Ở trong game thần quái sinh bánh bao

chương 143: phiên ngoại 6: bốn con quỷ trường thanh dương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Tiêu

Thành phố Thanh Dương là một thành phố dựa núi, không khí trong lành tươi mát, - năm trước vẫn còn làm một thành phố hạng , sau đó tuyến tàu điện ngầm được xây dựng, hướng tới mục tiêu trở thành thành phố hạng mà cố gắng, giờ đã xây dựng xong tuyến đường, giá bất động sản cao hơn trước rất nhiều.

- năm trước mua một căn nhà xa hoa ở trung tâm thành phố thì m chỉ khoảng -, ở vùng ngoại thành thì rẻ hơn cả thế, chỉ tầm hơn , chẳng qua khi đó tiền lương cũng thấp. Giờ chưa cần nói tới nội thành, chỉ mới nói đến ngoại thành cạnh núi thôi, m cũng đã phải .-. rồi.

Giá tăng gấp - lần trước kia.

“Cũng có thể nói như vậy, thiết bị ở tiểu khu bọn tôi rất tốt, chỉ riêng nơi học tập cũng đã rất đáng giá. Ngài nhìn xem, trường cấp tốt nhất thành phố Thanh Dương cách khu chúng tôi km, cũng có bến xe công cộng, thuận tiện cho trẻ con đi học, còn có trường cấp Thanh Dương cũng nằm trên cùng một con đường, Bộ giáo dục thành phố đã có kế hoạch, sắp tới sẽ xây dựng một trường Tiểu học Thanh Dương ở khu ngay cạnh, càng khỏi nói tiểu khu chúng tôi có nhà trẻ riêng, ngài nghĩ lại mua nhà ở đây, con của ngài đi học ở đây có bạn có bè đi cùng cũng sẽ không buồn, . thì so với các nhà khác đắt hơn chút nhưng vì nuôi dạy con trẻ lại rất có giá trị, ngài nói có phải hay không? Chúng ta dù có khổ nữa nhưng cũng không thể để con trẻ chịu khổ.”

Nhân viên mô giới nói ba hoa chích chòe với một nhà người mua nhà, đôi vợ chồng trẻ kia rõ ràng là động lòng, người chồng nói: “Đúng là rất tốt.”

“Nhưng mà đắt quá, tiểu khu hôm qua xem cách chỗ này m cũng không tệ, mà m chỉ ., còn tặng m, lúc đó có thể đón bố mẹ lên gặp Gia Gia.” Người vợ cảm thấy nơi này quá đắt, lương của cô tháng , chồng , có một đứa con gái phải đi nhà trẻ tốn , tích góp nhiều năm, cha mẹ hai bên cũng hỗ trợ, lấy tiền tiết kiệm ra, sau này trả cũng đã đủ cực rồi.

Bọn họ có thể khổ cực một chút, con gái nhà người khác đều đến lớp học múa, học đàn, cớ sao Gia Gia nhà cô lại không thể học được bất kì cái gì?

Nhân viên mô giới cười ha ha nói: “Ngài đang nói đến tiểu khu Thanh Dương phải không? Tôi biết chỗ đấy, rẻ thì đúng là rẻ nhưng cách bến tàu điện ngầm rất xa, không như tiểu khu bọn tôi gần ngay bến, với cả tôi có nghe nói, ngài có thể tra một chút, khu đó lúc thi công có chết người.”

“A!” Người vợ hít vào một ngụm khí lạnh, sao lại chết người?

“Nếu ngài không tin thì có thể lên mạng tra thử, trên mạng vẫn còn tin tức.” Nhân viên mô giới chém đinh chặt sắt nói.

Người chồng cũng sởn cả tóc gáy, lực chú ý bị hấp dẫn đi, lấy điện thoại ra tra tiểu khu Thanh Dương có người chết, vừa tra đã thấy rất nhiều bài báo viết về nó, người vợ liếc nhìn, là lúc thi công có công nhân ngã từ trên dàn giáo xuống.

“Trên báo chưa nói là chết rồi.” Người vợ nói nhỏ, có lẽ là sợ gọi tới mấy thứ xui xẻo.

Nhân viên mô giới dùng giọng điệu thần bí nói: “Đúng là cái kia kìa, bị chụp được, ngài biết đấy, nếu mà truyện này bị khui ra thì ai dám tới mua nhà nữa.”

Hai vợ chồng triệt để động lòng, cảm thấy nơi này đắt hơn nhưng mà đúng là tốt hơn, ít nhất cấp Thanh Dương có tỷ lệ đỗ đại học cao nhất, chỉ cần học cấp Thanh Dương thì không sợ không lên nổi đại học.

Thật sự là vì con gái mà có thể cố gắng hơn nữa.

Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, nghĩ, vậy ký hợp đồng mua bán ha?

Trong lòng nhân viên mô giới vui như mở cờ, ngày hôm nay có thể xong một đơn.

“Ký đi.” Người chồng khẽ cắn răng nói, nếu thiếu quá nhiều thì sau khi tan làm anh có thể đi nhận thêm việc chạy chân.

Người vợ gật đầu, chỉ là cảm thấy xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lạnh, còn cảm thấy khu nhà này quả nhiên là đáng tiền, mở điều hòa đủ lạnh, cũng không để ý nhiều.

Nhân viên mô giới đi lấy hợp đồng, lúc ký tên, người chồng nghe tiếng nói xa xăm của phụ nữ nói: “Anh hỏi một chút xem mua nhà có thể vào trường cấp Thanh Dương không? Nhất định có thể nhập học?”

Người chồng dừng tay cầm bút lại, trừng trừng nhìn nhân viên mô giới.

“Này…. Ngài xem, con ngài học tiểu học Thanh Dương rồi học cấp Thanh Dương, sao lại không thể học được cấp chứ?” Nhân viên mô giới nhìn chằm chằm bút của khách hàng, chỉ kém một bước này, sao lại có thể dừng ở đây?

Lúc này người vợ nghe được tiếng của một đứa nhóc, “Tiểu học Thanh Dương còn chưa xây, trường cấp và cấp Thanh Dương không nằm trong khu vực của tiểu khu này, đặc biệt là trường cấp Thanh Dương, là dùng bản lĩnh của bản thân để thi vào, thành tích không quá quan trọng, cô ở đâu thì cũng không có gì khác nhau.”

“Với cả tiểu khu bên cạnh kia vốn không có người chết, công nhân chỉ bị gãy chân, đã được trị tốt.”

“Ngu ngốc, bị lừa.”

Tiếng của một nam một nữ, thanh âm lanh lảnh, nghe thì có vẻ tuổi còn nhỏ.

Hai vợ chồng rùng mình, nhìn chung quanh, bên cạnh trống rỗng không có bất kỳ ai, vậy vừa nãy là ai nói? Cuối cùng thì không ký hợp đồng, bị ngân viên mô giới quấn lấy, hai vợ chồng nói tiểu khu này có chuyện ma quái, lại còn người này nói đầy miệng mê sảng, trường cấp Thanh Dương là khu giáo dục liên kết với tiểu khu mấy người? Nằm mơ giữa ban ngày! Thiếu chút nữa bị mấy người lừa rồi!

Ồn ào lớn, ảnh hưởng không tốt, nhân viên mô giới cuối cùng cũng không dám nhiều lời, người đến người đi làm lỡ chuyện làm ăn thì làm sao bây giờ?

Ai cũng không phát hiện, ở một góc của sảnh lớn, trên ghế salon, người nam nữ bộ dáng học sinh cấp ngồi ở đó, người này chính là con quỷ của trường THPT Thanh Dương trong phó bản [Pua trong trường cấp ].

Trang Hằng, Tiền Kiều Kiều, Đường Nguyên, Cố Giai Ân.

Tiền Kiều Kiều và Cố Giai Ân ngồi một chỗ, lấy hạt dưa từ trong túi ra đưa cho Cố Giai Ân, vừa ăn vừa nói: “Lần này nhân viên mô giới nói bậy, nếu mua nhà thì có thể vào Thanh Dương, mà Dương nào chả là Thanh Dương.”

“Đúng, lúc đó vì thi được vào mà học suốt ngày suốt đêm.”

Cha mẹ Đường Nguyên ly dị, sống cùng mẹ, vì để mẹ không chịu thua kém với người khác, cậu vốn không phải người có thiên phú về học tập nhưng rất biết chịu khó, cũng là một học bá, nhưng tất cả đều được đổi lấy bằng mồ hôi và nước mắt của cậu.

“Không ngờ là đã năm.” Trang Hàng cảm thán thời gian qua quá nhanh.

Cố Giai Ân cũng nói: “Cũng đã năm, không biết chị Nguyên có còn nhớ chúng ta không, nói xong việc ký khế ước, quả thật là yên tâm để im cho chúng ta như vậy.”

năm trước, chị Nguyên đập tỉnh con quỷ ngơ ngơ ngác ngác, cho bùa ác quỷ, ký khế ước, nếu không có chị Nguyên, bọn họ không có cách nào báo thù, chỉ có thể vĩnh viễn bị vây trong cái chết tuần hoàn.

Sau đó chị Nguyên rời đi, bảo bọn họ không thể làm ác, quỷ từ lúc có thực thể thì có một lượng quỷ lực nhất định, đều là mấy đứa trẻ nhỏ tuổi, hành hiệp trượng nghĩa, ra tay ngăn chặn những chuyện bất công ở thiên hạ, làm quỷ lâu dài, những chuyện phải nhớ thì đều nhớ rõ.

Ví như Trang Hằng đi tế bái ở mộ của bà nội, ở mộ của bà không có hồn phách, hẳn là đi đầu thai, Trang Hằng có chút buồn man mác. Sau đó đi thành phố mà cha mẹ cùng em trai sống, một nhà người họ sống rất tốt, Trang Hằng không còn gì tiếc nuối.

Tiền Kiều Kiều trước kia bảo thủ, trải qua chuyện của Tằng Nam thì sau này có chút chứng ghét con trai. Sau khi cô chết, cha cô đau khổ rất lâu, năm trước đã kết hôn, giờ mẹ nhỏ đã mang thai, cha thì bận đến tối tăm mặt mũi. Tiền Kiều Kiều đau lòng một khoảng thời gian, cảm thấy người duy nhất nhớ cô là cha cũng đã có cuộc sống mới, sau cũng nghĩ thông, cô cũng đã chết, còn cố chấp cái gì.

Mẹ Đường Nguyên chết, không còn chỗ nào để nương tựa, lúc chị Nguyên mới đi, có quỷ lực, còn từng rất cực đoan, muốn đi tìm người cha cặn bã trả thù, gã dựa vào cái gì mà khiến mẹ phải trải qua những ngày tháng khổ cực như vậy mà gã lại có thể trải qua một cách thoải mái như thế.

Chỉ khổ người kia phải kéo Đường Nguyên, đánh tan oán khí và chấp niệm của Đường Nguyên nếu không giờ Đường Nguyên đã chẳng còn ở đây.

Khế ước lúc trước không phải là nói chơi.

Oán niêm của Đường Nguyên được đánh tan, chũng không quan tâm người cha cặn bã kia nữa, kết quả gần năm trước mới biết được gã kết hôn với tiểu tam, đứa con đối phương sinh thực ra cũng không phải của gã, là tiểu tam cùng tên khác sinh, cỏ xanh đầy đầu mà còn nuôi con hộ người khác thời gian dài như vậy.

Đáng đời. Đường Nguyên rất vui vẻ.

Cuối cùng là Cố Giai Ân, mẹ cô ly hôn với tên gia bạo kia xong thì ngày tháng trải qua cũng không dễ dàng, lại không có con, lúc đầu gặp người thì cứ nhắc đi nhắc lại sao mình lại khổ như vậy, chẳng khác nào dì Lâm tái thế. Cố Giai Ân ở bên cạnh bảo vệ mà nghe cũng đến phiền, càng khỏi nói đồng nghiệp mới không hề quen biết mẹ Cố.

Mẹ Cố thay đổi mấy công việc, sau trên đường đi làm ca đêm về thì bị cướp, dưới tình thế cấp bách, Cố Giai Ân hiến thân đánh đám côn đồ giúp mẹ, mẹ Cố biết chuyện con gái gặp phải, mới phấn chấn hơn, không tiếp tục than trời trách đất, thường tới chùa miếu quyên tiền hương khói cho con gái, cuối cùng quỷ còn lại cũng được hưởng tế bái chung.

Sẽ không lưu lạc tới mức thành du hồn phiêu đãng.

quỷ thường ở cạnh trường cấp Thanh Dương, thỉnh thoảng bảo vệ các học sinh của trường này, đặc biệt là Tiền Kiều Kiều cùng Cố Giai Ân, vừa nhìn thấy thầy giáo nam đối với bạn học nữ có chút quan tâm che chở liền vội, sợ mấy bạn giẫm phải vết xe đổ của mình.

Đã từng có một học sinh lớp thích thầm giáo viên thể dục, cũng không có cách nào, giáo viên thể dục vừa trẻ vừa đẹp trai, nữ sinh động lòng, thành tích học tập chịu ảnh hưởng, cả ngày chỉ lo nghĩ làm sao có thể ngẫu nhiên gặp được giáo viên thể dục, bị Tiền Kiều Kiều cùng Cố Giai Ân biết được, trước tiên cho nữ sinh đó biết giáo viên thể dục đã có bạn gái.

Tình yêu còn chưa nở đã tàn, thêm vào việc thi tháng đứng cuối lớp, bị giáo viên chủ nhiệm phê bình trước lớp, cha mẹ trách cứ, cả người đều trở nên u ám, có mấy lần lén tự tử. Kết quả sau đêm đó, mỗi ngày đi ngủ đều có người dạy bổ túc cho cô, người có nữ có nam.

Cứ nhắm mát là thay phiên nhau tới, cô ngủ mà còn mệt hơn cả học, chẳng qua sau đó thành tích thi thàng tiến bộ cực kỳ nhanh, lập tức vượt lên top , cha mẹ khích lệ tặng cô quà, nữ sinh cảm thấy cuộc đời tươi sáng rồi!!!!

Cảm thấy bản thân chính là nữ chính, là con cưng của trời, còn chưa kịp kiêu ngạo thì vị đại thần không tới nữa, không ai dạy thêm cho cô. Sau đó, trong lúc vô tình đọc tập san cũ của trường, thấy học sinh ưu tú mất sớm của trường, nữ sinh kia sợ tới mức nửa ngày cũng chưa kịp hoàn hồn.

Có con quỷ bảo vệ nơi này, học sinh chưa từng xảy ra chuyện, bình an.

Nhưng lâu dần, cũng rất chán, giống như là bây giờ, kỳ nghỉ hè, ngoài trời nóng đến khủng khiếp, quỷ chui vào tòa nhà mà người ta bán hưởng điều hòa với tám chuyện.

“Cũng không biết chị Nguyên ở đau.”

“Ối! Các cậu nhìn kìa, người đàn ông dẫn theo một bé trai kia có giống chị Nguyên không?”

“Đâu? Đâu?”

Tính cách Đường Nguyên hoạt bát lại ngay thẳng, nhìn sang nói: “Đậu má, không chỉ người kia giống chị Nguyên, người đàn ông cao lớn bên cạnh nhìn rất giống Tiểu Cửu, còn bé gái buộc tóc đuôi ngựa kia có phải con của chị Nguyên với Tiểu Cửu không?”

Ba người kia: Có chút choáng.

“Nhìn, nhìn qua, làm sao giờ?” Trang Hằng nhỏ giọng hỏi: “Hình như bọn họ nhìn thấy chúng ta.”

Trí tưởng tượng của Cố Giai Ân bay xa: “Cái đệch, tôi nhớ rồi, người đàn ông kia không phải em trai chị Nguyên, đi cùng anh rể, còn coi con gái chị Nguyên thành con mình mà nuôi, người đàn ông này sao lại không biết xấu hổ vậy? Tôi phải báo thù cho chị Nguyên!!!”

Bước chân Trần Thải Tinh dừng lại.

Không biết là nên khích lệ vì trung thành tuyệt đối với chị Nguyên hay là đánh một trận mới tốt.

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Thải Tinh:???

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio