Ở Rể

chương 33: c33: hậu sinh khả úy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tiêu giải nguyên đang về Tần phủ à? Trùng hợp quá, bản quan cũng đang đến Tân phủ”, người đó âm thầm quan sát Tiêu Lâm một lượt, lại nói: “Từ lâu đã nghe tới danh tiếng của Tiêu giải nguyên, hôm nay được gặp, Tiêu giải nguyên quả nhiên khác với những quý tử khác”.

Lời nói này chẳng khác nào đang chế giễu Tiêu Lâm không có được xe ngựa, còn phải đi bộ về Tân phủ.

Người đó lại nói: “Bản quan có chuyện cần thỉnh giáo, hỉ vọng Tiêu giải nguyên vui lòng chỉ giáo, nhưng trên đường lớn không tiện, chúng ta gặp ở Tân phủ nhé”.

Theo lý mà nói, người này muốn chỉ giáo thì phải mời Tiêu Lâm lên xe ngựa mới phải.

Nhưng người đó tằng hắng một tiếng, mã phu quất roi, xe ngựa đã chạy đi.

Hay cho đòn ra oai phủ đầu. Tiêu Lâm dở khóc dở cười, người xưa muốn làm người khác tổn thương rất khó nhận thấy. Nếu không phải Tiêu Lâm đã quen với đám thổ hào khoe giàu thì cũng không biết người này đang khoe gã có xe ngựa bốn ngựa kéo.

Hắn phủi bụi trên người đì. Chiếc xe ngựa

vừa rồi là xe ngựa bốn ngựa kéo, phương tiện đi lại của chức khanh trong Tam công Cửu khanh. Xe cấp bậc này không những động lực mạnh, bốn ngựa kéo, về phương diện an toàn và cách bài trí cũng cao hơn một bậc so với xe hai ngựa kéo của quan viên cấp trung. Xe này tương tự với xe sang hơn tám trăm nghìn tệ bây giờ, ví dụ như Audi Q7, Benz G-class, BMW 7-Series, Toyota Land Cruiser,…

Tiêu Lâm không có bạn cũng không có thù trong triều, vị quan viên này vừa gặp đã công kích, có lẽ là thuộc hệ phái của Chu thị.

Chu Hành xếp hạng nhì, bị Tiêu Lâm vượt một bậc. Nghe nói mấy ngày nay hắn ta ở mãi trong phủ, ai đến mời cũng không ra ngoài. Đổi lại là trước kia, hắn ta sẽ tràn đầy đắc ý ra ngoài khoe khoang tài năng đáng kinh ngạc của mình.

Vừa rồi những người đi đường đều kiêng dè Tiêu Lâm, e rằng chuyện Chu thị có khúc mắc với Tiêu Lâm aỉ ai cũng biết.

Khỉ Tiêu Lâm quay về Tần phủ thì đã có không ít người tới, trong phủ vô cùng náo nhiệt.

Quan to quý nhân luân phiên mời rượu Tần lão thái thái và Tân Nam, Tần Bắc, liên tục ca ngợi, cao giọng tán thán. Lão thái thái vui vẻ, hai đứa cháu càng vô cùng đắc ý, không ngừng

chào hỏi.

Đến cũng đã đến rồi, Tiêu Lâm sẽ không đứng ngây ra đó. Hắn tìm một chỗ ít người ngồi xuống, uống một ly rượu.

ôỉ!

Thứ này là cái quái quỷ gì?

Tiêu Lâm liếc nhìn ly rượu, nhíu mày. Trước kìa hắn uống rượu với Ngụy Thanh không để ý nhiều, hôm nay chú tâm thưởng thức mới phát hiện rượu này rất khó uống.

Hắn lại uống một ngụm, nhâm nhi một lúc, nếm mùỉ vị.

Hương vị rượu này giống như rượu vàng và rượu gạo, vì kỹ thuật ủ rượu không tốt nên còn hơi ngọt, nồng độ khoảng hai mươi độ.

Tiêu Lâm ở thời hiện đại có thể uống rượu 56 độ, cảm thấy rượu này cứ như nước lã. Chậc! Uống không đã!

Hắn chợt lóe lên ý nghĩ, bây giờ không những có thể bán thơ, mà nếu có thể cải thiện rượu, chỉ riêng bán rượu thôi cũng có thể trở thành phú thương hàng đầu Đại Ngụy.

Hắn suy nghĩ một lúc, trong lòng đã có quyết định.

“Tiêu giải nguyên, đã lâu không gặp”.

Một tiếng chào hỏi cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiêu Lâm. Hắn ngẩng đầu lên, là Tào Hành Chỉ. Sau cuộc thỉ Hương, hắn quả thật chưa gặp lại Tào đại nhân.

Tiêu Lâm vội vàng đứng dậy, nói: “Không biết đại nhân quang lâm, học trò tiếp đãi chậm trễ rồi”.

“Hôm nay là tiệc mừng của Tiêu giải nguyên, không cần câu nệ. Với tài hoa và bản lĩnh của cậu, rồi sẽ có ngày cậu và bản quan sẽ là đồng liêu, bản quan cũng phải gọi cậu một tiếng đại nhân”.

Tào Hành Chi tán thưởng, ông ta gặp được Tiêu Lâm nên vô cùng vui vẻ: “Ngày đó Tiêu giải nguyên là người đầu tiên nộp bài, lão phu còn ngăn cản. Nếu sớm biết Giải nguyên xuất sắc như vậy, lão phu đã không cần thiết phải làm việc dư thừa, là bản quan mờ mắt không nhận ra châu ngọc!”.

Ngày đó Tào Hành Chỉ nghe nói thí sinh đầu tiên ra ngoài là con rể của Tần phủ còn thở dài ngán ngẩm, không ngờ bài thi làm các quan kình ngạc lại là của hắn. Hôm nay gặp lại Tiêu Lâm, mặc dù Tiêu Lâm áo gai vải bố nhưng tinh thần tràn trề, không khác gì ngày đi thỉ. Đúng là

hậu sinh khả úy, là phong thái của người tài.

“Đại nhân quá khen, học trò không dám”, Tiêu Lâm khiêm tốn hành lễ, trong lòng thì ca tụng vẫn là Tào Hành Chỉ có mắt nhìn.

“Hóa ra Tào đại nhân ở trong xó xỉnh này, làm bản quan phải tìm một lúc lâu”, một giọng nói thờ ơ khỉnh thường vang lên, nói với Tào Hành Chi.

Tào Hành Chỉ biến sắc, có vẻ khônq vui.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio