Ở Rể

chương 140: c140: tiêu huynh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ta biết sòng bạc của ông trong thời gian ngắn không thể lấy ra nhiều như vậy, vậy thì hiện giờ ông có bao nhiêu thì đưa trước cho ta bấy nhiêu. Ta và hai vị huynh đệ bên cạnh sẽ chia nhau”.

Tiêu Lâm chỉ vào hai "người anh em" có mắt nhìn người bên cạnh rồi ra vẻ trượng nghĩa, trên gương mặt không giấu được sự hả hê.

Hai người bên cạnh vừa nghe sòng bạc nói không có tiền, đang sợ sòng bạc vỡ nợ xù tiền, nhưng bây giờ Tiêu Lâm lại đích thân đòi nợ thay họ khiến trong lòng họ vô cùng khâm phục, lập tức lên tiếng khen ngợi: "Tiêu Hội nguyên không chỉ tài năng mà còn có tấm lòng nhân hậu, có phong thái của bậc quân tử hơn hẳn các văn nhân thi sĩ bình thường!"

"Đâu có đâu có, là hai vị huynh đệ có mắt nhìn, đây là những gì hai người đáng được nhận".

"Đâu có đâu có, nếu không có Tiêu Hội nguyên thì chúng tôi làm sao có được may mắn như vậy!"

Hai bên thi nhau tâng bốc nhau, anh một câu tôi một câu, ngữ khí vô cùng mỉa mai.

Ông Tụ giờ chỉ muốn chết ngay tại chỗ!

Mở sòng bạc mà còn thua lỗ! Ông ta có lế là người đầu tiên trong lịch sử! Đương gia sẽ chém chết ông ta mất!

Tay phục vụ thường ngày kiêu ngạo ở Tụ Bảo Phường giờ cũng khóc không ra nước mắt, nín thít không dám nói năng gì. "Tiêu Lâm ánh mắt sắc lạnh nhìn sang: "Sao vậy? Không muốn đưa tiền sao?"

Chủ sòng bạc không dám trả lời, số tiền này quá lớn, ông. †a không đủ khả năng quyết định!

Tiêu Lâm cau mày lạnh lùng, đập bàn đứng lên khiến những người xung quanh run rẩy: "Không có tiền trả thì ông mở sòng bạc làm cái quái gì hải!”

"Ông không đưa tiền là muốn đem Tiêu Lâm này ra làm trò cười cho thiên hạ à2"

Chủ sòng bạc sững người, Tiêu Lâm đã nổi giận rồi sao?

Tiêu Lâm lạnh lùng nhìn ông ta: “Cho dù Tiêu Lâm ta lúc đầu chỉ là một Giải nguyên, nhưng cũng là Giải nguyên do. hoàng thượng đích thân tuyển chọn! Vậy mà Tụ Bảo Phường nhỏ nhoi của ông dám lấy cử nhân hoàng khảo ra để làm đề tài đánh cược!"

Tiêu Lâm dám chê Tụ Bảo Phường này nhỏ?

Tất cả mọi người đều vô cùng sửng sốt, không biết Tiêu Lâm lấy đâu ra sự tự tin như vậy nên thi nhau cười cợt. Tiêu Lâm lại tiếp tục quát lớn: “Chẳng qua ông đang ức hiếp ta vì †a không có chỗ dựa trong triều! Tiêu Lâm này muốn giết ông thì cần có chỗ dựa trong triều chắc? Giờ tôi có thể chém ông ngay lập tức đấy!"

Lời nói của Tiêu Lâm khiến ông Tụ sợ muốn tè ra quần! Khi ván cược này bảät đầu, Tiêu Lâm đã sớm nghĩ đến việc sẽ đối phó thế nào với những kẻ nhai xương uống máu mình từ xa này!

Sẽ không kẻ nào được tha!

Những kẻ cá cược sẽ phải tán gia bại sản!

Còn kẻ khơi mào, sẽ không được phép sống nữa!

Thanh kiếm của Bạch Khởi đã chĩa vào cổ họng ông Tụ.

Khí lạnh thấu tâm can như muốn cắt xuyên qua cổ ông ta.

Chủ sòng bạc nhất định phải cầm cự đến khi đương gia tới, chỉ đành quỳ xuống cầu xin thương xót: "Tiêu Hội nguyên, là ta không biết trời cao đất dày! Ta sai rồi! Ta sai rồi!"

Sai rồi? Nếu Tiêu Lâm hôm nay không đứng nhất thì kẻ bị hàng nghìn người hạ bệ và chà đạp hôm nay sẽ chính là hẳn.

Ông ta làm sao có thể biết mình sai, chẳng qua chỉ đang thuận nước đẩy thuyền để ứng phó với tình huống hiện tại.

Tiêu Lâm cười lạnh: "Ta nhận cái sai của ông thì có ích gì? Ông đã dám cược thì cũng phải dám chịu! Năm triệu lượng vàng không được thiếu một lượng. Thiếu một lượng, ông đừng hòng sống yên".

Mọi người hít một hơi lạnh, Tiêu Lâm này sao có thể tham đến vậy, đúng là lòng tham vô đáy! Hẳn mà tham thứ hai thì chắc chẳng ai là chủ nhật tuần trước!

Tụ Bảo Phường này ở kinh thành rất có thể lực, đăng sau chắc chắn có quan viên chống lưng. Tiêu Lâm - một Hội nguyên nho nhỏ dám tới đây tác oai tác quái, giờ còn há miệng đòi số vàng khổng lồ đó. Đợi lát nữa xem hắn sẽ chết như thế nào!

Những người ban đầu bị Tiêu Lâm dọa sợ giờ đã không còn sợ hãi nữa. Tiêu Lâm kiêu ngạo như vậy, chính là muốn chết!

Ông Tụ cũng nghĩ như vậy, liên tục quỳ lạy, chỉ cầu xin đương gia nhanh chóng đến cứu mình và tạt một gáo nước lạnh vào Tiêu Lâm!

Người đứng đầu Tụ Bảo Phường không ai khác chính là chưởng môn hiện tại của Côn Ngô Các - Dịch Quy.

Vào thời nhà Ngụy, nhà họ Dịch không chỉ mở kiếm các mà còn mở sòng bạc. Tuy nhiên sòng bạc luôn được quản lý bởi các chưởng quỹ khác nhau, người ngoài không bao giờ biết chủ nhân đăng sau thực sự là ai.

Ông Tụ âm thầm hừ lạnh, Dịch gia là nhân vật lớn đối với hoàng triều, lại vô cùng thân thiết với hoàng tộc, còn cần phải sợ một Hội nguyên sao?

Hiện giờ Tiêu Lâm đang nổi đình đám ở kinh thành, nhưng hắn lại thế yếu lực mỏng. Nếu so với nhà họ Dịch, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, đúng là không biết lượng sức mình.

“Tiêu huynh?”

Dịch Quy xuất hiện ở cửa sòng bạc, gọi một tiếng "Tiêu huynh": “Ngọn gió nào đưa huynh tới đây vậy?”

Ông Tụ sửng sốt, chuyện gì thế này? Tiêu huynh?

Dịch gia có quy củ, sòng bạc và kiếm các không được can thiệp vào công việc của nhau. Sòng bạc trở nên náo loạn như vậy, đến khi Dịch Quy tới đây mới phát hiện ra đó là vì Tiêu Lâm.

Nghe đương gia gọi hai tiếng "Tiêu huynh", ông Tụ tưởng rằng đương gia chỉ đang khách sáo một câu, vội vã quỳ xuống đất nói: "Đương gia! Cứu ta với, cứu ta với! Hản ỷ mình là Hội nguyên, chạy tới sòng bạc chúng ta gây sự!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio