Editor: Xu
???
Cả phòng rơi vào im lặng, sáu gương mặt mơ màng nhìn về phía thai phụ.
Trần Thải Tinh nở nụ cười thánh mẫu gật gật đầu, Mưu Cương phản ứng lại, nổi giận đùng đùng, giơ nắm đấm, “Con mẹ nó cô cố ý chơi chúng tôi!”
Nhưng còn chưa xuống tay, liền bị Nguyên tiên sinh vẫn luôn im lặng ngăn cản.
Nguyên tiên sinh cả người lạnh lẽo, mang theo sát ý nhìn về phía Mưu Cương. Trong giây phút này, Mưu Cương cảm thấy được mình thực sự sẽ chết, cứng đờ tại chỗ, Trần Thải Tinh cười khanh khách vỗ vỗ cánh tay Nguyên tiên sinh, “Đang yên lành sao tự dưng dọa người làm gì?” Lại một mặt hiền lành nhìn về phía Mưu Cương, “Tôi nói là thật.”
Mưu Cương sợ sát ý của NPC, giận mà không dám nói, nhưng mặt tỏ rõ ‘cô lừa gạt quỷ sao’, những người khác cũng như vậy, ai tin chính là đồ ngu.
Bầu không khí giằng co đầy căng thẳng.
Chỉ thấy Nguyên tiên sinh vừa cả người lạnh lẽo tràn đầy sát ý đột nhiên khẽ mỉm cười, hướng Trần Thải Tinh làm lễ tiết thân sĩ, khom lưng chân thành nói: “Thánh Mẫu Tinh Tinh thân ái, tôi có thể làm chứng, trong bụng của em thật sự là Thánh Tử.” Nói xong, hắn đứng thẳng lưng, nụ cười trên mặt cười chưa tan, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn các người chơi, nói: “Tôi là người hộ tống Tinh Tinh Thánh Mẫu và Thánh Tử, các người còn thắc mắc gì không?”
Dưới ánh mắt này, ai mẹ nó còn dám có thắc mắc.
Các người chơi đều cảm thấy thật nhảm nhí, nhưng cẩn thận nghĩ một chút, bắt đầu nửa tin nửa ngờ lên, chủ yếu là bởi vì thái độ của NPC đối với thai phụ, nếu thai phụ thật sự là Thánh Mẫu thì thái độ của NPC đã có thể giải thích. Nhưng cô ta thật là Thánh Mẫu sao?
Hay thai phụ cũng là NPC?
“Mưu Cương, được rồi.” Thẩm Huyên mở miệng kéo người trở về.
Bốn oldbie tụ lại một chỗ bắt đầu thương lượng, thỉnh thoảng nhìn về phía thai phụ một cái, nói nhỏ.
Trần Thải Tinh đều thấy được, nhưng không để ý, mà nhìn Cảnh Kiến cùng Phương Tâm Di. Cảnh Kiến trên mặt còn mang theo nghi hoặc, Phương Tâm Di dường như có chút sợ lùi về phía sau một bước, thật cẩn thận từng nói: ” Chị Nguyên, chị thật sự mang Thánh Tử sao?”
“Đúng vậy.” Trần Thải Tinh thuận miệng đáp, một bên thở dài, vừa giả vừa thật nói: “Tôi biết mọi người không tin, nhưng đây là sự thật.” Cũng không hẳn là giả, bụng của cậu nhưng sẽ phát sang đó!
Phương Tâm Di gật đầu một cái, ánh mắt dời xuống, trộm nhìn bụng chị Nguyên. Cảnh Kiến vò đầu một đầu dấu tự hỏi, hiển nhiên là thuộc tính thẳng nam không tin, nhưng không hỏi gì khác.
Trần Thải Tinh không giải thích, nhìn về phía Nguyên tiên sinh đang diễn kịch với cậu. Có một người, vào lúc cậu thuận miệng nói dối, có thể đứng ra nghiêm túc che dấu, đồng thời phối hợp diễn kịch cùng cậu, cảm giác này thực sự rất thích, chỉ là —— Trần Thải Tinh cùng Nguyên tiên sinh ánh mắt đối diện, lộ ra nụ cười giả tạo.
“Bán nghệ không bán thân, đừng nghĩ.”
Nguyên tiên sinh:…
Tinh Tinh, ở trong lòng em cho rằng tôi chỉ thèm muốn thân thể em thôi sao?
Mưu Cương thăm dò không được chỉ có thể tay trắng trở về, ngược lại dâng càng nhiều nghi vấn. Nếu thai phụ là NPC, như vậy chỉ còn lại sáu người, bên kia một nam một nữ hai newbie, còn bên cạnh hai oldbie. Mưu Cương cùng Thẩm Huyên nháy mắt ra dấu, ý tứ đề phòng hai oldbie kia, Thẩm Huyên gật gật đầu, không nói gì.
Dùng xong cơm trưa, mọi người tiếp tục leo núi.
Ngày hôm nay ban ngày rất thuận lợi, không kinh không hiểm, vô cùng bình tĩnh. Trước khi trời tối đã đến nơi nghỉ ngơi, Cảnh Kiến cùng Phương Tâm Di thở phào nhẹ nhõm, dồn dập nói: “Cuối cùng đã tới.”, “Sợ chết, tôi còn tưởng rằng sẽ gặp sự cố, may là không có gì xảy ra cả.”
Trần Thải Tinh ngồi ở bên cạnh bàn ăn đồ ăn, nâng mắt nhìn bốn người chơi đối diện, sắc mặt không tốt.
Ăn cơm xong, mọi người sôi nổi ngồi vây quanh lò sưởi, chờ bắt đầu kể chuyện xưa. Mà Nguyên tiên sinh đột nhiên nói: “Hôm nay không cần kể chuyện xưa.”
“Không kể?” Cảnh Kiến sửng sốt.
Sắc mặt bốn người nhóm Mưu Cương chùng xuống, đồng loạt nhìn về phía đối diện.
Trần Thải Tinh chống cằm cười khanh khách nói: “Tôi biết tôi rất đẹp, nhưng không cần cả ngày kiếm cơ hội nhìn tôi, các người như vậy tôi rất xấu hổ.”
“Cô không biết sợ là gì à?” Trong đó một nam oldbie nói: “Không cần diễn kịch, hôm nay đã là ngày thứ tư rồi. Cô rốt cuộc là người chơi hay NPC?”
Trần Thải Tinh: “Tôi nói gì các người cũng đều không tin, vậy nói làm gì.”
Bốn người: đúng là có nói cũng không tin.
“Nguyên tiên sinh, vậy bây giờ chúng ta có thể nghỉ ngơi chưa?” Thẩm Huyên hỏi. Không chiếm được đáp án từ phía thai phụ, chỉ có thể hỏi NPC.
“Tùy mấy người.” Nguyên tiên sinh lười biếng nói.
Nhưng mà tất cả mọi người đều không nhúc nhích, mà nhìn về phía Trần Thải Tinh, cả Cảnh Kiến cùng Phương Tâm Di, hai người tuy rằng không hiểu ra sao, nhưng sống sót được đến lúc này cũng có thể đánh hơi được sự nguy hiểm tiềm tàng.
“Nhìn tôi làm gì?”
Rất nhanh Trần Thải Tinh đã hiểu, bởi vì Nguyên tiên sinh nói với cậu: “Bảo bối, có muốn đi ra ngoài đi dạo một chút không?”
“Tôi, chúng tôi cũng muốn đi dạo.” Nam oldbie rất nhanh liền tiếp lời.
“Đúng đúng đúng, ăn xong rồi, đi dạo một chút cũng tốt.”
Trên mặt mỗi người đều tỏ vẻ ‘rất muốn đi dạo’, ‘chủ ý này không tồi’, Trần Thải Tinh nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài vừa tối vừa lạnh, còn đầy quỷ ảnh, mấy người xác định muốn đi dạo? Cậu nhìn Nguyên tiên sinh, chậm rãi xoay người nói: “Không đi, leo núi ba ngày, hôm nay đột nhiên tôi cảm thấy mệt, dù sao tôi còn đang mang thai, đặc biệt mỏng manh yếu đuối, không muốn nhúc nhích.”
Mưu Cương:… Tôi cảm thấy được cô đang chửi thầm tôi.
“Được, vậy không đi.” Nguyên tiên sinh khẽ cười, nhìn về phía mọi người, “Các người muốn đi dạo xin cứ tự nhiên.”
Mọi người nhất thời không hiểu, ở lại trong phòng sẽ xảy ra chuyện, hay là Nguyên tiên sinh cố ý đùa bọn họ. Không có Nguyên tiên sinh đi cùng, mọi người đương nhiên không muốn đi dạo, tất cả đều ở lại nhà gỗ, bỗng thấy Nguyên tiên sinh dường như không mấy, làm như bọn họ đều là bóng đèn vậy.
“Không ra ngoài chắc sẽ tốt hơn.” Có người nhỏ giọng thì thầm, đề phòng nhìn thai phụ, Nguyên tiên sinh muốn lừa bọn họ đi ra ngoài.
Nhưng suy nghĩ này vừa nảy ra, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.
“Có người gõ cửa.” Cảnh Kiến bối rối.
Trần Thải Tinh thuận miệng nói: “Làm sao em biết là người?”
Mọi người không khỏi cùng nghĩ đến hai cỗ thi thể bị gặm tối qua, tiếng gõ cửa vẫn còn tiếp tục, Mưu Cương hỏi: “Ai vậy?”
“Mau mở cửa, các người mau mở cửa, Tiểu Lý, tôi là lão Vương, trong số mấy người có quỷ.” Âm thanh ngoài cửa gấp gáp nói.
Mọi người sửng sốt, Vương ca? Đây là người chơi mất tích ngày đầu tiên. Đặc biệt là Tiểu Lý bị Vương ca gọi tên, run rẩy theo khe cửa nhìn ra, đối diện với ánh mắt ngoài cửa, sợ đến một thân mồ hôi lạnh, “Thật sự là Vương ca.”
Đối phương nôn nóng kêu: “Tiểu Lý, mở cửa nhanh, thật sự có quỷ, trong đám mấy người có quỷ, tôi biết là kẻ đó là ai.”
“Đừng mở cửa, hắn chính là quỷ.” Cảnh Kiến đánh bạo nói.
Phương Tâm Di nói thêm, “Buổi chiều đầu tiên đến bây giờ đã là hai ngày, coi như hắn mất tích, hai ngày ở Núi tuyết rộng lớn này hẳn đã sớm chết.”
“Đúng vậy.” Mưu Cương cũng đề nghị không mở cửa.
Bên ngoài âm thanh còn đang kêu: “Nguyên tiên sinh mở cửa, mở cửa nhanh, để tôi tiến vào.”
Kết quả vẫn luôn không lên tiếng Nguyên tiên sinh thật sự tiến lên mở cửa, mọi người tức giận, mồm năm miệng mười: “Nguyên tiên sinh anh sao lại mở cửa”, “Đúng vậy, hắn vừa nhìn chính là quỷ.”, “Tại sao muốn mở cửa.”
“Bởi vì hắn là người chơi.” Nguyên tiên sinh lạnh băng nói.
Cửa mở ra, gió lạnh gào thét, Vương ca ngoài cửa một thân tuyết đọng, mặc quần áo chống lạnh cơ bản, trừng hai mắt nhìn người trong phòng, vẻ mặt đề phòng cùng sợ hãi, nói: “Tôi không phải quỷ, thật sự, quỷ chính là một trong số các người, lúc nó muốn hại tôi chạy được, hai ngày nay tôi vẫn đi theo phía sau mọi người, muốn tìm ra quỷ.”
Vương ca nói rất thật, “Tiểu Lý, cậu phải tin tôi, không tin cậu đụng tôi đi, tôi có nhiệt độ cơ thể.” Hắn đến gần cầm tay Tiểu Lý, Tiểu Lý sợ đến rụt lại, nhưng rất nhanh phản ứng lại, run run rẩy rẩy nói: “Thật, thật sự có nhiệt độ, Vương ca anh chưa chết thật sao?”
Trần Thải Tinh không tin ba cái vụ nhiệt độ này, cũng không phải chưa từng bị lừa như vậy. Nhưng mà cậu không nói gì, muốn xem Vương ca sẽ biện hộ ra sao.
“Không chết, nó muốn hại mọi người.” Vương ca thần bí, không chờ mọi người hỏi, chủ động nói: “Quỷ, bên trong người chơi có quỷ.”
“Ai là quỷ?” Mưu Cương vội vã hỏi.
Vương ca ánh mắt nhìn một vòng, lúc nhìn đến Trần Thải Tinh liền co rúm lại, vẻ mặt này, không cần nói đã rõ, ý tứ quỷ chính là Trần Thải Tinh. Nếu là ngày hôm qua, hẳn có người sẽ tin, bây giờ vẻ mặt mọi người đều có chút phức tạp, nhớ tới ban ngày thai phụ đã nói ra thân phận Thánh Mẫu, Nguyên tiên sinh còn xác nhận tin này, dựa vào tin tức đó thì so với việc kêu cậu là quỷ, chẳng thà kêu cậu là NPC còn đáng tin hơn.
Hơn nữa Vương ca biến mất hai ngày mới xuất hiện, kẻ có đầu óc đều sẽ nghi ngờ thân phận thật sự của Vương ca là người hay quỷ.
“Các người không tin tôi?” Vương ca như người thần kinh hô lên: “Tin tưởng tôi, thật sự, cô ta muốn hại tôi.”
Trần Thải Tinh hỏi: “Anh nói tôi muốn hại anh, bằng chứng đâu?”
“Tóc dài, muốn hại tôi chính là tóc dài.” Vương ca đần độn nói hai mặt đột nhiên lồi ra, duỗi ra hai tay bắt lấy cánh tay Tiểu Lý bên cạnh mở miệng cắn, đồng thời kêu: “Đói quá, tôi đói quá.”
Tiểu Lý không tránh thoát được, phát ra tiếng kêu thảm thiết, lại bị Vương ca cứ thế cắn mất một miếng thịt.
“Cứu mạng cứu mạng.” Tiểu Lý gào lên đẩy ra Vương ca.
Nhưng sức lực của Vương ca vô cùng lớn, nắm chặt cánh tay Tiểu Lý, mở miệng gặm nuốt, bốn phía không ai dám tiến lên, chỉ có Trần Thải Tinh dùng kẹp gắp than đánh vào đầu Vương ca, Vương ca gầm lên thả miệng, rất nhanh chạy như một làn khói ra ngoài.
Toàn bộ quá trình diễn ra ngắn ngủi, chờ người chơi khác phản ứng lại, cánh tay Tiểu Lý dính đầy máu.
Nhà gỗ nhỏ ngập mùi máu tanh.
Còn có một mùi tanh hôi nhàn nhạt, Trần Thải Tinh ngửi có chút buồn nôn, nhìn trên mặt đất là nước miếng lẫn với máu Vương ca chảy xuống.
“Đau quá.” Tiểu Lý bưng cánh tay kêu rên.
Đồng đội của hắn lui về sau một bước, nói: “Tôi đi lấy thuốc, anh trước hết nhịn một chút.”
“Nấu chút tuyết để rửa vết thương.” Mưu Cương nói.
Mà không ai dám ra ngoài lấy tuyết, ai biết Vương ca đã đi xa hay chưa.
“Để tôi đi.” Trần Thải Tinh ngại cái mùi khó ngửi, chủ động nói. Lần này không ai muốn cùng đi ra ngoài, mỗi người vẻ mặt khác nhau, Tiểu Lý đau đớn, mồ hôi lạnh chảy đầy mặt, thấp giọng nói tiếng cảm ơn.
Trần Thải Tinh cũng không để ý, đưa tay lấy bình, có người nhanh trước một bước cầm lấy.
“Bảo bối, vừa lúc tiện đường đi dạo một chút.”
Nguyên tiên sinh cầm bình lộ ra nụ cười rụt rè.
Hai người vừa đi, cửa gỗ lập tức đóng lại, mơ hồ có thể nghe đến tiếng thảo luận bên trong, rất thấp, bị gió lạnh thổi tan, chỉ nghe được mấy từ.
“Nữ nhân.”, “Cô ta.”, “Quỷ.”
Trần Thải Tinh bất mãn: “Tôi tinh khiết như vậy giống quỷ chỗ nào?”
“Tinh Tinh tất nhiên không phải là quỷ.” Nguyên tiên sinh nhiệt tình động viên, “Tinh Tinh đầy mình trinh tiết —— á, ý tôi là tinh khiết.”
Trần Thải Tinh bình tĩnh nhíu mày nói: “Tôi quyết định thế giới sau sẽ không bật mode ‘trinh tiết liệt phụ’ nữa, tôi thấy mode ‘cô vợ nóng bỏng hư hỏng đầy ham muốn’ dường như cũng không tồi.”
“Bảo bối, xin hỏi tôi có thể làm nửa kia hư hỏng của em không?” Nguyên tiên sinh nho nhã lễ độ hỏi.
Trần Thải Tinh lộ nụ cười giả tạo, “Làm góa phụ dâm đãng cũng hay đấy, anh có thể vào vai người chồng vô lương tâm chết sớm của tôi.”
“Thì ra tôi là chồng em sao.” Nguyên tiên sinh không sợ chết lấy ra trọng điểm.
Trần Thải Tinh cười hì hì: “Lấy trọng điểm, chồng trước, hoặc là chồng chết.”
Hai người nói chuyện tào lao, luẩn quẩn một vòng, không cần Trần Thải Tinh động thủ, bên trong bình đã lấy đầy tuyết. Thời điểm trở lại, mùi hôi và mùi máu trong nhà gỗ đã phai nhạt, mặt đất đã được thu dọn, Tiểu Lý ngồi bên giường ở trần, cánh tay đã được băng bó, bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Đợi nửa ngày không thấy hai người về, vừa lúc có cồn nên đã sát trùng.” Tiểu Lý đồng đội giải thích, nhưng vẻ mặt như sợ thai phụ đột nhiên biến thân.
Trần Thải Tinh không thèm để ý, “Vừa lúc, vậy nấu nước để tôi ngâm chân.”
Nguyên tiên sinh đem bình treo lên.
Trong nhà gỗ bầu không khí kỳ quái, Cảnh Kiến vẻ mặt do dự khó xử, Phương Tâm Di cũng lén lút nhìn Trần Thải Tinh. Nước nấu sôi, Trần Thải Tinh bắt đầu ngâm chân dưỡng sinh, làm như không nhìn thấy bầu không khí kỳ quái trong nhà. Bên kia Tiểu Lý ngủ ở một góc, đồng đội của hắn nằm cách bốn, năm chỗ ngồi, hiển nhiên là đề phòng Tiểu Lý đang bị thương. Thẩm Huyên cùng Mưu Cương ngủ ở một góc khác. Cảnh Kiến cởi áo khoác, Phương Tâm Di cùng Cảnh Kiến nói nhỏ, một lát sau, hai người bước lên.
“Chị Nguyên, chúng em tin chị.” Cảnh Kiến cắn răng nói.
Trần Thải Tinh: “Vậy cảm ơn sự tin tưởng của hai em.”
Chị Nguyên chị đang cười bọn em phải không! Cảnh Kiến có cảm giác bị chế giễu nắm tóc nói: “Bọn họ nói chị là quỷ.”
“Chị biết.”
Phương Tâm Di nịnh nọt nói: “Chị, lão Vương đã biến thành quỷ, đoán chừng là muốn chúng ta chó cắn chó một miệng lông, còn nữ quỷ gì chứ, em thấy chính là nói lung tung, vậy mà những người kia còn tin chuyện ma quỷ của lão Vương.”
“Chó cắn chó một miệng lông?” Trần Thải Tinh vô tình nhìn Phương Tâm Di, “Mang tiếng đàn em của tôi mà sao ngữ văn tệ hại vậy, ra khỏi đội đi.”
Phương Tâm Di:…
Hai người lại đây tỏ lòng trung thanh, một người bị chế giễu một người bị đuổi, chỉ có thể rầu rĩ đi ngủ. Nhìn qua chắc chị Nguyên không thèm để ý, Cảnh Kiến nghĩ thầm.
Trần Thải Tinh rửa chân xong, cuộn tròn trên ghế ngủ, thảm lông dày đặc bao bọc thân thể, nhắm hai mắt, có chuyện Phương Tâm Di nói sai, chuyện ma quỷ không nhất định là giả.
Quỷ là nữ.
Bên trong bảy người chơi, chỉ có hai người là nữ.
Thẩm Huyên, Phương Tâm Di.
“Nghĩ gì thế?” Sau lưng một thân thể nóng bỏng dán tới.
Trần Thải Tinh nghĩ đến tối hôm qua lạnh đến ngủ không được, không mang theo chút tình cảm nào nói: “Anh chỉ là cái lò sưởi, đừng đụng tay đụng chân.”
Lò sưởi hình người – Nguyên tiên sinh.
“Được.”
Trần Thải Tinh điều chỉnh tư thế ngủ, đem cuộn mình chui thẳng vào, thoải mái dễ chịu nói: “Thiệt là muốn ngâm vài câu thơ.”
Quỷ là Phương Tâm Di.
“Vừa bắt đầu anh đã biết?” Trần Thải Tinh nhớ đến thời điểm Phương Tâm Di làm nũng đi đụng Nguyên tiên sinh, nhớ tới cảnh tượng lúc cô bị cảnh cáo.
Nguyên tiên sinh cười cười, “Em nói gì, tôi không hiểu.” Cũng không nói thẳng. Trần Thải Tinh xác định suy đoán.
Chính là Phương Tâm Di.
Trần Thải Tinh lông mày nhíu chặt, qua hồi lâu, gian phòng yên lặng truyền ra tiếng hít thở, Trần Thải Tinh mới nói: “Có hai người là quỷ?”
“Bảo bối, tôi không thể trả lời.” Nguyên tiên sinh nằm sau lưng, hôn lên mái tóc người trong lòng.
Trần Thải Tinh là một ‘trà xanh’ đích thực, trở mặt trong nháy mắt, vô tình nhắc nhở: “Anh cần phải nhớ thân phận lò sưởi của mình, đừng nói nhiều.”
Nguyên tiên sinh:…
Quỷ còn lại là ai?
Mọi người rất nhanh đã ngủ say, Trần Thải Tinh cũng vậy, nhưng đến nửa đêm bị âm thanh ‘sột soạt’ đánh thức, nhưng không mở nổi mắt như lần trước. Xem ra buổi tối là thời gian của quỷ quái, chỉ có thể động thủ vào ban ngày.
Thanh âm ‘sột soạt’ ngày càng vang, còn kèm theo tiếng hút, nuốt, liếm láp, như là ôm xương cốt hút tủy ra từ bên trong, đến cả vết máu còn sót bên ngoài cũng phải liếm khô sạch sẽ.
Trần Thải Tinh tưởng tượng ra cảnh tượng kinh dị kia, kèm theo hiệu ứng âm thanh, tóc gáy cả người đều dựng thẳng lên.
“Im lặng.”
Lò sưởi sau lưng lên tiếng, giọng nói không lớn, nhưng âm thanh kia đột nhiên dừng lại, đang đánh chén ngon lành mà bị bắt phải im lặng, chỉ có thể nhịn.
Một lúc sau cậu đã chìm vào giấc ngủ, sau đó có âm thanh nào phát ra hay không cậu cũng không biết.
Sáng ngày hôm sau, trong dự liệu Tiểu Lý đã chết.
Nhưng không phải mất tích, mà là chết người. Đồng đội nam của Tiểu Lý đánh thức tất cả mọi người, mọi người tỉnh lại, liền thấy đồng đội tiểu Lý sắc mặt sợ hãi chỉ vào góc tường, mọi người thấy tình huống, sợ đến dựng tóc gáy. (h đêm, tui cũng lạnh cả gáy đây.)
“Má nó, má nó.” Cảnh Kiến luôn miệng kêu má nó một cách khiếp sợ.
Tối hôm qua Tiểu Lý ngủ ở phía giường trong, dựa vào tường, chăn bị ai kéo ra, cả giường trống rỗng, thứ duy nhất còn sót lại là một cái đầu lâu đặt ở gối đầu, vẫn còn đang duy trì dáng vẻ ngủ mơ, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng hơi giương lên, dường như đang mơ thấy chuyện vui.
Chăn đệm lấm tấm vết máu, một người trưởng thành sống sờ sờ thể mà thân thể lại bị tách rời, thế mà chỉ có vài vệt máu vương vãi trên giường, vô cùng bất thường.
Trần Thải Tinh nhớ đến âm thanh liếm mút tối qua liền cảm thấy buồn nôn, thứ kia vừa gặm muốt lại vừa liếm láp.
“Thật ra tối qua tôi nghe được âm thanh rất nhỏ, mà tôi không mở mắt nổi.” đồng đội nam của Tiểu Lý nói.
Thẩm Huyên nhìn sang, nói: “Tôi cũng nghe được. Còn nghe được từ phía ghế nằm có tiếng ai đó nói ‘im lặng’….”
Vì thế Mưu Cương, nam oldbie, Thẩm Huyên cùng nhìn về phía NPC Nguyên tiên sinh.
“Thứ kia quấy nhiễu giấc ngủ bảo bối của tôi, tôi muốn nó im lặng, chư vị có vấn đề gì hả?” Nguyên tiên sinh lạnh băng hỏi.
“Không có.” Thẩm Huyên lắc đầu, trong mắt mang theo khẩn cầu, “Nguyên tiên sinh, thứ đó rốt cuộc là ai?”
“Đúng vậy, Nguyên tiên sinh hãy cứu chúng tôi, anh không cứu chúng tôi, lẽ nào anh muốn nhìn Nguyên Tinh lâm vào chỗ chết?” Người chơi nam bị dọa đến run cầm cập, kinh sợ nói: “Ngày thứ năm, mười lăm người, hiện tại chỉ còn lại sáu người, anh không sợ Nguyên Tinh cũng sẽ chết sao?”
Nguyên tiên sinh mặt không hề cảm xúc nói: “Trò chơi chính là trò chơi.”
“Nguyên Tinh, cô nghe rõ chưa, hắn vốn không thèm quan tâm cô.” Người chơi nam bị kích thích lớn tiếng nói.
Trần Thải Tinh nhíu mày, nói: “Tôi biết.” Cậu thật sự không chịu được cái mùi trong phòng, mùi máu nhàn nhạt cùng mùi hôi thối lẫn vào mùi bữa sáng cùng mùi màn thầu, không nôn đã là nể mặt, cậu cố gắng chống đỡ vung tay, “Tôi ra ngoài hóng gió một chút.”
Nhưng bộ dạng này làm những người chơi khác cho rằng Nguyên Tinh bị đả kích hoảng sợ trốn chạy.
“Nguyên tiên sinh —— “
“Không muốn ăn cơm thì có thể xuất phát.” Nguyên tiên sinh lạnh lẽo nói.
Trần Thải Tinh ở bên ngoài súc miệng, suy nghĩ tìm cách giải quyết Phương Tâm Di, đồng thời suy nghĩ ai là con quỷ thứ hai. Sau lưng vang lên tiếng nói: “Bảo bối, nếu em muốn biết là ai, tôi có thể nói.”
“Thật sự?” Trần Thải Tinh vui vẻ quay đầu, “Sao anh lại bỗng dưng thông suốt, muốn nói tôi biết?”
Nguyên tiên sinh:… Sao dáng vẻ Tinh Tinh nhìn qua dường như không bị lời nói của hắn ảnh hưởng tí nào.
Hai người ánh mắt giao liền nhau hiểu rõ xảy ra chuyện gì.
Trần Thải Tinh tức khắc thu hồi bộ dáng vui vẻ, che ngực, làm bộ bị đả kích rưng rưng muốn khóc nói: “Nguyên ca ca —— “
“Bảo bối em rất thông minh, tôi tin tưởng em có thể tự mình giải quyết.”
Trần Thải Tinh trong nháy mắt thu hồi vẻ điềm đạm đáng yêu, mặt không hề cảm xúc nói: “Anh cũng chỉ là công cụ để tôi sưởi ấm.”
Công cụ sưởi ấm Nguyên tiên sinh:…
“Trò chơi là —— “
“Biết, trò chơi là trò chơi, anh nói rất nhiều lần rồi.” Trần Thải Tinh uống sữa bò nóng đối phương đưa tới. Lừa gạt ăn lừa gạt uống không nương tay.
Nhưng em ngự trị ở bên trên quy tắc. Nguyên tiên sinh còn chưa mở miệng.
Trần Thải Tinh ánh mắt quét qua Phương Tâm Di cùng mấy người vừa mới đi ra, nhất thời bi phẫn hút một ngụm sữa bò lớn, đem hộp sữa bò ném trên mặt đất, tựa như thiếu nữ ngây thơ bị tra nam lừa gạt, khóc lóc gọi: “… Đừng nói nữa. Tôi biết anh chỉ thèm muốn thân thể tôi, tôi không nghe tôi không nghe, anh không cần giải thích, ngay cả ai là quỷ anh cũng không nói cho tôi, muốn tôi lấy cái gì tin anh…”
“Chị Nguyên.” Phương Tâm Di bước đến, căm giận trừng Nguyên tiên sinh, nhưng lại lúng túng thu hồi ánh mắt, an ủi nói: “Chị Nguyên, chị đừng khóc.”
Thẩm Huyên ánh mắt nhìn hai người, ngoài miệng an ủi nói: “Nam nhân chính là như vậy, cô đừng khóc.”
Trần Thải Tinh ‘huhuhu’ thương tâm khóc nấc lên nói: “May là, may là thân thể tôi còn chưa cho hắn, vẫn là tấm thân xử nữ.”
Thẩm Huyên:???
Bụng cô là giả hả? Lại còn tấm thân xử nữ?
Nguyên tiên sinh cõng lấy thanh danh tra nam cũng không phải mới lần đầu, tận chức tận trách mặt lạnh không cảm xúc nói: “Có thể xuất phát.”
Trần Thải Tinh bụm mặt, thống khổ muốn chết, “Tôi không muốn nhìn thấy anh.”
“Xin lỗi, tôi là người dẫn đường, em chỉ có thể nhìn tôi.” Nguyên tiên sinh lạnh lùng nói.
Trần Thải Tinh càng khổ sở hơn, liền nấc cụt do vừa uống sữa bò quá mạnh. Thẩm Huyên và Phương Tâm Di dồn dập an ủi, Trần Thải Tinh được hai em gái che chở ‘hức hức’ gọi chị em tốt. Cảnh Kiến vừa nhìn bộ dạng thê thảm của chị Nguyên, nhất thời không biết nói gì, ngoài mặt chị Nguyên giống như không coi trọng Nguyên tiên sinh, mà phỏng chừng bên trong đã sớm thích, cùng ăn cùng ngủ, kết quả Nguyên tiên sinh vốn không quan tâm đến sống chết của chị Nguyên.
Thiệt là thảm mà.
Cảnh Kiến dùng ánh mắt như nhìn tra nam nhìn Nguyên tiên sinh, mỗi ngày ngoài miệng nói thật dễ nghe, bảo bối gì gì chứ, hừm!
“Chị Nguyên, chị đừng khổ sở, quay về em giới thiệu cho chị người khác tốt hơn.”
Nguyên tiên sinh bị ném lại phía sau ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm bóng lưng Cảnh Kiến.
Cảnh Kiến: Sao tự dưng lạnh gáy vầy nè.
Mọi người tiếp tục lên đường. Ngày thứ năm, chỉ còn lại sáu người chơi, trong đó hai người là quỷ. Trong đội ngũ, Nguyên tiên sinh lạnh mặt dẫn đường phía trước, sau lưng Trần Thải Tinh lấy hạt dẻ cười đưa cho Thẩm Huyên cùng Phương Tâm Di, mở ra hành trình tâm sự oán giận nam nhân.
“… Hắn thật sự không nói cho cô ai là quỷ sao?” Thẩm Huyên ăn hạt dẻ cười không vào, cầm ở trong tay hỏi lại.
Trần Thải Tinh vui vẻ cắn, còn hít mũi giả khổ sở, tội nghiệp ‘ừm’ một tiếng, nói: “Hắn ở thế giới này có mạnh mẽ thế nào, cũng chỉ là NPC làm công, chỉ có thể dựa vào khuôn mặt lừa gạt thiếu nữ ngu ngốc, ví dụ như tôi.” Nói rồi lại thút tha thút thít nức nở, “Cô đừng hỏi, tôi nghĩ đến liền khó chịu, bản thân tôi nhìn kiên cường, thật ra rất yếu đuối, tôi đã nghĩ để hắn làm cha đứa nhỏ trong bụng tôi, không ngờ tới… Ai.”
Nguyên tiên sinh vui vẻ đội nón xanh, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng mà không ai thấy.
“Đừng nói chuyện của tôi nữa, nói chuyện khác đi, hai người đã yêu đương bao giờ chưa?”
Phương Tâm Di theo bản năng vui vẻ nói: “Có nha, em có bạn trai.”
Thẩm Huyên vẻ mặt mờ mịt, “Bạn trai?”