Đích thân dạy Tầm Chu bắn cung, Triều Sinh cực kỳ không tình nguyện, nhiều nhất chỉ là giúp anh chỉnh dây xong liền né qua một bên như giận hờn không để ý tới anh.
Tầm Chu cũng không để ý thái độ như vậy của cậu, còn tích cực đặt câu hỏi: “Triều Sinh, đuôi tên của tôi cứ lung lay phải làm sao đây?”
Triều Sinh không nhìn thẳng vào anh, qua loa nói: “Vậy anh cầm chặt hơn một chút.”
“Triều Sinh, mũi tên này lên không nổi.” Tầm Chu một lát sau lại quấy rầy cậu, “Giúp tôi một chút đi.”
Triều Sinh không nhịn được đặt cung dưới đất, đi qua cầm cây cung mới tinh của Tầm Chu.
“Anh cầm cẩn thận, đừng buông tay.” Triều Sinh dặn dò anh, sau đó đặt tên lên.
Điều chỉnh độ cao tên cho phù hợp, Triều Sinh nhìn thấy tư thế tay của Tầm Chu chưa đủ tiêu chuẩn, không chút nghĩ ngợi cầm lấy ngón tay anh rồi xếp lại cho đúng.
“Ngắm bắn đi.” Triều Sinh chốt hạ câu nói cuối cùng rồi quay người đi luyện tập.
Lại một lát sau, Triều Sinh nghe thấy âm thanh tên rời cung ở bên Tầm Chu, liền quay đầu liếc anh một cái. Tầm Chu đúng lúc buông cung, xoay xoay vai mấy cái.
Triều Sinh lập tức lớn tiếng nhắc nhở anh: “Đừng có lộn xộn.”
“Hửm?” Tầm Chu không rõ vì sao, nhìn cậu.
“Không phải anh nói anh thuộc nằm lòng tám bước bắn cung sao?” Triều Sinh nói, “Bước cuối cùng là gì?”
Tầm Chu không suy nghĩ, bật thốt lên: “Tĩnh tâm, đúng không?”
Không chờ Triều Sinh nói tiếp, Tầm Chu liền xổ hết đống lý thuyết trong đầu ra: “Sau khi buông tên, phải giữ nguyên tư thế bắn, tiếp tục giữ nguyên tinh thần cao độ.”
“Nếu đã biết, vậy mà anh còn lộn xộn.”
Tầm Chu trả lời như đúng rồi: “Vừa nãy tinh thần của tôi đã rất tập trung rồi, không cần phải giữ tư thế thêm nữa.”
Triều Sinh hừ lạnh một tiếng.
Đúng là chỉ giỏi nói hưu nói vượn, người này rõ ràng là đã biết mà còn làm sai, lại còn biện hộ cho sai lầm của mình.
Triều Sinh không muốn buông tha cho anh dễ dàng như vậy: “Vậy sau khi anh buông tên, cũng quên xem kết quả.”
“Không xem không được sao?” Tầm Chu ngẩng đầu lên, lười biếng xoay xoay cổ, “Tôi là kiểu cung thủ sau khi mũi tên đã bay ra ngoài thì không muốn xem kết quả nữa.”
“Anh… anh được lắm, không xem thì thôi.” Triều Sinh liếc mắt một cái, không nhịn được lầm bầm: “Già mồm.”
Tầm Chu thấy cậu hơi tức giận, trong lòng trái lại càng sảng khoái hơn.
“Biết rồi, thầy Đoạn.” Lần này thái độ của Tầm Chu nghiêm chỉnh hơn, nở nụ cười khiêm tốn, “Sau này tôi sẽ nghe lời thầy chỉ dạy hơn ạ.”
Danh xưng này lập tức kích thích thần kinh của Triều Sinh, nhưng mà biểu hiện bây giờ của Tầm Chu rất thành khẩn, thực sự khiến người ta chẳng buồn so đo.
Dù là biết người ta lấy mình ra làm trò đùa, Triều Sinh lại cũng chỉ có thể nhịn xuống lần thứ hai.
Đến thời gian nghỉ ngơi, Triều Sinh ngồi ở trong góc, ôm điện thoại nhanh chóng đánh chữ.
Sau khi mách với Lâm Yêu về ông thầy tiếng Anh của hắn là một gã già mồm, Triều Sinh liền vào Mê Lam tìm y để càu nhàu. Tuy rằng ảnh đại diện của y là màu xám, nhưng chờ y đăng nhập nhất định sẽ trả lời mình.
Tầm Chu lúc này cũng ngồi xếp bằng như cậu, có một vị trí có thể hưởng hơi gió ấm từ máy điều hòa nên ai cũng muốn ngồi đây.
Sau khi Triều Sinh gửi cho y mấy câu, nghe thấy điện thoại Tầm Chu bên cạnh vẫn luôn vang tiếng nhạc nhẹ nhàng, lặng lẽ liếc một cái, phát hiện anh đang chơi trò chơi.
Nhưng đoạn hợp âm này cũng hơi bị nữ tính quá, một chiếc điện thoại đen xì cục mịch phát ra loại thanh âm này, thực sự không phù hợp với ngoại hình và khí chất của Tầm Chu.
Triều Sinh thuận miệng lẩm bẩm “Ồn quá đi.”
“Xin lỗi.” Tầm Chu nhanh chóng giảm âm lượng.
Bây giờ Lâm Yêu đang ở đi học, y cũng không online, Triều Sinh chẳng có gì làm, chỉ có thể nhìn ngó xung quanh.
Hai cánh tay cậu ôm đầu gối, ngoẹo cổ buồn bực ngán ngẩm hỏi Tầm Chu: “Anh đang chơi cái gì vậy?”
“Game nuôi dưỡng tình yêu.” Tầm Chu chậm rãi trả lời, cúi đầu hết sức chuyên chú đọc nội dung vở kịch trong game, “Cậu muốn chơi không tôi gửi lời mời cho cậu.”
“Không chơi.” Triều Sinh chẳng có hứng thú, còn cực kỳ khinh bỉ cái sở thích này của Tầm Chu.
Nhưng mà bây giờ cũng quá rảnh, Triều Sinh liền tò mò vươn cổ sang nhìn điện thoại Tầm Chu.
Vai chính trong game hình như là mượn tiền của một cô gái, bây giờ người ta tới cửa đòi nợ, hệ thống hiện lên một vài lựa chọn.
Tầm Chu quyết đoán lựa chọn “Không trả tiền lại”
“Sao anh lại không trả tiền?” Triều Sinh ở bên cạnh nhìn, “Anh xem độ thiện cảm hạ điểm rồi kìa.”
Tầm Chu nhàn nhã xem nội dung vở kịch, nói: “Không cần độ thiện cảm.”
Triều Sinh không nói chuyện nhiều, tiếp tục cùng Tầm Chu xem trò vui. Sau lại xuất hiện một vài nhân vật nữ, từ ngự tỷ gợi cảm đến học sinh thanh thuần, không thiếu gì cả, nhưng mà mỗi lần đối thoại với người ta, Tầm Chu đều lựa chọn đáp án mà độ thiện cảm rớt nhiều nhất.
Triều Sinh cảm thấy Tầm Chu thật sự không biết chơi, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc là anh muốn đạt được cái gì?”
“Chẳng cần gì cả.”
“Vậy anh còn chơi làm gì?”
Tầm Chu vừa chọn đáp án, vừa trả lời cậu: “Tăng độ thiện cảm quá dễ dàng, chỉ cần không chọn câu kỳ lạ nhất, thì độ thiện cảm đều sẽ tăng. Nhưng như vậy còn có gì vui đâu, chẳng bằng chọn câu nào ít độ thiện cảm nhất, xem mấy nhỏ đó có ai muốn giết tôi không.”
Triều Sinh: “…”
Bệnh thần kinh à, Triều Sinh dùng ánh mắt “một lời khó nói hết” để nhìn anh.
Máy điều hòa mở cũng khá lâu rồi, nhiệt độ bên trong cung đạo quán dần dần tăng lên, vậy mà gió lạnh còn có thể thỉnh thoảng phả vào mặt, làm Triều Sinh co rúm lại.
Không muốn luyện tập, muốn đi về ngủ. Triều Sinh bắt đầu do dự giữa lười biếng và kiên trì. Thi đấu cuối năm không có ai tham gia, cũng không bao nhiêu khán giả, thuần túy chỉ là cuộc giao lưu của những người yêu cung đạo thôi, bỏ thi cũng không ảnh hưởng đến ai.
“Triều Sinh.” Tầm Chu cúi đầu, bỗng nhiên mở miệng gọi cậu một tiếng.
“Chuyện gì?”
Tầm Chu nói không nhanh, nghe có vẻ rất bình tĩnh: “Cậu là không thích tiếp xúc với người lạ, hay chỉ là không thích tiếp xúc với tôi thôi?”
Câu hỏi thẳng thắn như vậy làm Triều Sinh chần chờ, không trả lời: “Hả?”
Hai người đều im lặng, trong phòng cũng chỉ còn sót lại tiếng nhạc nhẹ nhàng ngọt ngào của game trong điện thoại, vô cùng hữu hiệu hòa hoãn bầu không khí ngột ngạt này.
“Tôi không có suy nghĩ nhiều như anh tưởng đâu.” Triều Sinh cảm thấy câu hỏi này chẳng ra làm sao, không phải vừa nãy cậu còn chủ động nói chuyện với anh ta, xem anh ta chơi game sao, Tầm Chu hít sâu một hơi, ngón tay nhanh chóng nhấp vào màn hình hai cái, thoát ra khỏi game.
Anh quay đầu nhìn Triều Sinh: “Vậy tôi muốn phương thức liên lạc của cậu, không quá đáng chứ?”
Hóa ra mục đích thực sự là cái này à.
Triều Sinh cảm thấy khó hiểu với cách nói chuyện quanh co lòng vòng của anh, cũng không phải xin chịch, hỏi thẳng không phải được rồi sao.
“Cho anh, cho anh.” Triều Sinh nhận lấy điện thoại của anh, bấm số của mình vào.
Khi ngón tay đánh chữ, Triều Sinh cảm giác cơ thể cứng ngắc, vì vậy đứng lên chuẩn bị bắn thêm mấy mũi tên, hoạt động chút cho máu huyết lưu thông.
Tầm Chu cất điện thoại cẩn thận, cũng cùng cậu đi tới vị trí luyện tập.
“Cậu bắn cung từ khi nào?” Tầm Chu đứng ở bên cạnh, quan sát động tác tư thế của Triều Sinh.
“Cấp hai.” Triều Sinh trả lời, “Ở nhà hay ném phi tiêu, phát hiện ném rất chuẩn, cảm thấy có thiên phú như thế nên đi học cung đạo.”
“Vậy cậu học bắn cung bình thường không phải tốt hơn sao?”
“Cái đó nhìn…” Triều Sinh chậm rãi nâng cánh tay đang cầm cung: “…không đủ ngầu.” echkidieu.wordpress.com
Khi mới bước vào giai đoạn thành niên, Triều Sinh say mê vào trò chơi và hoạt hình, có lần cái bệnh trẻ trâu phát tác, liền dâng trào tâm huyết muốn đi học cung đạo. Những nơi dạy cung đạo ở trong nước khá là ít, may mà ở thành phố cậu ở vừa vặn có một cái, cũng chính là cung đạo quán Trục Phong này.
Ban đầu ba mẹ đều cho là cậu hứng chí nhất thời, thế nhưng sau đó Triều Sinh vẫn duy trì nhiệt tình với bộ môn thể thao này, còn được Khổng gia nhiều lần khích lệ, mẹ cậu lúc này mới đồng ý cho cậu tiếp tục học.
Khi cậu lên cấp ba, kỹ thuật cũng đã dần thành thục, từ lấy được thưởng, đến lấy được giải quán quân, rồi lại có thể phụ đạo học viên khác, Triều Sinh đã có thể xưng là một cung thủ ưu tú.
Thế nhưng…
Tuy là nguyên nhân chỉ có như vậy, nhưng ngọn lửa nhiệt tình cậu dành cho cung đạo, đã không còn là xuất phát từ yêu thích, mà nó chính là việc mà cậu am hiểu nhất trên trần đời, cho nên không thể không tiếp tục làm.
Bằng không, cậu sẽ phải thừa nhận bản thân một việc cũng không thành.
Tầm Chu ôm cung, tò mò đánh giá Triều Sinh: “Cậu mới hai mươi tuổi hả?”
“Gần mười chín.”
Thông thường vào thời điểm như thế này, Triều Sinh đều sẽ tiếp tục bị truy hỏi: “Tại sao không học tiếp?”, sau đó cậu không thể không kiên nhẫn giải thích thành tích, ý nghĩ của mình và ý kiến của phụ huynh, cuối cùng phiền chán mà kết thúc đề tài.
Nhưng mà Tầm Chu chỉ “Ồ” một tiếng, không nói thêm câu nữa.
Triều Sinh vốn đang hô hấp căng thẳng, anh như vậy làm cậu có thể bình tĩnh lại.
“Tôi còn chưa hỏi anh, anh học cung đạo làm gì, công việc của giảng viên nhàn nhã lắm à?”
Triều Sinh bắn mũi tên cuối cùng, thu lại cánh tay, xoay mặt hỏi anh.
Thế nhưng mới vừa nghiêng đầu đi, Triều Sinh liền phát hiện Tầm Chu đang nhìn cậu chằm chằm, hai người lập tức bốn mắt nhìn nhau.
Triều Sinh từ trước đến giờ không thích đối mặt với người khác, xuất phát từ ý muốn bảo vệ bản thân trong lòng, ánh mắt cậu lập tức nhìn loạn xung quanh, cuối cùng dừng ở không quá quan trọng nào đó.
Ánh mắt Tầm Chu lại vẫn cứ dán trên người Triều Sinh. Anh hé môi, giọng nói ôn hòa: “Bởi vì có chuyện muốn biết đáp án, cho nên tới nơi này tĩnh tâm, luyện tập tập trung lực chú ý, suy nghĩ mọi chuyện cho rõ ràng.”
“Chuyện gì?”
Bởi vì biết mình bị đối phương nhìn chằm chằm, trong lòng Triều Sinh không dễ chịu, không tỉ mỉ nghe Tầm Chu nói cái gì. Kết quả sau khi vô thức nói một câu, cậu mới ý thức được mình hơi nhiều chuyện, vì vậy nhanh chóng bổ sung: “Anh không muốn nói thì đừng nói.” truyenfull reup là chó
Tầm Chu lắc đầu một cái, khóe miệng trưng ra nụ cười yếu ớt.
“Từ rất lâu tôi đã có một nguyện vọng chính là cùng người mình thích du lịch thế giới.” Tầm Chu nói, đôi mắt cuối cùng cũng coi như dời khỏi mặt Triều Sinh, chuyển hướng ra tấm bia ở đằng xa, “Nhưng mà rốt cuộc muốn đi cùng ai, tôi vẫn còn chưa biết.”
“Ồ…” Triều Sinh hơi bất ngờ nhíu mày lại, “Như vậy à?”
“Ừm.”
Bởi vì không biết nói gì, Triều Sinh không khỏi cười khan một tiếng, hỏi anh: “Rốt cuộc là anh đang yêu đương cùng bao nhiêu người mà khó lựa chọn như vậy?”
“Không phải ý đó.” Tầm Chu nhẹ nhàng mím môi, “Bây giờ tôi vẫn đang độc thân.”
Triều Sinh nửa tin nửa ngờ.
Tầm Chu nói tiếp “Du lịch thế giới thật ra không chỉ đơn giản là du lịch, trong đó còn có sự tín nhiệm và ỷ lại với người yêu. Cho nên tôi không muốn quyết định qua loa, chỉ muốn đi cùng với người tôi yêu nhất.”
Nào có phức tạp như thế, Triều Sinh không để ý tới ý nghĩ của Tầm Chu. Dưới cái nhìn của cậu, chuyện như “du lịch thế giới” cái khó nhất là tiền.
“Phải rồi.” Tầm Chu liền chuyển chủ để đến Triều Sinh, “Cậu mới vừa nói mình gần mười chín, vậy sinh nhật cậu là ngày nào?”
“Thứ bảy tuần sau.”
“Có hẹn chưa?”
“Tôi về nhà với ba mẹ.”
Tầm Chu “Ò” một tiếng, trong giọng nói ngập tràn thất vọng. Triều Sinh nghe ra, chợt cảnh giác chẳng lẽ tên này muốn hẹn cậu hôm đó à, thấy Tầm Chu không bổ sung nói rõ gì nữa, Triều Sinh coi như là mình suy nghĩ nhiều.
Triều Sinh cất cung, bởi áo ngoài đi vào phòng thay quần áo, lúc trở ra nói với Tầm Chu một tiếng “Tôi về trước đây.”
“Được.” Tầm Chu vẫn nhìn chăm chú vào bóng lưng kiên cường của người thiếu niên, mãi đến khi đối phương biến mất ở chỗ rẽ hành lang.
Chờ Triều Sinh đi, Tầm Chu mới lấy điện thoại ra, vào Mê Lam, xem mấy tin nhắn Triều Sinh gửi cách đây không lâu.
Đập vào mắt là một tràng kí tự đầy cảm xúc:
“Tức chết luôn, tôi gặp phải một gã ngu ngốc.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tầm Chu: Tại sao cậu không tiếp tục đi học?
Triều Sinh: Bởi vì Tấn Giang không cho chơi tình thầy trò.