Editor: Nhật Hạ
Chu Thành từ nhỏ đã thông minh, đúng kiểu là con nhà người ta, học hiểu rất nhanh, lại năng động, từ nhỏ đến lúc trưởng thành vẫn luôn xuất sắc, chưa bao giờ làm cha mẹ phải lo lắng về việc học. Vào năm anh học lớp thì mẹ mắc bệnh ung thư, không có biện pháp chữa trị, chỉ có thể chăm sóc ở nhà.
Không nói tới thời gian tối tăm đó.
Thời kì phản nghịch của Chu Thành còn chưa tới, mẹ mắc bệnh, nhìn cha buồn đến bạc đầu, Chu Thành tự điều chỉnh tâm trạng của mình lại. So với Trần Thải Tinh cũng có cha qua đời thì Chu Thành đúng là làm cho người ta bớt lo hơn.
Sau khi cha Trần Thải Tinh qua đời, cũng không ít lần đánh nhau phản nghịch tại quán Internet.
Hai người tính cách trái ngược nhau, một bên thì hướng ngoại một bên thì cái gì cũng giữ trong lòng. Mẹ Trần thật sự sốt ruột, cũng đã sắp ba mươi rồi, có thích đàn ông thì cũng phải tìm đi chứ, một đứa cả con cũng có luôn rồi, một đứa thì bạn trai cũng không có…
Cha Chu tự trách nói là ông trước kia không quan tâm con trai.
“Anh khi đó cũng khó mà. Sau khi lão Trần qua đời, em mỗi ngày đều bị giáo viên chủ nhiệm của Trần Thải Tinh gọi báo nó trốn học đánh nhau trong quán Internet, khi đó em tức điên cả người.” Mẹ Trần nhớ lại, kêu cả tên họ Trần Thải Tinh, có thể thấy được bây giờ còn rất tức giận. Bất quá so với Chu Thành chuyện gì cũng không nói mà tự gánh vác, quả thật càng khó chịu, đau lòng hơn.
Chu Thành là đứa con ngoan tiêu chuẩn, vừa lễ phép vừa chu đáo. Nhưng như vậy cũng quá hoàn hảo rồi.
Nói về sự nghiệp, Chu Thành có thể coi là luật sư lớn, nghe nói hiện tại đang cùng hợp tác với người khác, cũng coi như là nửa ông chủ. Con trai của cô cùng bạn trai làm thành chủ, công việc không phải hợp tác cùng quỷ thì là yêu quái, từ nhỏ tới lớn cũng không làm cô phải bớt lo!
Nhưng mà, giờ Trần Thải Tinh có con rồi, về già có thể yên tâm có người chăm sóc.
Chu Thành thì phải làm sao bây giờ?
Tuy không phải là con ruột, nhưng mấy năm qua mẹ Trần cùng Chu Thành ở chung so với con ruột còn nhiều hơn, trong nhà có gì thiếu hay bị hư, khi đó Chu Thành đều chủ động sửa hoặc mua thêm, Thải Tinh cũng bỏ tiền, nhưng mà không giống nhau.
“Ai.” Cha Chu cũng thở dài, không biết đứa con nhà mình khi nào mới có có gia đình của chính mình.
Mẹ Trần bèn nói: “Anh cũng đừng gấp, có thể là do duyên phận của Thành Thành còn chưa tới, dạo này lúc em nhảy quảng trường có chị Lâm, cũng có con du học ở nước ngoài, nghe nói cũng thích nam, em sẽ để ý xem có hợp không.”
“Có được hay không đây?” cha Chu cũng không hi vọng nhiều.
Buổi tối lúc ăn cơm, cha Chu ám chỉ có muốn đi nhảy quảng trường không, coi chừng bị chiếm chỗ. Mẹ Trần phản ứng lại, nói: “Anh ấy, đến cùng vẫn cứ lo lắng đến thế. Haiz.”
Đối diện khu này có công viên, mùa hè trời nóng nực, trời vừa tối, các bà các mẹ sẽ dẫn con mình đi chơi, nhảy quảng trường, chạy bộ. Mẹ Trần cùng với các chị em chiếm được vị trí rất tốt, người còn chưa tới đủ, đã cùng chị Lâm tán gẫu.
“….Chị biết Thành Thành nhà em, học giỏi người cũng đẹp, còn làm luật sư, thật sự là rất giỏi.”
Mẹ Trần tự nhiên khen lại: “Con trai chị Lâm cũng rất tốt, tuổi trẻ, đã đi du học. Cũng thật là lợi hại.”
“Con trai tôi chỉ biết đọc sách là giỏi thôi, rồi ở nước ngoài học luôn.”
Nói tới nói lui, mẹ Trần ghép hai người lại với nhau. Mới vừa cười ha ha chị Lâm dừng lại, nói: “Này không được, Chu Thành nhà chị tuổi tác cũng lớn, qua rồi nhỉ.”
“Gì mà ba mươi, mới hai mươi tám, tuổi tác vừa đẹp.” Mẹ Trần cũng không nói tuổi mụ.
“Con trai của em mới hai mươi bảy, không được không được, Chu Thành không thể đươc, không phải em chê nhà chị không tốt, chỉ là con trai em thích nhỏ tuổi hơn. Chu Thành cũng hơn tuổi rồi, lại nói Chu Thành ở trong nước, con trai em ở Mỹ, không hợp.”
Mẹ Trần tính khí nóng nảy, này còn không phải là ghét bỏ, phản kích trở lại: “Xuất ngoại du học bảy, tám năm, còn không lấy được bằng tốt nghiệp, cũng chỉ là nhét ít tiền mà mang danh du học thôi, Thành Thành nhà chúng tôi tốt nghiệp là một trong ba vị trí đầu đại học trong nước…”
Trần Thải Tinh vừa xuống đã nghe mẹ hắn đang mắng người, Nguyên Cửu Vạn ôm Hắc Đản trong lồng ngực, Hắc Đản thính tai, ánh mắt sáng lên, nhìn hướng công viên kêu: “Bà nội!”
“Đi qua xem xem.” Trần Thải Tinh nghe một lỗ tai.
Chị Lâm đem mục tiêu từ Chu Thành sang mẹ con Trần, cũng chính là Trần Thải Tinh.
“… Một nhà cả hai đoạn tử tuyệt tôn, còn không biết ngại khen con trai nhỏ của cô đã có con, không biết con làm sao tới, đoán chừng là mua từ tay bọn buôn người, con của bà mặt mũi gian xảo, vừa nhìn đã biết không phải người tốt!”
Hắc Đản: “Ba ba, con không phải do ba sinh hả?”
“Con trai cưng, con biết rõ còn hỏi như vậy còn bày đặt trợn to mắt.” Trần Thải Tinh vốn bị câu “mặt mũi gian xảo” chọc tức, nhưng bị con trai chích một phát xì luôn, thôi, cậu cũng không thể nhập hội mà pk với bà già kia được. Chị Nguyên không có ở đây, không tiện hiện thân.
Hắc Đản vốn là làm nũng với ba ba, bây giờ bị phát hiện, bĩu môi thở phì phò nói: “Con rõ ràng là do ba ba sinh, người này dám nói ba ba!”
Vì vậy tụt ra khỏi tay của Trần Thải Tinh, cộc cộc cộc chạy đến trong đám người, ôm đùi mẹ Trần gọi bà nội, trừng chị Lâm lớn tiếng nói: “Con là do ba ba sinh, dung mạo bà mới khó coi, con trai cũng khó xem, cả nhà bà đều khó nhìn.”
Trần Thải Tinh: …
Đối với Hắc Đản thích chưng diện, yêu cái đẹp mà nói phản công dư lày mới đã cái nư.
Hai người cãi nhau, cũng không thể cãi trước mặt con nít. Mẹ Trần vốn tức đầy bụng, nhìn thấy Hắc Đản lập tức biến thành vui mừng, cha Chu bên cạnh cũng vui vẻ, vừa này ông đi qua khuyên thì bị hai người cùng mắng.
“Ôi chao Đản Đản nhà chúng ta trở lại rồi, bà nội nhớ Đản Đản ghê.” Mẹ Trần dắt tay cháu, Hắc Đản hiện tại lớn rồi, vừa nãy bà mới tức cành hông, thở không ra hơi thế mà lúc này lại quay ngoắt độ, biến thành khuôn mặt tươi cười, lời nói nhỏ nhẹ: “Chúng ta không cãi nhau, bà nội mua bánh ngọt cho Đản Đản ăn nhé.”
Vì vậy trên quảng trường lúc này chỉ còn lại bà Lâm có cả nhà khó coi đứng trong gió tức giận.
Sau khi mua bánh ngọt hoa quả, tức giận của mẹ Trần cũng mất, hỏi tới liền xua tay nói: “Chẳng phải là do Thành Thành vẫn cứ FA hả, nó bận rộn công việc, toàn bộ tâm tư đều dồn vào công việc, mẹ chỉ muốn ở bên này nhìn, không nghĩ tới người kia —— thôi không nói.”
“Không chừng Thành ca đã có đối tượng, mẹ ở đây lại tìm đối tượng hẹn hò, Chu Thành biết không?” Trần Thải Tinh hỏi ngược lại.
Mẹ Trần lúng túng.
Trần Thải Tinh ở nhà sững sờ hai ngày, không có chuyện gì cơm nước xong thì xuống lầu, Hắc Đản lớn lên vô cùng xinh xắn, vẻ ngoài cộp mác con lai, bonus thêm hai cái đuôi ngựa xinh xinh, da dẻ trắng nõn, kết hợp với tướng mạo Nguyên Cửu Vạn và cậu, vừa nhìn đã biết là con ruột.
Trong công viên các ông bà dì chú ai thấy cũng phải khen một tiếng, đám con nít cùng tuổi đều thích chơi cùng Hắc Đản, mở miệng chính là chị xinh đẹp, công chúa nhỏ, làm mũi Hắc Đản mũi khoái đến nổi bong bóng.
Đúng là xưng vương một cõi mà.
Lần trước dùng Băng Liên nấu canh, sau đó còn lại thì cất chút rượu, mẹ Trần cùng cha Chu không có chuyện gì thì uống một ít —— đương nhiên là pha loãng rất nhiều, hiện tại hai người tinh thần đều rất tốt, thân thể cũng không còn bệnh cũ, một đầu tóc bạc giờ đen nhánh, da dẻ căng mịn, nhìn qua trẻ trung hơn rất nhiều.
Bà Lâm cũng bởi vì cái này mà sinh ra tâm lý ghen tị với mẹ Trần, cho nên tìm lý do sinh sự để cãi lớn một trận.
Đợi hai ba ngày, Trần Thải Tinh phát hiện mẹ hắn thỉnh thoảng vẫn cứ thở dài thở ngắn, một bên ôm Hắc Đản cảm thán: “Con có con rồi, thế mà đứa nhỏ Thành Thành tới đối tượng yêu đương cũng chả có.” Nói thêm: “Người bên kia có ai thích hợp không? Đừng nói chỉ toàn quỷ quái —— ”
“Tụi con nơi ấy còn có nhân viên kỹ sư, đều là các nhân tài hàng đầu.” Trần Thải Tinh không phục.
Mẹ Trần lập tức đánh nhịp: “Được, vậy thì giao cho con.”
Trần Thải Tinh: …
Giao cho con cái gì vậy má???
Vì vậy một nhà ba người đi ma đô.
Công ty luật Toàn Châu.
“Luật sư Chu buổi tối có rảnh không? Cùng nhau ăn bữa cơm nhé.” Nói chuyện chính là một nam nhân tuổi chừng ba mươi, âu phục giày da, tướng mạo được coi là anh tuấn, vừa nhìn đã biết thuộc dạng nhân thành công.
Đối phương là lão tổng công ty hợp tác cùng với công ty luật của họ, sau mấy lần mời ăn cơm, Chu Thành có thể nhìn ra được, người kia có ý với anh, chắc cũng là gay, nhưng anh vẫn chưa có ý định gì, cho nên vẫn luôn từ chối.
Nghĩ đến cha và dì suốt ngày bận tâm tới mình, vốn là lời từ chối, Chu Thành nghĩ một hồi gật đầu đồng ý.
“Vậy thì tốt quá, ngày hôm nay có thể coi là cầu được ước thấy, có thể đi ăn cùng luật sư Chu nổi tiếng.”
Chu Thành nhận ra người kia đang tâng bốc mình, thoáng gật gật đầu không nói gì.
Lúc lấy xe, Bạch tổng cố ý mở cửa xe cho Chu Thành, Chu Thành không quá thích như vậy, anh không phải là nữ không cần phải chăm sóc như vậy, nhưng đã đồng ý ăn cơm với người ta, đành phải ngồi vào chỗ phó lái.
Đặt chỗ ở một nhà hàng kiểu Âu.
Lúc ngồi vào bàn, Bạch tổng kéo ghế đợi Chu Thành, Chu Thành sau khi vào tự nhiên ngồi xuống. Bạch tổng hơi hơi thất vọng, nhưng cũng cười cười không nói gì sau đó gọi món ăn. Lúc ăn cơm, hai người tán gẫu về công việc, Chu Thành nói chuyện vài câu, Bạch tổng thì cười nói: “Luật sư Chu, hiếm khi chúng ta có dịp cùng ngồi ăn với nhau, không nên chỉ nói về công việc như thế.”
“Là do tôi.” Chu Thành cảm thấy người kia nói cũng đúng.
Mà không tán gẫu công việc thì không có gì để nói cả, Chu Thành chả có chút hứng thú nào đối với golf, cưỡi ngựa, phẩm rượu, nghe người kia khen mà thuận nước đẩy thuyền, ăn sắp xong, Bạch tổng mở lời: “Luật sư Chu, lát nữa cùng đi uống một chén chứ?”
“Không được, tôi không thích uống rượu bia.”
Bầu không khí nháy mắt lạnh xuống.
Mắt thấy cơm ăn xong rồi, thì sẽ lập tức rời đi, Bạch tổng sốt ruột bèn nói: “Luật sư Chu, chúng ta thẳng thắn đi. Từ khi lần đầu nhìn thấy cậu, tôi đã thích rồi, mọi người đều là người trưởng thành cả, bên cạnh có khách sạn, chúng ta có thể ngồi xuống cùng tán gẫu, cậu luôn bận rộn như vậy chung quy cần phải thư giãn.”
Chu Thành nhíu mày.
Bạch tổng chính là thích sức hút này của Chu Thành, bình thường giải quyết công việc cũng có bộ dạng nhíu mày như muốn trêu chọc, không khỏi động lòng, nói: “Thân thể tôi khỏe mạnh, lúc thường cũng có bạn tình, nhưng nếu cậu muốn, sau này tôi sẽ giữ sạch sẽ —— ”
“Anh có tính đến chuyện kết hôn không?” Chu Thành hỏi.
Bạch tổng ngầm hiểu ý cười.
Nam nhân cùng nhau vui đùa một chút, rồi cũng sẽ phải lập gia đình, nếu không hắn làm sao có con?
“Bữa ăn hôm nay tới đây được rồi.” Chu Thành kêu phục vụ, chủ động trả tiền, không biểu cảm gì nói: “Về sau công ty của Bạch tổng cần tham vấn chuyện gì, tôi sẽ an bài luật sư khác tiếp nhận.”
Sau đó đứng dậy rời đi. Xe của anh ở công ty, hiện tại không thể làm gì khác hơn là đón xe trở lại.
Trần Thải Tinh mang theo Đản Đản ở phía sau, nhìn thấy tất cả, không khỏi cảm thán: “Thành phố thì lớn, con người thì quá lỗ mãng, đến khi nào anh tôi mới có thể tìm được tình yêu đích thực chứ?”
Đặc biệt là sự nghiệp Chu Thành hiện tại đang ở đỉnh cao, người tiếp xúc hoặc là kết hôn có gia đình, hoặc là như vị Bạch tổng đây, theo như nhu cầu mỗi bên vui đùa một chút giải toả áp lực. Mà Chu Thành thì không phải dạng người đó.
“Ba ba, chú lớn yêu con là đủ rồi.”
“Con không giống nhau.” Trần Thải Tinh xoa đầu ngỗng con, “Chú lớn yêu con giống như chú lớn yêu ông bà của con vậy.”
Hắc Đản gật gật đầu nhỏ đã hiểu.
“Hiện tại bước ra thì không tốt chút nào.” Trần Thải Tinh nói thầm.
Vì vậy một nhà ba người đi phía sau Chu Thành, nhìn Chu Thành ngồi trên xe, đến cửa tiểu khu.
“Baba, hình như có thứ gì đang kêu á.” Hắc Đản nói.
Trần Thải Tinh không nghe thấy, bèn nhìn về phía Nguyên Cửu Vạn, Hắc Đản giành nói trước: “Tiểu Bạch có nghe được, nói là thứ kia sắp chết rồi.”
“Năng lượng sinh mệnh đang rất thấp.” Nguyên Cửu Vạn trả lời, “Bị thương rất nặng.”
Trần Thải Tinh:???
Bên kia Chu Thành cũng phát hiện được cái gì, phát hiện vật kia ở trong luống hoa đen kịt, cởi âu phục bước vào, dùng âu phục bao bọc cái gì đi ra.
“Đó là gì? Hỗ trợ …” Trần Thải Tinh còn chưa bước lên, bị Nguyên Cửu Vạn kéo vào trong lồng ngực, nghe được Nguyên Cửu Vạn nói gì đó. Vẻ mặt Trần Thải Tinh phức tạp nhìn về hướng Chu Thành, ngờ vực: “Thiệt hay giả? Như vậy thì cũng khoa trương quá, chủng loại còn không giống nhau.”
Nguyên Cửu Vạn hôn một cái sao đầu, “Chúng ta lúc đó cũng vậy, chẳng phải còn có Trần Thập Ức hả.”
Hắc Đản nghe người ta kêu tên thật của mình:???
Mẹ Trần nhắn tin hỏi về Chu Thành, nghe Chu Thành có đối tượng, bèn vui vẻ.
【 Mặt mũi thế nào? Có phải là đã theo đuổi được rồi không? 】 Trần mẫu truy hỏi.
Bỗng thấy bên kia đang nhập nửa ngày, nhắn tới một câu【 Con nuôi đấy. 】
Mẹ Trần:???!!!!