– Chương –
Cơn nắng gắt đầu thu năm ập về thật dữ dội ở phương Bắc, cái hôm họ đi diễn trời nóng dễ đến ba mươi độ.
Mùi phân trâu chẳng rõ từ đâu cứ dật dờ trong không khí khiến đêm cuối hạ càng thêm oi bức.
Ở một cái thôn nhỏ không biết tên nọ có một cụ phụ lão qua đời, sinh thời cụ sống đức độ đẹp lòng lối xóm nên chết đi gia đình tổ chức tang sự thật rình rang. Con trai con gái cụ mời hẳn hai đoàn diễn, dựng sân khấu ngay trong từ đường, đoàn trái, đoàn phải, tiếng nhạc tiếng chiêng trống rộn rã vang trời cứ như có cuộc tỉ thí võ đài. Bên dưới dân thôn đã ngồi đông đủ, ai nấy đều có vẻ tràn trề hy vọng ngóng mắt nhìn hết bên nọ sang bên kia.
Đoàn kịch quây bạt quanh hai gốc liễu làm khu cánh gà, kín bưng không có miếng gió nào làm cậu nóng quá phải quẳng cái điện thoại di động đang xem dở tin “Các cô gái ăn sương liên tục bị tội phạm thái giết hiếp” sang một bên để cầm quạt nhựa quạt phành phạch.
Lại được hai cục độn dày dính trên ngực làm cậu càng phát ngốt. Cậu rút mấy tờ giấy ăn rồi thọc tay vào trong cái áo hở vai ngắn cũn, móc từ tận áo lót ra hai miếng silicon hình bán nguyệt rồi cầm giấy lau mồ hôi trên ngực.
Lau xong thì giội nước khoáng cho hết mồ hôi trên miếng silicon rồi quạt quạt cho ráo.
Loa phát ra giọng nói cao vút dở nam dở nữ từ bên kia lớp bạt in phun đã bạc màu sương gió: “Mẫu đơn là quốc sắc! Mỹ lệ lại thiên hương! Đoàn kịch hóa thân () Quốc Sắc Thiên Hương trứ danh , xin đón chào quý ông bà và anh chị!”
Thấy có mấy đứa choai choai núp sau màn sân khấu để nhìn lén, cậu đứng dậy, kéo chịt cổ áo xuống một tí để lòi ra cả viền áo lót rồi ung dung dậm cồm cộp đôi xăng-đan gót cao , cm đi ra: “Vào đây mà xem!”
Đám trẻ nghe vậy thì vội bỏ chạy, lại có một bà cô không biết có phải mẹ đứa nào không chửi toáng lên: “Có cái gì mà nhìn, nhìn nhìn đi rồi mù mắt!”
Cậu ôm bụng cười như nắc nẻ.
“Mỹ Mỹ!” bấy giờ, chị Hương Hương trưởng đoàn đi xuống gọi, “Chuẩn bị lên đi!”
Cậu lại chống eo dưỡn dẹo trở vào cánh gà, nhét miếng silicon vào áo lót, đứng trước gương ngắm vuốt mái tóc ngắn màu hồng xinh đẹp, chỉnh lại cái choker màu đen trên cổ, chuốt thêm mascara.
Dã Bình bận bộ đồ cổ trang màu xanh lục chui vào, bộ phẳng lì bị độn cao vút chân mây, nó trợn cặp mắt dặm nhũ lóng lánh với cậu: “Đĩ vai phụ.”
“Ngon đĩ lại tao đi, con đĩ ngựa.”
“Đ mẹ mày.”
“Đ mẹ mày luôn.”
“Đ cả con đĩ mẹ mày.”
Cậu cười tươi, nhét lại cây mascara vào xắc tay của mình, đoạn co cẳng đạp thật lực vào cái ghế Dã Bình vừa ngồi xuống rồi quay lưng chạy biến lên sân khấu. Dã Bình đang bôi son, bị đạp bất thần cây son quệt một đường đến tận mang tai rồi gãy toét làm hai nửa.
“Đ mẹ con đĩ Mỹ Mỹ!” Dã Bình điên tiết định xông lên sân khấu nhưng bị tấm thân bồ tượng của chị Hương Hương chặn lại, bà chị gạt nó vào chỉ bằng một tay, “Bọn mày yên xem nào, đứa nào make-up xong mới được lên.”
Cậu đã leo lên sân khấu cùng ba đứa bạn diễn khác và bắt đầu vỗ vỗ thử mic. Chị Hương Hương bảo thằng cháu Tiểu Hào tăng volume lên hết nấc để át được tiếng nhạc bài “Sáo Mã Can” của đoàn kịch họ Lưu bên cạnh. Tiếng nhạc điện tử tưng bừng vang lên, cậu và bọn bạn diễn nữ cùng ngoáy mông, hát “Cúc cu cúc cu cúc cu, bí bo bí bo cúc cu”. Những cặp đùi khép mở thả ga cho đám đông bên dưới ngắm quần sướng mắt, bọn đàn ông bắt đầu rầm rầm khen hay.
Sân khấu kế bên đương nhiên là không chịu kém cạnh, nhạc bên đó cũng đổi bài, một em tóc dài lên sân khấu giựt tung dây cột tóc rồi hất đầu điên đảo khiến ai nấy đều phải trầm trồ với cái cần cổ của cô em.
Bài nhạc của đoàn bên này là phiên bản cải tiến của chị Hương Hương, tiết tấu rất đơn giản nhưng nghe là nghiện, khán giả chỉ đứng tại chỗ cũng có thể uốn éo theo điệu “cúc cù cu”. Hát xong liên khúc ba bài không khí càng nóng hừng hực, cậu xuống sân khấu tìm một gốc cây đứng hút thuốc.
Mấy đứa con trai đứng từ xa chỉ trỏ cười cợt, mắt thằng nào cũng dán vào ngực cậu.
“Muốn sờ vú không?” cậu đưa một tay lên nắn nắn ngực, tay kia ngoắc bọn nó, “Ra đây cho sờ này.”
“Mẹ tui bảo đấy là vú giả.” một thằng bé mặt non choẹt vừa cự nự vừa mon men lại gần, có vẻ rất hứng chí, mũi nó phập phồng thở, mắt thì nhìn chăm chăm.
Cậu cười phá lên, “Thì sờ đi là biết thật hay giả. Năm chục.”
“Anh mà cũng đòi tiền á?” thằng bé vọt ra câu phản đối rồi ngờ vực nhìn từ đầu xuống chân cậu.
“Thế thì về mà sờ mẹ mày ấy, vú mẹ mày vừa thật vừa miễn phí.”
“Phì!” thằng bé nhổ toẹt một cái, “Đm đồ ái nam ái nữ, đồ lại cái!”
Cậu cũng chẳng giận mà chỉ trỏ xuống háng mình, “Dưới này thì đảm bảo là thật, muốn thử không con?”
Thằng bé dứ dứ nắm tay như định nhào vào đánh lộn thì bị cậu búng tàn thuốc trúng cánh tay, nó rú lên rồi bỏ chạy.
“Ranh con.” Cậu nói.
“Được sờ thật à?”
Cậu ngoảnh mặt lại, thấy một người đàn ông đang thong dong đi tới. Áo sơ-mi trắng phẳng lì, giày sạch tinh, dáng dấp nhã nhặn, mắt đeo kính trông có vẻ là người danh giá.
Cậu hơi nghiêng mình dựa vào gốc cây, hẩy hông lên: “Anh muốn hơn cũng được.”
“Thật à?”
“Thật, rẻ bèo.”
Người đàn ông không vội hỏi giá mà cứ nhìn cậu có vẻ tò mò. Cậu liền uyển chuyển dang rộng hai tay khiến cái áo crop top vải thun xếch lên thêm một tí, để lộ ra khoảng eo săn chắc trắng mịn.
Như bị mê hoặc, người đàn ông ngơ ngác thò tay ra thì bị cậu vỗ đét một cái.
“Tiền đã.”
“Bao nhiêu?”
“Một trăm.” Cậu cười ngọt ngào với anh ta, giải thích: “Bên trên thôi, muốn bên dưới thì thêm trăm nữa.” lại ghé sát bên tai anh chàng để nói thêm, “Không qua áo, sờ hẳn vào người, thích trong ngoài đều được.”
Người đàn ông chuẩn bị móc tiền ra.
“Tôi thấy anh có vẻ trí thức đấy, tôi thích trí thức, thêm một trăm đi… tối nay tôi đi với anh.” Cậu ngoắc một chân lên ve vuốt bắp chân anh ta.
Người nọ móc ngay ra ba trăm đồng, không mặc cả. Cậu cầm tiền nhét vào xắc tay rồi ra vẻ phải lên sân khấu: “Diễn xong ra bia đá trước thôn đợi tôi nhá.”
Người đàn ông nắm cánh tay cậu: “Giờ cho tôi sờ bụng cậu trước được không?”
Cậu phì cười, trí thức trí ngủ ăn chắc mặc bền gớm. Thế là cậu lại ngả người vào thân cây, giơ hai tay lên quá đầu: “Nào đây, kiểm hàng đi.”
Bàn tay người đàn ông đụng vào bụng cậu, giữa ngày hè mà bàn tay ấy lạnh toát. Đầu tiên là ngón tay, khớp ngón tay, sau đó là cả mu bàn tay, lòng bàn tay. Từ trái sang phải, từ trước về sau, anh ta ve vô cùng tỉ mỉ.
“Anh không phải người ở đây à?” cậu hỏi.
“Ừ, đến dự đám tang.”
Người đàn ông vẫn cúi đầu, tóc anh ta thoang thoảng mùi dầu gội.
“Hóa ra là đám nhà anh.”
Người đàn ông lắc đầu, “Tôi đến nghiên cứu thôi.”
“Nghiên cứu cái gì? Đám ma á?” cậu bật cười làm rung rung cả bụng, bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng dán trên bụng cậu như đang cảm nhận sự rung động ấy.
“Ừ phải.” thay vì tỏ ra khó chịu anh ta lại giải thích: “Nghiên cứu phong tục mai táng, rất hay đấy.”
“Nhưng có vẻ anh thấy bụng tôi hay hơn.”
Người đàn ông ngước lên nhìn cậu, “Nói đúng hơn là tôi rất hứng thú với cậu.” sự thèm khát trắng trợn lóe lên trong đôi mắt anh chàng trí thức, nóng bỏng đấy nhưng vẫn lạnh lẽo.
“Mỹ Mỹ đâu rồi! Mỹ Mỹ đâu!”
“Đây đây…!” cậu ới trả lời rồi hiền lành nói: “Tôi phải lên sân khấu rồi anh trí thức ơi.”
Người đàn ông miễn cưỡng bỏ tay khỏi eo cậu, “Cậu tên là Mỹ Mỹ à?”
“Tôi đẹp thế còn gì?”
Người đàn ông thật thà khen: “Ừ đẹp lắm, quốc sắc thiên hương.”
Đến đây thì cậu nhịn hết nổi phải cười phá lên, cuối cùng cậu vừa cười vừa kéo áo xuống rồi lại nắm tay anh chàng kia đặt lên ngực mình: “Cái anh này đúng là dân trí thức thật, thế thôi tôi cũng làm ăn đứng đắn một lần nhé.”
Cậu ấn bàn tay anh ta cho nắn khắp bộ mình, còn “từ thiện” thêm mấy tiếng dốc. Người đàn ông tròn mắt nhìn ngực cậu như là cảm thấy mới lạ lắm.
“Mày chết đâu rồi, Mỹ Mỹ!” chị Hương Hương xốc tấm bạt quây cánh gà để thò đầu ra, “Có cần lĩnh lương không đây?”
Cậu liền thả tay anh chàng ra rồi thò xuống búng quần anh ta một cái: “Tí người ta đợi nhé, anh trí thức.” nói xong mới tung tẩy bỏ đi.
Chương trình ca múa tiếp tục đến mãi mười hai giờ đêm, Quốc Sắc Thiên Hương anh dũng hạ sát ván đoàn kịch họ Lưu. Chị Hương Hương trở thành ngôi sao được săn đón, chị luôn mồm nhắc đi nhắc lại với những người đến xin số điện thoại rằng: “Đoàn Quốc Sắc Thiên Hương chúng tôi là đoàn kịch đấy nhé, đám tang bình thường chúng tôi không đi đâu đấy…” Nói rồi chị dón tay điệu đà chỉ hình họa trên tấm bạt in phun đang chuẩn bị được dỡ xuống: “Thấy chưa? Quốc Sắc Thiên Hương nổi như cồn!”
Tiểu Hào được cái tháo vát, chỉ mất nửa giờ tất cả phục trang, đạo cụ đều đã được chất lên xe, cả đoàn vui cười hớn hở ngồi xe rời khỏi thôn.
“Đến đầu thôn thì đi chậm lại tí nhé Tiểu Hào.” Cậu ngồi ở hàng ghế thứ hai, úp mặt vào cửa sổ để nhìn ra ngoài.
Chỗ dựng bia đá không có đèn nhưng vẫn thấy được lờ mờ có người đứng đó. Cậu mừng húm, vừa vỗ vách xe bồm bộp vừa gào lên: “Anh trí thức ơi!”
Anh giai trí thức ngẩng lên nhìn vừa hay gặp cậu quẳng cái gì xuống, anh ta vội giơ tay lên bắt được.
Một miếng silicon độn ngực.
“Có duyên mai mốt lại gặp nha anh trí thức!” cậu vẫy tay chào rồi kéo kính xe lên, lăn ra cười như nắc nẻ, “Đĩ ngố quá trời ơi!”
Con xe khách cũ rích vừa mở nhạc vừa nháy đèn lia lịa lăn bánh rời khỏi thôn, anh chàng trí thức nhìn miếng silicon trong tay, nắn nắn, lại đưa lên mũi hít hít mùi hương trên đó rồi nắm tay lại để cảm nhận. Mùi silicon lẫn với mùi mồ hôi, hơi ấm vẫn còn đủ để anh ta cảm giác được… “Hơi ấm của Mỹ Mỹ.”
Nắm trọn hơi ấm ấy trong bàn tay mình, yết hầu anh ta lặng lẽ trượt trượt.
() kịch hóa thân: từ “hóa thân” nguyên gốc là “反串” (phản xuyến), vốn được dùng để chỉ một hình thức diễn xuất trong hí kịch truyền thống, khi đó người diễn viên sẽ sắm một vai khác hẳn với vai chuyên diễn của mình (trong hí kịch mỗi diễn viên thường “chuyên trị” một loại hình vai riêng, ví dụ vai “đán”, vai “sinh”, vai “tịnh”, vai “sửu” tức các vai “nữ”, “nam”, “nam thô lỗ”, “vai hề”…). Tuy nhiên về sau này từ “反串” còn được dùng để chỉ tình huống nam giả trang nữ, nữ giả trang nam; nghĩa này cũng được sử dụng trong cả truyện. Lưu ý loại hình “kịch phản xuyến” nguyên gốc không bó hẹp trong hoán đổi giới tính vai diễn.