Phạm Vũ Triết không thèm bàn luận với Tiếu Hoặc về vấn đề thân kinh bách chiến tra nam luyến ái đâu, nên cậu cợt nhả cầm hai cái microphone đưa cho Chu Ngộ Thần, gân cổ nói:
“Thần ca, tới thì cũng tới rồi, huynh đệ chúng ta hát một bài nha?”
( thân kinh bách chiến 身經百戰: Thân trải qua trăm trận đánh)
Khuôn mặt Chu Ngộ Thần không có biểu cảm gì mà nhìn microphone cậu đưa qua, vẻ mặt như nhìn người ngốc mà nhìn cậu: “Con mẹ nó ai muốn cùng mày hát cơ?”
Phạm Vũ Triết thấy sắc mặt của Chu Ngộ Thần như bị ăn phân thì không nhịn được cười, biết anh không muốn hát với mình những vẫn nói, vẫn nhét chiếc microphone vào tay Chu Ngộ Thần rồi hưng phấn mà đứng ở sô pha hô to: “Có bạn nữ nào muốn cùng Thần ca của chúng ta hát một bài không nào, tích cực giơ tay lên.”
Cậu vừa dứt lời, ngay lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người bèn sôi nổi giơ tay, nam sinh đa số là xem sắc mặt Chu Ngộ Thần, nữ sinh thì mặt đỏ nhún nhường lẫn nhau rồi lại tích cực nhìn chằm chằm Chu Ngộ Thần, hy vọng đó là mình.
Thật ra Phạm Vũ Triết cũng không nhìn theo hướng của các nữ sinh mà cậu thấy Chu Ngộ Thần điên cuồng đưa mắt về phía góc nhỏ của sô pha - nơi Chúc Vãn đang ngồi, rồi lại tiếp tục hô:
“Xem ra các bạn học nữ của chúng ta rất khiêm nhường đó, phẩm chất này khó có được, tôi nhìn còn cảm động. Nếu như vậy thì chúng ta truyền hoa đi.”
Cậu nhảy xuống mặt đất, khom lưng lấy tờ giấy trên bàn xoa thành một nắm, nói: “Bắt đầu nha, nam sinh hay nữ sinh đều nhận được, tôi bật bài hát, khi nào dừng lại, giấy trên tay ai thì người đó hát, thế nào hả các bạn?”
Mọi người trong ban đều tỏ vẻ đồng ý, các bạn học nữ cũng chờ phát động. Phạm Vũ Triết dịch cái đài qua một bên rồi ném giấy vào người Tiếu Hoặc. Tiếu Hoặc ghét bỏ mà ném cho một người, kết hợp với âm nhạc kịch liệt mà không ngừng truyền giấy đi, bài ca sắp kết thúc, giấy mới đến hơn một nửa các bạn, phần lớn là các nữ sinh nhận được giấy cứ chần chừ kéo dài thời gian muốn hát cùng Chu Ngộ Thần.
Phạm Vũ Triết thừa dịp đang tuần hoàn qua lại mà mọi người không chú ý, lặng lẽ đưa bàn tay về phía sau cho bài hát nhanh hơn một chút, trong lòng thầm mắng, các người có kéo lâu đi chăng nữa thì giấy cũng không vào tay đâu.
Chỉ có Chu Ngộ Thần nhận ra động tác nhỏ của Phạm Vũ Triết, nhướn lông mày nhìn nhìn, Phạm Vũ Triết còn tranh công làm mặt quỷ với anh.
Chu Ngộ Thần cười mắng “Mẹ nó” rồi xem cậu lăn lộn.
Các nam sinh như nhận được một củ khoai lang nóng phỏng tay, đều như nhau mà ném cho một người. Ai ai cũng đều không muốn hát cùng tên Chu Ngộ Thần đẹp trai đâu, như bị bẻ đầu vậy đó, vậy nên cũng trở nên xấu xa chút, không ném cho người này người kia.
Cuộn giấy vòng đi vòng lại, cuối cùng cũng đến tay Thời Lạc, tiếp theo là Chúc Vãn. Thời Lạc như tâm linh tương thông, cô nàng ngẩng đầu lên nhìn Phạm Vũ Triết rồi giơ giơ đồ vật lên, nhét vào trong tay Chúc Vãn, còn gian tà nói:
“Vãn Vãn, đừng ném đi.”
Chúc Vãn vẫn luôn là người đứng ngoài cuộc, cô cũng không hiểu trò chơi lắm, nên cũng nghĩ là đơn giản. Nghe Thời Lạc nói thế, cô gái nhỏ cũng thành thành thật thật nghe theo, nắm chặt đồ ở trong lòng bàn tay, cẩn thận mà hỏi cô nàng nên làm gì, lộ ra khuôn mặt ngốc ngốc mờ mịt.
Giây tiếp theo, âm nhạc im bặt.
Chúc Vãn ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt thật sâu của Chu Ngộ Thần, khóe miệng anh cười một cái.
Trong nháy mắt, Chúc Vãn cảm thấy nguy hiểm.
“Tôi không cẩn thận mà dừng lại rồi! Xin lỗi nha.” Phạm Vũ Triết ra vẻ vô tội mà giơ tay chủ động thừa nhận sai lầm, sau đó cợt nhả mà nhìn Chu Ngộ Thần.
“Nếu bài hát dừng lại rồi, đó là ý trời, không thì hát với Thần ca hai câu nha?”
“Hát hay không hát hả tiểu nha đầu? Ủy khuất một chút thôi.” Cậu quay đầu lại hỏi Chúc Vãn.
Chúc Vãn không biết chuyện gì đang xảy ra, mơ hồ mà nhớ lại hình như cậu nói là muốn tìm người hát song ca với Chu Ngộ Thần. Nghĩ thế, trong nháy mắt mặt cô gái nhỏ đã đỏ bừng, lắp bắp trò chuyện:
“Tôi, tôi không hát đâu, cũng không nghe nhiều các bài hát….”
Giọng nói của Chúc Vãn rất mềm mại, ở chỗ ồn ào như ktv này thì tương đối mỏng manh, nhưng Chu Ngộ Thần nghe được vẫn cảm thấy ngọt ngào không chịu được.
Anh nghiền ngẫm mà cong cong khóe miệng, đứng dậy một cách tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh cô, có tâm mà trêu cợt cô gái nhỏ một phen để trừng phạt vì lúc nãy không thèm để ý đến anh: “Là bạn ngồi cùng bàn sao miễn cưỡng như vậy? Không cho tôi chút mặt mũi hả?”
Chúc Vãn cảm thấy khẩn trương không chịu được, toàn bộ ánh mắt trong phòng đều để trên hai người bọn họ. Da mặt cô lại mỏng, lông mi hơi run, giọng nói cũng run:
“Tôi không biết trò chơi sẽ như này….”
Một ngày chưa được nghe giọng nói của cô gái nhỏ, mà giờ đây lại ngồi bên cạnh, từng câu từng chữ cất lên như tiến vào trong lòng anh, tâm cũng bị tô vẽ loạn xạ, anh cố nhẫn nại ý định muốn áp cô xuống dưới, cười khẽ ra tiếng:
“Chả lẽ ý tứ của bạn ngồi cùng bàn mới là không tính toán gì hết à? Như thế chơi xấu đó? Hửm?”
Chu Ngộ Thần tự dưng ngồi cùng bàn, Chúc Vãn cũng không hiểu anh có ý gì nhưng nhìn sắc mặt anh, cũng không tức giận như hai hôm trước, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời anh như nào.
Thấy cô gái nhỏ cúi đầu không nói lời nào, khuôn mặt đỏ bừng, tâm Chu Ngộ Thần mềm nhũn, đột nhiên sửa miệng:
“Như vậy đi, không cần hát cùng đâu, quy tắc trò chơi cậu không hiểu, không tính toán gì hết.”
Anh vừa cất lời, Chúc Vãn liền nhẹ nhàng thở ra. Khóe miệng Chu Ngộ Thần khẽ nhếch lên, nhưng còn chưa nói xong:
“Chúng ta chơi trò chơi khác.”
Anh lấy ra mấy xấp bài ném trên bàn: “Chơi bài đi? Một người ba lá, cộng hết vào với nhau so sánh lớn nhỏ, năm cục ba thì thắng.”
“Anh trai tốt quá đi, đơn giản thế, chỉnh lại cũng được, ai chưa chơi qua cũng học được đó.”
Phạm Vũ Triết ồn ào: “Thần ca, không được đâu nha, không phúc hậu gì hết, trình độ của anh như thế ai thắng được chứ?”
Phải biết rằng từ nhỏ bọn họ đã phá phách đùa nghịch với Chu Ngộ Thần nên trường hợp như này thấy nhiều lắm, nhân viên hội giải trí thì hỗn tạp, mặt hàng gì cũng có, nhưng chẳng qua Chu Ngộ Thần chơi trong tay, lại còn chơi rất hăng, chơi với anh mà như đang tự đi tìm chết vậy.
Chu Ngộ Thần theo thói quen mà đạp vào một chân của Phạm Vũ Triết:
“Mày quản ông đây?”
Rồi lại nhướng mày hỏi Chúc Vãn: “Thế nảo hả bạn ngồi cùng bàn mới, lúc này không đi được đâu.”
Chúc Vãn nhìn anh, biết người này khi quyết tâm làm cái gì thì cô có cự quyệt cũng vô dụng mà thôi. Vì vậy cô gái nhỏ gật gật đầu, căng da đầu mà duỗi tay lật bài.
“Cho cậu này, cậu lật bài đi, đỡ phải nói tôi gian lận.” Anh đưa bài cho cô, còn thuận tiện tranh thủ sờ soạng bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ.
Phạm Vũ Triết cười nhạo một tiếng, vẻ mặt đầy xem thường, nói là đưa bài như thật vậy đó, còn giả làm quân tử nữa. Có khi trói tay vào thì anh cũng có thể biết được lá bài trong tay cô gái nhỏ như nào.
Chúc Vãn nghe lời nhận lấy, vụng về mà lăn lộn trong chốc lát, mà bàn tay cô lại không đủ lớn nên suýt nữa thì rơi hết bài xuống. Vừa nhìn đã biết là cô chưa bao giờ chơi trò này, sao có thể thắng tay già đời như Chu Ngộ Thần được.
Ván thứ nhất, Chu Ngộ Thần thắng, đã đoán trước được rồi.
Ván thứ hai, Chu Ngộ Thần thắng, rất nhẹ nhàng.
Chúc Vãn nín thở, giờ phút này không thể không khẩn trương, dù sao kết cục cũng đã định, cô không thể thắng anh được, chỉ hy vọng là tí nữa anh có thể không làm mình khó xử.
Nhưng ở ván thứ ba, mọi người kinh ngạc mà nhìn chăm chú, thế mà Chu Ngộ Thần thua.
Anh cười cười, đưa hết bài trong tay cho Chúc Vãn, giọng điệu nhẹ nhàng như gió bay: “Chúc mừng bạn ngồi cùng bàn mới nha, lợi hại quá.”
Ai cũng có thể nhìn ra được Chu Ngộ Thần đang phóng đại, nhưng anh vốn muốn nghe cô gái nhỏ hát mà, sao lại cho cô thắng rồi?
Chúc Vãn nắm chặt bài trong tay, không rõ ý tứ của anh.
“Thần ca, thua phải hát đó, anh định hát bài gì thế? Từ trước đến nay chưa từng nghe anh hát luôn.” Phạm Vũ Triết đãnh gãy không khí đang tẻ nhạt, bèn gân cổ lên kêu.
“Ông đây hát con mẹ nó mày.” Chu Ngộ Thần mắng một câu, nhưng lại tùy ý cười nói với Chúc Vãn.
“Tôi vẫn chưa nói là không thua là không ca hát nha.”
“Nhưng cậu cũng đâu có nói là thắng thì hát đâu.” Thời Lạc không quen khi thấy tên xấu xa Chu Ngộ Thần bắt nạt Chúc Vãn. Cô nàng thấy Chúc Vãn đỏ bừng mặt, có chút không đành lòng nên cũng không phối hợp với bọn họ mà phản bác bao che cho cô gái nhỏ.
“Đúng rồi, là chưa nói.” Anh thản nhiên thừa nhận, rồi lại đột nhiên thái độ mềm mỏng nói với Chúc Vãn:
“Tôi thua thảm như thế, đáng thương qua đi, hỏi bọn họ đi, tôi không thua luôn, chưa từng nhưng mà hôm nay lại thua trong tay tiểu nha đầu cậu nên trong lòng tôi rất khổ sở, bạn ngồi cùng bàn mới ơi, không thì cậu hát an ủi tôi đi.”
Mẹ nó, cần gì chờ nữa chứ, không nói như này không phải là Chu Ngộ Thần.
Thật ra Chu Ngộ Thần cũng không học trước mấy cái lời này mà mở miệng ra là tự dưng tình cảm tuôn dạt dào: “Thua trong tay cậu, hai ngày nay cũng không được gặp cậu, mà cậu cũng không nhìn tôi vài lần, còn nghĩ rằng cậu đang tức giận cơ, cậu an ủi tôi đi mà,”
Giọng điệu Chu Ngộ Thần đáng thương đến vô cùng, những người ở đây biết rõ tính nết của anh đều tỏ rõ xem thường, chỉ có Chúc Vãn nằm chặt bài trong tay, nhìn chằm chằm anh trong chốc lát rồi nhẹ nhàng mà mở miệng:
“Ừm thì cậu muốn nghe cái gì…..”
Cô gái nhỏ nhút nhát sợ sệt dò hỏi làm cho Chu Ngộ Thần vất vả lắm mới áp được ngọn lửa trong lòng ngay lập tức bùng lên. Anh thở sâu rồi nghiêng người nói nhỏ 《 Thật nhớ anh 》.
“Con mẹ nó……” Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc không nhịn được mà mắng ra tiếng, Chu Ngộ Thần thật khốn nạn mà.
Bài hát này lúc trước anh cũng nói rồi, hát cũng không có vấn đề gì. Chúc Vãn nghe tầm nửa bài, mặt đỏ đến nỗi như tích máu vào, cô gái nhỏ nhắm mắt lại, căng da đầu mà cầm lấy microphone.
“Rất nhớ anh, rất nhớ anh……” Giọng hát ngọt ngào mềm mại của cô gái nhỏ len lỏi vào tai Chu Ngộ Thần, không ngừng xâm lược, cũng không thể thoát ra.
Thiếu niên nghe thấy giọng của cô gái mà anh tâm tâm niệm niệm trong suy nghĩ, trong lòng ngứa không chịu được mà lặng lẽ lấy di động ở trong túi quần ghi âm lại.
Từ nay về sau mỗi đêm phải lấy ra nghe mới được, nghe giọng nói của cô là anh có thể đi vào giấc ngủ.
Rõ ràng là anh nhớ cô gái nhỏ, nhưng lại bắt cô nói nhớ mình.
Sau khi kết thúc, Chu Ngộ Thần buông tha cho cô, những người khác cũng bắt đầu chơi đùa, Chúc Vãn ngơ ngác ngồi ở gõ, cũng không rõ là Chu Ngộ Thần bớt giận hay chưa.
Thời Lạc thấy Chúc Vãn an tĩnh bèn tri kỉ hỏi: “Vãn Vãn, hình như buổi tối cậu chưa ăn gì đúng không, tớ thấy cậu ăn ít quá, có phải giờ dạ dày khó chịu không? Nếu biết sớm tớ đã không kéo cậu đi cùng rồi, hại cậu bị đói bụng còn bị bắt nạt….” Thời Lạc đáng thương mà tự trách chính mình.
Chúc Vãn khẽ cười nói mình không sao.
Cô rất may mắn đó, đi cùng mà đêm nay còn gặp được anh.
Chu Ngộ Thần vốn chú ý động tĩnh bên này, nghe thấy Thời Lạc nói Chúc Vãn chưa ăn cái gì bèn cau mày, bắt Phạm Vũ Triết đi ra cửa.
Phạm Vũ Triết bèn cầm microphone tuyên bố như đang nói Chu Ngộ Thần làm đại gia đổi tính: “Đêm nay Thần ca mời khách, tất cả đi thôi nào, chúng ta đổi địa điểm, bên ngoài có xe hết rồi, mọi người có thể đi.”
Trong nháy mắt, cả ban học đều hưng phấn không thôi. Phải nói rằng không biết bao nhiêu người cả đời đều chưa từng có kiến thức ăn chơi chân chính của những kẻ có tiền sống về đêm/
Trong truyền thuyết, nghe nói một đêm ở đây cũng có thể làm người bình thường táng gia bại sản.
Chu Ngộ Thần mời khách, mọi người đều vui thích, hưng phấn không thôi, vẻ mặt đều vui mừng.
“Tất cả mà chúng ta có nhiều người như vậy, Chu Ngộ Thần đủ tiền à?” Đến khi mọi người ra cửa thì có một nữ sinh nhỏ giọng nói.
“Nếu nói thành phố H sở hữu chỗ, thì chắc Chu gia chiếm chỗ đó.”
“Chu Ngộ Thần thật sự là có tiền….”
Tất cả mọi người đi, Chúc Vãn chỉ đứng ở phía sau, Thời Lạc bèn nắm tay cô gái nhỏ, cô mới an tâm.
Mọi người đều đi đến chỗ xe của Chu Ngộ Thần, mỗi một chiếc đều có tài xế riêng, đến giờ xuống xe cũng không cần nhọc lòng.
Chúc Vãn cúi đầu đi ra cuối cùng, ra tới cửa liền bị Phạm Vũ Triết ngăn lại, ngẩng đầu nhìn thì cậu vẫn có bộ dáng cợt nhả:
“Tiểu công chúa ngồi cùng tôi với A Hoặc rồi, tiểu nha đầu cậu ngồi ở chiếc xe sau nha.”
Chúc Vãn nghe xong ngẩn ra, sau khi phản ứng thì quay đầu lại thì thấy trong một đoàn xe màu đen có một chiếc xe bạc thể thao, cửa sổ như đã được xử lí, bên ngoài không nhìn được bên trong, là một mảng đen nhánh.
Vẻ mặt cô gái nhỏ đầy nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn Phạm Vũ Triết thì thấy ai kia có vẻ mặt ái muội làm mặt quỷ với cô:
“Thần ca nói, hôm qua anh ấy cầm quên bình nước của cậu, cậu qua lấy đi.”
“.....”