Editor: Xu
Căn phòng chìm vào im lặng, sắc mặt tất cả người chơi đều không dễ nhìn.
Sau khi Trần Thải Tinh bị nhốt lại, mấy người chơi bằng bản lĩnh của mình, bất kể là từ hầu gái hay là bạn đồng hành đều ra lời nói dụ dỗ, hoặc là tạm thời tổ đội, mấy người chơi thẳng nam không xem tiểu thuyết với phim cũng biết bọn họ đang ở thế giới ma cà rồng, mà ma cà rồng ở đây còn được phân loại dựa trên sức mạnh.
Mạnh mẽ nhất chính là đời thứ nhất.
Nhìn nhóm hầu gái này đối với Thân vương một mực cung kính, lo sợ tát mét mặt mày, cho thấy vị Thân vương Leicester này kiểu gì cũng là đời thứ nhất.
“Nếu như mấy người không giết được Thân vương Leicester, còn có một cách có thể đi ngoài.” Hầu gái cũng nhận ra được, rất tốt bụng nói: “Tôi biết nhiệm vụ này quá khó, mấy đời huyết nô đều không thể thành công.”
Ánh mắt mọi người mong đợi, còn có biện pháp thứ hai để ra ngoài?
“Được Thân vương đỡ đầu, trở thành Huyết tộc đời thứ hai.”
Muốn âm thầm giết chết người nào đó Trần Thải Tinh:???
Cho nên đây là giết không được thì phải trở thành con nhà người ta?
Là ý này đúng không, giả thiết khó thở như vậy?
Muốn cậu làm con trai tên họ Nguyên đó?
Đìn !
Đương nhiên cụm từ “đỡ đầu” được đặt ra trong thế giới Huyết tộc không phải là đi làm con trai mà chính là Sơ ủng, không xem mấy bộ phim Huyết tộc nổi tiếng kia sao, nam chủ người ta Sơ Ủng nữ chủ, cuối cùng hai con quỷ hút máu kết hôn còn sinh con, cho nên mới nói Sơ Ủng xong nếu không có quan hệ huyết thống thì vẫn có thể rủ nhau lên giường abcxyz.
Điều kiện tiên quyết là Trần Thải Tinh tình nguyện làm.
“Việc này đơn giản, có thể làm được.”
“Tôi cũng thấy vậy, có phải Sơ Ủng xong sẽ biến thành đời thứ hai, tôi còn chưa từng làm quỷ hút máu.”
Mấy người chơi bên trong mồm năm miệng mười thảo luận, cũng có người chơi cảm thấy vẫn nên trực tiếp giết Thân vương, hắn có nước Thánh, Thập Giá …
“Trước đây huyết nô được đưa đến cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng chưa từng có người nào thành công.” Hầu gái đánh gãy ý nghĩ tràn đầy tự tin của người chơi nam định giở trò ám sát, thận trọng nhắc nhở nói: “Nếu như bị bắt được tại chỗ, các ngươi sẽ chết rất thê thảm.”
Sẽ chết là nhắc nhở nhóm người chơi nam, ở lĩnh vực xa lạ chưa quen thuộc không thể tùy tiện hành sự.
“Tôi kiến nghị mấy người vẫn để cho Thân vương Sơ Ủng, nhân loại cần thẩm thấu sức mạnh trong đó.” Hầu gái nói ra lời từ đáy lòng, ánh mắt mang theo chờ mong, “Nếu như có thể được Thân vương Sơ Ủng, sức mạnh bên trong Huyết tộc của mấy người chỉ đứng sau Thân vương, làm con nhỏ của hắn, hắn sẽ dẫn dắt mấy người học tập quy tắc mới về Huyết tộc, mấy người sẽ có được sinh mệnh vĩnh hằng.”
Trong mắt hầu gái lập loè si mê, mấy người chơi nữ đã nhìn ra, có người nói: “Cô hình như rất sùng bái Thân vương? Vậy ai Sơ Ủng cô? Vị quản gia Spencer kia hở?”
Xem ra đã có người sinh lòng đề phòng, hầu gái đã thành quỷ hút máu, ai biết có thể phản nhân loại hay không.
Cung cấp thông tin được Thân vương Sơ Ủng là có thể ra ngoài, ai biết thật hay giả?
Có lẽ chỉ có giết Thân vương, dù sao Thân vương là boss phản diện của thế giới này.
“Mấy người không tin lời của tôi?” Hầu gái nghe ra lời nghi ngờ, thu hồi vẻ mặt si mê, lạnh nhạt nói: “Trước khi tới, các vị gia chủ chắc chắn đều có giao phó, lời của tôi, có tin hay không tùy mấy người, muốn giết Thân vương thì cứ tự nhiên. Còn nữa nếu như xảy ra chuyện bị xử phạt, không cần chờ tôi đến cứu mấy người, nếu như mấy người ai dám để lộ ra tên của tôi, cả tòa lâu đài này sẽ không còn người có thể thay mấy người truyền tin tức.”
Mấy người chơi:…
Mọi người còn có thể làm gì nữa, người chơi ban đầu nghi ngờ em gái co được dãn được cười hì hì dỗ hầu gái vài câu, cái gì mà chúng tôi vừa đến mong chị gái đừng nghĩ nhiều, rồi thì chúng tôi không tin cô thì tin ai, chúng ta đều đứng về phía nhân loại đương nhiên muốn cùng nhau hợp lực bla bla…..
Nhưng sắc mặt hầu gái cũng không thay đổi, ngược lại nhàn nhạt nhắc nhở: “Các ngươi là huyết nô mang địa vị thấp hèn trong lâu đài, phải gọi ta là nữ quan.”
Ý tứ chính là chớ có mà bấu víu quan hệ xưng hô chị em với tôi.
Người chơi nữ vẻ mặt xấu hổ, gật đầu nói đã biết nữ quan.
Hầu gái quét mắt nhìn tất cả người chơi, trên mặt lộ vẻ trào phúng rất nhạt, nói: “Nếu như các ngươi có thể ở đây một thời gian ngắn, thì sẽ biết muốn giết chết Thân vương là ý nghĩ kỳ lạ mức nào, Thân vương là vua chân chính của cả Huyết tộc.”
Nói xong hầu gái thẳng lưng, kiêu ngạo rời đi.
Ngoài cửa Trần Thải Tinh đã sớm trốn ở một bên, nghĩ thầm còn làm cái gì mà làm, tên Thân vương này còn thật trêu hoa ghẹo nguyệt, cậu còn chưa quên nữ sĩ Huyết tộc hai má ửng hồng ở phòng yến hội cùng với trạng thái si mê sùng bái của hầu gái vừa xong đâu.
Vẫn nên giết đi thôi.
Trong phòng, mấy người chơi còn đang thảo luận, nhưng mà nói chuyện phần lớn đều là newbie hoặc là nửa newbie không nhiều kinh nghiệm, bởi vì rất ngốc rất ngây thơ, mấy oldbie đều tương đối trầm ổn, đôi mắt lại đảo qua nhóm người nói chuyện như đang phân tích gì đó.
“Tôi thấy thế giới này còn rất thú vị đây, cảm giác có vẻ không khó lắm, không có quỷ, buổi tối cũng sẽ không vô duyên vô cớ chết người, tôi đi vào thế giới lúc trước vì sao chết người cũng không biết, như bây giờ là tốt rồi.” Người này được coi như nửa newbie. Từng vào trò chơi nhưng đều dựa vào vẩy nước may mắn bổ trợ đi ra.
Thuần newbie lúc chiều còn khóc sướt mướt đòi phải về nhà lúc này lại nói: “Cũng không biết dung mạo Thân vương ra sao? Quỷ hút máu đều rất tuấn tú, không ngờ tới sẽ được gặp quỷ hút máu.”
…
Trần Thải Tinh nghĩ thầm cô không chỉ gặp được, còn sẽ bị hút máu.
Cậu đứng ngoài cửa không lâu thì đứng dậy đi nơi khác dạo. Cả tòa lâu đài quá lớn, Trần Thải Tinh không đi về phía phòng yến hội bên kia của Thân vương, mà đi xung quanh chỗ ở của người chơi, đây chắc là nơi ở của người hầu trong lâu đài, mở mấy cánh cửa, kéo rèm cửa sổ ra, ánh trăng màu bạc chiếu vào trong phòng, trong góc phòng đặt một chiếc quan tài đen kịt dựa vào tường.
Toàn bộ tòa lâu đài, ngoại trừ huyết nô ra đều là quỷ hút máu.
Party bên phòng yến hội vẫn còn tiếp tục, Trần Thải Tinh lấy ra giấy bút từ trong túi vẽ một tấm bản đồ đơn giản. Chờ làm xong tất cả những thứ này, cậu tìm một phòng trống ăn uống một hồi, mãi cho đến khi mặt trời mọc, cả tòa lâu đài rơi vào yên tĩnh.
Nhóm hầu gái quy củ bắt đầu thu dọn tàn cục của bữa tiệc, tất cả cửa sổ đều treo rèm cửa dày nặng che đi ánh mặt trời. Spencer từ một đường cầu thang khác xuống dưới, có một hầu gái tiến lên đón, nghe phân phó.
Quản gia nói: “Đại nhân muốn vào ăn.”
“Huyết nô phía tây hay là?”
Hầu gái bị quản gia nhìn cúi đầu, vội vã đi phía đông.
Trần Thải Tinh ở một chỗ nhìn thấy tất cả, tòa lâu đài này còn có huyết nô khác? Là người chơi hay là dân bản xứ? Nhiệm vụ phụ của thế giới này? Nhưng không chờ cậu suy nghĩ thêm đã nhận thấy được một ánh mắt bắn lại đây, Trần Thải Tinh thả nhẹ hô hấp.
Là Spencer, xem ra thực lực của quản gia này cũng không thể khinh thường.
Không biết là đời thứ mấy.
Trần Thải Tinh không hề dừng lại vòng đi xa về phía sau. Đi phía đông có hai con đường, một là trực tiếp đi qua đại sảnh, hai là từ cửa nhỏ phía tây đi ra ngoài, rồi đi vòng qua hậu viện.
Chiều hôm qua quản gia tới đón bọn họ, xem ra là không sợ ánh mặt trời, nhưng những người hầu khác vẫn sợ ánh sáng. Chờ đến buổi trưa là lúc mặt trời mạnh nhất sẽ đi qua.
Trần Thải Tinh nghĩ.
Lâu đài có rất nhiều phòng trống, trong balo Trần Thải Tinh chứa đủ các loại đồ ăn, cũng không phải đói bụng mà do bị nhốt nên mệt mỏi một hồi. Rất nhanh đến trưa, từ phía tây đi qua, cửa phòng nhóm hầu gái không khóa, Trần Thải Tinh đẩy ra nhìn, nắp quan tài đóng chặt, rèm cửa vẫn mở đã kéo lại.
Trong quan tài hầu gái đang ngủ.
Cả tòa lâu đài lâm vào trạng thái ngủ say, Trần Thải Tinh từ cửa nhỏ đi ra ngoài, đi vòng qua hoa viên lớn phía đông, cậu phát hiện lâu đài này vẫn có nhân loại, có mấy người làm vườn chỉnh sửa hoa viên, muốn né tránh ánh mắt của những người này đều rất dễ dàng.
Sau giờ ngọ dưới ánh mặt trời xán lạn, một nam nhân lớn bụng hơi gầy thân thủ nhanh nhẹn mạnh mẽ đi xuyên qua hoa viên, không hề biết một chỗ trong cửa sổ tầng năm có bóng lưng cao lớn đứng sừng sững, nam nhân mặc áo sơ mi lụa rộng rãi, một tay cầm ly rượu thủy tinh ánh lên chất lỏng màu đỏ tươi, như là nhìn thấy chuyện thú vị gì đó, khóe miệng nam nhân lộ ra mỉm cười, thuận tay nâng ly rượu nhấp một ngụm rồi sau đó cau mày.
“Đại nhân, không hợp khẩu vị sao?” Người sau lưng tiến lên đón lấy ly rượu.
“Ăn chay đi.” Ánh mắt Thân vương nhìn dưới tầng, mãi đến khi bóng dáng kia biến mất không còn tăm hơi mới thu hồi ánh mắt.
Spencer hơi sửng sốt một chút, cảm thấy được Thân vương thay đổi, hắn chỉ mới toát lên ý niệm này đã cảm nhận được uy thế đến từ Thân vương, tức khắc cúi người càng thấp, kinh sợ nói: “Vâng, đại nhân.”
Nói rồi nhanh chóng bưng ly rượu đi tìm thức ăn chay. Cũng chính là máu tươi của động vật.
Đại nhân trước kia chưa từng ăn chay, nhưng hắn nghĩ đến uy lực của Thân vương, không khả năng có người giả mạo Thân vương.
Có lẽ Thân vương chỉ muốn thay đổi khẩu vị thôi. Quản gia nghĩ như vậy.
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.
Cả phòng chỉ còn dư lại một mình Thân vương, vang lên một câu: “Thế giới này là nơi chúng ta gặp nhau, sao em lại không nhớ ra…”
–
Trần Thải Tinh đang mở khóa, chiêu thức này cuối cùng vẫn học từ Trình Lập Phong, Nguyên Cửu Vạn có mà dạy cái rắm.
Chỉ biết bán manh!
Đương nhiên Trình Lập Phong có gửi cho cậu một video ngắn, Nguyên Cửu Vạn ở bên cạnh làm loạn muốn cùng xem.
Khóa trong lâu đài rất đơn giản, hai ba lần đã mở ra. Đồ dùng trong phòng sắp xếp đối xứng, Trần Thải Tinh tìm hiểu rõ ràng rất nhanh tìm được nơi ở của huyết nô phía đông, cửa phòng đóng lại, tiếng nói chuyện thì thầm truyền đến, là hai cô gái tóc vàng mắt xanh xinh đẹp đang nói chuyện.
“Hôm nay cơm Thân vương dùng là tôi cung cấp, vì để cho huyết dịch bảo trì mới mẻ ngọt ngào, tôi vẫn luôn ăn chay.”
“Thật hâm mộ cô, khi nào mới có thể đến lượt tôi. Tôi rất muốn tự mình đi hầu hạ Thân vương, nếu như được ngài cắn một cái, tôi có thể vĩnh viễn ở trong bóng tối cùng Thân vương.”
“Tôi cũng muốn, Thân vương là nam nhân tuấn mỹ nhất tôi từng thấy.”
Tiếp theo chính là thời gian thổi phồng nhau, Trần Thải Tinh lười nghe, hai cô gái này chắc là dân bản xứ, không có người chơi sao?
Cửa phòng bên cạnh truyền đến tiếng cãi vã đè thấp, căn nhà này hiệu quả cách âm không tồi, nhưng ai bảo bây giờ Trần Thải Tinh có Ngọc Nữ tâm pháp, thính lực tốt hơn nhiều so với trước đây tiếng cãi vã qua lại ở phòng bên cạnh nghe được rõ ràng.
“… Cô điên rồi, trở thành quỷ hút máu, có thể đi ra ngoài hay không thì vẫn là quỷ hút máu, vĩnh viễn sẽ phải ở lại nơi này.”
“Đúng vậy, Dao Dao cô bình tĩnh lại đi, đừng quyết định bậy bạ.”
Cô gái tên Dao Dao kia nói ra lời mâu thuẫn thống khổ: “Không ra được, đã một năm, suốt một năm này, chúng ta không ra được, ở đây như heo được nuôi dưỡng để cung cấp máu cho quỷ hút máu hút, không bằng biến thành quỷ hút máu ở thế giới này sinh hoạt cũng không tồi, Anna tử tước nói hoan nghênh tôi đi qua bất cứ lúc nào, cô ấy sẽ hỏi Thân vương xin tôi đi qua để hầu hạ, cô ấy là quý tộc đời thứ ba duy nhất chịu Sơ Ủng tôi, nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, sinh nhật Thân vương kết thúc, Anna tử tước trở lại lãnh địa của mình, đời tôi sẽ kết thúc không thể cứu vãn, lẽ nào mấy người muốn bị hút khô máu như vậy, hay là trở thành con dơi như đám hầu gái cấp thấp kia?”
Hai người vốn dĩ đang khuyên bảo dao động.
“Đúng vậy, đã một năm, tới đây một năm cái gì cũng không làm được.”
“Nguyên bản người chơi, bây giờ chỉ còn người, Dao Dao nói cũng đúng, nếu như có thể ra khỏi thành thì…”
Ngoài cửa Trần Thải Tinh:??? Chuyện gì xảy ra, hai người các ngươi là người khuyên bảo mà, bây giờ lại muốn cùng vị Dao Dao kia thành quỷ hút máu sao?
Quả nhiên, Dao Dao nói: “Anna tử tước rất yêu thích tôi, mấy người nếu suy nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ hỏi tử tước đại nhân thử xem. Tử tước đại nhân từng nói qua thế giới bên ngoài không khác lắm với xã hội của chúng ta, chờ chúng ta vượt qua tử kỳ non thì có thể đi học đọc sách ngao du đây đó, giống như người thường không sợ ánh mặt trời.”
Anna tử tước là người trong ngành đa cấp phải không? PR hay đấy.
Làm Thánh Phụ Trần Thải Tinh không nghe nổi nữa phải có trách nhiệm cứu vớt thiếu nữ sa ngã, ‘cộc cộc’ gõ cửa.
“Ai?”
“Là tôi.”
“Ngươi là ai?”
“Tôi là tôi chứ ai.”
Trần Thải Tinh đùa với em gái như chơi búp bê rỗng ruột, bên trong quả nhiên không chịu được kiểu đối thoại vô dinh dưỡng này mở của ra, đối phương là một cô gái trẻ tóc đen khoảng tuổi, nữ sinh viên chính cống, chắc do nhìn cậu lạ mặt nên thập phần cảnh giác, ánh mắt đánh giá khi nhìn xuống bụng cậu không che giấu được kinh ngạc khiếp sợ.
“Làm phiền đối tốt với dựng phu một chút, đứng lâu mệt mỏi lắm á.” Trần Thải Tinh một tay đỡ eo, tỏ vẻ nam nhân mang thai hết sức bình thường bước vào trong phòng.
Em gái bị chấn động vốn không kịp phản ứng, hai người trong phòng cũng vậy, trợn mắt ngoác mồm lắp ba lắp bắp.
“Này, chuyện này làm sao mang thai được?”
“Nam nhân mà, dựng phu.” Em gái mở cửa vẻ mặt hốt hoảng nói.
Trong phòng hai em gái véo nhau nhe răng trợn mắt, thật đau không phải nằm mơ, thật sự là nam nhân mang thai. Ba người nhìn nam nhân xuất hiện trong phòng, diện mạo không phải là người phương Tây mà là người trong nước, ăn mặc cũng là huyết nô, ba người nghĩ đến một nơi sắc mặt lập tức khó coi.
“Anh cũng là người chơi?”, “Lại có người chơi mới đến?”, “Các ngươi có bao nhiêu người?”
Ba cô gái phản ứng rất nhanh, Trần Thải Tinh đáp từng câu một: “Phải, đúng, .” Nói rồi lấy ra thẻ bài vẫy vẫy hai cái.
“Thật sự lại có người chơi đến có phải chúng ta sẽ có cơ hội? Nếu có người chơi mở ra thế giới này chúng ta có thể đi ra ngoài.” Một em gái tóc đen ngắn trong mắt dấy lên hy vọng nói.
Một cô gái khác tóc dài buộc đuôi ngựa nói: “Người chơi mới đến thì thế nào, một năm trước chúng ta đi vào người, so với bọn họ không ít mà nhiều hơn? Bây giờ thế nào? Người chết, người bị nhốt ở chỗ này, ai biết bọn họ có như chúng ta hay không. Coi như bọn họ có thể qua cửa thì liên quan gì đến chúng ta, chưa biết chừng trò chơi chó má này sẽ không để cho chúng ta đi ra ngoài.”
“Vị này chính là Dao Dao phải không?” Ánh mắt Trần Thải Tinh hiền từ như ông chú biến thái nhìn cô gái tóc đuôi ngựa.
Vẻ mặt em gái tóc đuôi ngựa cực đoan, “Tôi nói không đúng sao?”
Trong hoàn cảnh thế này, mỗi ngày không có tự do, khắp nơi bị trói buộc, định kỳ còn phải cung cấp máu tươi như gia súc được nuôi trong nhà, người bình thường trong lòng sẽ hỏng mất cực đoan là chuyện bình thường.
Nói đạo lý xuông vô dụng.
Trần Thải Tinh hơi rũ mắt, im lặng vuốt cái bụng nhô cao của mình, nói: “Các cô có biết vì sao tôi lớn bụng không?”
Em gái tóc ngắn: Tên biến thái?
“Tôi mà là biến thái? Cầm thú? Bệnh thần kinh à?” Trần Thải Tinh khóe miệng chua xót lắc đầu, nói: “Một nam nhân đang yên đang lành sao sẽ tự nguyện mang thai lớn bụng bị người khác nhìn như biến thái, đương nhiên không ai muốn.”
Hừ! Muốn cho mấy người không lời nào để nói, còn phải hết sức đồng tình với tôi!
Em gái tóc ngắn nhất thời áy náy, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chỉ xuống, “Bụng anh thật lớn, không khác gì chị tôi mang thai tháng sắp sinh, anh không phải sắp sinh chứ?”
Tôi sinh … tôi thật đúng là cám ơn cô. Huyết áp Trần Thải Tinh muốn xông lên, nếu là chị Nguyên thì thật muốn phản dame trở lại.
Một em gái khác không độ tồn tại nhìn qua còn rất trầm ổn, kéo em gái tóc ngắn lại, “Cô đừng nói nữa, để hắn nói.”
“Trong thế giới trò chơi bị NPC làm lớn bụng.” Trong mắt Trần Thải Tinh đẫm lệ nhưng vẫn cúi đầu nhịn xuống, giọng điệu nhẹ nhàng ép xuống lửa giận, “Thế giới kia cực kỳ khó, chúng tôi người chết người bị thương, cuối cùng sắp không chịu nổi, tôi từng muốn từ bỏ, dù sao ở thế giới kia tôi cũng là một Vương gia, tuy rằng sinh hoạt không tiện lắm nhưng thân phận cao quý, ít ra không cần ăn nhờ ở đậu phải nhìn sắc mặt người khác, nhưng không ngờ tới cuối cùng bị Hoàng Đế ép buộc.”
Ba em gái:!!! Vãi nồi!!!
“Xã hội phong kiến, cường quyền, Vương gia có tác dụng chó gì.” Trần Thải Tinh cảm xúc như thật nhục mạ.
Em gái tóc ngắn: “Vậy cuối cùng làm sao anh ra được?”
“Ở trên giường giết chết Hoàng Đế, trò chơi kết thúc. Nhưng mà sau khi ra ngoài bụng tôi đã…” Trần Thải Tinh thở dài, nhìn ra các em gái nghi hoặc, nửa thật nửa giả nói: “Bởi vì là trong trò chơi, cho nên khi ra khỏi trò chơi bụng sẽ biến mất, tiến vào lại có.”
Lời này nói có sách mách có chứng, em gái còn đang nghi ngờ có phải đối phương nghe trộm các cô nói chuyện thuận miệng bịa ra, nhưng nhìn bụng lại không giống giả.
“Đúng vậy hắn là Vương gia phía trên lại có hoàng đế, cô nói cô đi theo Anna tử tước, sống chết còn không nằm trong tay đối phương? Thế giới này vốn không coi nhân loại là người, đặc biệt là phía Huyết tộc, trừ khi chúng ta có thể chạy trốn đến địa bàn nhân loại, nhưng lúc đó cô đã thành quỷ hút máu, nhân loại cũng sẽ xa lánh cô, Dao Dao, cô tỉnh táo một chút đừng để bị lừa.” Em gái trầm ổn nói.
“Đúng vậy đúng vậy, lẽ nào cô có thể bỏ rơi cha mẹ ngoài hiện thực? Tôi không thể.” Em gái tóc đen cũng kiên định.
Trần Thải Tinh ngồi ở trên ghế từ từ nói: “Nơi này là gia phong tư bản chủ nghĩa cường quyền, cô còn muốn ở lại? Thịt không thơm sao? Sao lại thích đi uống máu.”
Dao Dao bắt đầu dao động, nghĩ đến từ giờ cho tới sinh nhật Thân vương còn có một quãng thời gian, nếu như đến ngày cuối cùng mà chưa thể ra ngoài, cô sẽ đi cùng Anna tử tước. Dù sao cũng không đáp lời mà chỉ gật đầu tỏ vẻ bị thuyết phục. Hai em gái vui vẻ cười rộ lên nói thật tốt quá.
Trần Thải Tinh nhìn ra cũng không nhiều lời, “Tôi tên Trần Thải Tinh, tình huống một năm qua phía các cô thế nào? Có thể nói qua không?”
Mọi người đều là người chơi, nhưng đối phương đã một năm chưa đi ra ngoài luôn ở trong trạng thái lo lắng, hơn nữa Trần Thải Tinh vừa xuất hiện đã bạo bụng lớn dẫn sóng đồng tình, ba em gái giới thiệu xong mau lẹ nói ra manh mối quan trọng mà mọi người tìm ra trong một năm này.
“Thân vương là đời thứ nhất rất mạnh, quản gia Spencer nghe nói là đời thứ hai, bởi vì Anna tử tước là đời thứ ba nên rất tôn trọng Spencer.”
“Huyết tộc bốn đời về trước ban ngày có thể thấy ánh mặt trời, cũng có thể ăn tỏi, mới bắt đầu có một người chơi lên mặt dùng tỏi thăm dò bị nhốt lại, sau khi trở về sinh cơn bệnh nặng, sau đó chết rồi.”
Cho nên Lâm Dao mới muốn ôm chặt đùi Anna tử tước, được đời thứ ba Sơ Ủng, cô chính là đời thứ bốn vừa lúc có thể thấy ánh mặt trời.
Nhóm hầu gái lại không được.
“Bọn họ cơ bản vẫn duy trì thói quen buổi tối làm việc hưởng lạc, ban ngày nghỉ ngơi, nhưng có ngủ trong quan tài hay không thì dựa theo sở thích của họ.”
“Lực lượng Thân vương thật sự rất mạnh, nhân loại biết đến sự tồn tại của quỷ hút máu, nhưng vì sợ sức mạnh của Thân vương, vẫn luôn nằm ở thế yếu, toàn bộ lâu đài và bốn phía xung quanh đều là tài sản của Thân vương, nghe nói hắn sống mấy ngàn năm, từ khi có thần đã tồn tại. Tuy rằng nói là đời thứ nhất và đời thứ hai nhìn qua chênh lệch không nhiều, nhưng thực tế lại rất nhiều, bởi vì trong đội ngũ chúng tôi có một người chơi rất mạnh, trong một lần hành động hắn làm Spencer bị thương … ”
Trần Thải Tinh đang nghe tư liệu cơ bản đầy tai, lúc nghe đến màn kịch quan trọng đôi mắt đều sáng.
“Sau đó thì sao? Hắn làm sao đánh Spencer bị thương?”
“Tất cả mọi người cống hiến đạo cụ nước Thánh, người chơi kia uống vào, bởi vì trước đó trong chúng tôi có người lấy ra nước Thánh bị phát hiện đã bị xử tử, cho nên người chơi kia mới uống vào, lại luôn cung cấp máu tươi cho Spencer, dùng Thập Giá đâm về phía đối phương, nhưng đáng tiếc, Spencer tránh được, chỉ đâm bị thương cánh tay, tĩnh dưỡng suốt một tháng, sau đó lâu đài có quy củ, không thể liên tục sử dụng máu của một người.”
Cách này đã mất linh.
Người chơi mạnh mẽ kia bị nhốt trong quan tài xử tử.
“… Sau đó chúng tôi rất hoảng loạn như rắn mất đầu một đoạn thời gian, có một người chơi nữ cảm thấy không ổn, cô ấy nói có thể đi sắc dụ Thân vương.”
Trần Thải Tinh:??? Vì sao lại dùng chiêu của cậu?
“Sao cô không hỏi chúng tôi dụ được hay không?” Em gái tóc ngắn hỏi.
“Nếu như thành công, mấy người còn ở chỗ này cùng tôi nói chuyện phiếm à?”
Em gái tóc ngắn:…
“Thật ra cô ấy đã leo lên giường Thân vương … ”
!!! Họ Nguyên kia, tên khốn nhà ngươi!
“Nhưng Thân vương không ở trên giường.”
Trần Thải Tinh: …”Các cô đều thích nói chuyện giật gân như vậy sao?”
“Ai biết Thân vương có vấn đề gì ở chỗ đó hay không, người chơi nữ kia cực kỳ xinh đẹp, cuối cùng không dao động thì không nói, còn sai Spencer đưa cho quỷ hút máu khác.” Em gái tóc ngắn thổn thức cảm thán, nhấn mạnh: “Chị gái kia thật sự rất xinh đẹp.”
Trần Thải Tinh: Tôi không tin có thể đẹp hơn chị Nguyên?
Nhưng trên mặt cậu nhàn nhạt nói: “Không chừng vị Thân vương này là gay á.”
Ba em gái:!!!
Khiếp sợ qua đi, nghĩ lại thật sự có khả năng.
“Sau đó phòng Thân vương biến mất, không một ai tìm được Thân vương ở phòng nào, Spencer cũng thường xuyên trông coi, rốt cuộc cũng không ai dám đến gần nữa.”
Tổng kết, một năm qua người chơi đến trước làm hai chuyện lớn: Vũ lực và sắc dụ, kết quả toàn bộ chết hết không nói, còn để người ta càng phòng bị.
Thời gian không còn sớm, thời gian quan trọng trong ngày sắp đến rồi. Sau khi Trần Thải Tinh tạm biệt ba em gái thì theo đường cũ trở về, tránh né tai mắt rất nhanh tìm đến tầng hầm, nhìn thấy quan tài chỉ mở một nửa kia, mặt không hề cảm xúc đi vào, cũng không thèm đậy nắp, móc túi lấy ra hạt dưa ‘rắc rắc’ cắn vang.
Thuận tiện suy nghĩ manh mối tìm được trong ngày.
Thế giới này muốn điểm cao qua cửa cần: Thân vương, người chơi, nhân loại, quỷ hút máu đạt đến cân bằng.
Trong đó cậu cần phán đoán có cạm bẫy hay không, ví dụ như được Thân vương Sơ Ủng, người chơi biến thành quỷ hút máu có thể trở lại thế giới hiện thực không. Hay là nhất định phải giết Thân vương … Trần Thải Tinh nghĩ đến tối hôm qua nhìn thấy thân ảnh Thân vương, trong nháy mắt đầu óc nhảy ra mấy hình ảnh.
Từng xuất hiện ở tầng bốn trong chung cư của cặp sinh đôi.
Hình ảnh Nguyên Cửu Vạn chết trước mắt cậu.
Cậu nhíu mày, sau khi đến thế giới này, rất nhiều lần có cảm giác quen thuộc thoảng qua, như là cậu đã từng đến thế giới này. Mà lần trước cậu lựa chọn cách ổn thỏa nhất là ám sát Thân vương.
Rất phù hợp phán đoán của cậu, nếu như nghi ngờ manh mối tồn tại cạm bẫy, thì đây là lựa chọn bảo đảm nhất, mặc dù ám sát Thân vương khó như vào địa ngục thì cũng hơn lấy mạng mình đánh bạc, cách trước cậu có thể khống chế, cách sau phải xem mức độ may mắn, thành quỷ hút máu có khả năng bị giam trong trò chơi cả đời còn không bằng liều mạng.
Xa xa nghe được động tĩnh, Trần Thải Tinh không hề dao động tiếp tục gặm hạt dưa, không lâu sau thấy được Spencer cùng hầu gái đến đây. Hầu gái nhìn thấy Trần Thải Tinh còn đang gặm hạt dưa trong quan tài, ánh mắt sợ hãi nhìn quản gia.
Mặt Quản gia âm trầm lạnh lẽo.
“Bên trong quá buồn, tôi bèn đi ra hóng mát một chút.” Trần Thải Tinh cười híp mắt nhìn quản gia, khiêm tốn thỉnh giáo hỏi: “Mấy người lại không quy định cấm túc không thể mở nắp quan tài gặm hạt dưa? Tôi cũng không đi ra ngoài, vẫn luôn ở bên trong đây.”
Thái dương quản gia nổi gân xanh, “Không sao. Đã đến giờ, ngươi có thể ra ngoài.”
Trần Thải Tinh đem cất hạt dưa vào túi, chỉnh lại vạt áo, đứng đắn nói: “Được, Spencer tiên sinh.”
Xử phạt người chơi ở thế giới này cũng có điều kiện, phải là phạm quy định trong lâu đài mới được.
Trần Thải Tinh dự định trở về viết ra quy củ của nơi này, nghiên cứu một chút lỗ thủng dễ chui.