Ở nông thôn vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng sóng biển thì ngay cả tiếng ồn trên đường phố cũng không có. Tất cả đều rất yên lặng, Trần Thải Tinh đi theo ven đường, đến tiệm tạp hóa, mua ít đồ dùng rồi hỏi thăm tin tức với bà lão trông coi tiệm tạp hóa.
Kết quả không thu hoạch được gì.
Đối phương cười rất tử tế, những chuyện liên quan với khí hậu nơi này, trường học, truyền thống văn hóa đều sẽ nói, nhưng mà một khi liên quan đến tới chuyện riêng tư nhà người khác thì bà lão lập tức ngậm miệng không nói, chỉ cười ha hả nhìn Trần Thải Tinh.
Trần Thải Tinh chỉ có thể bỏ cuộc, xách một túi trái cây trở về.
Sắc trời không còn sớm.
Trên đường về gặp hai người Lâm Tín và Chu Tuy, hai người đứng trước cửa nhà, vừa thấy cậu đến, Chu Tuy ngập ngừng gọi: “Chị Nguyên?”
“Muốn gì thì nói thẳng.” Trần Thải Tinh đứng lại, đã nhận ra được cách đó không xa có vài ánh mắt đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Bố trí phòng ốc ở nơi này đều tương tự nhau, các người chơi đều ở các phòng trên tầng hai, từ cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh tượng trên đường lớn.
“Xin lỗi, chúng tôi chỉ cảm thấy cậu rất giống một người chị của chúng tôi … “
“Gọi ai là chị đấy?” Trần Thải Tinh nhìn chằm chằm vào hắn.
Chu Tuy có ảo giác bị chị Nguyên nhìn chằm chằm, vội đổi giọng, nói: “Một chị gái xinh đẹp, hào phóng, trâu bò. Vẻ ngoài của hai người rất giống nhau, xin hỏi cậu có quen một cô gái tên là Nguyên Tinh không?”
“Nguyên Tinh à.” Trần Thải Tinh gật gật đầu, “Thật là trùng hợp, tôi cũng tên là Nguyên Tinh.”
Chu Tuy, Lâm Tín:!!!
Trong lúc hai người bọn họ đang bối rối, Trần Thải Tinh đi ngược lên dốc núi. Đây không phải là nơi có thể nói chuyện.
Trở lại nhà Haruhi Suzumiya, đối phương đang làm cơm ở phòng bếp, vừa nhìn thấy cậu trở về thì cả người co rúm lại, nói: “Ngài về rồi, bữa tối còn một lúc mới có thể xong, ngài chờ một chút.”
“Không sao, tôi không đói lắm.” Trần Thải Tinh không đôi co chuyện kính ngữ với Haruhi Suzumiya nữa, cậu đưa túi cầm trong tay ra, cười nói: “Vừa mới mua chút trái cây, để đến buổi tối ăn đi.”
Haruhi Suzumiya lo sợ nhận lấy, cũng không dám phản bác, mang túi trái cây vào nhà bếp.
Trần Thải Tinh thấy thế thì không quấy rầy đối phương, cậu ở lại nơi này thì đối phương sẽ mất tự nhiên.
Khoảng nửa tiếng sau, Haruhi Suzumiya lên lầu đứng ngoài cửa phòng Trần Thải Tinh, do dự không biết nên nói như thế nào, cuối cùng vẫn là Trần Thải Tinh kéo cửa ra, hỏi: “Bữa tối xong chưa?”
“Vâng, xong rồi, mời ngài xuống dưới dùng cơm.” Haruhi Suzumiya nghiêng thân cúi đầu.
Mái tóc đen dài ngăn cách khuôn mặt, không nhìn ra được biểu cảm gì, nhưng có thể đoán được là đang thấp thỏm sợ hãi. Trần Thải Tinh không biết tại sao Haruhi Suzumiya lại tự ti như vậy? Rất sợ tiếp xúc, đối diện với người xa lạ, khoảng cách thu lại chỉ một bước sẽ lập tức lúng túng bất an, lúc nào cũng cong lưng, cúi đầu.
Haruhi Suzumiya không xấu, tướng mạo có thể nói là thanh tú đáng yêu, dáng người mảnh khảnh, làn da trắng nõn.
Không phải là do ngoại hình vậy thì có lẽ do hoàn cảnh gia đình?
Hai người xuống lầu, trên bàn ăn bày đầy đồ ăn, rất nhiều bát đĩa, rất thịnh soạn. Hai người đều có một phần cơm riêng, Trần Thải Tinh có một chén dưa muối nhỏ, một chén canh đậu phụ rong biển, một phần cá, một quả trứng gà, một chén cơm.
Lượng ăn thật sự rất ít.
“Nếu như không thích thì có, có thể nói cho tôi, tôi sẽ cố gắng thay đổi.” Haruhi Suzumiya khom người nói.
Trần Thải Tinh vội xua tay, “Quá phong phú. Ngồi xuống cùng ăn đi, vừa lúc đang muốn hỏi chuyện ở trường học với cô, cô biết đấy, tôi là người ở ngoài đến, có rất nhiều chuyện không biết, nhưng mà ngày mai đã phải đi học rồi.”
Cậu ngồi xuống, tay Haruhi Suzumiya nắm chặt gấu váy rồi ngồi vào bàn, rũ đầu, chờ cậu hỏi.
Trần Thải Tinh không nói gì chỉ ăn một ngụm rồi bình luận: “Rất ngon, cám ơn vì bữa tối. Cô biết ở chỗ tôi thường ăn gì không?”
Haruhi Suzumiya ngẩng lên nhìn một chút rồi lại nhanh chóng cúi đầu.
“Ẩm thực chỗ tôi rất phong phú, tôi thường ăn mấy món cay, lẩu cay, thịt nướng, bình thường thì ăn cho có thôi, một gói mì tôm là đã giải quyết xong một bữa chứ không tinh xảo như cô làm.” Trần Thải Tinh khen ngợi nói.
Haruhi Suzumiya cúi đầu ăn cơm, dường như không có gì để trả lời.
Trần Thải Tinh cũng không bận tâm, cậu nói một chút về văn hoá Trung Quốc, rất tự nhiên hỏi đến chuyện trường học, sau đó chú ý tới Haruhi Suzumiya chợt run tay, keng, vô tình chiếc muỗng gõ lên đĩa ăn, cô nàng vội vã xin lỗi.
“Không sao, không cần xin lỗi.” Trần Thải Tinh ăn cơm xong, bưng chén đĩa của mình định đi vào phòng bếp.
Haruhi Suzumiya hoảng loạn, vội vàng đứng lên, lo lắng nói: “Để tôi làm, ngài để đấy là được.”
“Không cần tôi giúp sao?”
“Không, không cần, tôi làm được, ngài cứ đi nghỉ ngơi.”
Trần Thải Tinh không thể làm gì khác hơn là dừng lại, “Làm phiền cô.”
Trời đã tối, Trần Thải Tinh không tính ra ngoài hoạt động khi chưa có được manh mối gì.
Sau khi rửa mặt, cậu buồn chán nằm ở trên giường nhớ ai kia, sao Nguyên Cửu Vạn và Tiểu Hắc lần này lại không xuất hiện? Sẽ không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ? Trong lúc cậu đang ngẩn người thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhè nhẹ, bên ngoài là tiếng của Haruhi Suzumiya: “Làm phiền ngài, tôi đã rửa trái cây rồi, ngài có muốn ăn không?”
“Đợi một chút.” Trần Thải Tinh đứng dậy mở cửa, bên ngoài Haruhi Suzumiya cầm một cái đĩa trên tay, trái cây được rửa sạch cắt thành miếng nhỏ, bày ra chỉnh tề, cậu tiếp nhận đĩa rồi nói cám ơn, “Cô cũng ăn trái cây đi, coi như là cảm ơn việc cô nấu bữa tối, nếu như cô không ăn thì có lẽ tôi sẽ không dám tiếp tục quấy rầy cô nấu cơm cho mình nữa.”
“Vâng, được.” Haruhi Suzumiya khom lưng rồi nhanh chóng rời đi.
Tối hôm đó, mãi cho đến đêm khuya cũng không xuất hiện chuyện gì kì quái, kể cả về ‘nam chủ nhân’ của căn nhà này. Sáng sớm hôm sau, Trần Thải Tinh rời giường rửa mặt thay đồng phục, Haruhi Suzumiya thì đã sớm bận bịu trong nhà bếp, trên bàn ăn bày bữa sáng, còn chuẩn bị hai hộp cơm trưa.
Trần Thải Tinh ăn sáng xong, đối phương không cho cậu rửa bát đũa, đưa hộp cơm trưa cho cậu.
“Đây là cơm trưa, Nguyên Tinh quân.”
“Cảm ơn, chúc một ngày tốt lành.” Trần Thải Tinh cảm ơn một tiếng, dự định buổi chiều trở về mua ít đồ.
Đồ ăn của nhà này hình như không được phong phú cho lắm.
Khoảng cách từ nhà đến trường cũng không xa, chỉ hơn phút đi bộ. Trần Thải Tinh ra ngoài lúc giờ, Haruhi Suzumiya đi trễ hơn cậu một chút, vẫn luôn đi sau lưng cậu, rất nhanh sau đó trên đường phố thấp thoáng bóng dáng của trường học xen lẫn tiếng còi xe đưa rước của phụ huynh chở con đến trường mẫu giáo.
Cả thị trấn bắt đầu náo nhiệt hơn.
Học sinh hối hả nhập vào dòng người, dọc theo con đường, đi xuyên qua đường ray, mọi người ríu rít nói chuyện phiếm, chia sẻ chuyện vui trong kì nghỉ của mình.
Lúc này Trần Thải Tinh mới biết thì ra đây là ngày khai giảng đầu tiên của năm học.
Tháng tư mới khai giảng là quá chậm rồi.
“Quào, anh chàng phía trước đẹp trai thật đó.”
“Không giống như người trong thôn chúng ta, có lẽ là người mới chuyển đến?”
“Cậu không có nghe tin tức sao? Hình như là nước láng giềng có học sinh tới đây để trao đổi, họ sẽ đến trường của chúng ta học một thời gian.”
“Thật hả? Cậu ấy đẹp trai thật, vừa cao vừa soái, không biết học lớp nào nhỉ?”
Đi trên đường ray mười phút là đến được trường cấp ba Sakura, ngoài cửa có người kiểm tra kỷ luật, học sinh bắt buộc phải mặc đồng phục, giáo viên tiếp đón đã chia người chơi làm hai nhóm xếp vào hai lớp khối , là lớp và lớp .
Trần Thải Tinh ở lớp , trong phòng học gần như đã đủ người, phía sau chỉ còn vài ghế trống, Chu Tuy đang ngồi ở cuối cùng vẫy tay ra hiệu.
Xem ra là bị tách khỏi Lâm Tín rồi.
Trần Thải Tinh đi qua, Chu Tuy suy nghĩ cả đêm với Lâm Tín cuối cùng lại đưa ra một kết luận vô cùng đáng sợ, ngoại trừ điều này thì không thể đưa ra bất kì giải thích nào hợp lý hơn nữa, mặc dù kết quả rất sốc nhưng có thể chị Nguyên là nam!!!
Vì vậy cậu đành thăm dò: “Chị Nguyên?”
“Cậu cảm thấy bây giờ tôi có giống con gái không?” Trần Thải Tinh để cặp sách xuống, lười biếng nói: “Gọi anh.”
Chu Tuy: …
Tuy rằng tuổi tác của hai người không chênh lệch mấy, hoặc là cậu lớn hơn một chút, nhưng ở thế giới trò chơi này, ai mạnh người đó là anh, hơn nữa cũng đã gọi một tiếng chị Nguyên rồi thì bây giờ gọi một tiếng anh Nguyên cũng chả sao. Chu Tuy nhận mệnh gọi một tiếng anh Nguyên, bắt đầu chia sẻ tin tức “Nhà mà chúng tôi ở trọ cũng có một học sinh học trường này, cậu ta ở lớp bốn, là nam, tên là Sawano Hiroshi. Tôi nghe mẹ cậu ta nói anh đang ở trọ nhà của Haruhi Suzumiya. Mẹ cô ta thì đi làm bên ngoài còn Haruhi Suzumiya sống cùng cha dượng, nghe nói cha dượng cô ta là một con sâu rượu, chỉ cần vừa có tiền là sẽ dốc sạch cho quán rượu.”“
“Cảm ơn cậu.”
Chu Tuy còn muốn nói gì nữa nhưng Trần Thải Tinh lại liếc mắt ngăn cản, bởi vì Haruhi Suzumiya đã đến rồi.
Bọn họ học cùng một lớp.
Haruhi Suzumiya ở trường học giống như một người vô hình, những nữ sinh tụ tập tán ngẫu, nam sinh thì vui đùa, mà Haruhi Suzumiya sau khi đi vào chỉ ngồi yên tỉnh ở một góc, mái tóc rủ xuống che đi biểu cảm trên gương mặt cô
“Nhìn cứ u ám kiểu gì ấy .” Chu Tuy nhỏ giọng nói, “Anh Nguyên, cô ta là người hay quỷ thế?”
“Tạm thời là người.” Trần Thải Tinh trả lời.
Chu Tuy hiểu ý, bây giờ thì là người, sau này thì chưa chắc, có thể Haruhi Suzumiya sẽ gặp chuyện gì đó. Hắn nghĩ đến tên bạn trai nhà mình, “Cũng không biết là Tiểu Tín ở lớp có quen không …”
“Hai người mới tách ra chưa tới mười phút.” Trần Thải Tinh gõ bàn nhắc nhở.
Chu Tuy bắt đầu khoe khoang nói: “Tình cảm chúng tôi rất tốt! Người khác thì một ngày không gặp như cách ba năm, em không gặp Tiểu Tín mười phút cũng không khác người ta.”
“Vậy hôm nay các cậu có thể sẽ phải chịu dày vò rồi.” Trần Thải Tinh thuận miệng nói.
Rất nhanh, tiết học bắt đầu.
Tiết một là toán học, các người chơi phần lớn đều là người đã đi làm, mặc dù là học sinh thì cũng là sinh viên, rất ít người kiên nhẫn ngồi nghe giảng. Trần Thải Tinh có lắng nghe một xíu, dù sao cũng không ra ngoài được, không có manh mối, chỉ có thể kiên nhẫn, bất chợt cậu tình cờ nhìn về phía góc bàn của Haruhi Suzumiya, mái tóc đen dài của đối phương đã che mất gương mặt nên không thấy rõ thần sắc.
Chu Tuy cũng chú ý tới liền cảm thán: “Sẽ không phải là Sadako chứ?”
“Có được manh mối gì rồi đúng không?”
“Ừm.” Chu Tuy không che giấu, hoàn toàn tin tưởng vào chị Nguyên.
Trần Thải Tinh nói: “Cô ấy tên là Haruhi Suzumiya.” Cho nên là Sadako cái gì mà Sadako?
Chu Tuy: … Giờ mới nhớ đấy.
Kết thúc tiết học đầu tiên, một số nữ sinh nhiệt tình chủ động đến bên bàn của Trần Thải Tinh giới thiệu làm quen. Trần Thải Tinh là hoa đã có chủ, chỉ đơn giản xưng tên, mấy nữ sinh kia không hề để ý, nhưng khi bọn họ tản ra trở lại chỗ ngồi cậu có thể nghe được âm thanh bàn tán “Ngầu ghê”, “Thiếu niên xinh đẹp, đúng gu của tớ” vân vân.
Trần Thải Tinh: Đẹp thì đúng nhưng mà thiếu niên thì bỏ đi.
Tiết học thứ hai là tiếng Anh, rất nhanh chuông reo.
Đợi mấy phút thì giáo viên tiếng Anh mới vào lớp, áo sơ mi quần tây giày da. Lúc hắn bước vào cửa phòng học, Trần Thải Tinh nghe người ở bàn phía trước nói: “Không phải là thầy xx hả? Giáo viên tiếng Anh đổi người rồi ư?”
“Xin lỗi, tôi đến trễ.” Giáo viên tiếng Anh đi lên bục giảng, đôi mắt phía sau cặp kính gọng vàng nhìn lướt qua các học sinh ngồi phía dưới.
Trong phòng học lập tức nổ ra tiếng bàn tán khe khẽ: “Quao, giáo viên tiếng Anh của chúng ta đổi rồi.”, “Đẹp trai quá.”, “A a a a thích quá.”, “Giống như con lai vậy, người nước ngoài hả?”
Trần Thải Tinh đối diện với ánh mắt đằng sau cặp kính thì nở nụ cười.
Thế giới này tính chơi thầy trò play à? Cũng được nhờ.
“Yên lặng, tôi là giáo viên tiếng Anh mới của các em, tên là Leicester.”
Là tên của Thân vương ma cà rồng.
Leicester trên bục giảng đưa ngón tay thon dài đẩy mắt kính, trông như biến thái mà lại cấm dục, đẹp trai gần chết. Trần Thải Tinh muốn gục ngã luôn rồi.
Nhưng mà con trai của cậu đâu rồi?
Không hổ là đã từng là Thân vương ma cà rồng, phát âm tiếng Anh rất chuẩn, Trần Thải Tinh nghiêm túc nghe cả một tiết học, vốn định cuối tiết học sẽ tìm lí do để nói chuyện với giáo viên. Nhưng cậu lại không phải người duy nhất nghĩ đến điều này, nữ sinh trong lớp đều nhiệt tình tiến lên hỏi bài.
Trần Thải Tinh nhìn chằm chằm cái tên thầy giáo tiếng Anh đang bị các nữ sinh bao quanh bốn phía nào đấy.
“Những vấn đề này các em giữ lại tiết sau hẵng hỏi, bây giờ đã tan học rồi tôi cần thời gian nghỉ ngơi.” Leicester rất là lạnh nhạt nói xong lập tức bước ra khỏi phòng học, nhưng lúc đi ra thì liếc mắt nhìn xuống vị trí ai kia ở cuối lớp.
Chu Tuy nhìn một màn này đã hiểu sơ sơ “Anh, anh với thầy giáo kia có quen biết hả?”
“Chị dâu cậu.” Trần Thải Tinh nói.
Chu Tuy:!!! Trâu bò thế? Tán NPC luôn hả?
Kết thúc lớp buổi sáng, Trần Thải Tinh phát hiện Haruhi Suzumiya không rời khỏi chỗ ngồi, cô nhóc không muốn đi vệ sinh hay gì hở?
Buổi trưa Chu Tuy chạy sang lớp bên cạnh ăn cơm với Lâm Tín, Trần Thải Tinh giải quyết xong bữa trưa, định đi rửa tay một chuyến.
Trong nhà vệ sinh trường, cậu vừa đẩy cửa thì phát hiện có người đã chặn ở bên trong, tiếng người vang lên khá vội vàng: “Ai đấy? Đi chỗ khác đi.”
“Lý do?” Mỗi tầng chỉ có một cái nhà vệ sinh, Trần Thải Tinh lười phải chạy lên chạy xuống.
Cậu đưa tay đẩy ra, người bên trong không ngăn được, vừa bước vào đã biết bên trong có chuyện gì.
Trong góc có mấy nam sinh đang hút thuốc, cầm một bức ảnh trên tay cười hì hì nói gì đó, thấy có người lạ vào thì ngưng cười, nhanh chóng dập điếu thuốc, một tên lên tiếng cảnh cáo: “Mày nhìn gì đó? Học sinh mới phải không? Tốt nhất đừng có bép xép với giáo viên, nếu không thì tan học mày cứ chờ mà xem.”
Cái kiểu học sinh trung học hẹn đánh nhau trong rừng cây sau giờ học này, anh đã lâu rồi không gặp. A.. hoài niệm thật đấy.
Trần Thải Tinh nở nụ cười, nói: “Được thôi.”
“Thằng ranh con này …” Tên vừa nói muốn động thủ nhưng bị những người khác ngăn lại, “Sawano Hiroshi, đừng động thủ, chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi.”
Sawano Hiroshi?
Đây là đứa con của nhà mà Chu Tuy và Lâm Tín ở lại hả? Chiều cao bình thường, bộ dạng bình thường, nhưng đáy mắt lại lóe lên sự tàn nhẫn, nhìn qua đã biết là kiểu học sinh đầu gấu. Bức ảnh trong tay đối phương trượt rơi xuống đất, vừa lúc bay đến dưới chân Trần Thải Tinh, bức ảnh này là ảnh chụp trộm dưới váy nữ sinh.
“Chẳng những hút thuốc trong nhà vệ sinh mà còn chụp loại ảnh này?” Trần Thải Tinh lạnh giọng.
Có người nhanh chóng nhặt bức ảnh lên xé nát, tiêu huỷ chứng cứ, Sawano Hiroshi nhìn thấy, lúc này mới hung ác nói: “Đừng có mà lo chuyện bao đồng, dù mày báo với giáo viên cũng không có tác dụng gì đâu.”
“Đầu gấu bắt nạt mà còn cần phải báo cho giáo viên hả?” Trần Thải Tinh nhướng mày, “Hẹn mày chiều nay tan học.”
Sawano Hiroshi bị chọc giận, “Được thôi, chờ đó, tao sẽ làm thịt mày, thằng ranh con.”
Trần Thải Tinh không thèm để ý mấy lời dọa dẫm ác độc này, nói địa điểm hẹn xong thì đi ra ngoài, nơi này đúng là chướng khí mù mịt.
Kết quả là cậu vừa trở lại phòng học không bao lâu, bên cạnh có người chạy về nói trong nhà vệ sinh có ma. Nhịn cả một buổi sáng cuối cùng những người chơi cũng cảm thấy vui vẻ, cuối cùng cũng có ma, tất cả mọi người lập tức đi ra xem trò vui. Người nói có ma là người lúc nãy cậu từng gặp trong nhà vệ sinh, đàn em của Sawano Hiroshi.
“Sawano bị nhốt lại rồi, cửa không mở được.”
Các nữ sinh run rẩy, vừa tò mò vừa sợ, trốn ở một bên. Mấy tên oldbie đã bắt đầu chạy về phía nhà vệ sinh.
“A a a đừng tới đây.”
“Đừng giết tôi đừng giết tôi.”
Là tiếng của Sawano Hiroshi.
Trần Thải Tinh lười đi cứu người, có tên oldbie đã gõ cửa nhà vệ sinh, hắn đẩy nhẹ một cái, cánh cửa vốn mở không được bây giờ lại được mở ra một cách nhẹ nhàng như thế, Sawano Hiroshi ở bên trong, cả người toàn là máu, mà hắn không bị thương, đầu tóc ướt nhẹp, bồn cầu bên cạnh còn có vệt nước, vừa thấy là biết mới vừa bị nhấn đầu vào bồn cầu, giờ phút này hắn đang nắm chặt quần áo mình ngồi ở một bên, thấy mọi người đã tới nhưng vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong sợ hãi.
“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?” Tên oldbie kia dò hỏi.
Sawano Hiroshi vẫn còn đang hoảng hốt không trả lời, tên oldbie vốn muốn tát một cái, nhưng lại nhìn thấy đầu đối phương ướt nhẹp, nghĩ đến việc nó là nước trong bồn cầu thì thu tay lại, hỏi tiếp.
“Cái mẹ gì đây, mở mồm ra cho ông?”
“Là một con ma nữ, mặc đồ đỏ, tóc buộc hai bên…”
Trần Thải Tinh càng nghe càng thấy quen tai.
Cậu vào nhìn một vòng, không thấy có con ma nào ở đó cả.
Dựa theo lời Sawano Hiroshi kể lại, hắn vào nhà vệ sinh thì thấy lạnh sau lưng, có một giọng ai đó nói, ‘Cửa không mở được thì làm sao bây giờ?’, Sawano Hiroshi vừa quay đầu lại thì thấy một cô bé mặc đồ đỏ buộc tóc hai bím, sau đó cửa không mở ra được nữa, hắn đập cửa gọi người, đám đàn em ra ngoài cầu cuứ, trong này hắn giống như bị người ta điều khiển, tự vùi đầu vào trong bồn cầu, uống mấy ngụm …
“… Nó còn nói miệng thối, phải súc miệng.”
Làm rõ đầu đuôi câu chuyện, đám oldbie thấy hắn hết giá trị thì vứt Sawano Hiroshi qua một bên, trầm ngâm nhìn nhau suy nghĩ. Xem ra thế giới này có không ít ẩn tình.
Trần Thải Tinh không tìm thấy bé gái trong miêu tả nên không thể làm gì khác hơn là trở về, Chu Tuy và Lâm Tín cũng theo sau bàn luận: “Hanako – kun trong nhà vệ sinh?”
“Chắc là vậy, nhưng không phải tên là Hanako.”
“Anh Nguyên, sao anh biết thế? Nếu không phải tên Hanako thì là tên gì?”
“Chắc tên là Hắc Đản.”
Chu Tuy, Lâm Tín:???
Nhật Bản mà có một cô bé tên Hắc Đản á?
Rất nhanh là đến tiết đầu buổi chiều, Trần Thải Tinh tự dán cho mình cái nhãn đầu gấu, đương nhiên là thoải mái trốn học. Cậu đến văn phòng giáo viên, bên trong có vài vị giáo viên, Trần Thải Tinh gõ cửa vào thì đi thẳng đến chỗ giáo viên tiếng Anh.
“Em có chuyện gì thế?” Mắt kính của Leicester loé sáng.
Nếu không phải cậu đang nghi ngờ con trai nhà mình ở trong WC thì Trần Thải Tinh thật đúng là sẽ bị bộ dạng thầy giáo cấm dục cao lãnh của hắn mê hoặc, cho nên bây giờ cậu nhìn lướt qua mấy người giáo viên khác trong văn phòng, tiến lại gần, nghiến răng nói: “Hắc Đản ở trong WC à?”
“Em muốn hỏi bài à? Vậy thì đi ra ngoài trò chuyện nào.” Leicester đứng lên, sửa lại áo sơ mi rồi bước ra ngoài, Trần Thải Tinh đi theo sau lưng.
Ra khỏi văn phòng, Trần Thải Tinh không nhịn nữa, “Anh thì vui vẻ làm một vị thầy giáo lịch sự văn nhã, vậy mà lại ném Hắc Đản vào WC, Nguyên Cửu Vạn, em hỏi anh, Hắc Đản là con ruột anh thật à?”
“Thật mà.” Nguyên Cửu Vạn dùng một tay quạt cho Trần Thải Tinh, “Bớt nóng bớt nóng, tự nó đòi đi mà.”
Trần Thải Tinh:?
“Thật! Tính tình của Hắc Đản mà em còn không biết hả? NPC ở thế giới này mà thích hợp với tuổi tác của nó thì chỉ có cái con trong WC đó thôi, anh cũng có hỏi nó mà.”
Trần Thải Tinh hơi nguôi giận, nhìn Nguyên Cửu Vạn: “Anh không bắt nó giết người đó chứ?”
“Đương nhiên là không …” Nguyên Cửu Vạn sững lại, kịp thời phản ứng nói: “Tinh à, em gài anh.”
Trần Thải Tinh nở nụ cười, “Sao lại khách sáo như thế? Chúng ta thương lượng vấn đề dạy dỗ con cái thì sao có thể nói là gài được? Nếu nghiện chơi như vậy thì hi vọng thầy Leicester đừng có đứng gần như thế, bị học sinh khác nhìn thấy là không hay đâu.”
Điển hình của ‘Bạt điểu vô tình’.
Bạt điểu vô tình: rút chm vô tình, ý chỉ mấy thằng cặn bã, tra nam chơi xong rồi bỏ.
Nhưng mà thầy Leicester cũng không phải dạng vừa, hắn đẩy mắt kính loé sáng nhìn chằm chằm bóng dáng của học sinh mới vừa đi.
Xem ra là phải sử dụng một vài quyền lợi của giáo viên rồi.
Sau khi tan học thì ở lại học bổ túc gì đó.
Buổi chiều tan học lúc giờ phút, nhưng ở trong trường có rất nhiều câu lạc bộ để học sinh ở lại hoạt động. Chuông vừa vang, mọi người vội vã cất đồ dùng rồi rời khỏi lớp học, nữ sinh trong lớp tụ lại thành nhóm, một số đi đến câu lạc bộ nhảy múa, một số đi câu lạc bộ mĩ thuật, Haruhi Suzumiya cũng đi ra ngoài, nhưng chỉ xách ba lô đi một mình.
Trần Thải Tinh đuổi theo.
Chu Tuy đi tìm Lâm Tín rồi sau đó đi chung đường với Sawano Hiroshi.
Khi đến khu nhà dành cho câu lạc bộ, Trần Thải Tinh liếc nhìn biển hiệu ngoài cửa phòng, câu lạc bộ thần quái? Haruhi Suzumiya đã đi vào, câu lạc bộ rất ít người, một nam một nữ, tính cả Haruhi Suzumiya là ba người, Trần Thải Tinh gõ cửa dò hỏi: “Nơi này còn tuyển người mới không?”
“Có chứ, cậu muốn tham gia hả? Lâu lắm rồi không có người mới đến. Tôi là Yuko.”
“Nguyên Tinh.”
Câu lạc bộ có ba người, Yuko, Haruhi Suzumiya, nam sinh năm nhất người nhỏ gầy đeo kính là Miyamoto Yu, bây giờ thêm cả Trần Thải Tinh là hai nam hai nữ. Nơi này ngoài chuyện xem phim kinh dị và kể chuyện ma thì cũng chẳng còn gì để làm, nhàm chán tẻ nhạt, Miyamoto Yu có vẻ hơi gượng gạo, nói: “Chị à, em không muốn nói đâu, chán quá, em muốn ngủ một lát.”
Yuko và Miyamoto Yu là chị em.
“Được, được, mọi người cứ tự do hoạt động.” Yuko nói.
Haruhi Suzumiya ngồi một bên cạnh bắt đầu làm bài tập, đọc sách, ba người, mỗi người một việc, Trần Thải Tinh xem như hiểu được tại sao Haruhi Suzumiya lại lựa chọn câu lạc bộ này.
Ít người, yên tĩnh.
Mãi cho đến sáu giờ, Yuko nói: “Được rồi, ngày hôm nay như vậy là đủ rồi, tạm biệt, mai gặp lại.”
Haruhi Suzumiya thu dọn đồ vào ba lô, cảm ơn một tiếng rồi đi nhanh ra ngoài. Trần Thải Tinh đuổi tới, nói: “Về chung đi.”
“Ồ, Haruhi và Nguyên Tinh ở cùng một chỗ hả?”
“Cậu ấy chỉ tạm thời ở lại nhà tôi mà thôi.” Haruhi Suzumiya cúi đầu nói.
Trần Thải Tinh: “Đúng vậy, chỉ là ở nhờ nhà bạn học Haruhi thôi.”
Hơn sáu giờ, mặt trời bắt đầu lặn, thái dương chiếu rọi bờ biển thành một mảnh màu cam hồng. Mọi người đeo ba lô về nhà, học sinh rất nhiều, đi một hồi thì đụng phải Sawano Hiroshi, đối phương dẫn theo một đám đàn em đi chặn người, Lâm Tín và Chu Tuy cũng ở đấy, bọn học sinh xung quanh sợ sệt nhanh chóng chạy về nhà.
“Thằng ranh con, cuối cùng mày cũng đến rồi.”
“Sawano, tao còn tưởng nó sợ không dám tới.”
Trần Thải Tinh cười híp mắt nhìn về phía đám ô hợp trước mắt, dò hỏi Sawano Hiroshi, “Ngày mai có đi vệ sinh không? Nếu còn đi thì tôi đề nghị cậu đừng chọc tôi.”
Sawano Hiroshi thẹn quá hóa giận, nói một đống lời hung ác, vẻ mặt muốn đánh nhau.
“Hôm nay không đánh.” Trần Thải Tinh từ chối đánh nhau.
“Mày sợ chứ gì? Quỳ xuống dập đầu lạy tao … “
“Cậu dính nước trong bồn cầu nhưng chưa thay quần áo đúng không? Muốn đánh thì cũng được, thay đồ đi rồi đến tìm tôi.” Trần Thải Tinh vẫy tay tiêu sái để lại một bóng lưng.
Đi ngang qua đường ray, Trần Thải Tinh dừng bước, Chu Tuy hỏi có chuyện gì. Trần Thải Tinh nhìn dưới chân, ánh mắt ra hiệu hai người nhìn, chỗ đường ray có cục đá dính máu, màu đỏ nâu, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện.
“Hôm nay xe lửa có bắt người không?”
“Không biết, nhưng vài người mới về rất sớm, không ở lại xem mấy câu lạc bộ.”
Mọi người bị làm rối loạn, những người mới cũng không biết nghe ai nói buổi tối không nên ra ngoài, vì thế vừa tan học thì không dám tham gia hoạt động câu lạc bộ, vội vàng trở về, bây giờ không biết có ai xảy ra chuyện gì không.
“Dù có bị bắt cũng không có sao, NPC không phải đã nói rồi à, chỉ cần không ra khỏi trạm thì sáng sớm hôm sau còn có thể trở về.”
“Cậu cảm thấy có thể bình an trở về thật hả?” Trần Thải Tinh hỏi, đây không phải là thế giới cấp thấp.
Lâm Tín bổ sung: “Lỡ như thứ trở về không phải là người thì sao?”
Như vậy còn đáng sợ hơn. Chu Tuy nghĩ.
“Màu máu không tươi, giống như từ ngày hôm qua hơn.” Trần Thải Tinh nói, “Rạng sáng nay nhớ chú ý xem có nhà nào có động tĩnh gì không, ngày mai hỏi thăm chút cũng được.”
Hai người gật đầu, đều tin phán đoán của anh Nguyên.
“Anh Nguyên, chuyện này cuối cùng là thế nào?”
Ba người đi trở về, Chu Tuy vẫn rất tò mò.
Trần Thải Tinh giải thích: “Ngày hôm qua lúc đi ngang qua, chỗ này không có máu, sáng nay đi học cũng không có, buổi chiều mới xuất hiện, tôi nghi ngờ người chơi nữ hôm qua đã chết, bắt một người chơi khác ở ngay chỗ này.”
Cho nên phải cẩn thận với vị người chơi tiếp theo đã lên xe lửa kia.
Cho dù có rời nhà ga hay trở lại vào rạng sáng thì cũng đều phải chú ý.
Ở đây nguy hiểm trùng trùng.
Hanako: là huyền thoại đô thị Nhật Bản về hồn ma của cô gái trẻ, cô thường ám ảnh nhà vệ sinh trường học, và dọa bất cứ ai khi đi vào phòng tắm nơi cô ở và gọi tên cô.