Hà Ánh khúm núm khóc nức nở từ sáng ai nhìn cũng mủi lòng nhất là phu nhân nhà họ Vương. Bà thương Ánh lắm, con bé lớn lên trước mắt bà... bà ưng nó nhất .
Thề mà thằng đích tôn giời đánh nhà họ Vương lại chối đây đẩy không đoái hoài gì đến con bé...
Một đứa con gái vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn , dịu dàng hiền thục lại còn có gia thế quyền quý vậy mà nó còn chê...thật không hiểu nổi
-Con đừng khóc ta sẽ thay con đòi lại công bằng
Vương phu nhân nghiến răng nghiến lợi, bà quyết không tha thứ hay khoan nhượng cho kẻ quyến rũ con trai bà...
Chắc chắn một điều đứa con gái đó đến với con bà chỉ vì tiền tài vật chất.
Hà Ánh vẫn thút thít đôi mai gầy gò run rẩy nén từng tiếng nấc
....
...... quan hệ của nó và Nhân rất tốt
Cả hai ngày ngày đi chung ngày ngày về chung... cùng nhau nấu cơm cùng nhau ăn cơm...
Sớm đã sinh ra trong lòng nó thứ cảm giác ấm áp
Hạnh phúc...
Ngày hôm ấy như mọi ngày... cả hai cùng nhau đi học...
Nửa đường liền bị một chiếc ô tô sang trọng chặn lại
Nhân nhíu mày , tay anh gắt gao nắm chặt tay người con gái mình yêu
Người phụ nữ khoác trên mình bộ cánh cao quý bước xuống
Toàn thân toát nên vẻ vương tộc...
Bà ta không ai khác chính là Châu Gia Nghi mẹ của Vương Lãnh Nhân
Nó chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn bà
Vương phu nhân thoạt đầu cũng ngỡ ngàng
Con nhỏ có một khuôn mặt ngây thơ, thánh thiện, đôi mắt như biết nói chuyện
Trong lòng bỗng nhiên có thiện cảm
Nhưng....
Một giây nghĩ tới Ánh nhi chịu ấm ức máu trong người bà lại sôi lên
-Lãnh Nhân, theo mẹ về nhà
-Không về
Nhân nhàn nhạt nói
Muốn anh về, cũng được nhưng nơi đó phải có người anh yêu
Không đôi co, Vương phu nhân quay sang nhìn nó
-Cô cũng bản lĩnh lắm, mới tý tuổi đầu đã học làm hồ ly dụ dỗ đàn ông của người khác
-....
-Mẹ... nói gì vậy?
Nhân vội ngăn lời, xem ra Hà Ánh đã đến nói gì đó không tốt về bảo bối của anh
Nó nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt. Phạm Băng Hi cái gì cũng không có , cái gid cũng có thể mất nhưng danh dự và tự trọng thì không!
Xúc phạm đến nhân phẩm danh dự của nó... bất kỳ ai nó cũng không tha
-Cô nhìn cái gì? Nhìn cái gì? Tôi nói oan à? Cậy nhặt có chút nhan sắc mà đi quyến rũ con tôi. Nói cho cô biết. CÔ KHÔNG ĐỦ TƯ CÁCH
bốp!
Một cái tát vang lên
Trên gò má người đàn bà ửng đỏ
Mắt đã phủ một lớp sương mờ...
Đau... rất đau...
Bố Phạm coi vẻ rất bực mình
Một tay dắt cháu một tay kéo nó ra sau lưng mình
Ông không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương con gái ông dù là một cọng lông bé nhỏ
-Bà là cái thá gì mà dám nói con gái tôi như vậy? Quyến rũ? Không phải con trai bà bám theo con tôi sao? Đừng có mặt dày chỉ trích .... nhìn bề ngoài cao sang quý phái không ngờ lại bốc mùi hôi thối như vậy. Nói cho bà biết còn ức hiếp đứa con này của tôi cho dù bà là ai, tôi quyết cho bà xuống địa ngục
Ba Phạm gằn giọng
-Ông.... Ông.... sao ông dám. .... ông có biết tôi là ai không?
Ba Phạm nhếch môi cười diễu cợt
-Tôi đếch cần biết! Vậy còn bà? biết tôi là ai không? Là xã hội đen đó.... muốn gây với tôi sao? Bà không đủ khả năng. Con gái chúng ta về
Ba Phạm liền kéo nó đi...
Khoảnh khắc bàn tay ấy trượt khỏi lòng bàn tay mình... Vương Lãnh Nhân cảm thấy thật trống trải
-Con xem...
-Mẹ im đi, lên xe về nhà con sẽ nói chuyện với mẹ
....
......
........
Ba Phạm sau khi bình tĩnh lại ngại ngùng nhìn con gái
Ông có phần nóng giận quá rồi
-Con... ba... xin lỗi
-Tại sao phải xin lỗi? Mắng rất hay, để cho người ta biết mình không dễ bắt nạt
Nó hơi cười khiến ba Phạm thở phào
Người đàn bà đáng chết đó... để ông gặp lại ông sử nặng
Khuôn mặt xinh đẹp trầm tư...
Cô dám lợi dụng người khác nhục mạ tôi... tôi không tha cho cô...
Nó nghĩ...
Con người tiềm ẩn đang từ từ được đánh thức... mở ra một ngã rẽ cho cuộc đời nó