Ở trong game thần quái sinh bánh bao

chương 93: thu về trong kho

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Nghi Nghi

Cậu đưa hai người Trịnh Hân, Mai Hải về trước khu ‘ô vuông’ rồi mới tách ra.

Người đến người đi, sắc trời tối tăm, trà trộn vào trong đám người đi ra đi vào, rất nhanh hai người đã biến mất không thấy bóng. Trần Thải Tinh xách túi, vừa thấy sắc trời không còn sớm thì đi về phía viện nghiên cứu, cậu đi chậm, rất nhanh, những người theo dõi phía sau đã đuổi đến kịp.

Hôm nay cũng không có kẻ nào không có mắt đến đùa giỡn Trần Thải Tinh, cả một đường thuận lợi đến được viện nghiên cứu, đợi một lúc thì Nguyên Cửu Vạn ra tới.

“Bảo bối, sao hôm nay còn xách theo túi thế?” Nguyên Cửu Vạn chú ý đến.

Tinh tuy mặc đồ nữ nhưng lại không có thói quen xách túi, ngại phiền phức.

“Mua chút đồ.” Trần Thải Tinh nương theo ánh trăng nhìn bóng dáng soái khí của thiếu niên Nguyên Cửu Vạn, cười hì hì nói, “Lát nữa về sẽ biết.”

Nguyên Cửu Vạn đưa tay cầm lấy, hai người chậm rãi đi bộ về. Tới được toà nhà chính, đám người tụ tập đánh bài trong góc lầu một nói chuyện phiếm, có người nói: “… Đúng là thật kìa, cô gái kia mua rất nhiều, cái gì mà gel bôi trơn linh tinh.”, “Mẹ nó, con đàn bà này damdang vậy sao?”, “Nghe nói còn hỏi hai người có dị năng có cùng chơi không, còn có cái gì roi nữa.”, “Chơi lớn thế? Cái thằng nhóc con lai kia có thể chịu nổi không?”, “Đánh cuộc không? Thử xem tối nay cô ta có chơi P không?”, “Tới đây, tôi cược hai điếu thuốc, con đàn bà này damdang như thế, mua đồ nhiều như vậy nếu không có ba người đàn ông thì không thể thoả mãn nổi, cược cược.”

Tiếng của đám người này không nhỏ, vui vẻ nói chuyện rồi tưởng tượng, đồng loạt phát ra tiếng cười bỉ ổi.

Trần Thải Tinh và Nguyên Cửu Vạn nghe rất rõ ràng, vừa bước vào đã có người nhìn thấy, đám người đánh bài kia lập tức im lặng, liếc nhìn phía sau Trần Thải Tinh.

“Nhìn gì đấy? Có người theo dõi tôi à?” Trần Thải Tinh cố ý cười hỏi.

Một người trong đám đứng dậy lắc đầu, khách khí nói: “Sao có thể như thế được? Chúng tôi chỉ thấy Nguyên tiểu thư hôm nay rất xinh đẹp.”

Trần Thải Tinh vuốt tóc, cười nói: “Vậy à? Sáng mai cậu ấy sẽ mười tám tuổi, ngày mai có thể tôi sẽ càng xinh đẹp, ăn gì bổ nấy mà, ăn tiểu thịt tươi là có thể bổ sung tiên khí. Thôi, không nói nữa, chúng tôi đang rất bận đây, tạm biệt.”

Hai người vừa đi lên cầu thang, đám tụ tập kia lại bắt đầu xì xào.

“Thua hai điếu thuốc.”

“Mẹ bà, cô ta đúng thật là đủ vị.”

“Không biết tôi có thể lên được phòng cô ta ở lầu bốn không?”

“Cậu nhìn lại cái mặt đầy nếp nhăn của mình đi, nghe nói cô ta ngay cả thành chủ cũng chướng mắt, chỉ thích giai trẻ xinh đẹp thôi.”

“Ăn gì bổ nấy, ha ha ha ha.”

Mấy người nghĩ đến cùng một chỗ, đồng loạt cười thô bỉ.

Lúc lên lầu bốn đụng phải mấy người Tống Lôi, đứng đối diện, Trần Thải Tinh nở nụ cười chuẩn mực cho có lệ, nói: “Tống đội trưởng, ngày mai tôi muốn bắt đầu bế quan rồi, nếu có người lại dám dán tai vào cửa phòng nghe lén thì đừng trách tôi, yên tâm, không giết người đâu, chỉ băm thằng em thôi, không tin thì có thể thử.”

Tống Lôi: …

Trần Thải Tinh kéo tay Nguyên Cửu Vạn phất tay với Tống Lôi, nói: “Bé ngoan, phải có lễ phép, mau cúi chào Tống đội trưởng.”

Bé ngoan Nguyên Cửu Vạn: …

“Chào Tống đội trưởng.”

Tống Lôi đứng tại chỗ, lượng tin tức trong một câu này của Nguyên Tinh quá lớn, hắn dừng mấy giây mới đi xuống lầu. Nguyên Tinh học công pháp, dựa vào thực lực của cô ta thì phát hiện ra có người nghe lén ngoài cửa là rất bình thường, vậy thì mấy người lẫn vào đám đông theo dõi cũng bị phát hiện rồi sao?

Phòng nhỏ trên lầu bốn, cửa phòng vừa đóng lại.

Bé ngoan Nguyên Cửu Vạn áp người lên, một tay đè Trần Thải Tinh ở ván cửa.

“Bảo bối, có thể giải thích một chút chuyện hai người đàn ông, rồi P gì đó không?”

Trần Thải Tinh cười ra tiếng, nói: “Anh vẫn nên giữ nguyên thiết lập chó con đi, đừng có mà vừa đóng cửa đã hoá chó săn thế, em còn chưa chơi đã đâu.”

“Chị à, em vừa mềm mại, vừa lớn, đừng đi tìm người khác có được không?” Nguyên Cửu Vạn nháy mắt biến thành chó con, chớp mắt đã lóng lánh ánh nước, ưu thế của con lai được hắn phát huy thật nhuần nhuyễn.

Trần Thải Tinh nhìn chăm chú, muốn ngừng mà không được, nở một nụ cười hôn quân gật đầu: “Được rồi được rồi, bảo bối của em chịu ấm ức, tới đây chị ôm một cái nào.”

Đột nhiên có một đám sương đen xuất hiện, bay chính giữa hai người, ‘pi pi pi’ với Trần Thải Tinh, lại quay đầu chỉ hai cái chân nhỏ về phía Nguyên Cửu Vạn!

“Được rồi, ba biết, ba yêu con, ngoan, đừng giận.” Trần Thải Tinh vuốt đầu Tiểu Hắc, nói với người trước mặt: “Buông tay, đủ rồi đấy, Tiểu Hắc đói bụng này, có phải chiều nay anh không cho nó ăn không?”

Nguyên Cửu Vạn: …

“Viện nghiên cứu rất sạch sẽ.” Nguyên Cửu Vạn buông tay, nắm lấy Tiểu Hắc đang bay trên không trung.

Tiểu Hắc vung vẫy hai cái chân nhỏ như hạt đậu, điên cuồng mắng ‘cặn bã’, ‘pi pi pi’.

Trần Thải Tinh nhướng mày đang muốn lên tiếng thì Tiểu Hắc đột nhiên vui vẻ, hai cái chân nhỏ khua loạn trong không trung, vui vẻ kêu ‘pi pi pi’. Trần Thải Tinh có thể cảm nhận được, “Anh cho nó ra ngoài một mình ăn uống hả?”

“Thế giới trò chơi đối với nó vốn là nơi thoải mái ấm áp, nhốt nó lâu như vậy cũng nên đưa ra thông khí rồi, có đúng không?” Nguyên Cửu Vạn vỗ đầu Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc đầu tiên là mắng ‘cặn bã’, sau đó nghĩ đến việc mình có thể ra ngoài chơi lập tức vui vẻ, điên cuồng ‘pi pi pi’ với Trần Thải Tinh, ý là nói nó sẽ chú ý an toàn, không để xảy ra chuyện.

“Vậy thì đi đi.”

Những chuyện đứng đắn thế này, Trần Thải Tinh hoàn toàn tin tưởng Nguyên Cửu Vạn, sẽ không thật sự làm hại Tiểu Hắc nhà mình.

Tiểu Hắc bay vòng vòng trên không trung, Nguyên Cửu Vạn vỗ nó một cái nói: “Đừng về sớm quá.”

“Pi ~” Tiểu Hắc lần đầu tiên ‘pi’ với Nguyên Cửu Vạn.

Sau đó nhanh chóng hoá thành một sợi sương đen, bay ra ngoài từ cửa sổ.

Trần Thải Tinh thoáng nghĩ đến tại sao Nguyên Cửu Vạn cho Tiểu Hắc đi chơi, “Rạng sáng hôm nay?”

“Làm hay không?” Nguyên Cửu Vạn đầu tiên là nói một câu chó săn, sau đó lại ngoan ngoãn nhỏ nhẹ nói: “Chị à, anh thành niên rồi.”

Trần Thải Tinh nghĩ đến những thứ trong túi, khụ khụ, mua cũng đã mua rồi, không nên lãng phí.

“Làm làm làm.”

Không làm thì còn là nữ ác ma gì nữa!

Trần Thải Tinh nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa là rạng sáng, nhanh chóng nói: “Em đi tắm rửa. Đừng có làm vẻ mặt đấy, anh không thành niên, hai ta cùng tắm sẽ tắm không sạch đâu.” Cậu cười tủm tỉm nhéo khuôn mặt mềm mại của chó con nhà mình, tuổi trẻ đúng là tốt thật đấy.

Vì thế nhanh chóng vào phòng tắm.

Nguyên Cửu Vạn cũng tìm được mấy thứ hàng limited mà đêm nay Trần Thải Tinh đã mua.

Đêm khuya, tiếng chuông vừa điểm.

Phòng nào đó ở lầu bốn tràn ngập sương mù.

“Bảo bối, muốn kêu thế nào thì kêu thế đấy, sẽ không ai nghe được đâu, yên tâm.”

….

Ngày hôm sau, Nguyên Cửu Vạn thần thái sáng láng mở cửa đi học. Trần Thải Tinh nằm trên giường ngủ nướng, nghĩ đến chuyện sau nửa đêm hôm qua nở một nụ cười thoả mãn, làm nữ ác ma thật tốt. Hơn nữa, bởi vì cậu luyện công pháp cho nên cũng không cảm thấy eo đau khó chịu, chỉ có sướng.

Cái kia, tối nay lại đi mua thêm một bộ, khụ, dùng hết rồi.

Hì hì.

Căn cứ XX mỗi ngày đều có các loại tiểu đội ra ngoài tìm kiếm vật tư, có người cùng ngày đi cùng ngày về, có người vài ngày sau mới trở về, hoặc là trực tiếp chết ở ngoài, vĩnh viễn không về được.

Tiểu đội như thế quá nhiều, thủ vệ quen mặt cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ.

“Lại ra ngoài à?” Thủ vệ hôm nay nhìn thấy người quen thì chào hỏi.

Hai người Trịnh Hân và Mai Hải gần như ngày nào cũng ra ngoài, lần này cũng như thế, hai người đi bằng xe của mình, không cần Trần Thải Tinh phải cung cấp, nhưng mà trong cốp xe đặt một thùng xăng, còn có đồ ăn. Trịnh Hân cười ha hả đưa một gói bánh quy qua, nói: “Người trong nhà nhiều, tiêu dùng cũng lớn, lần này chạy xa một chút thử xem sao.”

Thủ vệ nhanh chóng cất bánh quy, nói: “Cũng đúng, chú ý an toàn.” Sau đó không kiểm tra ô tô, trực tiếp cho họ đi.

Thật ra bình thường ra ngoài rất ít khi lục soát xe, chủ yếu là xem những người vào căn cứ, nhưng lâu lâu cũng sẽ thừa cơ bắt mở ra xem thử.

Chiếc xe nhanh chóng biến mất trên đường.

Mấy ngày sau đó trôi qua rất bình thường, điều duy nhất có thể nói là Trần Thải Tinh trở thành khách quý siêu VIP của chủ sạp tạp chí, bao hết tất cả gel bôi trơn của chủ sạp, chủ sạp làm xong vụ này là có thể nghỉ hai tháng không cần đi bán nữa, cũng có thể hiểu được.

Đồng thời giữa các người có dị năng trong căn cứ cũng truyền ra những lời đồn đãi về căn phòng đơn ở lầu bốn, khách của tiểu đội ‘Tương Lai’, cô gái tên là Nguyên Tinh kia vô cùng xinh đẹp, còn có các loại lời đồn hương diễm khác.

Cái gì mà tận mắt nhìn thấy mua rất nhiều thứ, cũng không biết là dùng đến ngày tháng năm nào.

Cái gì mà cả ngày đưa đón tình nhân nhỏ, chăm sóc rất kĩ, không rời một khắc nào.

Mọi việc giống như thế.

Tin tức mà Tống Lôi thu được về Nguyên Tinh đều là ‘Nguyên Tinh hôm nay mua một hộp áo mưa’, ‘Nguyên Tinh hôm nay lại mua hai hộp, lớn, có hoa văn’, ‘Nguyên Tinh hôm nay lại lại mua …’, …

“Về sau, những chuyện về Nguyên Tinh không cần báo lại, không cần theo dõi nữa.” Tống Lôi đen mặt.

Sở Quang Bân nói: “Trước đây tôi còn nghĩ rằng Nguyên Tinh này lòng dạ thâm trầm, diễn kịch trước mặt chúng ta, dùng Dương Tùng làm bia đỡ, nhưng bây giờ xem ra, thật đúng là như thế.” Giọng điệu tràn đầy khinh bỉ.

“Tôi lại rất thưởng thức cô ta.” Thiệu Hồng cười lạnh một tiếng, nghe ra được ý tứ khinh thường của Sở Quang Bân, còn không phải là muốn nói phụ nữ tìm đàn ông thì ‘dơ, bẩn’, còn đàn ông thì là ‘đàn ông ai cũng vậy’, ‘chẳng sao cả’, dựa vào đâu chứ?

Sở Quang Bân: “Làm sao? Cô còn muốn học theo Nguyên Tinh à?”

“Việc riêng của tôi không cần cậu hỏi tới.” Thiệu Hồng lạnh giọng nói.

Tống Lôi không kiên nhẫn nói: “Tìm đàn ông đàn bà gì tôi không rảnh quản hai người, thích làm gì thì làm, nhưng đừng có cãi nhau ở chỗ của tôi, chuẩn bị chút đi, sắp đến hạn nhiệm vụ rồi.”

“Còn phải chờ Nguyên Tinh sướng xong.” Sở Quang Bân âm dương quái khí nói, “Tôi còn chưa từng thấy người phụ nữ nào không biết xấu hổ đến như thế.”

Thiệu Hồng: “Cường giả vi tôn, có ngon thì đi mà nói trước mặt Nguyên Tinh kìa, xem xem cô ta có đập cậu nằm bò ra không?”

Mắt thấy hai người chuẩn bị cãi tiếp, Tống Lôi trực tiếp đuổi người.

Tổ đội ba người bọn họ là kết hợp thực lực và lợi ích, quan hệ bình thường cũng không tốt như thế.

Lại qua mấy ngày, thời tiết càng ngày càng lạnh, thời tiết sau khi tận thế cũng thay đổi theo, giống như không có mùa thu và mùa xuân vậy, hai mùa này trở nên ngắn ngủi vô cùng, thời tiết rất nhanh lạnh đi, tiến vào cuối thu đầu đông.

Đêm qua đã báo rằng hôm nay sẽ xuất phát.

“Bảo bối nhà tôi cần phải có người hộ tống, tìm một người đàn ông thân thủ thật tốt, đừng có mà thấy bảo bối nhà tôi đẹp thì động mấy tâm tư không nên có.” Trần Thải Tinh hoàn mỹ nhập vai thiết lập của mình, bắt đầu dặn dò đủ kiểu.

Gân xanh trên thái dương của Tống Lôi giật muốn đứt, nhưng vẫn nói: “Biết, đã sắp xếp.”

“Đừng có để lúc tôi trở về thì bảo bối nhà tôi xảy ra chuyện, cậu ấy hầu hạ rất tốt, rất đúng ý tôi, tôi còn muốn chơi thêm đấy.” Vẻ mặt phong lưu vô tình.

Sở Quang Bân trong lòng mắng Nguyên Tinh damdang, cô cho rằng ai cũng giống như cô, thấy đàn ông một cái là không dời mắt được chắc?

Nhưng mà Tống Lôi muốn xem thử thực lực của Nguyên Tinh, vẫn là nén giận, nghĩ tầm nếu là thực lực của Nguyên Tinh chẳng ra gì thì lúc quay về sẽ không chăm sóc được như bây giờ đâu.

Buổi sáng hôm đó tập hợp trước toà nhà chính.

Trần Thải Tinh mặc một cái quần dài cao bồi, áo lông dệt, tóc dài được thắt thành một cái bím tóc, để lộ khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, mặc dù để mặt mộc cũng đủ toả ra hào quang xinh đẹp khiến cho mọi người đều phải ngoái nhìn, đám đàn em đều chú ý tới, đều âm thầm nói cô gái này đúng là càng ngày càng trẻ, không phải là thật sự ăn gì bổ nấy, khoảng thời gian này lăn lộn với tiểu thịt tươi, mỗi buổi sáng đều tinh thần sáng láng, vẻ mặt toả sáng chứ?

Đáng thương cho thằng nhóc con lai kia.

“Sao đấy? Xuất phát đi chứ, dây dưa dây cà gì?” Trần Thải Tinh làm như không thấy mọi người đang chờ mình.

Sở Quang Bân thu ánh mắt, trong lòng tự mắng mình một câu ‘đồ mù’, loại đàn bà lúc nào cũng nghĩ đến ngủ với đàn ông thì có cái gì đẹp đâu?

Mà Thiệu Hồng thì nhìn đến làn da trắng nõn không hề có lỗ chân lông của Nguyên Tinh, ánh mắt hâm mộ vô cùng, Nguyên Tinh chẳng lẽ luyện được công pháp gì thải dương bổ âm hả?

Tiểu đội ‘Tương Lai’ quả nhiên là trụ cột của căn cứ XX.

Vừa đi ra ngoài là hai chiếc xe jeep được gia cố sàn xe, là loại không có nóc, người đi chỉ có bốn người họ, không cần quá nhiều đàn em làm pháo hôi kéo chân sau. Thiệu Hồng và Trần Thải Tinh đi chung một chiếc xe, Thiệu Hồng lái xe, đi theo chiếc phía trước, dọc đường rất yên tĩnh. Trần Thải Tinh nhớ tới gì đấy, lười biếng tựa lưng vào ghế nói chuyện phiếm: “Đồng đội trước đây của cô đâu? Tôi nhớ hình như là một cô gái.”

“Cô ta hả?” Thiệu Hồng trào phúng cười, quyết đoán nói: “Chết rồi.”

“Nghĩ cũng phải.” Không hỏi tiếp nữa.

Ngược lại Thiệu Hồng nói: “Lần đầu tiên người kéo tôi ra chắn zombie là cô ta, sau đó dị năng của tôi thức tỉnh thì bắt đầu ôm đùi tôi, qua mấy lần nguy hiểm thì lại bán đứng tôi, gửi tin tức cho tổ đội của Tống Lôi, nhưng kết quả lại không ngờ tôi lại tổ đội với đám người Tống Lôi, tôi không giết cô ta, chỉ lái xe đi rồi nhìn cô ta bị đàn zombie vây quanh thôi.”

Trần Thải Tinh không có hứng thú với mấy loại ân oán tình thù thế này, cũng không có ý định dò hỏi hay nói chuyện phiếm gì, Thiệu Hồng lập tức ngậm miệng.

Còn cách một khoảng nữa mới đến thành phố có viện nghiên cứu, qua một lúc Thiệu Hồng lại nói: “Cô thật sự thích cái tên Duơng Tùng kia à?”

“Cậu ấy hả?” Trên mặt Trần Thải Tinh mang theo nụ cười, nói: “Trẻ con dính người rất đáng yêu, tôi thích.”

“Cô không sợ sau khi ra khỏi trò chơi sẽ bị tách ra sao?”

Trần Thải Tinh bày ra biểu cảm đại lão vô tình, cặn bã, lười biếng nói: “Cần gì phải để ý đến chuyện sau này, bây giờ tôi ngủ với cậu ta rất sướng, như vậy là được rồi, tận hưởng lạc thú trước mắt.”

“Tận hưởng lạc thú trước mắt …” Thiệu Hồng lặp lại câu này rồi cười.

Trần Thải Tinh nhìn qua, luôn có cảm giác hình như cậu vừa mới mở ra cánh cửa nào đó, Thiệu Hồng cũng sẽ không phải cũng thích giai trẻ chứ?

Ai mà biết được.

Một tiếng sau, bốn người đến được viện nghiên cứu.

Tựa như tin tức lúc trước ba người đưa ra, zombie bên trong đúng thật là rất khó chơi, uy lực rất đầy đủ. Trần Thải Tinh lấy cung của mình ra, đứng lên nói: “Tôi đánh tầm xa.”

“Lợi hại hơn cái này không?” Sở Quang Bân móc súng ra.

Trần Thải Tinh không trả lời mà kéo cung, cài tên, ‘viu’ một tiếng, tốc độ như xuyên qua tiếng gió bay tới nơi thật xa, một con zombie ở phía đó bị vỡ đầu, ngã xuống đất, mấu chốt là tiếng động rất nhỏ, ngoại trừ tiếng đầu nhọn xé gió của mũi tên thì không khiến cho bất kỳ một con zombie nào chú ý.

“Cậu thấy sao?”

Sở Quang Bân không nói gì, thu lại súng, có gì đặc biệt hơn người đâu? Hắn còn có dị năng hệ phong nè.

“Được rồi, cẩn thận chút.” Sắc mặt Tống Lôi nghiêm túc vô cùng, “Đừng mất cảnh giác, bên trong có một con zombie không bình thường, rất khó đối phó, tôi cảm thấy zombie cũng biết tiến hoá.”

Trần Thải Tinh đã sớm nghĩ đến điều này, nhưng mà cậu không nói hết công pháp của mình ra, nếu chỉ thoát một mình thì vẫn rất ổn.

Xe chạy vào, Sở Quang Bân vẫn không phục Trần Thải Tinh, trong suy nghĩ của Sở Quang Bân, nữ không thể nào bằng nam, sau đó lại thấy Nguyên Tinh bắn cung không trật phát nào, cái này cũng không tính là gì cả, người phụ nữ này vậy mà còn bay lên, xuyên qua giữa đám kiến trúc và cây cối, giống như đại hiệp trong phim vậy.

Đừng nói là Sở Quang Bân, chính hai người Tống Lôi và Thiệu Hồng cũng sững sờ.

May là trước đó không đắc tội đối phương.

Trần Thải Tinh đứng từ xa giải quyết zombie, ba người khác phối hợp dị năng nhanh chóng đi vào kho hàng.

“Nơi này có hai con khó nhai, một con mặc áo khoác trắng, một con mặc đồ nguỵ trang.” Tống Lôi vừa nói vừa cẩn thận dẫn đường.

Trần Thải Tinh thu cung, trong nhà thế này không thích hợp bắn tầm xa, cận chiến càng thích hợp hơn. Dọc đường Sở Quang Bân đều cố ý lưu ý Nguyên Tinh, cho rằng cô ta chỉ biết bắn cung, thì người ta biết khinh công, cho rằng chỉ đến khinh công thì người ta đánh cận chiến còn trâu bò hơn.

Sở Quang Bân: …

Kết quả là mãi cho đến khi vào kho hàng cũng không gặp phải con zombie khó chơi trong lời của Tống Lôi.

“Đệt, có người đến cướp trước rồi.”

Cửa kho hàng mở toang, Sở Quang Bân nhìn thấy tình hình bên trong thì lập tức mắng lên.

Bên trong, tất cả những thứ có thể dọn đi gần như đều bị dọn sạch rồi, không để lại bất cứ thứ gì. Ánh mắt Tống Lôi âm trầm khó chịu, nhưng nhanh chóng quyết định, “Đi tìm ở các phòng thi nghiệm thử.”

Mới không có thì cũ cũng được, cũng đỡ hơn là đi một chuyến không công.

Hai người khác không có ý kiến gì, lục soát phòng thí nghiệm rất phiền toái, mỗi một phòng đều có zombie, đồ tìm được đều là mấy thứ vụn vặt, đều bị tổn hại, chỉ có thể chọn lọc nhặt về, cho nên trước đây ba người họ chướng mắt phòng thí nghiệm, đi thẳng tới kho hàng. Bây giờ không còn cách nào khác, cũng may là đồ trong phòng thí nghiệm không có ai động vào, phần lớn đều có thể sử dụng được, trong ngăn tủ cũng có một phần, không nhiều như trong kho hàng nhưng vẫn xem như đầy đủ.

Quá trình tìm đồ không có nguy hiểm gì, nhưng rất bực bội.

Thứ gì lớn thì nhét vào ba lô trò chơi, như mấy thứ thiết bị linh tinh, mấy thứ nhỏ lẻ như dược phẩm, thuốc thử thì để trên xe. Trên đường về ba người đều im lặng.

“Nghĩ thoáng chút đi, tốt xấu gì cũng tìm được đồ, không gặp nguy hiểm.” Trần Thải Tinh cười tủm tỉm an ủi.

Thiệu Hồng hoài nghi nói: “Tâm tình của cô rất tốt hả?”

Trần Thải Tinh gật đầu, “Sắp sửa có thể về gặp chó con nhà mình, không phải nên vui vẻ hay sao?” Còn ngâm nga tình ca nữa.

Thiệu Hồng: …

Thiết bị và thuốc đều được lấy về, giáo sư Phương trong viện nghiên cứu rất vui vẻ, đều có thể dùng được. Trần Thải Tinh cũng gặp được chó con nhà mình, nhưng vì lấy đại cục làm trọng cho nên không bắt hắn xin nghỉ về nhà vui sướng, đứng trước mặt mọi người hôn mặt chó con nhà mình, nói: “Ngoan ngoãn làm việc, tối nay đến đón anh.”

“Được thôi, bảo bối, anh sẽ nghe lời.” Nguyên Cửu Vạn phối hợp ăn ý.

Thiệu Hồng đứng bên cạnh nhìn nhiều thêm chút.

Mấy ngày sau, trong căn cứ có hai gia đình có người ra khỏi căn cứ, người nhà ra tiễn là nhà của Trịnh Hân và Mai Hải, một khoảng thời gian sau hai người mới trở về. Dọn vào một căn nhà ở tầng một toà nhà chính, cách mấy ngày lại ra ngoài tìm vật tư, làm nhiệm vụ, biến mất một khoảng thời gian, sau đó lại trở về, mỗi lần đều mang theo vật tư, có người mời hai người gia nhập tiểu đội nhưng hai người họ đều từ chối.

Một năm sau.

“Anh Hân lại đi đưa đồ ăn cho chị Nguyên à?”

Trịnh Hân lộ vẻ mặt xấu hổ, “Chị Nguyên mấy ngày nay muốn ăn cải trắng, tôi mới vừa làm xong nên đưa lên đó.”

Người hỏi biết rõ còn cố hỏi: “Hôm nay Tiểu Dương nghỉ phép, cũng ở nhà phải không?”

“Ở nhà, không nói nữa, tôi đi đưa cơm.” Trịnh Hân ôm nồi chạy lên lầu.

Hắn vừa mới đi, một đám người buôn chuyện tụ lại với nhau, đồng loạt bày ra ánh mắt đáng thương, đồng tình.

“Trịnh Hân này cũng là một người đàn ông tốt, đi theo chị Nguyên hơn nửa năm rồi, bây giờ thật đáng thương, vô cùng chăm sóc tên nhóc Dương Tùng kia, cậu nói xem hắn có ý đồ gì?”

“Còn có thể có ý đồ gì? Đương nhiên là muốn thân thể của chị Nguyên rồi, cậu không thèm sao? Đáng tiếc là chị Nguyên chỉ thích giai vừa trẻ vừa đẹp thôi.”

“Chị Nguyên không được thì, từ đó nói thế nào nhỉ? Ôm gối đầu đi gõ cửa phòng Thiệu Hồng kìa, khẩu vị của cô ta hình như là loại cứng rắn, cơ bắp đấy.” Có người đưa ra ý kiến.

Có người sửa đúng: “Cái gì mà ôm gối đầu? Đó gọi là tự bò lên giường. Thiệu Hồng thì thôi đi, mạnh thì mạnh đấy, nhưng ngực nhỏ, giống như đàn ông vậy.”

“Làm như ngực chị Nguyên rất bự vậy!”

Mọi người đều hiểu rõ, cùng Thiệu Hồng còn không bằng cùng chị Nguyên.

Sau khi về từ viện nghiên cứu, không bao lâu sau Thiệu Hồng cũng tìm một người bạn trai cho mình, là loại cơ bắp, thân hình rắn rỏi, sau đó không bao lâu lại đến chợ đen tìm một tên tiểu bạch kiểm, nghe nói trước kia là một nam minh tinh tuyến mười tám, rất đẹp, nhưng không bao lâu thì Thiệu Hồng lại thay đổi.

So với tốc độ đổi người của Thiệu Hồng, chị Nguyên tuy là ngoài miệng damdang, nhưng thằng nhóc Dương Tùng kia lại trụ được cả một năm chưa xuống đài.

Không thấy hai người Trịnh Hân và Mai Hải theo đuổi hơn nửa năm, bây giờ còn đến nỗi đưa cơm cho tình nhân nhỏ của chị Nguyên rồi, mà chị Nguyên thật ra vẫn còn rất chung tình sao?

“Các người nói xem, có thể nào là vì thằng nhóc Dương Tùng kia có thiên phú dị bẩm không?”

“Tôi cảm thấy đúng là như thế, người đầu tiên của Thiệu Hồng tuy rắn rỏi nhưng lại không xài được, càng đừng nói đến tên tiểu bạch kiểm kia, nghe nói là chỉ cứng với đàn ông thôi, gần đây Thiệu Hồng bắt đầu chọn con lai rồi đấy …”

‘Cộc cộc cộc’, Trịnh Hân ôm nồi gõ cửa phòng.

“Chị Nguyên, tôi đến đưa cơm.”

Sau đó nghe được chị Nguyên nói với Dương Tùng: “Ngoan, đợi lát nữa rồi cho anh.”

Trịnh Hân xấu hổ, đoán ra được bên trong đang làm gì.

Cửa mở, Trịnh Hân đưa nồi tới, nhanh chóng nói: “Chị Nguyên, gà xào ớt cay, cải trắng chua cay, còn có cơm.”

“Cảm ơn, ăn chưa? Chưa thì cùng ăn đi.” Trần Thải Tinh vừa nói xong thì Trịnh Hân đã vội vã lắc đầu, “Không không không, chỗ tôi và Mai Hải vẫn còn, lát nữa tôi sẽ đến dọn dẹp nồi và chén, cô từ từ ăn.” Nói xong lập tức chạy mất.

Trần Thải Tinh ôm nồi: …

Không đến mức đó, chỉ là có một chút lời đồn vớ vẩn thôi, cậu còn không ngại, lại nói, chính là vì thái độ trốn tránh này của Trịnh Hân mới gây ra hiểu lầm đấy.

Vừa mở nồi, tầng thứ nhất đặt hai chén rau xào nóng hổi, gà xào ớt cay, tầng dưới là một lớp cơm. Một năm trước mọi người đều mờ mịt bị bắt tiến vào trạng thái tận thế, bây giờ đã ổn định lại, tinh thần lạc quan, tích cực của người Thiên Long bắt đầu phát huy ra, đất trồng rau và các loại đồ ăn, bắt đầu nuôi dưỡng, thời tiết không tốt cũng không làm chậm việc sản xuất lương thực, vừa đối phó với zombie vừa làm hậu cầu.

Cơm là gạo trộn với hoa màu, ở căn cứ này đã xem như là rất tốt rồi.

Nhất là cải trắng này, zombie đang tiến hoá, biến dị, thực vật cũng thế, rất có sức sống, mùi vị cũng không tệ.

Trời không triệt đường người cần cù.

“Tiểu Hắc, đừng quậy nữa, tới đây ăn cơm.”

Một năm này, Tiểu Hắc từ một đám sương đen có thể giấu trong tóc biến thành một đám sương mù chỉ có thể nhét vào ba lô, có thể biến thành hình người, biết nói mấy từ, vài câu đơn giản, cũng có thể ăn được một chút đồ ăn của con người.

“Ba ba, pi pi~” Cánh tay nhỏ xíu tinh tế của Tiểu Hắc cho ba mình một cái hôn gió.

Nguyên Cửu Vạn mặt không biểu cảm ấn đầu con nhà mình, Tiểu Hắc bị ấn đến nỗi không thể động đậy, chỉ có thể khóc, khóc đến vô cùng đáng thương.

Tiếng khóc mềm mại đáng thương thế này, nói không chừng đúng là một em gái đáng yêu. Trần Thải Tinh rất vui vẻ, giọng điệu cũng tốt hơn rất nhiều, nói: “Pi bảo bối ngoan nha, chúng ta ăn cơm đi.”

Nguyên Cửu Vạn: …

“Nó giả vờ đấy.”

“Em biết.” Trần Thải Tinh có gì mà không hiểu? Là con nhà mình mà, nhưng cũng không thể cản trở việc cậu bất công được, nói: “Vậy cũng là giả vờ một cách vô cùng đáng yêu, vô cùng mềm mại, anh cũng giả vờ cho em xem thử?”

Nguyên Cửu Vạn: “Cả đời chỉ có thể cứng, không mềm được.”

Trần Thải Tinh: …

Ăn cơm thì lái xe mịa gì?!

Cơm rất thơm, ăn xong không bao lâu thì Trịnh Hân đến dọn dẹp chén nồi, lúc đi lên lại thu được một đống lời quan tâm đồng tình của mấy người buôn chuyện, cũng không dám ở lâu, vội vã nói xong chuyện bên viện dưỡng lão.

“Nhóm người sống sót mới đến bên đó có người học y, thiết bị nghiên cứu đều đã chuẩn bị đầy đủ.”

“Quách Dục hỏi bao giờ có thể trở về? Nói là mời chị Nguyên về thị sát, còn nói đã chuẩn bị rất nhiều mỹ nam cho cô.” Trịnh Hân lo sợ nơm nớp nói, nhưng vẫn nói hết những lời Quách Dục nhờ chuyển. “Quách Dục nói, không thể làm cho hậu cung của chị Nguyên trống rỗng lạnh lẽo, chỉ có một ái phi phiên bang.”

Trần Thải Tinh: …

Quách mập ngứa da hả?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio