Ở Rể

chương 65: c65: văn giáo dụ tới nhà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Con người Văn Hàn trong sạch thanh liêm, mặc dù là thầy của vua, nhưng một lòng dạy học, không quan tâm chuyện khác, ông ta không qua lại với quan to, cũng không biết giao thiệp với phú thương, ai ai cũng nói người này vừa kính trọng vừa xa cách.

Hôm nay, Văn Hàn tự mình đến thăm, khiến người cả Tần phủ kinh ngạc.

Trong kinh thành, ai ai cũng ngưỡng mộ tài năng của Văn Hàn, đáng tiếc Văn Hàn là người thanh cao nổi tiếng, người có thể qua lại, ít ỏi vô cùng.

Tần lão thái thái dẫn cho đám cháu đến chào đón, kính cẩn vô cùng, châm trà rót nước, cực kì bận rộn.

Năm đó Tần Phong vào Thanh Viên xin học, vốn muốn làm học trò của Văn Hàn, nhưng xin không được, chỉ đành làm học trò của người khác, Tân Phong ngưỡng mộ thầy của vua, muốn thấy tôn vinh của ngôi sao sáng, nhưng chưa từng thành công.

Phòng sách Thanh viên cực kì xem trọng tư chất của người có tài, người có thể được Văn giáo dụ dạy dỗ rất ít, nhưng một khi được Văn giáo dụ chỉ bảo, ai nấy đều tiến vùn vụt trong học hành, đề tên trên bảng vàng càng khỏi phải nói.

Cho nên, con cháu thế gia trong kinh thành không dám yêu cầu quá đáng là có thể làm học trò của Văn giáo dụ, có thể được Văn giáo dụ chỉ dạy một chút, bọn họ đã vui mừng phát điên rồi.

Văn giáo dụ tới nhà, tất nhiên người nhà họ Tần cực kì vui vẻ.

Nhưng người nhà họ Tân không ngờ Tiêu Lâm còn đi sau Văn giáo dụ, sắc mặt Tân lão thái thái thay đổi, vừa nấy Tần Nam hoang mang lo sợ tới thông bào, Tiêu Lâm cãi vã với Tống công tử vì chuyện học lén. Chuyện này khiến Tân Nam nói tới mặt xanh mét, nhưng Tần lão thái thái thì thờ ơ, không cho phép ai đi cứu giúp.

Hôm nay Văn giáo dụ tới nhà, nhất định là vì chuyện học lén rồi! Học lén mà học tới mức bị Văn giáo dụ biết, đúng là chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu đã truyền xa!

Vốn dĩ Tân lão thái thái còn vui mừng lập tức vô cùng xấu hổ, mặt mày tối sầm, trong ánh mắt hiện vẻ chán ghét, lạnh lùng không hề che giấu.

Tân Phong càng ghét bỏ tới cực điểm, ước gì lập tức được dùng gia pháp để hầu hạ hắn! Tiêu Lâm ở ngoài thì cũng thôi đi, bây giờ gây chuyện, còn chạy tới Tân phủ, qua quýt cho xong, vu oan giá hoạ như vậy, không phải hành vi của đàn ông gì!

Tiêu Lâm lạnh nhạt đứng một bên, hắn không thèm đứng trên đất của Tân phủ, vốn dĩ Tiêu Lâm muốn về nhà họ Tiêu, ai ngờ Văn giáo dụ lại vừa đi vừa nói, nói vô cùng say mê, rồi Văn giáo dụ dẫn hắn tới Tần phủ luôn.

Hắn là cô gia của Tần phủ, Văn giáo dụ không biết Tiêu Lâm đã sớm lập nhà mới, Tiêu Lâm không cản Văn giáo dụ bảo nô tài nhà họ Tân đi thông báo cho chủ nhân được, thế nên đành tâm không cam tình không nguyện cùng vào trong.

Rời xa chỗ này lâu như vậy, sự chán ghét của những người này dành cho hắn vẫn không giảm tí nào, nếu không phải có Bạch Khởi, hôm nay Tiêu Lâm đã sớm bị Tống Thiên Vấn đánh chết, nhà họ Tân không coi hắn là người nhà như vậy, Tiêu Lâm vốn đã tiêu diêu tự tại, không bị ngăn cấm nên cũng không quan tâm Tần lão thái thái, xem bà ta làm sao.

Đứng mậệt thì hắn ngồi xuống ghế, hai chân vừa duỗi ra, quả nhiên, người cổ đại như Tần lão thái thái đã tức giận quát: “Ngươi!”

Bà ta đang muốn quở trách, mắt vừa liếc đã im lặng, bà ta hừ một tiếng, nếu không phải có Văn giáo dụ ở đây, bà ta phải cào nát tên lưu manh đê tiện này ra!

Văn giáo dụ thong thả uống một ngụm trà, từ đầu tới cuối, ngoài câu khiển trách, người nhà họ Tần không nói thêm nửa câu với Tiêu Lâm, bên ngoài đồn nhà họ Tân không lòng với cô gia này lắm, xem ra đúng là thật.

“Văn đại nhân” Tần lão thái thái vừa kính cẩn lại khiêm tốn cúi đầu: “Ngài tới thăm, khiến nhà tranh của Tân phủ thêm sáng, nếu có chỗ nào chiêu đãi không tốt, xin lượng thứ.”

“Ừ, khách khí rồi.” Văn giáo dụ luôn không thích nói suông, chỉ gật đầu, khế nhấp một ngụm trà, đặt cốc xuống.

Tần lão thái thái lườm Tiêu Lâm, cười gượng nói: “Không biết đêm khuya Văn giáo dụ tới, là vì chuyện gì? Chính là... Vì chuyện Tiêu Lâm học lén sao?”

Hai chữ học lén, Tần lão thái thái nói mà căn răng nghiến lợi, Tiêu Lâm đúng là người nghèo còn tham lợi nhỏ, nhà họ Tần chưa từng có loại tóc dài não ngắn, kẻ có học mà cặn bã, nghèo mất cả tham vọng như hắn!

Chỗ không xa, mấy người hầu của Tân phủ lén nhìn trộm, nói chuyện không ngừng, tất cả đều xem thường cô gia là Tiêu Lâm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio