Editor: Lục Tử Hạ
Hắc Đản thật sự cho là ba ba ngủ cùng, rất vui vẻ, mơ mơ màng màng cũng quên ngủ mất, người tràn đầy sức sống, mắt to, lông mi dài, vui vẻ nhìn chằm chằm ba ba, thân nhỏ béo múp chui vào lòng ba ba.
Trần Thải Tinh trong lồng ngực ôm bảo bối nặng trình trịch, chân ở trong chăn đạp Nguyên Cửu Vạn, ý bảo đừng có quá đáng, tốt xấu cũng là con ruột, vuốt hai má với mái tóc dài của con trai, “Đản Đản của chúng ta thật xinh đẹp.”
“Ba ba cũng đẹp, ba ba xinh đẹp nhất.” Hắc Đản bĩu môi hôn hai má ba ba một cái.
Bởi vì một cước kia của Trần Thải Tinh, Nguyên Cửu Vạn dồn nén nóng nảy trong lòng coi như không thấy, nghĩ thầm ngày hôm nay cứ để viên trứng này chiếm tiện nghi đi.
Vì vậy sáng sớm hôm nay một nhà ba người ngoài ý muốn ôn nhu hoà thuận, phụ từ tử hiếu hòa thuận vui vẻ.
Bữa sáng được đưa lên tận phòng, nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn.
Trình Lập Phong không có thói quen ngủ nướng, dậy sớm đã trở thành thói quen, mở mắt ra thấy Haruhi sắp ngã xuống giường, không chút suy nghĩ đưa tay kéo lên, “Nhóc thối này ngủ một bên cũng không sợ ngã.” Sau khi đắp chăn xong, mới xuống giường đi nhanh về phía phòng tắm nhanh chóng đi tắm.
Nguyên Haruhi đang ngủ chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt có chút mờ mịt, còn có một chút vui vẻ. Cậu cũng không hiểu tại sao, đối với đụng chạm của Trình đại ca cậu sẽ không cảm thấy buồn nôn, có thể vì cậu chỉ cảm nhận được quan tâm trong hành động của Trình đại ca.
Chuông cửa vang lên.
Trình Lập Phong đi đến phòng khách mở cửa, nhân viên phục vụ tiến vào bày bữa sáng. Đi đến bên giường nhìn cậu nhóc đang ngủ, cười nói: “Có đói bụng không? Dậy ăn bữa sáng rồi ngủ tiếp.”
“Vâng, Trình đại ca.” Nguyên Haruhi liền không ngủ nữa.
Hắn không ngủ cũng không sao, sau khi đi cùng chủ nhân, đồng hồ sinh học cũng đã quen với sinh hoạt của nhân loại.
Bữa sáng rất nhiều, lại đa dạng, Trình Lập Phong gõ cửa phòng ngủ chính, dò hỏi: “Tôi gọi bữa sáng cậu có muốn ăn không?”
“Mọi người ăn trước đi, tôi lập tức tới ngay.”
Trần Thải Tinh cũng lười biếng ở trên giường, giải quyết xong phó bản, sáng nay cảm thấy cả người sảng khoái hẳn lên, rõ ràng ngủ không được bao lâu, hiện tại vẻ mặt lại rạng rỡ, tràn đầy sức sống, còn muốn cột tóc cho Hắc Đản.
Đương nhiên xấu không chịu được.
Hắc Đản bật mode baba trong mắt hóa Tây Thi, cảm thấy cực kỳ đẹp đẽ, đầu rối như tơ vò, cái đuôi ngựa rối xù cả lên lắc lư đi ra ngoài, gặp người là hỏi: “Tóc của tui đẹp không? Ba ba cột cho tui á.” Còn lắc lắc cái đầu. Nhấn mạnh trọng điểm.
Mọi người đương nhiên là khen.
Làm cho Hắc Đản rất vui vẻ, cảm thấy hôm nay vẻ đẹp của mình tăng vọt, ăn cơm cũng ăn nhiều hơn một bát.
Ăn sáng xong, phòng kế bên là Quách Dục và Chu Tố Tố cũng không đến. Trong lòng mọi người đều biết rõ, phó bản kết thúc, biệt ly sắp tới, tình nhân có chuyện nói không hết, là điều bình thường. Mà Trần Thải Tinh cảm thấy được bàn tử sẽ cứ như vậy mà đi.
Kỳ thực không chỉ có hắn nghĩ như vậy, trong phòng ngoại trừ Hắc Đản cùng Haruhi, những người khác cũng nghĩ như vậy.
“Không vội, dù sao La Tuyết vẫn chưa giải quyết.” Trần Thải Tinh thở dài nói.
La Tuyết chưa giải quyết, phó bản này sẽ không kết thúc, mà không có khả năng luôn luôn kéo dài, sớm muộn cũng phải biệt ly.
Mãi cho đến hơn mười giờ, cửa phòng cuối cùng cũng có người gõ.
Hắc Đản chạy đi mở cửa, điệu bộ đặc biệt vui vẻ, cửa còn chưa mở, âm thanh phát ra trước tiên, “Chú Mập, tóc của con nhìn đẹp hông?”
Cửa mở ra.
Quách Dục trên mặt đầy ý cười, thật lòng khen: “Bé Pi ngày hôm nay buộc kiểu tóc đuôi ngựa, cực kì hoạt bát đáng yêu á.”
Vì sao Hắc Đản thích chú Mập, bởi vì khen đúng trọng tâm, những người khác cũng là thật tâm, mà chú Mập nói lại cực kì khiến người ta vui vẻ.
Bởi vì Quách Dục là người thứ nhất nói Hắc Đản hôm nay buộc tóc đuôi ngựa!
“Ba ba cột á!” Hắc Đản liền lắc lắc đầu.
Quách mập mạp hoàn mỹ biết trọng điểm của Bé Pi ở đâu, bèn nghiêm túc nhìn xuống, nói: “Tay nghề ba ba con rất tốt, chải tóc xoã tung tự nhiên, rất đẹp mắt.”
Hắc Đản càng vui vẻ hơn, khen ba ba so với khen nhóc còn vui vẻ hơn!
“Chú Mập ngày hôm nay cũng vô cùng đẹp trai.” Hắc Đản dẻo miệng.
Quách Dục liền cười nói: “Bé Pi của chúng ta rất tuyệt.”
Trần Thải Tinh ngắt lời bọn họ đang tân bốc lẫn nhau, hỏi: “Ăn gì chưa? Không thì gọi thêm, vẫn nên cho người làm lại, nguội hết rồi.”
“Không cần, không gọi, tôi thêm phần, ăn cả phần trưa luôn.” Quách Dục không ngại, cười ha ha ngồi xuống.
Trần Thải Tinh bèn đưa bữa sáng vẫn chưa ai ăn chuyển qua trước mặt.
Quách Dục ăn vài miếng, đột nhiên nói: “Bé Pi, con có thể hút máu chú không?”
“?” Hắc Đản nghiêng đầu, đều là dấu chấm hỏi.
Trần Thải Tinh nhìn về phía Quách Dục, “Cậu muốn làm cái gì? Biến thành quỷ hút máu, hậu quả là gì cậu biết rõ?”
“Tôi biết.” Quách Dục buông nĩa xuống, vô cùng bình tĩnh.
Trần Thải Tinh sớm nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này, nhưng nghe Quách Dục nói, vẫn rất khó chấp nhận.
“Cậu không thể thoát ra ngoài, trong thực tế là cậu mất tích, cha mẹ cậu, anh cả, chị hai, cậu đều cam lòng sao? Bọn họ sẽ nổi điên mà đi tìm cậu.”
Quách Dục lộ ra nụ cười, “Cái này còn phải dựa vào cậu và lão Trình, phiền hai người chuyển lời tới gia đình tôi, tôi vẫn sống tốt đừng đi tìm tôi” Dừng một chút, “Kỳ thực nếu có thể thoát ra ngoài, tôi vẫn còn một số việc phải làm, tiền vàng tôi nợ cậu và lão Trình có thể không trả nổi, phòng ở Bắc Kinh của tôi, sản nghiệp của tôi, nghĩ lại nên cho cậu và lão Trình, tôi biết các cậu không thiếu những thứ này, mà làm anh em tôi vẫn luôn làm phiền các cậu, dựa vào các cậu, đến bước này không có giá trị hữu dụng gì.”
“Cái beep!” Trần Thải Tinh có chút tức giận, “Một ngày anh em mãi mãi làm anh em, mặc dù ban đầu chỉ là đồng đội, đừng nói gì đến giá trị này nọ. Cũng không phải là kinh doanh mà cậu nói như vậy.”
Có thể giọng điệu Trần Thải Tinh có chút cứng rắn, Hắc Đản dựa vào ba ba, nói: “Ba ba tức giận hở?”
“Tức lắm.” Trần Thải Tinh xoa con trai đầu, không che giấu, nói: “Tức chú Mập.”
Hắc Đản lập tức trở mặt, không vui nói: “Chú Mập không nên chọc ba ba giận, không thì cháu sẽ không chơi với chú nữa.”
“Được được được, ai dám làm Nguyên tỷ nóng giận.” Quách Dục cười ha ha nói.
Cậu biết lão Trình và Tinh coi cậu là anh em, vừa nãy là khách sáo, nhưng cũng là suy nghĩ trong lòng cậu. Ở lại nơi này, sau đó chia lìa với anh em người nhà, không biết bao lâu mới có thể gặp lại, tâm tình khó tránh khỏi sa sút.
Câu nói đùa kia khiến bầu không khí tốt hơn một chút.
Trần Thải Tinh hôn Hắc Đản một cái, để Haruhi mang con trai đến phòng ngủ chơi game, chờ hai người vừa đi. Lần này không tức giận, nói: “Cậu quyết định một mình ở lại, đã thương lượng với Chu tiểu thư chưa?”
“Tôi có đề cập đến, cô ấy luôn gạt bỏ, thậm chí còn muốn tự mình hại mình.” Quách Dục nói.
Trần Thải Tinh muốn hỏi cậu thật sự yêu đến như vậy sao, yêu đến nỗi bằng lòng vứt bỏ thế giới hiện thực, người thân, người nhà, bạn bè, ở lại dị thế, biến thành chủng tộc xa lạ, tháng năm dài đằng đẵng, bất lão bất tử, thời gian lâu như vậy, lỡ như chịu tổn thương thì sao?
Nhưng cậu lại nghĩ tới chính mình, nghĩ tới Nguyên Cửu Vạn.
Trần Thải Tinh vẫn luôn là một người lý trí và điềm tĩnh, điều đó có liên quan đến môi trường trưởng thành của cậu, lần thứ nhất tiến vào trò chơi là tâm thái du ngoạn, lúc đó cậu sẵn sàng chết bất cứ lúc nào, giống như Chu Tố Tố.
Chu Tố Tố lựa chọn sống cuộc sống như mình muốn ở thế giới thực. Mà Trần Thải Tinh lúc đó lựa chọn ở trong game phóng túng, cậu đã lớn như vậy, biết rằng tương lai sau này sẽ có nhiều gánh nặng, không dám tìm bạn trai cũng không dám tin tưởng ai, không có cảm giác an toàn dù là một chút, cũng sợ sau khi bạn bè họ hàng biết, chỉ trỏ trước mặt mẹ, khiến bà lúng túng.
Sau đó có thể chết bất cứ lúc nào, còn để ý cái gì?
Lần thứ nhất thấy Leicester, tim Trần Thải Tinh đã nảy sinh tình ý, đàn ông đều một giuộc như nhau, cậu thừa nhận mình thấy sắc nảy lòng tham.
Càng tươi đẹp hơn chính là hai người hợp với nhau.
Sau đó thì nói chuyện yêu đương, sau đó cậu mang thai, biết Leicester không chỉ là NPC, mà là vua của game. Trần Thải Tinh sợ, là cậu sợ.
Sợ, địa vị không ngang nhau, hiện tại yêu muốn chết muốn sống, có thể không sợ sao?
Năm tháng dài dằng dặc như vậy, ai có thể bảo đảm họ vẫn luôn yêu nhau tha thiết chứ?
Không yêu, cậu không có đường lui, cậu không nghĩ như vậy là thấp kém đáng thương.
Cho nên lựa chọn thoát trò chơi, mang theo bụng bầu trở lại hiện thực, ít nhất cậu còn có gia đình, có mẹ.
Bây giờ Quách mập quyết định như vậy, khiến Trần Thải Tinh nhớ lại bản thân lúc trước.
Thế nhưng bây giờ cậu ta có lựa chọn khác sao?
“Nếu đã quyết định, tôi ủng hộ cậu.” Trần Thải Tinh cảm thấy nhẹ nhõm.
Đáp án trong lòng không cần nói cũng biết.
Ngày trước cậu nhát gan, mềm yếu muốn trốn tránh, may mắn gặp được Nguyên Cửu Vạn. May là Nguyên Cửu Vạn không bỏ rơi cậu, lựa chọn tiếp tục, cho nên lần này cậu cũng sẽ không từ bỏ nữa.
Quan tâm sau này làm gì, bây giờ ông đây muốn yêu đương!
Quách Dục cũng cười, “Anh em tốt, bé Pi có thể….”
“Mơ đi.” Trần Thải Tinh phản đối ngay lập tức, con trai nhà cậu mới bao lớn, muốn con trai yếu ớt ngoan hiền của cậu xài bug, hút máu Quách mập hử? Bai chữ ai kéo dài.
“Quản gia của anh là đời thứ mấy?” Ánh mắt Trần Thải Tinh dời đến trên người Nguyên Thân vương đang uống trà.
Nguyên Thân vương nhàn nhạt mở miệng, “Đời thứ hai.”
Vậy thì thật tốt, bàn tử mấy ngày nay được phổ cập kiến thức huyết tộc, nếu cậu trở thành đời thứ năm thì không thể nhìn thấy mặt trời, đời thứ ba là tốt nhất, không nói lợi hại như nào ít nhất có thể bảo vệ Tố Tố không bị bắt nạt, sau đó ban ngày buôn bán làm ăn, mở nhà hàng, làm chút máu gà vịt dê bò, mỗi ngày đổi một loại, ổn cực kì.
Không có gì khác nhau.
Quách mập mạp đã nghĩ xong nghề nghiệp sau này, đương nhiên là về Hoa quốc. Tuy rằng không phải thế giới Trung Quốc hiện thực, nhưng vẫn có cảm giác quê hương thân thiết.
“Nguyên tiên sinh, có thể phiền quản gia của anh cắn tôi một phát không.” Quách mập mạp tội nghiệp hỏi.
Nguyên Cửu Vạn lắc đầu từ chối.
Quách Dục hồi hộp trong lòng, cũng không tiện cưỡng cầu, người này cũng đã từng giúp cậu rất nhiều. Bèn nói: “Cũng được, đệ Ngũ thì đệ Ngũ, tôi chịu thiệt một chút vậy.”
“Cậu định chịu mấy chục năm hay là mấy trăm năm?” Nguyên Thân vương đặt chén trà xuống hỏi.
Quách Dục:??!!!
Chịu lâu như vậy sao.
“Tư chất thiên phú tốt, trải qua bốn mươi, năm mươi năm thì có thể biến đổi, tư chất kém thì trăm năm thì có trăm năm cũng đừng nghĩ.”
Quách Dục sợ sệt, run rẩy thớ thịt mỡ trên người, cũng không còn cách nào, cậu muốn ở lại, Tố Tố là một người rất nhát gan, còn có Lâm Dao, lúc nào cũng muốn dồn hắn vào góc tường, vì vậy khẽ cắn răng nghĩ bốn mươi, năm mươi năm cũng có thể chịu được.
“Tôi cảm thấy tôi vẫn có thiên phú làm quỷ hút máu, tôi từ nhỏ đã yêu thích màu đỏ, món yêu thích nhất chính là sườn xào chua ngọt, cũng giống với máu đỏ tươi nhỉ…”
“Tôi nghe lời cậu.” Trần Thải Tinh bị chọc đến bật cười, đụng đụng cánh tay Nguyên Thân vương, cậu nhìn ra Nguyên Cửu Vạn không cho Quách Dục biến thành quỷ hút máu, là có cách khác, “Đừng tự cao tự đại nữa, nói thẳng đi.”
Nguyên Thân vương liếc nhìn Tinh nhà mình, thận trọng nói: “Tôi có một điều kiện.”
Quách mập dường như thấy được tương lai của mình, rất thức thời hỏi: “Tụi này có cần tránh đi không? Hai người cứ chậm rãi mà “nói”, Tinh khổ cực cho cậu rồi.”
“Mẹ kiếp.” Bọn họ cho rằng cậu dùng sắc giao dịch hay sao.
Trần Thải Tinh trừng Nguyên Cửu Vạn, “Điều kiện gì?” Đừng có được voi đòi ma mút, còn không thì Quách mập chỉ có thể làm ma cà rồng đệ Ngũ.
Yêu ai ai.
“Trở thành nửa kia của thành phố hư vô.” Nguyên Cửu Vạn dùng giọng điệu “trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản đi thôi” mà nói ra câu chết người kia.
Trần Thải Tinh:???
khả năng lướt qua đầu cậu không hề có vụ này, nà ní, đây là đâu tôi là ai? Un bì lí vờ bồ, Trần Thải Tinh cụt hứng, Nguyên Cửu Vạn thoáng chột dạ, Trần Thải Tinh bèn gật đầu đồng ý, “Được.”
Quách Dục, Trình Lập Phong:…
Thật đúng là oan ức cho ngài, Hoàng hậu nương nương.
“Sau đó thì sao? Cách gì?” Trần Thải Tinh hỏi Nguyên Cửu Vạn, đừng uống trà nữa, nói chuyện chính.
Nguyên Cửu Vạn mở hai tay ra, cười híp mắt nói: “Em yêu, em chính là nửa kia của vương thành hư vô, là người thống trị cao nhất ở cái trò chơi này, lựa chọn NPC, bố trí cương vị mới, em đều có quyền quyết định.”
Quách Dục: “!!!”
“Chị Nguyên! Không đúng, anh Tinh, Tinh đại ca, cíu em, cíu em mau điiiii.” Quách Dục mượn gió bẻ măng ôm cái đùi lớn, rất trâu bò này.
Trần Thải Tinh nghe Nguyên Cửu Vạn lừa gạt, “Em chỉ là người chơi, tiếp theo phải làm gì….” lời còn chưa nói hết, đầu ngón tay bỗng có một sợi khói đen quanh quẩn, cậu nhìn về phía Nguyên Cửu Vạn, “Anh làm?”
“Em yêu, là sức mạnh của em.” Nguyên Cửu Vạn động thủ, năm ngón tay cùng Trần Thải Tinh quấn quýt, chiếc nhẫn màu xanh lục vốn vô hình, lại xuất hiện ở trên ngón áp út của hai người, phát ra ánh sáng lấp lánh.
Trần Thải Tinh nghĩ đến hôn lễ kia, nhướng mắt, nhìn sang, “Lời thề là thật?”
“Thật.”
Vĩnh viễn cùng nhau, vinh nhục cùng hưởng, sinh mệnh cùng hưởng, quyền lợi cùng hưởng.
Những thứ tôi sở hữu đều là của người.
“Anh không sợ em bỏ chạy?”
“Honey, tôi vốn thích chơi trò truy thê mà.” Nguyên Cửu Vạn cúi đầu nở nụ cười.
Trần Thải Tinh không cười nổi, đôi mắt càng chua xót, nén lệ.
“Honey, em có thể sử dụng năng lực của mình rồi.” Nguyên Cửu Vạn tới gần, cúi đầu nhẹ nhàng hôn trên trán Trần Thải Tinh.
Quách Dục: Đúng là tình yêu toẹt zời!
Vỗ tay!
Trần Thải Tinh:…
Cậu không thích mấy thứ sến sẩm, nhưng mà lần này lại khác. Quách mập chân chó này!
Cuối cùng vẫn nên làm chính sự.
Quách Dục từ người chơi chuyển thành NPC đầu não của thành hư vô, chuyên phụ trách người dẫn đường trong trò chơi của Thân vương, chính là người đưa ra nhiệm vụ trò chơi cho nhân vật, hoặc chỗ nào cần dọn thì dọn chỗ đó, có thể định kỳ quay về thành hư vô đưa tin, công việc rất khá kỳ nghỉ cũng có thể trở về thế giới hiện thực.
Đúng kiểu lấy công làm tư, vì không muốn phá vỡ cân bằng, nên Trần Thải Tinh có giới hạn thời gian và điều kiện trở lại thế giới thực.
“Honey, em đúng là người cầm quyền thiên tài.” Nguyên Cửu Vạn cổ vũ cậu, chính sách kia vô cùng hợp lý.
Trần Thải Tinh:… để em xem anh khua môi múa mép dư lào.
Kết quả Quách mập mạp đặc biệt vui vẻ, đặc biệt chân chó thổi phồng, “Đúng, Hoàng hậu nương nương của chúng ta thật lợi hại.”
“Hoàng hậu nương nương?” Trần Thải Tinh nhíu mày.
Quách Dục:… Chết bà, high quá không cầm mồm được.
“Không phải, vương hậu cũng được?”
Vương hậu cái đầu cậu, có muốn làm không?
Quách Dục hưng phấn đi tìm Chu Tố Tố chia sẻ tin tức tốt này, bọn họ không cần phải chia lìa, hâi người vẫn có thể bên cạnh nhau. Trần Thải Tinh và lão Trình thì lại lên lầu trên, giải quyết ma nữ La Tuyết.
“Đại, đại ca, trò đùa dai của nam quỷ đã giải quyết, sao chúng ta vẫn không ra ngoài được?”
Vừa ra thang máy thì có tên oldbie một mạch xông lên, mà không dám lại quá gần, không biết có phải là ảo giác hay không, trước kia bọn họ cũng sợ hai người này, mà hôm nay lại không giống, hôm nay là sự tôn kính từ trong xương tủy, đối với người trẻ tuổi đẹp trai kia.
Trần Thải Tinh mới trở thành người đứng đầu, vẫn chưa thích ứng kịp, chưa học được cách thu liễm khí tức trên người.
Chính cậu không cảm nhận được, Trình Lập Phong, Quách Dục bởi vì ở bên cạnh lâu cũng không phát hiện, mà người chơi mới chưa quen thuộc lại rất rõ ràng. Uy thế mạnh mẽ phát ra trấn áp mọi thứ.
Vì vậy mọi người không dám tiến lên, từ xa quan sát, hỏi han rất lễ phép và cung kính.
Trần Thải Tinh đầu óc mơ hồ, nghĩ rằng những người chơi này đang sợ hãi, muốn sớm trở lại, bèn nói: “Ngày hôm nay có thể thoát rồi. Mau giải tán đi.”
Người chơi vẫn còn một đống câu hỏi trong bụng, nhưng vẫn phải nuốt ngược trở vào, từng người làm bé ngoan trở về phòng.
Mấy cái xác đã biến mất, trong phòng tắm La Tuyết bị dây đỏ trói gô một buổi tối, ngoài miệng vẫn bị dán lá bùa, hiện tại đừng nói là ác quỷ, ngay cả trò đùa dai của nam quỷ cũng không bằng, Trần Thải Tinh chậm thêm một chút, La Tuyết có thể biến mất.
Dây đỏ là quà của cặp song sinh, trở thành đạo cụ trò chơi sẽ có tăng cấp.
Trần Thải Tinh xé lá bùa ra.
La Tuyết khóc sướt mướt xin tha: “Ta sai rồi, ngươi thả ta ra có được không, ta thật sự sai rồi, cầu xin ngươi thả ta, ta không nên tìm ngươi, mà ta cũng là bị bức ép, ta hết cách rồi, quỷ nhỏ kia uy hiếp ta, tại sao số ta khổ như vậy, ta chỉ muốn nổi tiếng, tại sao ta không thể nổi tiếng chứ.”
Chuyện này ai biết.
Trần Thải Tinh không hiểu rõ ngành giải trí.
La Tuyết biến mất.
Mắt trần có thể thấy toàn bộ tầng đã biến đổi, mùi ẩm mốc u ám không còn, ánh nắng lâu ngày không chiếu qua kính, xuyên qua hành lang lan tỏa khắp toàn bộ tầng lầu.
Ánh sáng mùa hè ở Thái Lan thật sự rất mãnh liệt.
Các người chơi được cứu, có thể trở về, mọi người cùng tên oldbie đi xuống chỗ chờ ở sảnh lớn.
“Cảm ơn, cám ơn cậu.” Người chơi nữ kế bên cảm ơn rối rít.
Trần Thải Tinh gật gật đầu, nói: “Chúc mọi người thuận lợi ở thế giới sau.”
Ngày thứ nhất làm việc của giám đốc NPC mới ra lò, trên mặt lộ ra nụ cười xin lỗi, Quách mập mạp bí mật quan sát học tập cho giỏi.
“Vô cùng xin lỗi, mới vừa nhận được điện thoại, nhà hát Royal muốn trang trí lại, nghe nói ánh đèn trên sân khấu có chút vấn đề, khả năng xảy ra sự cố bất ngờ, nên gọi điện thoại tới thông báo không thể biểu diễn hợp xướng, xin lỗi lần nữa ạ.”
“Không sao, không sao, không đi thì tốt.”
“Đúng vậy, tôi cũng không yêu thích ca hát, đang tính đổi nghề.”
Mọi người tán gẫu lung tung, trên mặt tràn đầy nụ cười. Giám đốc rất áy náy, nói: “Vậy tôi sắp xếp xe đưa các vị khách quý rời đi.”
“Được được được.”
Quách Dục cũng cần phải đi, cậu chưa thể làm việc ngay. Lúc chia tay, lôi kéo tay Chu Tố Tố, nói: “Tố Tố chờ anh, đừng có nói chuyện với cô ả Lâm Dao kia nữa, anh sẽ trở về tìm em.”
Chu Tố Tố biết Quách Dục vì cô mà ở lại, vô cùng cảm động, vừa nghe những lời này mà dở khóc dở cười nói: “Em không thích gái, em chỉ thích một tên béo thôi.”
“Là anh, là anh á, biệt danh của anh là Quách mập á.”
Trần Thải Tinh:… Quách mập có bản lĩnh.
Cậu liếc nhìn lão Trình, “Học tập đi.”
Trình Lập Phong:? Học cái gì.
“Người anh em, tên béo đã hết độc thân rồi, anh vẫn còn độc thân, chăm chỉ học tập, cố gắng tìm được người ưng ý càng sớm càng tốt.” Trần Thải Tinh nhìn sang Haruhi mà nói.
Haruhi vốn đang lôi kéo Đản Đản chơi trò chơi, nghe được lại lén đưa mắt nhìn Trình Lập Phong.
Trần Thải Tinh: Lần này không phải cậu đoán mò, hai người này thật sự có vấn đề.
Từ trò chơi đi ra, đến thành phố hư vô.
“Đồ trong ba lô trò chơi của tôi đã được làm trống, trang bị cũng bị thay đổi.” Quách Dục giảm thấp âm thanh, vô cùng vui vẻ, đôi mắt híp thành một khe, nói: “Ông chủ Trần, tôi sẽ siêng năng làm việc.”
Ông chủ Trần:…
Quách Dục không ở lại thành hư vô, hắn muốn dành thời gian xử lý vấn đề trong hiện thực, không thì Tố Tố sẽ phải đợi lâu. Hiện tại trang bị của hắn, từ người chơi Quách Dục biến thành NPC thế giới ma cà rồng Quách Dục.
Có hướng dẫn trình độ người chơi, thưởng, cho điểm, kỳ nghỉ, tương tự như đánh giá hiệu quả làm việc vậy.
Bởi vì Trần Thải Tinh là lần đầu tiên làm người quản lý, cũng là mò cục đá qua sông, Quách Dục là trường hợp thí điểm, từ từ bổ sung lực lượng sẽ tốt hơn.
“Nhìn vào thực tế đi, tôi vẫn muốn chuyển nhà sang tên cho cậu, đừng từ chối, tôi giữ cũng vô dụng.” Quách Dục cười thẳng thắn, “Không thiếu tiền.”
“Năm ngàn đồng vàng của tôi, phiền Quách thiếu kết toán sớm nhá.” Trần Thải Tinh nói.
Trình Lập Phong: “Bảy ngàn.”
Quách mập mạp không thiếu tiền:…
“Mấy đại ca, thiếu tiền thiếu tiền, tôi nguyện làm đàn em của mấy cậu, được chưa?”
Quách Dục cười vui vẻ, ra khỏi thành hư vô.
Lúc bọn họ trở lại, Trần Thải Tinh nhận ra có người theo dõi bọn họ, người theo dõi ẩn nấp rất kỹ, nếu là trước kia Trần Thải Tinh tuyệt đối sẽ không phát hiện. Từ khi trở thành nửa thống trị của trò chơi này, cảm giác này rất đặc biệt, ở trong game tại thành hư vô, hết thảy tất cả đều trốn không được mắt cậu.
Chỉ cần cậu muốn, có thể dễ dàng làm được, bất kể là cái gì.
“Trước đây lúc em tắm có phải anh cũng biết?” Trần Thải Tinh nhíu mày nhìn sang.
Nguyên Cửu Vạn lộ ra vẻ mặt vô tội, “Làm sao biết được, em thấy tôi thiếu liêm sỉ vậy sao?”
Hai người nhìn nhau.
liêm sỉ not found.
Phải, tôi là người vậy đấy.
“Ba ba, Đản Đản cũng phải ôm một cái.” Hắc Đản thấy cha và ba ba đang nhìn nhau liền cười vô cùng vui vẻ, cảm thấy bản thân không chen vào được, nhảy lên giơ tay đeo đồng hồ lên cao bày tỏ sự tồn tại.
Trần Thải Tinh ôm lấy con trai, hôn một cái nói: “Ba ba không chỉ ôm một cái còn hôn hôn.”
“Đản Đản vui lắm ó!” Hai cái móng vuốt nhỏ của Hắc Đản nâng khuôn mặt lộ ra hạnh phúc nụ cười.
Nguyên Cửu Vạn: Giả bộ đáng yêu cái giè.
Không nói gì, chỉ là nhéo hai má Hắc Đản một cái.
Hắc Đản: Hừ hừ!
Sau đó hai cánh tay vòng cổ ba ba, càng dính càng chặt, mềm mại cùng ba ba làm nũng nói chuyện. Nguyên Cửu Vạn nhịn không nổi nữa, nắm cổ áo Hắc Đản, nói: “Ra ngoài chơi, không phải rất thích làm Dạ Long hử? Muốn trở nên mạnh me không?”
“Grao grừ…!” Hắc Đản nhớ tới bản thân có thể trở nên mạnh mẽ, tràn đầy phấn khởi, lao ra biến thành Dạ Long, đến chỗ đất phẳng phun lửa.
Biến thành Dạ Long, cơ thể Hắc Đản thật lớn! Còn có cánh! Có thể bay cao cao!
Trần Thải Tinh: “Nó ngây thơ quá, không phải, nói là dễ dụ mới đúng.”
“Nó ngây thơ giả bộ đáng yêu thì được, sao tôi lại không được?” Nguyên Cửu Vạn nhướng mày, đột nhiên thay đổi giọng điệu, mềm mại đáng yêu nói: “Anh ơi, anh hết thương Tiểu Cữu rồi hả?”
Trần Thải Tinh:…
Tự nhìn cái size rồi nói em nghe coi, bây giờ anh là Tiểu Cửu hả?
“Anh ơi, Tiểu Cửu đã lâu không được ôm anh ngủ rồi.”
Ôm cái quần què, đêm hôm kia chẳng lẽ ôm gối ngủ?
Lão Trình và Haruhi mang Đản Đản ra ngoài chơi, trong nhà còn hai người, Trần Thải Tinh nhìn thấy Nguyên Cửu Vạn bán manh trong lòng vẫn rất ngứa ngáy, ỡm ờ hai người vui vẻ liền vui vẻ.
Khu phía trên.
Tiểu đội căn cứ Hàm Hương.
Đây là một kiến trúc tí hon thu nhỏ của cố cung, diện tích lớn, phỏng theo kiến trúc cổ, khí thế bàng bạc, màu xanh biếc của hòn non bộ suối phun bể bơi cái gì cũng có, thực dụng kết hợp cùng thường thức rất tốt, đặc biệt có cảm giác xa.
() thực dụng: lối sống chỉ biết đến lợi ích cá nhân, đề cao vật chất mà xem nhẹ những giá trị tinh thần.
() thường thức: những kiến thức cơ bản về một vấn đề, chuyên ngành nào đó.
Không quản đã đến nơi này bao lần, lần nào nhìn thấy căn cứ này, vẫn biết ả Tô Hương Hương này rất có dã tâm.
“Cô ta coi mình là Võ hoàng (Võ Tắc Thiên) thứ hai.” Lưu Hỏa nở nụ cười xinh đẹp.
Hàn Băng không nói gì, tuy nhiên thái độ lại đồng ý, nói: “Không biết ngày hôm nay tìm chúng ta chuyện gì.”
“Còn có thể là cái gì chứ, bị Tô Hương Hương nhớ lâu như vậy, ngoài vết thương trên mặt thì còn gì chứ?” Lưu Hỏa mang theo ý cười, luôn thích cà khịa việc Tô Hương Hương cứ hay bế quan trong căn cứ, còn có thể vì sao nữa.
Trên mặt Tô Hương Hương đều là vết thương, người chơi khác đặc biệt không dám bàn tán, Lưu Hỏa Hàn Băng lại không sợ.
“Tìm Trần Thải Tinh gây phiền phức?”
“Đúng tám phần, vào xem xem.” Lưu Hỏa dừng chân lại, quay đầu nói: “Vẫn nên hỏi lại, anh không muốn xuống tay trước hửm? Đối phương là người có năng lực, còn thuộc dạng cứng đầu, không thừa dịp lúc này loại trừ, chờ sau này thay thế ai chứ?”
Hàn Băng không thể phủ định.
Lưu Hỏa trong lòng cười nhạo một tiếng, còn giấu giếm cái gì, hiện tại Tô Hương Hương rất đau đầu, chọn tới chọn lui, hiện tại chính là thời cơ tốt.