Editor: Tiêu Tiêu
“Tại sao lại là màu trắng? Sao lại như thế…”
Người chơi nữ cầm áo choàng không hiểu nổi mà cẩn thận nghĩ lại, cô quay qua nhìn những người chơi khác. Ngoại trừ Haruhi, tổng cộng có người chơi, thì người có áo choàng, người có bản đồ, Trần Thải Tinh có cả thứ.
“Có phải thương thành giở trò hay không thì lấy ra nhìn liền biết.” Hà Chình Lâm vừa nói vừa lấy áo choàng từ ba lô game ra.
Trắng như tuyết. Những người chơi khác cũng vội vàng lấy ra, nếu không có gì ngoài ý muốn thì tất cả đều là màu trắng.
Tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp vẫn chưa lấy áo choàng ra.
Trần Thải Tinh: “Không cần nhìn tôi, cũng là màu trắng.” Đám người kia lòng nghi ngờ càng nặng, cậu lấy ra.
Đúng là màu trắng.
“Khăn đỏ, khăn đỏ, tại sao áo choàng của chúng ta lại là màu trắng? Đến cùng là có chuyện gì vậy chứ?”
Còn có người giả ngây giả dại.
Trần Thải Tinh sờ áo choàng trong tay, chậm rãi nói: “Cái áo này thấm nước rất tốt.”
“Đã đến lúc này rồi cô còn để ý cái áo có hút nước hay không.” Người chơi nữ có bản đồ vẫn không vừa mắt nổi người phụ nữ xinh đẹp kia, thuận miệng trách.
Giang Tinh lại nói: “Thấm nước tốt như vậy nếu muốn nhuộm màu chắc cũng được.”
“Nhuộm màu? Nhuộm màu gì? Chúng ta lấy thuốc nhuộm đỏ từ đâu ra?”
“Đây là lần đầu cô vào thế giới trò chơi hả? Bây giờ giả vờ cái khỉ gì mà đi hỏi thuốc nhuộm, chẳng lẽ máu cô màu trắng à.” Giang Tinh nói.
Những người chơi khác thực ra đều nghĩ tới nhưng không ai nói ra trước, giống như là biết sẽ phá vỡ cái gì vậy. Không khí trong đội lập tức trở nên kì quái, có người nắm thật chặt áo choàng trong tay, đề phòng nhìn về phía đội ngũ, hiện tại đội ngũ không phải đồng đội mà là sự tồn tại nguy hiểm đến đòi mạng.
Ai biết sẽ có người nào đó bị giết để nhuộm áo choàng hay không, còn có ba người không có áo choàng sẽ cướp lấy hay không.
Trong game giết người chơi không chỉ phạt tiền mà còn giáng cấp, nhưng kim tệ đối với người chơi cao cấp không phải không trả nổi, giáng cấp cũng không có gì, ít nhất là sống qua được thế giới này.
“Máu là màu đỏ thì không sai, nhưng đâu cần phải nhất định là máu người.” Trần Thải Tinh nhìn qua một vòng mấy người chơi, quả nhiên ý nghĩ đầu tiên của đám người kia chính là giết đồng đội, cậu cũng không muốn nói, là lão Trình nói: “Đi thôi, xem xem trên đường có động vật gì không.”
Ba người đi ở phía trước, những người chơi ở phía sau sửng sốt một chút mới bừng tỉnh lại, đúng nha, có thể dùng máu động vật mà, chỉ là không biết máu động vật có thể dùng hay không.
Nhưng cũng còn hơn là giết người chơi, có thể thử xem.
Rừng rậm nguyên thủy quá lớn, mấy cái cây lại chẳng khác gì nhau, vốn không phân biệt được phương hướng, không khí vừa ẩm ướt vừa oi bức, nhưng nếu cởi trần thì lại sợ côn trùng độc, kiến, rắn. Côn trùng ở đây rất lớn, to như cánh tay trẻ con, còn có con kiến lớn bằng con gà, động vật đều như là đã tiến hóa, không khác phó bản tận thế, thậm chí còn kinh khủng hơn.
Xịt thuốc rồi thì mấy thứ này sẽ không bị mấy thứ này cắn nữa, nhưng chúng cũng không sợ người một chút nào. Trần Thải Tinh nhìn thấy một người đàn ông có vảy rắn trên tay đứng trước mặt bọn họ, phun lưỡi rắn xì xì, đồng tử màu vàng lạnh như băng.
Cũng không biết lần này Hắc Đản biến thành cái gì nữa.
Đi một lúc, có người trong đội ngũ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.
Trần Thải Tinh đã dùng tẩy tủy đan còn có năng lực cường hóa, tố chất thân thể hiện tại rất tốt, cũng không thấy quá mệt, đã vậy chỉ mới đi bộ có hai tiếng mà thôi, cậu liếc nhìn người nói mệt, là một người chơi nam, nhìn qua thì tố chất thân thể khá tốt, không nghĩ tới lại là miệng cọp gan thỏ.
() miệng cọp gan thỏ (miệng hùm gan sứa): Miệng nói thì hùng hổ, bạo dạn nhưng thực chất thì sợ sệt, nhút nhát.
“Nơi này không an toàn, nhất định phải tìm tới nơi có nguồn nước mới được nghỉ.” Trình Lập Phong nhận định.
Người chơi nam nói: “Chỉ nghỉ phút thôi, cũng không đến mức đó.”
“Lão Trình, quản gã làm gì, dù sao cũng không cùng tổ đội, mỗi người tự đi thôi, ai muốn nghỉ thì tự nghỉ.” Trần Thải Tinh nhàn nhạt nói.
Trình Lập Phòng gật đầu, ba người tiếp tục đi.
Người chơi phía sau đuổi sát theo, dù có bản đồ nhưng Giang Tinh cũng không tranh cãi, có bản đồ nhưng không biết cách xem, chỉ là trong lòng không ngừng xem thường người phụ nữ xinh đẹp kia. Đừng nghĩ rằng ôm được đùi lớn của đàn ông thì có thể lắm mồm ra lệnh này nọ, còn có cái người anh em kia nữa, sao tất cả mọi thứ đều răm rắp nghe theo một người phụ nữ như vậy chứ, thực sự là mất hết mặt mũi của đàn ông, nếu là gã, thì đã giáo dục người phụ nữ kia phải ngoan ngoãn mà hầu hạ đàn ông mới là đúng.
May mà Trần Thải Tinh không nghe thấy nếu không sẽ vả cho gã hai cái bạt tai để gã tỉnh lại. Ai nói việc phụ nữ nên làm là hầu hạ đàn ông?
Gã cũng được coi là đàn ông?
Trần Thải Tinh không nghe nhưng Nguyên Haruhi vẫn luôn chú ý cái tên Giang Tinh kia, nhìn thấy ánh mắt của đối phương đối với chủ nhân không tốt, khuôn mặt nhỏ của nhóc liền cau lại, không bao lâu lùi lại phía sau đoàn người.
Đội ngũ loạn lên, có người nói: “Không thấy người, lạc mất hai người.”
“Ai lạc?” Có người thiếu kiên nhẫn hỏi.
Vốn rất nóng, đi không ngừng khiến mồ hôi ra nhiều mà không dám cởi quần áo, bởi vì có người cởi áo choàng ra liền có hai con côn trùng to như con chim bay từ trên cây xuống đậu lên tay, không có độc nhưng mà cũng buồn nôn muốn chết.
“Cái tên Giang Tinh cùng người kêu mệt khi nãy.”
“Ai muốn chờ thì chờ, còn tôi thì không muốn.” Dù sao cũng chẳng có giao tình gì, quản Giang Tinh làm cái gì. Kết quả đồng đội kéo lại, nháy mắt ra dấu, nhỏ giọng nói: “Áo choàng, máu.”
Nhỡ đâu máu động vật không hữu dụng, game này vốn không thường cho người chơi đường sống.
Tiếng nói rất nhỏ nhưng Trần Thải Tinh cùng Trình Lập Phong vẫn nghe được.
Vốn nói không quản, giờ lại đổi giọng, “Dù gì chúng ta đều là người chơi, vẫn nên đi xem, đừng bỏ họ lại.”
“Đừng cái gì, bị thương thì chịu …” sau đó cũng nghĩ đến, lập tức nói: “Đi thôi, cùng nhau đi. Đều là đồng đội, dù sao cũng không thể thấy chết không cứu, cũng không xa mấy.”
Trần Thải Tinh nhìn đám người kia, cười nói: “Thích hỗ trợ lẫn nhau vậy sao, đi thôi, cùng đi. Chỉ là tôi sẽ không làm, tôi sẽ xem hai người kia có bị thương chảy máu không, lúc đó nhuộm áo choàng của tôi.”
Những người khác: …
Tuy rằng họ muốn như vậy nhưng làm người thì ai lại làm thế.
Mấy người vội vàng đi vòng lại, một bộ tư thế ‘Máu của hai người này ai cũng đừng mong chiếm hết’, ngược lại Trần Thải Tinh nói muốn nhuộm áo choàng lại đi ở cuối cùng, Nguyên Haruhi vốn mới biến mất đã trở lại.
“Nhóc làm?”
“Chủ nhân, tôi chỉ đặt một cái ảo cảnh thôi, không chết người được.”
Trần Thải Tinh nói: “Không trách nhóc, tôi cũng muốn đánh gã một trận.”
Trình Lập Phong nghe từ đầu đến cuối, ánh mắt liếc về phía vệt máu trên lưng áo sơ mi của Nguyên Haruhi, không chỉ là ảo cảnh mà còn ra tay nữa nhỉ? Nhưng anh chưa nói, chờ Trần Thải Tinh đi lên trước, chỉ xuống eo Nguyên Haruhi coi như nhắc nhở.
Lúc đầu Nguyên Haruhi còn ngơ ngác, không biết Trình Lập Phong có ý gì, sau đó phản ứng lại, lúc nhóc đánh người hình như bị dính máu của đối phương, không cẩn thận dính lên áo, vì vậy cười cảm ơn Trình Lập Phong.
Người này rất tốt.
Đi vòng lại khoảng , phút đã tìm được người. Giang Tinh vẫn đang đi quanh chỗ cũ, sưng mặt sưng mũi, kêu cha gọi mẹ, cầu cứu, nói cái gì mà không cố ý giết người, cầu anh buông tha tôi, vừa nghe liền biết trong tay từng dính mạng của người chơi, chỉ là không trực tiếp hại chết mà thôi.
Mấy người chơi cũng chả mấy hứng thú với việc này, để sống được tới giờ trong game, bọn họ ít nhiều cũng có gián tiếp hại chết người chơi. Hiện tại nhìn thấy Giang Tinh không chết không khỏi có chút tiếc nuối, Hà Chính Lâm đi tới tát gã một cái.
Giang Tinh ăn đau, tỉnh lại, thấy Hà Chính Lâm đánh gã, chửi ầm lên: “Anh đánh tôi là có ý gì? Kiếm chuyện có phải không? Vừa này cũng là anh giờ trò quỷ.”
“Vừa nãy xảy ra chuyện gì? Bọn tôi vừa mới tới, anh ở đây loanh quanh một lúc lâu, đúng rồi, một người khác nữa đâu?” Hà Chính Lâm hỏi.
Giang Tinh nghĩ đến những gì Hà Chính Lâm nói, sợ đến mức toát một thân mồ hôi lạnh, nếu gã bị vây ở đây, chờ buổi tối đến thì gã chỉ còn một con đường chết.
“Không biết, vừa rồi mơ mơ màng màng giống như bị quỷ đánh tường vậy, rơi vào ảo cảnh.”
“Còn có quỷ nữa hả?” Sắc mặt Hà Chính Lâm trầm xuống.
Có người nói: “Quản nhiều như thế làm gì, tìm người trước đã.”
Một người chơi khác đến cùng là ở đâu?
Trần Thải Tinh nhìn về phía Haruhi.
Haruhi nhỏ giọng nói: “Vừa nãy còn đi cùng nhau, chỉ là biểu tình của gã ta rất kỳ quái, so với trúng ảo cảnh còn mơ hồ hơn, lúc tôi đi thì gã đi về bên kia.”
“Qua xem một chút.” Trần Thải Tinh đi về phía Haruhi chỉ.
Kết quả chưa đi được bao nhiêu bước, có một dự cảm mãnh liệt, nói: “Đừng qua đó.”
Những người chơi đi phía sau đã thấy nam người chơi biến mất, đầu của đối phương bị một đóa hoa to nuốt chửng, máu tươi chảy đầy đất. Nhìn máu trên đất, có người đau lòng nói: “Chảy đầy đất, thật là.”
“Cô nói không qua thì đừng có qua, thừa dịp máu còn chưa khô, lẹ nào.” Ngoài miệng Giang Tinh nói như vậy nhưng lại không động đậy.
Những người chơi khác cũng không ngốc, đóa hoa kia có thể giết người chơi, giờ đi qua thì khác nào chịu chết?
Trần Thải Tinh thực sự phục mấy tên người chơi được ghép nhóm lần này, trước kia kinh kinh sợ sợ nhưng ít nhất có ranh giới đạo đức làm người, lần này thì tất cả đều là tinh anh, cái loại tinh anh khiến người ta rất chán ghét. Toàn bộ đội ngũ đều nghi kỵ, phòng bị, còn có kẻ còn âm thầm hi vọng người chơi khác chết sớm chút để lợi dụng.
Có một người chơi nhặt một cây gậy ném tới.
Nụ hoa vốn đang khép kín dấu trong bụi cỏ, đột nhiên động đậy, nụ hoa mở ra, lộ ra những chiếc răng sắc bén liền sát nhau, hướng về phía mấy người chơi ra sức cắn. Trên đất có dây leo trườn, Trần Thải Tinh lui về phía sau, có người bị dây leo ngáng chân, ngã nhào trên đất, bị dây leo kéo về phía nụ hoa, cũng may người chơi bị ngã phản ứng nhanh, rút đao ra chặt đứt dây leo.
Cây hoa ăn đau, đung đưa cơ thể vài cái rút dây leo về.
Người chơi ngã trên đất thở phào nhẹ nhõm, vội vã đứng dậy lui về sau.
“Còn máu thì làm sao giờ? Cứ như vậy mà đi?”
“Tìm cái gậy buộc áo choàng vào thử xem.”
Những người này vẫn chưa hết hi vọng, mồm năm miệng mười nói, cuối cùng lại có người thực sự lấy một cái gậy tới, rồi lại cãi nhau xem dùng áo choàng của ai, có người sợ nhuộm máu sẽ gặp nguy hiểm, có người lại sợ áo choàng bị nụ hoa ăn mất thì coi như xong.
() mồm năm miệng mười: lắm mồm lắm miệng, nói hết cả phần của người khác.
Cái loại tình cảnh đấu đá không có tình người này, Trần Thải Tinh có cảm giác giống như đang xem phim cung đấu vậy.
Thật sự rất thiếu kiên nhẫn.
“Vậy dùng của tôi đi.” Hà Chính Lâm lấy áo choàng ra.
Những người còn lại không quá nguyện ý, chỉ có một chút máu như thế kia, anh ta nhuộm xong áo choàng một cách an toàn rồi thì bọn họ làm sao bây giờ?
“ phút sau tôi và lão Trình sẽ rời đi.” Tiếng của Trần Thải Tinh rất lạnh.
Lần này không ai dám cãi lại nữa, Giang Tinh còn muốn tranh cãi, ánh mắt quét đến thiếu niên đứng sau người phụ nữ xinh đẹp kia, bị ánh mắt của đối phương làm cho kinh sợ, quên luôn điều muốn nói.
Không ai dám trì hoãn nữa, người phụ nữ kia nói một không hai. Không thể làm gì khác hơn là dùng áo choàng của Hà Chính Lâm để thử nghiệm.
Áo choàng trắng như tuyết vừa mới dính vào máu tươi của thi thể trên đất dường như có sinh mệnh mà hút máu cực kỳ nhanh, mũ che vốn trắng trở thành màu hồng nhạt.
Máu không đủ.
“Thật sự là dùng máu nhuộm.” Có người chơi xác định, “Ngần ấy máu không đủ, một tấm áo choàng muốn nhuộm thành màu đỏ thì không phải là…”
Rất nhiều người phải chết.
Trong lòng mấy người chơi phát lạnh, nhìn ai cũng giống như hung thủ muốn lấy dao đâm mình vậy.
“Đi” Trần Thải Tinh không muốn giao thiệp cùng một đám người chơi mang ý xấu.
Ba người vừa đi, mấy người chơi khác dồn dập đuổi theo. Hà Chính Lâm đem áo choàng đặt vào bao lô game, anh ta quyết định nếu như không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ thì sẽ không dùng áo choàng, bởi vì không biết nhuộm bằng máu người có hữu dụng không, NPC nói cũng không phải hoàn toàn đúng.
“Mấy người nói xem cái người kia chết như thế nào? Nhìn rất khỏe mạnh mà.”
“Không biết, dọc đường đi cũng không thấy hắn đi riêng.”
“Không đúng, người này đi vệ sinh một lần, ai biết có phải dính cái phấn hoa gì đó không.”
Mấy người chơi suy đoán nguyên nhân tử vong, cảm thấy nhiêm vụ ở thế giới lần này có lẽ là cố gắng sống sót nơi rừng thiên nước độc này, chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không có chuyện gì.
Lần này dọc theo đường đi không ai kêu mệt, đến trưa thì ăn qua loa một chút rồi tiếp tục lên đường. Ở trong rừng rậm thì chỗ nào cũng giống nhau, rất nhanh đã có người hỏi có phải là lạc rồi không? Tại sao lại có cảm giác không tiến triển chút nào, có biết dẫn đường hay không vậy, bla bla…
Hiện tại Trần Thải Tinh không muốn mở miệng chửi người, cậu không nhịn được cái tên Giang Tinh kia, mở ba lô lấy cung tên ra, cười lạnh một tiếng giương cung.
“Cô, cô làm cái gì…a a a a”
‘Viu’ một tiếng, mũi tên nhọn xé gió, Giang Tinh không tránh kịp, bị lực quán tính của mũi tên kéo, ngã nhào trên đất, toàn bộ mũi tên xuyên qua ống quần của gã, cắm trên đất.
“Lần sau mà còn phàn nàn thêm một câu nữa thì tôi đảm bảo nửa đời sau anh sẽ làm thái giám.” Ánh mắt Trần Thải Tinh lạnh lẽo quét qua những người khác, “ Muốn đi thì đi, bọn tôi không có nghĩa vụ phải mang theo mấy người.”
Chiêu này trấn trụ tất cả mấy người chơi.
Dù cho mọi người có đạo cụ nhưng thân thủ của người bình thường dù luyện tập đến đâu thì cũng chỉ có thể gọn gàng hơn một chút, mạnh hơn một chút. Còn mũi tên của người phụ nữ này đã không còn trong cái giai đoạn chỉ nhanh gọn thôi.
Không nhìn ra được, lại rất trâu bò, không dễ chọc.
“Làm chị đại cầm đầu vẫn là sướng nhất.” Trần Thải Tinh cất cung tên, nghĩ đến một chị Nguyên đã từng vô cùng bạch liên hoa, lại hiền lành, không khỏi chảy nước mắt.
Aizz, thời gian khiến con người phải trưởng thành mà. Cậu chỉ muốn làm một con mèo con ngoan ngoãn.
Trình Lập Phong: …
Mới hơn giờ chiều nhưng trời đã sẩm tối, Trình Lập Phong cau mày, nói: “Tìm chỗ qua đêm.”
“Trên cây có được không?” Tay mơ Trần Thải Tinh đưa ra đề nghị.
Trình Lập Phong lắc đầu, nói: “Nghỉ ngơi không tốt thì không nói, nơi này cùng rừng rậm bình thường khác rất nhiều, những thứ biết bay rất mạnh, một khi có chuyện thì chúng ta không tiện hành động.”
Trần Thải Tinh ngẩng đầu lên nhìn trời, cây cối mọc thẳng tắp, thấp nhất cũng phải cao -m, cậu bỏ qua cái kiến nghị ngủ trên cây, giờ ở trên hay dưới đều bất tiện.
“Nghe anh sắp xếp.” Dù cắm trại thì trong balo trên lưng cậu cũng có lều bạt.
“Tìm nguồn nước, cái này thì làm phiền Haruhi rồi. Gần nguồn nước sẽ có khá nhiều động vật, ngừa vạn nhất.” Trình Lập Phong ám chỉ, Trần Thải Tinh nghe hiểu, có động vật thì có thể lấy máu nhuộm áo choàng.
Nguyên Haruhi nhìn về phía Trần Thải Tinh, Trần Thải Tinh phất tay nói: “Yên tâm, tôi không sao, nhóc cùng lão Trình đi tìm nguồn nước đi.”
Rất nhanh hai người liền biến mất trước mắt mọi người, có người hỏi hai người đi đâu, Trần Thải Tinh không để ý tý nào, chỉ ngồi tại chỗ. Mấy người chơi thấy thế nhưng cũng không dám phàn nàn, không thể làm gì khác là nhỏ giọng bực tức, chỉ là âm thanh vẫn bị Trần Thải Tinh nghe được. Đám đàn ông này so với bà tám còn lắm miệng hơn.
Một lúc sau, lão Trình cùng Haruhi chưa trở về, ở bụi cỏ lại có động tĩnh, tiếng rất nhỏ.
Trần Thải Tinh nhìn sang, Hà Chính Lâm lúc nào cũng chú ý Trần Thải Tinh, thấy thế liền nhìn theo hướng mắt của Trần Thải Tinh.
“Yên lặng.” Hà Chính Lâm nhỏ giọng, đề phòng nhìn về phía bụi cỏ, có thứ gì đó.
Giang Tinh biết chừng mực, hiểu nhất là gió chiều nào thì theo chiều ấy, lấy vũ khí từ ba lô trên lưng ra, là một cái rìu. Trong tay những người khác cũng cầm vũ khí, khá là đa dạng, cảnh giác nhìn bụi cỏ, thứ bên trong bụi cỏ cũng lộ ra, một đôi mắt đầy sát khí, vằn đen trên lông vàng, thấp giọng gầm gừ.
“Hổ, là hổ.” Có người nhận ra.
Theo tiếng, con hổ đứng lên, to gấp đôi so với hổ thế giới hiện thực, mấy người chơi run rẩy muốn lui về phía sau. Trần Thải Tinh lại ở bên cạnh lười biếng nói: “Trời sắp tối rồi, áo choàng đỏ nha~”
Vì vậy mấy người chơi muốn lùi bước lại như hổ rình mồi mà nhìn con hổ trước mặt.
“Chúng ta có cả một nhóm, còn có đạo cụ, không tin không bắt được một con hổ như mày.”
“Chị Nguyên, cung tên của chị đâu?”
Người chơi không biết người phụ nữ xinh đẹp kia tên gì nhưng nghe người nam kia gọi là chị Nguyên không thể làm gì khác hơn là ấm ức kêu một tiếng chị, dù sao cũng là lúc cần nhờ người. Ai biết cái chị Nguyên kia vung vung tay, không thèm để ý nói: “Cái này tôi không nhúng tay vào, nhường mọi người.”
Ai muốn cô nhường!
Nhưng con hổ đã nhào tới.
Bảy người chơi liên thủ vẫn chật vật, thực tế thì chưa đánh hổ bao giờ chứ đừng nói đến hổ biến dị, một nhóm hung mãnh, lúc đầu ai cũng nghĩ không muốn lấy toàn bộ đạo cụ ra, hoặc là nghĩ muốn người phụ nữ kia giúp, nói cách khác, họ nghĩ người phụ nữ kia sẽ ra tay giúp đỡ lúc nguy hiểm, kết quả lần này ngay thời khắc sống còn thì cái người phụ nữ xinh đẹp kia ngồi xem không thôi thì không nói, đằng này còn vui vẻ mà ngồi hát.
Cuối cùng thì không thể giấu làm của riêng, cắn răng lấy ra đạo cụ.
Lúc này mới giải quyết xong con hổ.
“Fuck, cái thứ quái gì, súc sinh, không có tí nhân tính nào.” Có người chơi chỉ vào con hổ lại mắng người.
Trần Thải Tinh coi như nghe không hiểu, nói: “Còn không nhuộm đi thì máu sẽ khô đấy.”
Mấy tên phí lời nhanh chóng lấy áo choàng ra, người không có áo choàng hận đến nghiến răng, lãng phí đạo cụ hỗ trợ. Nhưng cũng hết cách, cái thứ súc sinh kia không phân biệt được cái gì, bọn họ không làm thì con hổ sẽ nhào vô bọn họ.
Bốn cái áo choàng đặt trên người con hổ, có người sợ máu không đủ, đam thêm mấy phát.
Áo choàng chậm rãi biến thành màu hồng nhạt, so với màu đỏ thì còn kém nhiều lắm, kể cả áo choàng của Hà Chính Lâm, màu sắc không đổi tí nào.
“Sao cái thứ này lại tốn máu vậy, một con hổ cũng không đủ.”
“Hồng nhạt có được hay không?”
“Anh nói xem? Khăn quàng đỏ, khăn quàng đỏ, chứ không phải cái áo choàng màu hồng nhạt.”
Chỉ là có phàn nàn thêm thì con hổ cũng không còn máu, lúc này Trình Lập Phong cùng Haruhi cũng trở về, Trình Lập Phong thấy xác hổ đầy máu, lập tức nói: “Đi, mùi máu sẽ chọc đến mấy thứ khó chơi.”
“Vậy vừa đúng, áo choàng của tôi còn chưa hút đủ máu.”
Trần Thải Tinh đứng lên nói: “Đi thôi.” Một con hổ thôi mà cũng mất nhiều thời gian cùng sức lực vậy, nếu như tới một đám thì sao? Đến cùng là ai giết ai.
Ba người rời đi, mấy người chơi khác giận mà không dám nói gì, chỉ có thể đuổi theo.
Nguồn nước có chút xa, Haruhi là quỷ nên bay nhanh hơn, dựa theo cách Trình Lập Phong dạy mà tìm nguồn nước, hai người hợp tác với nhau nên tìm ra nguồn nước khá nhanh. Đến phiên mấy người chơi đi, đi ít nhất giờ mới đến, mặc dù như vậy vẫn là cách nguồn nước một đoạn, gần quá cũng không tiện, dễ bị động vật đánh lén.
Dựng trại, nhặt củi nhóm lửa rồi nghỉ ngơi.
Trình Lập Phong thấp giọng nói: “Trong sông có hà mã, chỉ là trời tối rồi, đi qua không an toàn, muốn nhuộm áo choàng không?”
“Chủ nhân, tôi có thể đi nhuộm.” Nguyên Haruhi xung phong nhận việc.
“Ngày hôm nay, áo choàng của tất cả mọi người không bị nhiễm thành màu đỏ.” Trần Thải Tinh nói đơn giản những thứ đã phát sinh, cũng nói ra suy đoán của bản thân, “Không biết là không đủ máu, hay là mỗi ngày đều có một lượng nhất định hay là áo choàng đã nhiễm máu người không thể nhiễm máu động vật. Thử xem đi.”
Trần Thải Tinh đứng lên, chậm rãi xoay người, “Haruhi ở lại trông trại, tôi và lão Trình đi qua đó. Không có chuyện gì, nếu gặp nguy hiểm thì tôi triệu hoán nhóc.”
Lúc này Nguyên Haruhi mới ngoan ngoãn nghe lời, ngồi ở lều trông nhà thay chủ nhân.
Hai người vừa đi thì có người chơi vẻ mặt gian xảo đi về phía Nguyên Haruhi, rất nhanh, Hà Chính Lâm đi tới, hòa khí cười nói: “Em trai à, chị Nguyên cùng anh trai kia đâu?”
Nguyên Haruhi không thèm liếc nhìn, Hà Chính Lâm đụng phải đầu mũi giáo cũng không để ý, cười cười rời đi. Giang Tinh châm chọc khiêu khích Hà Chính Lâm, dưới đáy mắt của Hà Chính Lâm có sự tức giận, Giang Tinh cười đắc ý, “Tôi chỉ biết là ngụy quân tử.”
Hà Chính Lâm không nói gì, chỉ là ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Trời tối, mọi người đều ngồi cạnh đống lửa trước lều.
Có lều bạt của một tổ đội, cũng đó đồng đội tạm thời. Một nữ người chơi có bản đồ không có áo choàng tìm đến nữngười chơi có áo choàng ‘chen một chút’, cũng không biết đồng ý cái gì, rõ ràng người chơi nữ có bản đồ không có ý tốt, đối phương vẫn để cho vào cùng.
Khoảng sau giờ, Trần Thải Tinh cùng lão Trình trở lại, trên mặt hai người không có biểu tình gì, không nhìn ra tốt hay xấu.
“Đêm nay tôi gác đêm.” Trình Lập Phong không yên lòng nói.
Nguyên Haruhi nhấc tay, nói: “Tôi không buồn ngủ, tôi có thể gác đêm.”
Trần Thải Tinh nghĩ đến Haruhi là quỷ, thực sự là có ngủ hay không thì cũng không quan trọng, bèn đồng ý, nói: “Khổ cho nhóc, cầm ăn đi.” Lấy đồ ăn vặt từ ba lô ra.
“Lông còn chưa mọc đủ, để nó gác đêm không biết là có đáng tin hay không.” Giang Tinh nhỏ gọng xỉa xói.
Lều trại dựng rất gần nhau, những người chơi khác chê Nguyên Haruhi còn nhỏ không ổn, chơi đoán số để chọn ra một người gác đêm, chờ sang ngày mai thì đổi người khác. Mọi người vào trong lều, chui vào túi ngủ để nghỉ, ban đêm yên tĩnh đến đáng sợ, bên ngoài lại có tiếng côn trùng kêu cùng tiếng lửa cháy lách tách, có người ngủ rất nhanh.
Nguyên Haruhi ngồi ở cửa lều của chủ nhân, tình cờ liếc nhìn lều của Trình Lập Phong, những thứ khác thì nhất quyết không quan tâm. Nam người chơi kia mới đầu còn chăm chú cảnh giác nhưng trời càng ngày càng muộn, gã cũng mệt rã rời, chỉ có thể mở một bình hồng ngưu ra đổ vài cái, liền nghe thấy tiếng máy chơi game rất nhỏ, nhìn sang, thiếu niên có dáng người đơn bạc kia đang ngồi chơi game, một tay lấy đồ ăn vặt ăn.
Nhất thời hồng ngưu trong tay không còn là mỹ vị nữa.
Một mảnh đất ngoài bìa rừng.
Vỏ của một quả trứng to bằng dưa hấu vỡ tan, từ đó chui ra một cái đầu nhỏ ướt nhẹp, cơ thể màu xanh lục, đôi mắt mở to, ngơ ngác nhìn một vòng, nhìn thấy mục tiêu, khủng long nhỏ nổi giận gầm lên một tiếng: Grào grừ~~
Tiếng kêu bi bô mềm mại, chẳng có nửa điểm uy hiếp.
Người đàn ông ngồi bên cạnh ngay cả cái liếc mắt cũng không cho, nhìn về phía rừng rậm, nói: “Ai bảo con muốn tới cái thế giới này làm phiền, giữa đường thêm vào thì chỉ có cái này.”
“Rống rống ~~~” khủng long nhỏ quơ móng vuốt nhỏ hai lần, kết quả không khống chế được mà lăn từ trong vỏ trứng ra ngoài, đầu đội một mảnh vỏ trứng, nằm nhoài trên bãi cỏ, cùng cỏ xanh hòa thành một thể, lộ ra hai cái JJ quý giá.
Người đàn ông vẫn nhìn về phía rừng rậm, tâm tình rất tốt, nói: “Con không phải muốn đẹp trai nhất lợi hại nhất để bảo vệ Tinh sao, ở thế giới này Dạ Long là mạnh nhất, nha, con mới phá xác, còn phải lớn lên nữa, cha đã thành niên, vừa vặn có thể bảo vệ Tinh.”
Khủng long nhỏ màu xanh lục đầu đội vỏ trứng cho người kia một đôi mắt phẫn nộ, bi bô: Rống~~
“Đợi thêm ngày nữa, Tinh đến rồi.” Khóe miệng người đàn ông cong lên mỉm cười, tiện tay vỗ vỗ vỏ trứng, nói: “Hai ngày này phải ăn thật ngon, đừng có mà quay đầu liền tố cáo cha bỏ đói con.”
Khủng long nhỏ vẫn ngồi trên mặt đất lại bị vỗ: …
Ban đêm như có tiếng gió, cẩn thận nghe lại nghe được tiếng nghiền ngẫm gì đó.
Ở trong lều, có người ngủ say, có người thì gáy khò khò, người chơi vốn được phân công gác đêm giờ đang ngủ gật. Nguyên Haruhi cất máy chơi game đi, bay lên phía bầu trời đêm, thấy gì đó có con ngươi co lại, nhanh chóng bay đến phía cửa lều.
“Chủ nhân, có nguy hiểm.”
“Trình đại ca, mau tỉnh lại.”
Khi Haruhi vừa mở miệng thì Trình Lập Phong đã tỉnh lại rồi. Trần Thải Tinh cũng vậy, mở cửa lều, một đôi mắt rất có tinh thần, không giống bộ dáng vừa mới ngủ dậy, hỏi: “Thấy cái gì?”
“Vong linh, vong linh bị oán khí cực lớn điều khiển.” Haruhi nghiêm túc nói: “Chủ nhân, rất nguy hiểm, không kịp chạy.”
Vong linh cái gì?
Trần Thải Tinh chui ra từ lều bạt, khinh công nhảy lên cây, bằng thị lực của ma cà rồng mà nhìn, ở phía xa, một bộ khung xương trắng nhanh chóng chạy tới, hốc mắt đen ngòm, quỷ hỏa bốc lên màu xanh đầy quỷ dị, xem tốc độ của nó thì chỉ khoảng một phút sẽ đến chỗ bọn họ.