“Nghiêm Nhân Kính! Đồ đần độn! Đcm bà xuống đây ngay!!”
đứng dưới sân khu ký túc nghiên cứu nữ của Đông Ninh gân cổ gào , bà quản lý ôm cửa dọa gọi cảnh sát thì bị bảo: “Gọi Nghiêm Nhân Kính ra đây! Tôi là em trai nó, ba nó tức hộc máu vì nó rồi kia kìa! Con bất hiếu kia xuống đây!!!” thế là hàng loạt đầu hóng hớt thò ra từ lan can tầng .
Nghiêm Nhân Kính đầu tóc rối bù lao như bay xuống, vừa dừng lại cô đã co cẳng sút cho một cú rồi hai chị em lao vào cào cấu đấm đá nhau. Không ai can được họ, chừng chục phút sau một đứa bị giật đứt cả đống tóc, một đứa toàn thân chi chít dấu giày.
Nghiêm Nhân Kính giằng chun cổ tay ra buộc tóc lại, soạng mặt rồi chỉ mặt mà nạt: “Mấy hôm nữa tao cưới rồi đấy Nghiêm Khác Kỷ, mày mà dám cào xước mặt tao thì tao cho mày ca acid.”
“Bà cưới đéo gì nữa? Học sáu năm tiến sĩ đéo có được bằng tốt nghiệp, bà không biết nhục à mà còn đòi cưới?!”
“Mày chỉ có bằng cấp ba còn không biết nhục thì tao làm sao phải nhục? Cút về đoàn kịch của mày đi, đừng có đứng đây làm tao xấu hổ.” Nghiêm Nhân Kính lại vạt áo ngủ cotton định bỏ tầng thì bị giật đuôi tóc lại và lôi xềnh xệch ra chỗ Quan Tàng đậu xe.
Quan Tàng ngồi trước vô-lăng tròn mắt nhìn hai chị em lại lao vào vật nhau trận nữa, anh ta mở cửa đi xuống nhưng không hề định vào can.
“Mày điên à Nghiêm Khác Kỷ!” Nghiêm Nhân Kính đã bị văng mất một chiếc dép, cô vừa đứng chân vừa chửi ầm .
đá dép lại cho cô, nhìn cô đi vào rồi vặc lại: “Đm con nào điên! Tốt nghiệp đến đít rồi bà còn bày ra tố cáo làm gì?! Bà làm mà bà không suy nghĩ hả?! Công sức học bao nhiêu năm đổ xuống sông xuống bể hết, bà muốn cho ba bà tắt à! Tôi nói cho bà biết việc của tôi đéo cần bà lo!”
“Ba tao có phải ba mày không, ông già tắt cũng có công mày một nửa đấy!” Nghiêm Nhân Kính thấp hơn nên cô hất cằm , hỉnh mũi chửi xỉa vào mặt , “Tố cáo là việc của tao, cũng đếch cần mày phải lo!”
Hai đứa đứng cách nhau một quãng, đoạn đường vắng giữa đêm đông yên tĩnh cả hai cứ thế vừa hồng hộc vừa trợn mắt hằm hè nhau, đến cả tiếng cũng phải ganh không đứa nào chịu thua đứa nào. Cuối cùng giơ cả hai tay vò đầu, mặt, muốn bắt mình tỉnh táo lại.
“Bà nghe đây này, Nghiêm Nhân Kính, chuyện qua cả năm rồi. Tôi không cần biết có phải bà mới nghe được gì không nhưng tóm lại tôi chấp nhận tất cả rồi, tôi đặt xuống đít rồi, giờ tôi không làm sao hết. Mai bà… không, ngay bây giờ bà gọi cho giáo viên hướng dẫn của bà đi, bảo xin lỗi hay bảo đéo gì cũng được, vấn đề chỉ là mấy câu xuống nước đúng không? Tóm lại kiểu gì bà cũng phải tốt nghiệp cho tôi!”
Nghiêm Nhân Kính phì cười, đút hai tay trong túi: “Mày là gì của tao mà tao phải nghe lời mày.”
“Thế bà là gì mà bà nhúng mũi vào việc của tôi! Lúc bà bảo trường phạt sai tôi sao bà không hỏi tôi có đồng ý không hả?! Tôi cần bà kêu oan hộ à?!”
Nghiêm Nhân Kính vẫn cười, cô hắt ra, bảo: “Kiêu căng tự phụ, ngang ngược bất chấp, luôn coi mình là rốn của vũ trụ, trái đất này phải quay theo ý mày. Nghiêm Khác Kỷ ạ, từ bé đến lớn đúng là mày chỉ có thế thôi!”
“Phải, phải rồi! Mẹ kiếp thế nên tôi bỏ học đấy, thì làm sao!”
“Chẳng sao hết! Tao ngứa mắt kiểu đấy của mày thôi! Thằng ngu Nghiêm Khác Kỷ không coi ai ra gì, lúc nào cũng vênh váo coi trời bằng vung! Không đời nào nó ngủ với thầy giáo để xin điểm, không đời nào nó ngu đến mức đánh vợ người khác!” nói xong cô lại nghiến răng đế thêm, “Nó chỉ biết bắt nạt con chị nó thôi!”
nghẹn cổ, không nói được gì nữa. Ngửa mặt nhìn trời, bầu trời nặng nề muốn sập xuống như sắp có tuyết rơi, lại cúi xuống nhìn Nghiêm Nhân Kính, mặt chị trắng bệch, trắng muốn sáng, nửa giống nửa chẳng giống gì hết.
đưa tay mặt, bước đến trước mặt Nghiêm Nhân Kính, hạ giọng bảo: “Bà tỉnh táo lại đi. Đuổi học rồi không thể thay đổi được, tố cáo không có bằng chứng họ sẽ chỉ nghĩ bà bịa đặt để bôi nhọ trường thôi. Việc đã đến nước này bà hy học vị cũng có ý nghĩa gì đâu?”
“Tao cầm được bằng ấy thì có ý nghĩa với mày lắm à? Có phải hồi đó chúng nó cũng mang tao ra để trao đổi với mày không? Tao đã thấy lạ rồi, tính mày như thế làm gì có chuyện mày im im chịu mang tiếng, sao, giờ mày thấy mày hy vĩ đại lắm đúng không, mày uất ức ghê lắm đúng không? Nghiêm Khác Kỷ, tao có cần phải quỳ xuống lạy tạ mày không!”
“Mẹ kiếp tôi không muốn nợ bà! Tôi không muốn nợ bà, Nghiêm Nhân Kính ạ!”
Lại “chát” một tiếng, ăn một bạt tai, Nghiêm Nhân Kính chỉ vào mũi mà gằn từng lời: “Nghiêm Khác Kỷ! Mày vừa ra đời là đã nợ tao rồi!”
“Lão Nghiêm hơn bốn chục tuổi đầu lấy vợ hai, già mõ mới lòi ra mày, cưng mày như cưng trứng, có gì ngon gì tốt cũng phải dành cho mày! Dung túng mày phá phách, mày ngang ngược, mày làm gì thì làm để rồi mày thành bà cố nội!! Thật giờ tao hối hận biết thế hồi đó dìm mày vào bồn tắm cho xong!”
“Thế thì là tại bà, ai bảo bà hèn.” bị tát sưng cả má nhưng vẫn phải trả treo.
“Phải! Thế cho nên mày phải nợ tao, cả đời mày vẫn phải nợ tao Nghiêm Khác Kỷ ạ!”
Quan Tàng đứng nghe nửa ngày rồi dài: “Hai chị em không thể nói chuyện bình thường à, thật là mạnh miệng yếu lòng điển hình.”
Nghiêm Nhân Kính quay ngoắt sang: “Anh là thằng nào?!”
Nghiêm Khác Kỷ quát: “Anh ngậm mồm lại!!”
Quan Tàng nói “xin lỗi” rồi ngoan ngoãn xe, đợi tiếp.
“Bạn trai mày đấy à?” Nghiêm Nhân Kính nói, “Trông như thằng thư vô dụng.”
“Giảng viên khoa Nhân Văn của bà đấy, gặp ngoài đường thì cúi đầu mà chào, đồ đần độn!”
“Lại giảng viên? Mày còn chối là không tán tỉnh thầy giáo nữa đi?!” Nghiêm Nhân Kính xỉa xỉa vào .
“Tôi tán thì làm sao! Tôi tán được bà có tán được không? Lôi thằng chồng bà ra đây, tôi xem nó trông có hơn củ khoai tây không?!”
Hai đứa đang chí thì đột nhiên nghe thấy tiếng ai gọi “Tiểu Kính ơi?”, một người dáng cao gầy chạy tới từ hướng ký túc xá nữ, tay anh ta còn xách túi đồ có vẻ nặng nên dáng chạy cứ lom khom.
“Mọi người ở ký túc gọi cho anh, anh đang đi ngoài đường. Thế nào, đây là…?”
Nghiêm Nhân Kính người cao hơn mình gần hai chục phân lại trước mặt , bảo: “Mày bảo ai như củ khoai tây?! Chào anh rể mau!”
hừ một tiếng, hiếng con mắt trời, không thèm chào.
Anh giai kia “à à” rồi chìa tay ra trước: “Em trai em phải không, chào em, anh là Vương Cầu, “cầu” trong “cầu thị” đó. Hai chữ ghép vào cũng đọc là “cầu”, vừa dễ nhớ vừa dễ đọc đúng không, ha ha ha ha!” Nghiêm Nhân Kính đứng cạnh hất mặt đi.
bắt tay anh chàng, cũng ngẩng cười ha ha: “Chào anh rể Cầu, tôi là em bả, tên Nghiêm Khác Kỷ.”
“Lúc mặc váy thì là Mỹ Mỹ.” Nghiêm Nhân Kính nói. Vương Cầu gật đầu lia lịa: “Ừ ừ, nhớ rồi.”
cau mày hỏi: “Anh Cầu này, anh không sao chứ?”
“Hả?”
“Vợ anh nổi hứng bỏ cả học vị rồi đấy, học sáu năm trời, thế mà anh cũng kệ à?”
Vương Cầu bật cười, đáp: “Dù đáng tiếc thật nhưng anh tôn trọng quyết định của Tiểu Kính. Nếu cô ấy cảm thấy nên làm thì anh không can thiệp.”
Nghiêm Nhân Kính bực mình ngắt ngang: “Thôi thôi, không nói nữa, em phải về ký túc, sắp dọn đi rồi đồ đạc còn đầy ra đấy.” rồi quay lại bảo : “Lo mà về nhà thăm mẹ mày đi.”
tức khí đứng sau gào với theo: “Đồ đần độn Nghiêm Nhân Kính! Đời bà còn mấy sáu năm nữa! Bà còn học được mấy bằng tiến sĩ nữa!”
Nghiêm Nhân Kính quay lại nhưng không đến chỗ mà đi về hướng Quan Tàng. Quan Tàng thấy hai bên chí xong rồi lại chui ra khỏi xe đứng đợi để chào hỏi nhưng rất tiếc Nghiêm Nhân Kính không thèm quan tâm.
“Anh tên là gì?” Nghiêm Nhân Kính nhìn anh ta chằm chằm.
“Quan Tàng, Tàng trong kho tàng.”
“Giáo viên khoa nào?”
“Trợ giảng khoa Phong Dân Tộc.”
“Theo thầy Khổng Kỷ Bản à?”
“Phải.”
Nghiêm Nhân Kính săm soi từ đầu đến chân Quan Tàng: “Tôi nhớ anh rồi.”
“Hả?”
Nghiêm Nhân Kính lại bỏ đi. Vương Cầu có vẻ tốt tính nên còn ngoảnh lại chào “bái bai” hai người, giá có thời gian chắc anh ta sẽ còn đưa cả danh thiếp. vẫn nghiến răng nghiến lợi chửi “đồ đần độn” như một chiến sĩ mất trí banh họng gầm rú với kẻ địch vô hình, tay cầm trường mâu xỉa loạn xạ vào không khí.
Lúc trở vào xe cứ nhìn chằm chằm trước mặt, cố bắt mình kìm chế nhưng thất bại, hai mắt long đỏ rực, dộng nắm đấm thình thình vào bảng điều khiển xe, vừa đấm vừa gào . Quan Tàng lẳng lặng nhìn cho đến lúc kiệt sức, ngồi vật ra ghế hổn hển.
“Mỹ Mỹ.”
không buồn đáp, Quan Tàng lại bảo: “Em đang sợ hãi rồi, Mỹ Mỹ.”