Ở Rể

chương 202: c202: bảo cô ta đợi bên ngoài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Bảo cô ta đợi bên ngoài”.

"Tiểu thư nói..." người hầu kia đang định nói tiếp thì Tân Phượng Uyển lúc này đang giận dữ đến nỗi quên hết phép tắc của tiểu thư khuê các, đá mạnh vào cửa.

Huynh trưởng nàng bị thương nặng đến vậy mà Tiêu Lâm này lại dám trốn tránh trách nhiệm?

Mấy người bạn của nàng nói đúng, phải dạy cho Tiêu Lâm một bài học!

Nàng hung hãn lao tới, giơ tay định tát Tiêu Lâm hai cái. Nhưng không ngờ vừa nhìn thấy hắn, nàng lập tức chết đứng.

Hắn đang tắm! Hắn đang không mặc gì cải Tiêu Lâm đã trở nên cường tráng hơn rất nhiều, cơ thể trẻ trung và khỏe mạnh của hắn có thể lấy làm tiêu chuẩn cho mọi gã đàn ông.

Tiêu Lâm ngồi trong bồn tắm bình tĩnh nhìn nàng: "Nương tử nhiệt tình như vậy là muốn tắm ch ung phải không? Cô đã đến rồi thì ta sẽ không khách sáo đâu. Nào, chúng ta cùng tắm, cùng nhau tắm".

Tần Phượng Uyển không ngờ tới cảnh tượng này, nàng đỏ mặt hét lên, xoay người chạy ra ngoài mà chưa kịp nói gì.

Tiêu Lâm cảm thấy vô cùng nghỉ hoặc, mới nhìn thấy hắn ở trần phần thân trên mà đã đỏ mặt như thế này? Có vẻ như Tân Phượng Uyển vẫn còn rất ngây thơ.

Những tiểu thư khuê các thời cổ đại thực sự không có chút kinh nghiệm nào, Tiêu Lâm chạm vào cơ bắp trên cánh tay của mình và không khỏi tự tán thưởng.

Người hầu nhanh chóng đóng cửa lại, Tần Phượng Uyển tức giận lao về phía người hầu và tát hắn một cái: "Đồ ngốc! Tại sao ngươi không ngăn ta lại!"

“Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân sai rồi!”, người hầu liên tục xin lỗi.

Tiêu Lâm hừ lạnh một tiếng, nữ nhân đúng là những người không bao giờ nói đạo lý.

Tần Phượng Uyển bình thường luôn giả vờ rộng lượng đoan trang, bây giờ lại kiêu ngạo bá đạo như vậy, xem ra nàng thật sự đã điên tiết vì Tiêu Lâm, không muốn tiếp tục giả vờ trước mặt hắn.

Tiêu Lâm cố ý kì cọ, tắm đi tắm lại, thêm nước nóng nhiều lần để Tân Phượng Uyển phải chờ.

Khi hắn bước ra ngoài, đôi mắt xinh đẹp của Tân Phượng Uyển như sắp phun ra lửa, có vẻ như nàng muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Nữ nhân dùng ánh mắt như vậy nhìn nam nhân, nam nhân sẽ chỉ cảm thấy có chút đáng yêu. Nhìn dáng vẻ giận dữ muốn nổ tung của Tân Phượng Uyển, Tiêu Lâm không khỏi nảy sinh ý đồ trêu chọc nàng.

“Giận đến vậy sao, nếu không nhìn kỹ thì ta còn tưởng có con ếch nào đang kêu ồm ộp ở đây chứ”..

Đám người hầu quay đầu sang một bên, cố nín cười.

Bị Tiêu Lâm trêu chọc như vậy thì ít có người phụ nữ nào vui nổi. Tân Phượng Uyển tức giận giơ lên đôi tay nhỏ nhắn thanh tú của mình: "Ta sẽ đánh chết ngươi!"

Những người hầu thấy vậy đều im lặng rút lui, mong cô gia được toàn mạng!

Đương nhiên, cái tát của Tân Phượng Uyển không trúng vào Tiêu Lâm, hắn có thân hình cao lớn nên chỉ cần hơi dùng lực cản một chút là Tân Phượng Uyển đã bị hắn giữ chặt, thậm chí không thể thoát ra được.

Nàng vừa tức giận vừa khó chịu: "Ngươi làm nhục ta thì cũng cho qua đi, ngoài việc chịu đựng ta còn có thể làm gì khác? Nhưng tại sao ngươi lại muốn hại huynh trưởng ta?"

Chuyện gì thế này?

Tuy nhiên, Tân Phượng Uyển mặc dù bướng bỉnh và độc đoán nhưng nàng thực sự rất quan tâm đ ến gia đình mình.

Tiêu Lâm khẽ mỉm cười đáp: “Nương tử, cô nói sai rồi. Ta hại huynh trưởng của cô thì được lợi gì?”

"Huynh trưởng ta đang nằm trên giường, sắc mặt xám ngoét, gần như chỉ còn lại chút hơi tàn! Còn ngươi thì không sao cải! Lẽ nào không phải ngươi hại huynh ấy?"

Tần Phượng Uyển nghiến răng nghiến lợi, nàng ước gì người sắp chết bây giờ là Tiêu Lâm chứ không phải huynh trưởng của nàng!

Tân Phượng Uyển toàn thân run rẩy, nàng thực sự rất sợ, sợ huynh trưởng của mình sẽ chết trẻ, hoặc sẽ qua đời trước khi kịp lấy vợ sinh con.

Khi tổ phụ và cha mẹ nàng trở về và không thể gặp lại Tân Phong nữa, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là nỗi đau lớn đến nhường nào?

Mà chuyện này lại xảy ra vì tên phu quân vô dụng của nàng, làm sao nàng có thể chấp nhận nổi?

Nàng run rẩy, ánh mắt nàng nhìn Tiêu Lâm không còn là sự ghê tởm như trước nữa mà là sự sợ hãi.

Tần đại tiểu thư cũng có lúc sợ hãi, dù sao nói cho cùng thì nàng cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối.

"Yên tâm, Tân Phong chỉ là ngất đi thôi, chẳng những không chết được, còn lập được công trạng”.

"Lập công? Công cái r*m!", hôm nay Tân Phượng Uyển nói năng suồng sã thế này khiến Tiêu Lâm kinh ngạc mỉm cười.

Thấy hắn cười, nàng càng tức giận hơn: “Nếu huynh trưởng ta chết, ngươi sẽ bị chôn cùng huynh ấy!”

Vừa rồi cái tay mà nàng giơ lên vẫn đang bị Tiêu Lâm nắm chặt, không thể động đậy, Tiêu Lâm lạnh lùng nói: “Nếu cô bình tĩnh lại thì chúng ta mới có thể nói chuyện”.

"Ai muốn nói chuyện với ngươi?" Tân Phượng Uyển giằng tay mình ra. Lần này to chuyện như vậy làm người nhà nàng bị thương. Nàng giờ đã thực sự sợ hãi, cũng thực sự rất đau lòng.

Nàng ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt rưng rưng của nàng chợt thoáng hiện một tia dịu dàng: "Tiêu Lâm... ngươi không có tiền đồ cũng không sao, làm một người bình thường thôi cũng không được sao?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio