không nói gì, mọi người cho là hắn đang sợ nên đắc ý phe phẩy quạt, vẻ mặt thương hại: “Đừng khó xử Tiêu giải nguyên nữa, hắn ăn được bữa nay thì chắc gì còn bữa sau, đồ của hắn cũng chỉ là bùn bẩn ngói vỡ thôi. Hẳn nào. từng thấy những thứ quý giá này, sao có thể biết thưởng thức chúng, làm gì biết mà khinh thường?

“Cũng chỉ là kẻ đáng thương, mọi người đừng cười nhạo!”

Có người mở miệng khuyên nhủ, ngược lại càng khiến mọi người cười lớn hơn. Mấy thứ như thương hại, đồng tình đều sợ lưỡi dao sắc bén để lột da Tiêu Lâm xuống.

Tiền từ ngón tay họ lọt ra cũng đủ cho Tiêu Lâm tiêu cả năm, một cử nhân thi rớt chỉ là con chó xin ăn trong mắt họ, thế mà còn chưa thấy sự đời đã phải về lại ổ chó sống hết nửa đời còn lại. họ lắc đầu, đưa những món quý giá tới trước mặt Tiêu Lâm: Tiêu giải nguyên, ngươi nhìn cho kỹ nhé, kẻo. sau này không còn cơ hội thấy đâu!”

Đợi Tiêu Lâm thi rớt, hắn sẽ không còn tư cách bước vào thư phóng Thanh Viên.

Hàn Quế vẫy tay, ra lệnh cho người hầu tiến lên: “Đúng vậy, Tiêu giải nguyên nhớ nhìn cho kỹ, sau này không có cơ hội đâu. Chúng ta là đồng học trong Thanh Viên, có thứ tốt phải biết chia sẻ, dù sao thì với ngươi, những cơ hội thế này rất ít phải không?”

Mọi người lại cười phá lên, ra lệnh cho người hầu vây quanh Tiêu Lâm.

“Đến đây, cũng xem của ta đi"

“Đúng, đồ của ta chắc Tiêu giải nguyên cũng chưa từng thấy phải không!”

“Ha ha, đây là của ta, tới đây nhìn xeml”

Tiếng cười lọt vào Tiêu Lâm như những con bọ chui vào làm màng nhĩ hắn khó chịu.

Mỗi một câu của họ đều đang mỉa mai Tiêu Lâm là ếch ngồi đáy giếng.

Nói Tiêu gia nghèo, Tiêu Lâm chấp nhận, ai bảo trước khi hắn đến, nhà hắn nghèo thật.

Nói móc hắn thiển cận, hắn không chịu nha!

Hản đường đường là một nhân viên quản lý của bảo tàng, nhiêu đó năm đều là ăn không làm sao? Đừng nói một Đại Nguy, năm nghìn năm quý giá của Hoa Hạ, có gì mà hắn chưa từng thấy, chưa từng sờ?

Khoe khoang đụng tới chuyên môn của hẳn, coi như hôm nay họ xui rồi.

Nếu là người thường bị trào phúng thế này thì tất nhiên sẽ đỏ mặt tía tai, chỉ hận không thể trốn đi. Nhưng vẻ mặt Tiêu Lâm vẫn lạnh nhạt, còn có chút khinh bỉ.

Hắn hừ lạnh một tiếng, nhìn chậu hoa mà Hàn Quế tự hào, dùng giọng điệu chuyên nghiệp khách quanh nói: “Thứ này, tâm trung thôi. Quân sứ trong Tân phủ còn quý hơn nói”

“Ha ha ha!”

Hắn vừa nói lời này ra, đừng nói đám công tử thế gia, ngay cả người hầu cũng bật cười lớn.

Tiêu Lâm mới vào Tiêu Lâm ở rể được vài ngày mà dám dùng thể diện của Tân phủ để chèn ép người khác à?

Tiếng cười vẫn không ngừng vang lên. Tiêu Lâm bình tĩnh nhìn chậu hoa nói: “Diêu biến* có hai loại: một là tự nhiên, hai là nhân tạo. Nếu là tự nhiên thì là điều lửa điêu luyện, cứ thế mà thành!”

Hắn nói xong, mấy công tử giật mình, dùng ánh mắt khó tin nhìn nhau. Tiêu Lâm vẫn tiếp tục: “Quân diêu của Đại Nguy chú trọng màu tím, còn màu của đoá tường vi trên chậu hoa này màu hồng, trong hồng có tím nhưng rất nhạt, không đạt tới mức thuần khiết. Màu sắc thì tạm, có tỳ vết, niên đại không dài, chỉ có thể coi là trung phẩm!”

Đám người hầu nghẹn lại, họ không hiểu về những đồ sứ này, lại không có cách nào phản bác, vì sao các công tử cũng chẳng nói gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio