Editor: Maris
Sau đó Trần Thải Tinh mới cảm giác được lòng bàn tay dính nhơm nhớp, cậu mở bàn tay ra, quả nhiên là vết máu. Màu sắc vết máu biến thành màu đen, có mùi hôi thối, không biết vì sao lại dính vào tay cậu.
Có lẽ là do vừa nãy từ trên thùng gỗ dính vào.
Trần Thải Tinh kiềm xuống cảm giác buồn nôn, nhìn thấy trên y phục của Nguyên Cửu Vạn mấy vệt máu, là bị cậu làm dính.“Anh dẫn em đi rửa tay.”
Hai người đi lên lầu hai, Vương Tiêu Tiêu nói cô cũng đi rửa tay rồi đi theo sau. Triệu Như bị dọa đến hồn bay phách lạc ngồi trên bàn ăn bên cạnh sững sờ, trên tay cầm bát nước nóng, Vương Hưng Bình nháy mắt ra dấu với Hầu tử, Hầu tử không tiếng động đi theo ba người kia lên lầu hai, Kim Hải thì đi lại ngồi xuống bên cạnh Triệu Như.
“Trần Thải Tinh, cậu giữ nó đi.” Vương Tiêu Tiêu run lập cập lấy ra thứ màu đen từ túi áo khoác lông vũ.
Trần Thải Tinh rửa tay xong còn chưa khô, tùy ý chà xát lên áo lông, rồi nhận lấy đồ vật.
Cảm giác lúc đưa tay chạm vào thứ kia Trần Thải Tinh cảm thấy hai bàn tay mình như bị rửa sạch, chẳng trách Vương Tiêu Tiêu run lập cập như vậy, thiệt thòi cho cô khi phải chịu đựng cầm cả đoạn đường này. Tờ giấy màu đen được gấp chồng lại thành một cuốn sổ nhỏ, nói là màu đen nhưng nếu thật sự nhìn kỹ thì đen đen đỏ đỏ, tay chạm vào cảm thấy lạnh lẽo nhẵn nhụi.
Trông giống như da người ướt đẫm máu.
Trần Thải Tinh sớm đã sợ chết đứng ở tầng hầm nên dây thần kinh trên mặt đã tạm thời chết đi, hiện tại rất bình tĩnh mở nó ra. Trong lòng Vương Tiêu Tiêu sinh ra cảm giác bội phục, quyết định sau này nhất định sẽ ôm chặt cái đùi lớn Trần Thải Tinh.
Mụ nội nó cậu ấy đây mới đúng chất là oldbie, ba người ở lầu một kia đều là đồ bỏ.
Mở ra da người lấm màu đỏ đen, lớn gần bằng trang giấy A, ghi chép bằng tiếng Anh.
“…”
Cái trò chơi rác rưởi này, nếu câu là một tên học tra, ngày hôm nay hẳn là chết ở đây luôn rồi. Trong lòng Trần Thải Tinh hung hăng mắng chửi cái trò chơi chết bằm này, nhưng trên mặt thì rất nghiêm túc xem xong toàn bộ câu chuyện cũ được nói đến ở bên trong.
Có hai truyền thuyết được viết trên đó, một cái là tưới tiêu lâu đài bằng thịt và máu, có thể hồi sinh những người bị giết. Cái thứ hai là làm sao triệt để giết chết John, người đã biến thành quỷ quái.
Dùng cành cây óc chó làm thành cái đinh, vào lúc John hồi sinh vào ban đêm cắm đinh gỗ vào trái tim John thì sẽ có thể giết chết hắn.
“Lỡ như trái tim của John thì ở bên phải thì sao?” Trần Thải Tinh rất sợ trò chơi động tay động chân gì đó.
“Chắc là không có chuyện đó đâu?” Vương Tiêu Tiêu nói xong cũng không xác định. Ngôn Tình Hay
Trần Thải Tinh vốn đang oán giận, kết quả nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Vương Tiêu Tiêu, cậu thực sự sợ rằng lời nói của mình trở thành sự thật. Cậu cất tờ giấy vào, nói: “Trước tiên chúng ta cứ xuống lầu ăn cơm. Đúng rồi, con dao kia đâu?”
“Ở trên người tôi này, cậu có muốn lấy lại không?”
“Trước tiên đưa nó cho tôi đi.” Trần Thải Tinh suy nghĩ phải đi thử House một chút.
Vương Tiêu Tiêu nghe lời đưa đồ cho cậu. Con dao không dài lắm, là loại dao hẹp dùng trong nhà bếp, dùng báo bọc lại, Trần Thải Tinh cẩn thận từng li từng tí một bỏ vào túi, cũng may là túi áo khoác mùa đông đủ lớn để chứa nó.
Khi ba người họ đi xuống, nghe thấy có tiếng bước chân, đụng phải Hầu tử tại cửa cầu thang, đối phương nhiệt tình nói cơm nước nguội rồi bảo bọn họ mau đi ăn cơm.
Trần Thải Tinh mặt lạnh không cảm xúc cảm ơn hắn.
Tại bàn ăn bên cạnh, Vương Hưng Bình cùng Kim Hải vây quanh Triệu Như, Triệu Như thút tha thút thít gào khóc nói: “… Ghê lắm, cái thùng cứ chuyển động, đèn thì tắt, còn có gió nữa, nhất định là quỷ, là con quỷ đó nó chạy ra ngoài a a a…”
Khóe miệng Mr. House khẽ nhếch lên, ánh mắt thâm ý nhìn chằm chằm Triệu Như, biểu cảm tiếc hận trên gương mặt mới vừa nãy thoáng biến mất.
Trần Thải Tinh nhìn chằm chằm biểu tình thoáng ngẩn ngơ của House, đối phương nhận ra điều đó, giương mắt nhìn lại. Trần Thải Tinh bị người khác phát hiện cũng không lúng túng, kéo nhóc con nhàn nhã ngồi ăn ở bàn ăn bên cạnh.
“Cơm trưa ngày hôm nay thật là phong phú, cảm ơn sự hiếu khách của Mr. House mấy ngày nay, ngài đúng là một người tốt.” Trần Thải Tinh đàng hoàng trịnh trọng dùng lời khách sáo tâng bốc NPC.
Mr. House ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười nói: “Các cậu vừa dễ thương vừa non nớt như thế, ai nhìn thấy đều sẽ muốn giúp, mấy đứa nhỏ đáng yêu này, mau dùng cơm đi.”
Cơm trưa là mì ống bít tết, quả thực rất phong phú.
Có điều bầu không khí của bàn ăn không được tốt lắm, Triệu Như khóc sướt mướt, Vương Hưng Bình suy tư không biết đang bày mưu tính kế gì, Kim Hải ở một bên trừng Trần Thải Tinh, trong khi cậu đang từng miếng bít tết, dao va chạm với đĩa phát ra âm thanh chói tai, không giống như cắt bít tết mà giống như là muốn cắt cổ Trần Thải Tinh vậy.
“Dao của anh không bén lắm nhỉ, tôi ở đây có một cái bén hơn cho anh mượn này.” Trần Thải Tinh lấy trong túi ra một con dao được bọc trong báo ném lên trên bàn.
Kim Hải bị khiêu khích liền vỗ bàn mắng: “Thằng chó này…”
“Được rồi!” Mr. House đột nhiên nổi giận quát lớn.
Kim Hải sững sờ nuốt lời nói thô tục vào, nghẹn đến mặt tím tái. Trên bàn cơm ai cũng không dám thở mạnh. Từ khi tiến vào trò chơi đến nay, NPC chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc một cách rõ ràng, mặc dù là nổi giận cũng là lạnh lẽo nhìn bọn họ chằm chằm.
Trần Thải Tinh gõ xuống bàn, phát ra tiếng vang lớn, chú ý tới đôi môi House khẽ giật giật.
“Mr. House, tự tay ngài giết John – anh trai của ngài sao?”
“Đúng.” Mr House mím môi nói, ánh mắt nhìn tờ báo cũ bọc lây con dao trên bàn mà rơi vào hồi ức, lẩm bẩm nói: “Hắn ta đã giết Joanna, tại sao hắn ta lại giết Joanna, là vì tôi quá tức giận nên đã giết hắn…”
“Joanna và con trai của hắn, không, không phải, Joanna và con trai của tôi, con của chúng tôi, hắn đã nắm giữ viện bảo tàng tượng sáp, tại sao còn muốn cướp đi Joanna, cướp đi con của chúng tôi, tôi hận hắn hận hắn.”
Có con nữa hả?
Trần Thải Tinh sững sờ, cậu có suy nghĩ tới mối tình tay ba, nhưng cậu không ngờ tới sau lưng là cả một xô máu chó thế này.
Cậu vốn tưởng rằng là House thầm mến Joanna, muốn mà không được, bây giờ nhìn lại thì ra Joanna và House cũng có thậm thụt với nhau, còn có con? Dựa vào giọng điệu của có thể thấy chính bản thân House cũng không xác định rõ, đứa con kia của Joanna, rốt cuộc là con của ai.
Lúc trước cậu cảm thấy rất quái lạ, nếu Joanna phát hiện ra bí mật của John, tại sao không tự mình chạy lên trấn báo cảnh sát, hiện tại đã có thể lí giải, là do Joanna có con, có khả năng vì đứa con mà muốn giữ John lại, hoặc có thể là cách thị trấn nhỏ quá xa, cần phải lái xe để đi, thân nữ nhi lại mang theo trẻ nhỏ rõ ràng là chạy không xa được.
“Là John, đều tại John, hắn đã hủy hoại tôi, giết chết Joanna, là hắn dùng dao để giết Joanna, không thể tha thứ, không thể tha thứ!”
Con dao bọc trong tờ báo cũ chính là hung khí đã giết chết Joanna.
“Trái tim của John bên trái hay bên phải?” Trần Thải Tinh nói ra lời dụ dỗ, rất cẩn thận dò hỏi.
Mr House đang nổi giận điên cuồng, nghe đến câu hỏi dần dần tỉnh táo lại, bởi vì bị khơi gợi lên hồi ức đau thương, ánh mắt âm u lộ vẻ độc ác liếc nhìn Trần Thải Tinh.
“Tôi không biết.”
Trần Thải Tinh lại muốn chửi thề, nhớ ra ngồi cùng cậu còn có trẻ vị thành niên, vì vậy nín mấy câu thô tục lại, thiệt là khổ cực. Trò chơi rác rưởi này, rõ ràng nói là thế giới cấp thấp, thế nhưng ba tên Vương Hưng Bình lại chẳng khác gì phế vật.
“Được, cảm ơn.” Trần Thải Tinh thừa dịp lúc ba người ở phía đối diện đang sửng sốt, bình tĩnh bọc con dao trong báo cất vào.
Kim Hải mắt nhìn chằm chằm vào con dao trong túi Trần Thải Tinh, Trần Thải Tinh nhận ra được, chế giễu nói: “Nếu đưa cho anh, anh biết cách dùng hử?”
Kim Hải:… Hắn đúng thật là không biết dùng nó như thế nào.
Nói chuyện với NPC xong, Trần Thải Tinh bắt đầu đói bụng, thảnh thơi ăn cơm trưa. House đã rời khỏi phòng ăn, chắc là đi ra hậu viện. Trên bàn ăn ba người Vương Hưng Bình không có khẩu vị gì, Vương Tiêu Tiêu có một đống vấn đề cần hỏi, nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp, có điều khi liếc nhìn ba người đàn ông phía đối diện, tâm tình bỗng dưng sảng khoái hẳn lên.
Lúc trước đứa cháu trai Kim Hải này toàn e ngại mấy cô gái chỉ là đồ vô dụng, vô dụng cái đầu anh, cái đồ miệng cọp gan thỏ.
Dùng xong cơm trưa, ba người Trần Thải Tinh định lên lầu.
“Trần Thải Tinh, chúng ta có thể hợp tác.” Vương Hưng Bình ngăn cản cậu.
“Anh có cái gì có thể lấy ra để hợp tác hay không?”
Vương Hưng Bình nở nụ cười, “Người anh em, trò chơi này nguy hiểm trùng trùng, cậu đừng có bất cẩn, tụi tôi tự nhiên có biện pháp của tụi tôi…”
“Tôi không rảnh hơi mà đi chơi trò tâm lí với anh, nhớ rõ, hiện tại ai cần ai.” Bộ dáng của Trần Thải Tinh dường như không mấy thích thú.
Vương Hưng Bình nở nụ cười méo mó, ngăn cản Kim Hải, mở miệng nói: “Tôi có đạo cụ cứu người, có thể chống lại một lần tấn công của quỷ quái.”
“Anh mà tốt bụng như vậy hả?” Anh mắt Trần Thải Tinh ra chiều đang suy nghĩ.
“Tôi có thể đưa đạo cụ cho cậu, bùa bình an.” Vương Hưng Bình móc trong túi ra một lá bùa màu vàng hình tam giác.
Trần Thải Tinh không nhúc nhích nhìn lá bùa, nói: “Anh làm ngã một bức tượng sáp, tôi muốn xem xem lời anh nói có thật không.”
“Cậu thật quá đáng!” Vương Hưng Bình cắn răng, “Cậu có biết lá bùa này đáng giá bao nhiêu đồng vàng hay không?”
Hầu tử, Kim Hải mang bộ dáng hùng hùng hổ hổ, Trần Thải Tinh không hề bị lay chuyển, cuối cùng Vương Hưng Bình thật sự bước tới gần bức tượng sáp ở lầu một, nắm chặt bùa bình an hít một hơi, trong mắt có tia sợ hãi nho nhỏ. Tay Trần Thải Tinh vòng qua trước ngực, đứng bên cạnh, lạnh mắt nhìn, Vương Tiêu Tiêu muốn nói lại thôi, muốn khuyên Trần Thải Tinh không cần phải làm to chuyện như thế, nhưng đợi ba, bốn phút, Vương Hưng Bình cũng không làm gì cả.
Phòng khách lặng lẽ, Vương Tiêu Tiêu đã nhận ra được Vương Hưng Bình bày mưu tính kể bọn họ hết lần này đến lần khác.
“Thôi được rồi, cậu muốn như thế nào mới chịu hợp tác.” Vương Hưng Bình cất lại lá bùa, dù bị vạch trần cũng không đỏ mặt.
Trần Thải Tinh lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng, “Tôi không tin các người.”
Lãng phí một khoảng thời gian như thế, cậu cũng không muốn lên lầu nữa. Trần Thải Tinh nghĩ đến thùng gỗ rung lắc khi nãy dưới tầng hầm, cậu có trực giác, ngày hôm nay John hẳn là sẽ gõ cửa phòng cậu. Đây là cơ hội tốt. Tối hôm qua John đã không đi ra, chỉ điều khiển cho mấy pho tượng sáp hành động.
Cậu không biết giới hạn sức mạnh của John ở mức nào, cũng không biết quy luật ra vào tầng hầm của John, chỉ có thể chờ đợi. Nếu như bỏ lỡ lần đi ra tầng hầm này của John trước trời sáng, bọn họ sẽ không còn thời gian để đợi nữa.
“Đi ra hậu viện.”
Trần Thải Tinh xoay người quyết đoán đi ra phía sân sau, Mr. House đứng dưới tán cây. Thời tiết rất xấu, sương mù âm u bao quanh, cỏ ở tiền viện khô héo rõ ràng như đang trong mùa thu, mà cây cỏ ở nơi này lại nở rộ xum xuê.
Trên nhánh cây là khuôn mặt Lâm Thiến Thiến dịu dàng mang theo nụ cười, dường như rất hạnh phúc.
Cô đơn thân độc mã đi tới dưới tàng cây, treo mình lên cành, như là một vật hiến tế.
Dừng lại ngoài tầm với của các nhánh cây, Trần Thải Tinh biết ba người Vương Hưng đang nghe lén ở cách đó không xa, nhưng thời gian quá gấp nên cậu cũng không muốn để ý đến bọn họ. Cậu liếc nhìn trời, sương mù trở nên dày hơn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cậu nhất định phải nhanh lên.
“Tiểu Cửu, em cầm thứ này đi, đừng sợ.” Trần Thải Tinh đưa miếng da người màu đen cho Nguyên Cửu Vạn, cùng Vương Tiêu Tiêu nói: “Muốn trở về, nhất định phải giết chết John, giải phóng oán khí của Joanna.”
Cái trò chơi này có hai boss, John bị ám ảnh bởi việc làm ra tượng sáp và Joanna do House nuôi bằng máu thịt. Không giết chết John, một nửa trong số họ sẽ chết trong tay John và bị làm thành tượng sáp, nửa còn lại sẽ được treo trên cây óc chó làm phân bón.
Nhân lúc hai tên boss vẫn còn yếu là lúc hành động tốt nhất.
“Đùng tới gần cái cây, tránh xa nó ra.” Tâm lý Trần Thải Tinh có phần phấn khích, đặc biệt là khi House nói John thậm chí đã giết chết con của Joanna, đang lúc nỗi bất bình của người mẹ vẫn còn, mà cô ta không thể trả thù, miễn là có người chơi trả thù thay cho cô và đứa trẻ, thì trò chơi sẽ kết thúc đúng không?
Cành cây lay động, mang theo những xác chết treo lửng lờ trên không trung phát ra tiếng rì rào ghê rợn.
Vương Tiêu Tiêu xoa xoa hai cánh tay, cả da đầu tê rần nói: “Trần Thải Tinh cây này có gì đó không bình thường, cậu thật sự muốn đi qua bên đó hả?”
“Dao chắc là có thể khắc chế Joanna.” Trần Thải Tinh nói xong móc con dao được bọc trong tờ báo ra, cán dao đầy vết máu loang lổ, lưỡi dao đã rỉ sắt, lần này nhịn không được mắng một câu: “Mụ nội nó… ”