Ở Trung Tâm Vũ Trụ

chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Như sực nghĩ ra điều gì, tự nhiên Khổng Kỷ Bản ngẩng , nheo mắt bảo: “Hay là họ hàng của trò Nghiêm nhỉ?”

“Thầy Khổng có ấn tượng với trò đó quá nhỉ.” Quan Tàng thản nhiên nhận xét.

Khổng Kỷ Bản cười khà khà, xòe năm ngón tay ra: “Môn tự chọn “Hình thái và ý nghĩa các biểu tượng thờ cúng trong dân gian” mỗi tiết có tối đa năm viên, hai ba anh ngủ gật, một anh nghịch điện thoại.” vừa nói ông ta vừa gập từng ngón lại, cuối cùng chỉ còn một ngón, “Có đúng một mình trò đó ngồi nghiêm túc nghe giảng, không ngủ, không chơi điện thoại. bảo như thế thì tôi có ấn tượng không?”

“Ồ?”

“Chữ viết đẹp lắm, dù hơi kiêu căng nhưng ta làm bài tập với tiểu luận miễn chê, giỏi hơn mấy đứa này nhiều.” Khổng Kỷ Bản vỗ vỗ xấp bài tập bàn, “Thanh niên, con trai da trắng bóc, mỗi tội ăn mặc lạ lắm, sơn móng tay lòe loẹt. Nhiều khi tôi nhìn không ra ta mặc quần hay váy!” Ông giáo già hẳn là thấy rất thú vị nên còn vỗ tay cười phá , “ viên nghệ thuật chắc đều thế hả! Tiếc thật, không bị đuổi học thì năm nay có khi tốt nghiệp đấy.”

“Thầy Dư muốn nhờ thầy Khổng nói đỡ khi ban Giám sát kỷ luật thanh tra phải không?” Quan Tàng đưa mắt nhìn hộp trà.

“Tôi thì biết nói gì, có gì nói nấy thôi, không có nhẽ lại bịa ra.” Khổng Kỷ Bản lại cúi đầu làm tiếp.

“Chữ Mỹ Mỹ đẹp quá! Hồi trước anh tập viết đúng không?”

Linh Linh cầm tấm bưu thiếp vừa viết xong, ngắm nghía xuýt mãi. thảy bút ký tên bàn, “Ai chẳng viết được.” Tiểu Hào xách mấy túi nước uống đến, ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn hai người.

Sau khi chọc cho Mã Thiên Gia giận đùng đùng bỏ về rảnh rỗi quá mới nghĩ chuyện về lấy máy tính và ổ cứng ở ký túc. Vừa hay hôm nay Linh Linh muốn ra phố, thế là Tiểu Hào lái xe đưa nó cầm đi luôn. Tết ta Linh Linh không về nhà được nên tính mua quần áo mới gửi về cho lũ em trước Tết, nó muốn nhét kèm thiệp chúc mừng nhưng chữ xấu quá nên nhờ viết hộ.

“Đằng nào Tết chẳng về nhà, làm sao mà phải gửi?”

Linh Linh nhét tấm thiệp vào phong bì, mép bì thư có sẵn miếng dính nhỏ hình hoạt hình: “Về làm sao được.” nó chẹp miệng, càng nói giọng càng lí nhí, “Hổm bữa về ông tía (ba) ổng đánh đuổi.” sơ ý một tí nó đã nói lộ cả giọng nhà quê.

Thế là hiểu, bốc khoai tây chiên ăn, hỏi: “Nhà mày còn ai?”

“Ba, mẹ, một chị, hai em gái, một em trai.”

“Đẻ gì dữ vậy!”

“Thế đã ăn nhằm gì, hồi xưa người ta đẻ mười mấy đứa lận, đông con đông phước mà.” Linh Linh nói.

“Cả ngày chẳng làm ăn gì, mỗi đẻ.” đang nhai khoai lại bật cười hì hì, “Cô em tí ti này, mày mà đẻ thì phải bơm cặp vú cho bự đã!” Linh Linh ngượng chín mặt, đấm mấy . lại hỏi Tiểu Hào: “Thế còn Tiểu Hào, sau này lấy vợ muốn đẻ mấy đứa?”

Tiểu Hào cười khì đáp: “Em á, em chẳng cần con đâu, có hay không cũng được.” nói xong nó liếc nhanh Linh Linh một rồi lại cúi đầu ngậm ống hút. vỗ vai Tiểu Hào, “Khá lắm thằng em.” Linh Linh thì đưa tay vén tóc, làm bộ không nghe thấy.

mời hai đứa ăn kem, sai Tiểu Hào đi xếp hàng mua. Trong lúc ấy bảo Linh Linh: “Tiểu Hào tốt đấy.”

“Em biết anh ấy tốt, nhưng mà… em chẳng người như thế… với lại, ảnh nên tìm con gái thật…”

“Thật giả mẹ gì, mày là thật đúng rồi.”

Linh Linh ngước nhìn , lúc này đội mũ lưỡi trai, không trang điểm, ngoảnh mặt nhìn ra cửa nên góc nghiêng thật là đẹp, yết hầu trượt trượt theo nhịp hút coca.

“Mỹ Mỹ này… sau này anh định lấy con gái hay con trai?”

giở vạt áo khoác ra cho nó thấy áo sơ-mi và quần mình đang mặc, ngoài mũ và giày thể thao chẳng có gì người là của : “Tao phải kiếm cu to giàu sụ!”

“Nhưng mà đàn ông cu… to… đó đâu có cưới anh được!”

“Làm sao phải cưới?” trợn mắt. Chẳng hiểu sao Linh Linh lại có vẻ rất nghiêm túc: “Anh… anh không định chuyển giới, anh cũng không định kết hôn, thế làm sao người nhà anh đồng ý được?”

“Tao không có người nhà.”

“Nói dối, anh có chị mà!”

“Tao không có chị!” dộng ly đang uống xuống bàn, gằn giọng quát. Linh Linh sợ thật, mắt nó đỏ hoe ngay lập tức, nó môi tấm tức khóc. Tiểu Hào đã cầm kem trở lại, “Sao… sao thế?” không thấy ai trả lời, Tiểu Hào lại quay sang bảo : “Chị… chị Mỹ Mỹ… đừng… đừng có bắt nạt…”

“Ôi thôi thôi, miễn miễn. Con nhỏ này giờ có người bênh rồi đấy.” cười đứng dậy, kẹp laptop vào nách, “Thôi về đây, hai đứa đi chơi đê.”

“Còn kem…” Tiểu Hào giơ hai cốc kem tay. phẩy tay mà không ngoảnh đầu lại, “Mời tụi mày đấy.”

Đi xa rồi mới nhìn qua cửa kính thấy Tiểu Hào đang dỗ dành con nhỏ, tay chân thì lập bập, nói năng thì ngắc ngứ, nó đần quá làm phải dài: “Thằng này, yêu đương mắc mệt.”

bắt xe đến siêu thị điện máy, bán laptop, bù thêm tiền mua một máy tính bảng. đường về gọi cho Quan Tàng: “Tối về nhớ mua cho tôi gan gà, xiên nướng với bia nữa.” liến thoắng liệt kê một đống loại xiên nướng.

“Ăn đồ nướng nhiều hại sức khỏe.” Quan Tàng bảo.

“Anh chơi tôi cũng hại sức khỏe, rồi anh chơi hay nghỉ?”

“…”

“Ý kiến ý cò, lắm chuyện.”

“Thầy Quan cười gì thế?”

Có viên đến nộp bài tập cho Quan Tàng, bài luận được in ra đóng bìa đẹp hẳn hoi. Nộp bài xong cô viên vẫn ở lại lân la hỏi chuyện chứ không chịu về. Từ hôm Quan Tàng lớp giảng thay thầy Khổng hai tiết tự nhiên có lắm viên nữ khoa hẳn.

“Bị mắng rồi.”

Cô viên thắc mắc, “Bị mắng mà thầy lại cười?”

“Ừ, vì ấy đáng yêu mà.”

“Thầy có người yêu rồi ạ? Từ bao giờ thế?”

“Mới đây thôi.” Quan Tàng mỉm cười cất bài luận mới nhận đi rồi đứng dậy, mặc áo khoác vào, “Thôi, thầy về đây.” anh ta khóa cửa, đi xuống cầu thang, cô viên vẫn bám theo sát gót.

“Thầy ơi, hôm trước thầy bắt cướp cứu người được cả thời sự mà sao trường không khen thưởng ạ?”

“Tôi đâu có làm gì tốt.”

“Sao lại nói thế? Thầy chẳng cứu một người là gì? Dù thầy… đánh hơi mạnh tay.” cô viên theo Quan Tàng vào tận cửa tiệm ở cửa đông mua hai túi gan gà, thấy anh buộc túi cẩn thận cô ta lại hỏi: “Thầy ăn món này à?”

“Người yêu tôi .”

Cô viên “à” một tiếng, “Thầy chăm sóc người yêu thật đấy… thế lúc nãy thầy bảo không làm gì tốt là thế nào ạ?” cô ta vẫn cố gặng hỏi.

Quan Tàng nghĩ một chút rồi đáp: “Tôi cứu người vì tôi muốn cứu, không có gì dũng cảm cả.”

“Nói thế là sao nè, vậy hóa ra người khác bị nạn thầy lại không cứu à? Thầy quen biết người đó à?”

“Nếu là người khác thì hôm đó tôi đã không có mặt ở đoạn đường đó, cũng sẽ không gặp chuyện đó. Nên chỉ là trùng hợp thôi.” Quan Tàng nói. Ra đến bãi đỗ xe cô viên nọ vẫn lẽo đẽo theo sau anh.

“Thầy vẫn chưa trả lời câu hỏi của em nha, thầy quen biết người bị hại ạ?”

“Có quen, rất thân quen.”

Mắt cô viên sáng rực như vừa chớp được con mồi, giọng nói của cô ta gấp gáp hẳn : “Là người diễn kịch hóa thân tên Mỹ Mỹ đó phải không? Xin hỏi xu hướng tính của thầy được không?”

Quan Tàng vịn tay cửa xe, mỉm cười nhìn cô ta nhưng không đáp.

“Ồ xin lỗi, câu hỏi riêng tư quá ạ, còn chuyện này em rất tò mò nhé, theo mức độ bị thương của thủ phạm thì hình như thầy đánh trúng chỗ trí mạng của hắn rồi, lúc đó thầy giận dữ lắm phải không? Thầy có thể cho biết thực sự thầy nghĩ gì không?”

“Tôi nghĩ gì à?” Quan Tàng nói, “Tôi chỉ muốn Mỹ Mỹ về nhà an toàn, à, và kỹ năng khai thác thông tin của cô không giỏi lắm đâu, cô phóng viên nhé.”

“Cô viên” giật mình rồi bật cười: “Thật là có tuổi rồi giả làm viên cũng khó. Chứ tôi trà trộn vào hộp đêm thì khá lắm đấy.” cô ta chìa tay ra, “Xin chào thầy Quan, tôi là phóng viên Trang Bách Tâm của chuyên mục “Lần theo dấu vết”.”

Quan Tàng bắt tay cô ta.

“Anh được bảo vệ kĩ quá thầy Quan ạ. Đây là cách tốt nhất tôi làm được để tiếp cận anh, chắc cũng là cách duy nhất đấy.”

Quan Tàng chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng thét lớn của Mã Thiên Gia. Không biết ông ta đậu xe trong bãi từ bao giờ nhưng lúc này ông ta đã mở cửa xe lao ra, đứng chắn trước mặt Quan Tàng, “Lại là cô à! Chúng tôi đã từ chối phỏng vấn rồi cơ mà, trả lời qua điện thoại hết rồi, cứ thế này chúng tôi sẽ báo cảnh sát đó!” nói rồi ông ta bỏ luôn xe mình để xô đẩy Quan Tàng vào xe anh ta rồi ngồi ghế phụ lái, giục Quan Tàng: “Đi đi, lái đi đi!”

Quan Tàng vừa lái xe vừa nhìn cô phóng viên xa dần trong gương chiếu hậu, xe rẽ vào khúc quanh là mất bóng luôn.

“Chú thế này cô ta lại càng nghi đấy, chú Mã.” anh ta nói thản nhiên cứ như không phải việc của mình. Mã Thiên Gia không thèm để ý, ông rút điện thoại bấm gọi, bên kia vừa nhấc máy ông đã mắng sa sả: “Nhân viên của ông làm sao thế hả? Đến tận trường đóng giả viên để phỏng vấn nữa ư?! Chê chúng tôi chưa bị can phạm giết người đâm mấy nhát thì chưa đáng làm anh hùng à? Thôi thôi, đừng nói nữa, tôi không quan tâm, tóm lại nếu Quan Tàng bị trả thù thì tôi tính sổ với các ông!”

Vừa cúp máy đã nghe thấy Quan Tàng cười ha ha.

“Cháu còn cười nữa, thấy chú cuống cà kê thì lắm à?” Mã Thiên Gia cả giận, “Từ lúc cháu gặp Mỹ Mỹ tóc chú bạc thêm nửa đầu đấy!” nói xong lại thấy túi gan gà trong xe, ông cầm lấy định ăn thì nghe Quan Tàng bảo đó là mua cho Mỹ Mỹ, thế là Mã Thiên Gia càng cáu tiết, ông ngoạm luôn nửa miếng gan rồi nhai nhồm nhoàm. Ăn xong nghẹn bứ cổ mà chẳng có miếng nước chiêu mồm.

“Bọn phóng viên này không bới móc được gì còn lâu chúng mới chịu thôi, giờ chú chỉ sợ cô ta moi được gì từ Mỹ Mỹ ấy! Quan Tàng ạ, sao cháu tin Mỹ Mỹ thế hả, cháu có biết nó là ai đâu!”

“Vậy chú Mã có biết không?”

“Chú không biết, chú cũng không cần biết, chú chỉ mong ta không làm hại gì đến cháu thôi!”

“Không làm hại gì…” Quan Tàng mỉm cười nhẹ, “Đến cháu, hay đến ông ngoại cháu?”

“Đến cháu.” Mã Thiên Gia đáp chắc như đinh đóng cột, “Quan Tàng, chú ở bên cạnh cháu không phải vì ông ngoại cháu.”

Một lúc lâu sau Quan Tàng dừng xe lại, chậm rãi nói: “Cháu xin lỗi, chú Mã.”

“Mỹ Mỹ là điều bất ngờ với cả chú và cháu. Nhưng với cháu mà nói bất ngờ đó vô cùng tốt đẹp, mọi cảm xúc cháu có được từ ấy đều mới lạ và khiến cháu sung sướng. Cháu biết chú lo lắng điều gì, chú sợ cháu sẽ như mẹ cháu…” Quan Tàng quay sang nhìn Mã Thiên Gia và nói đầy trìu mến: “Nhưng chí ít khi ra đi mẹ cháu đã rất hạnh phúc.”

Mã Thiên Gia nghẹn lời, bàn tay ông siết thành nắm đấm đầu gối. Ông ngoảnh mặt đi, môi run run.

Quan Tàng lái xe đến phố ăn vặt mua xiên nướng, đủ hết khoai tây, thịt dê, thịt bò, đậu phụ cá, lạp xưởng. Anh ta xách hai túi to tướng để vào xe rồi lại trở ra lấy thêm hai xách bia, mở sẵn một chai đưa cho Mã Thiên Gia uống giải khát rồi mới chạy xe về nhà.

Mã Thiên Gia trông đống đồ nướng đẫm dầu mỡ còn bốc khói thì hơi cau mày, hỏi: “Cháu không thấy mùi à?”

“Cũng bình thường. Lần đầu cháu đi ăn với Mỹ Mỹ là ăn này, ấy còn đút cho cháu một miếng.”

“Cháu ăn à?!”

“Vâng, nhưng lúc đánh nhau cháu vẫn bị nôn, nếu không thì đã không thua.” Quan Tàng cười ha ha, có vẻ thấy thú vị lắm.

Mã Thiên Gia dài: “ ta không hỏi tại sao cháu không ăn đồ nóng à?”

“Không, Mỹ Mỹ chẳng bao giờ hỏi gì cả.”

“Quan Tàng ạ, ta thông minh hơn bề ngoài nhiều, nhiều khi ta chỉ không nói ra thôi chứ thực ra ta biết cháu rất không bình thường.” Mã Thiên Gia uống một hớp bia, “Hôm nay nói chuyện với ta là chú hiểu, nên chú mới bảo chắc chắn ta có ý đồ khi ở bên cháu.”

“Chú Mã cảm thấy ấy có ý đồ gì với cháu?”

“Chú không biết, nhưng chắc chắn là chẳng tốt lành gì.”

Xe dừng lại dưới nhà, Quan Tàng bảo: “Không sao, miễn là ấy vui… chính cháu cũng chỉ muốn mình được vui vẻ thôi mà, chú Mã.”

Mã Thiên Gia còn muốn khuyên nữa thì đã bị phá đám bởi một tiếng gọi “Quan Tàng”. Quan Tàng tươi tỉnh hẳn : “A… Mỹ Mỹ!” Mỹ Mỹ tay xách túi đồ ăn vặt to tướng, chân đi dép, người quấn thảm đang đứng rét run trước cổng: “Mỹ cc! Sao về muộn thế, đm tôi quên chìa khóa đây này!”

“Mỹ Mỹ cáu đáng yêu thật nhỉ?” Quan Tàng thì thào với Mã Thiên Gia, mặt anh chàng cứ hơn hớn. Mã Thiên Gia lấy hai chai bia, quay đầu đi thẳng.

Trang Bách Tâm ngồi trong xe, thấy Mã Thiên Gia vừa đi khỏi cô ta thủ ngay bút ghi âm rồi lao xuống xe, kịp lách vào ngay trước khi cánh cửa thủy đóng khít lại.

“Thầy Quan ơi!”

Hai người đi trước cùng ngoảnh lại, trai tóc nhuộm đang ngậm một que xiên nướng trông quen quen mà cô chưa nhớ được ngay là ai. Quan Tàng thì vẫn mỉm cười như trước: “Cô giỏi thật đấy, theo được đến tận đây.”

“Ai thế?” thanh niên kia hỏi. Vừa nghe nói là phóng viên, không đợi cô tiếng ta đã dấn đứng chắn trước mặt Quan Tàng, nhai nuốt xong xiên nướng trong miệng ta nói ngay, “Từ từ đấy! Phóng viên hả? Muốn phỏng vấn chuyện anh hùng cứu mỹ nhân đúng không?”

Cô gật gật đầu.

“Phỏng vấn tôi đi, tôi là người trong cuộc nè!” ta ré như chỉ sợ Quan Tàng giành mất tiếng tăm.

Bấy giờ Trang Bách Tâm mới nhận ra, “ là… chính là à! Mỹ Mỹ?!” cô vội vàng lục túi xách tìm bút và sổ, “Từ đầu tôi đã muốn tìm nhưng lúc đó bị tạm giam… và thầy Quan đồng ý cho tôi phỏng vấn chứ?”

Mỹ Mỹ đáp ngay, không thèm hỏi Quan Tàng, “Được chứ sao không! Anh ta mà từ chối thì tôi đấm cho!” nói rồi liền chìa tay ra: “Cát-xê phỏng vấn được bao nhiêu, báo giá đi chị!”

Quan Tàng đứng sau không nhịn được phì cười.

Trang Bách Tâm thì không bị bất ngờ lắm, cô hỏi: “ muốn bao nhiêu?”

Mỹ Mỹ nhíu mày ngẫm nghĩ một tí rồi đáp, “Án mạng kinh hoàng tầm cỡ vĩ mô như thế mà lại phỏng vấn cả hai đương sự… thì phải năm con số nhỉ? Chị mà muốn độc quyền thì phải thể hiện tấm lòng thêm ít nữa.”

Trang Bách Tâm bất đắc dĩ đáp, “Xin lỗi, tôi không chi trả được đến mức đó rồi.” Nghe vậy Mỹ Mỹ trở mặt ngay lập tức, nguýt một , “Thế thì dẹp, chị lại nhà.”

Trang Bách Tâm định sấn ngăn bước hai người thì Mỹ Mỹ đã rút ngay một que xiên ra xỉa xỉa vào mặt cô ta, xiên bằng trúc dài nhọn hoắt suýt chọc cả vào tay cô. “Ê tôi gọi bảo vệ nha! Có đi không, đi không?” cầm que xua cô ta ra tận cổng khu nhà rồi đóng luôn cửa lại, còn khuyến mãi xỉa cho một ngón tay thối qua lớp kính.

Trang Bách Tâm đứng ngoài trời gió lạnh dài, cuối cùng đành phải xe, trở về đài. Về đến nơi cô ta gỡ chùm tóc đuôi ngựa thường ngày không bao giờ buộc, lấy thẻ nhân viên ra quẹt để qua cửa. Mấy chữ to Đài Thanh Truyền Hình Đông Ninh được ốp đỏ treo tầng cùng tòa nhà.

Đây là kết quả của cuộc sát nhập Đài Thanh, Đài Truyền Hình, Trung Tâm Phim Truyện Đài Truyền Hình Đông Ninh năm ngoái, giờ đây họ có tần số thanh, kênh truyền hình. Trang Bách Tâm vào thang máy tầng tám, cô đẩy cửa vào văn phòng của chuyên mục “Truy tìm dấu vết”. Trong phòng chỉ có vài người, đồng nghiệp chỉ chỉ vào phòng chế tác, cô hít một hơi thật sâu rồi tắt di động, chỉnh lại trang phục, tiến tới gõ cửa.

Người chủ nhiệm sản xuất tên Cảnh lạnh lùng nhìn cô, cô vừa định mở lời đã bị ông ta cắt ngang: “Cô giỏi giang quá thì làm giám đốc đài, hay là Bắc Kinh làm công to việc lớn đi, đài tỉnh lẻ này không chứa được bà chúa như cô.”

Trang Bách Tâm lặng thinh không nói gì.

“Đích thân giám đốc gọi điện chửi tôi đấy! Mẹ kiếp thế mà tôi còn phải bênh cô, phải chùi đít cho cô nữa! Làm được thì làm, không làm được thì cuốn xéo!”

“Tại sao lại thế?!” Trang Bách Tâm vò mạnh mái tóc rồi cũng gào , “Tôi đã theo vụ giết người hàng loạt bao lâu nay, từ vụ đầu tiên cho đến vụ cuối cùng, thậm chí lần này tôi còn ngồi chung một quán karaoke với đương sự! Không ai chuẩn bị đầy đủ hơn tôi! Thế mà anh phủi tay một anh hất phóng sự cho Lưu Dương làm, mẹ kiếp anh ta còn dùng chính tư liệu điều tra của tôi!”

“Cô vẫn còn phải lôi chuyện đó ra à? Bao nhiêu lý do tôi nói với cô cô xem là ct hết phải không!?”

Trang Bách Tâm đập cả hai bàn tay bàn chủ nhiệm, “Được, việc đó cho qua, tôi không cãi với anh. Anh bảo tin sau để tôi làm thì đây, tôi làm, giờ tôi phỏng vấn đương sự thì sai trái gì?”

“Đấy là đương sự bình thường à? Sau lưng anh ta là tập đoàn Quan Đạt, tập đoàn Quan Đạt là gì hả? Là xí nghiệp trụ cột, Quan Tĩnh Viên có thể gọi thẳng cho phó bí thư tỉnh ủy cô biết không!”

Trang Bách Tâm răng, giơ tay bưng trán.

“Anh không thấy tò mò à chủ nhiệm, tại sao một hành động chính nghĩa lại bị hạn chế truyền thông? Một giảng viên đại học bình thường theo dõi một nghệ sĩ kịch hóa thân cả đêm rồi lại cầm bình chữa cháy khi xuống xe, đánh vỡ đầu một tên sát nhân hàng loạt trong trạng thái tỉnh táo, anh không tò mò hay sao? Làm sao anh ta biết trước kẻ sát nhân hàng loạt sẽ xuất hiện ở đó? Ai bình thường mà lại đi bám theo người khác? Thời cấp ba anh ta từng bị tố cáo mưu sát anh biết mà…!”

Một chén trà bay đến, nước trà vẩy tung tóe mặt Trang Bách Tâm. Cảnh chỉ thẳng vào mặt cô ta và gằn giọng: “Mở mồm ra là phải chịu trách nhiệm đấy, cô là cảnh sát hay tòa án? Ai mưu sát?! Ai định tội?! Đừng bắt người khác chịu vạ lây để thỏa mãn sự háo thắng của cô!”

Chú : Đoạn Linh Linh gọi “tía” có mở ngoặc “ba” là bản gốc tác giả cho Linh Linh dùng từ địa phương, sau đó mở ngoặc là “cha” nha.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio