– Chương –
Các show kịch tối, suất diễn đêm muộn ở hộp đêm là nguồn thu nhập chính của Quốc Sắc Thiên Hương. Dã Bình thường ngày bị cậu đấm cho khóc ti tỉ, lên sân khấu lại chỉ cần uốn éo một tí, há mồm lảnh lót vài câu là có ngay một đống fan hâm mộ tung hô rần rần.
“Chị Hương Hương ơi em hết tiền rồi, chia em thêm ít việc nào!” cậu vừa kẻ mắt vừa bảo.
Không phải diễn viên cố định của đoàn muốn kiếm cơm đều phải trông cậy vào từng lớp diễn chị Hương Hương phân công cho, diễn ngày nào nhận tiền ngày đó.
Chị Hương Hương chưa kịp đáp thì Dã Bình đã ngoảnh lại chế nhạo: “Ba trăm đồng đổ hết vào đít rồi à?”
“Đổ hết vào sắm quan tài cho mày đấy, sợ rồng mày lộn nhét không vừa.”
Dã Bình tính quơ đại cái gì quăng vào mặt cậu thì bị chị Hương Hương trợn mắt cho một cái, nó đành cắn răng chửi: “Đ mẹ mày.”
“Muốn diễn thì phải tập, tự dưng mà lên được à?” chị Hương Hương nghĩ nghĩ rồi lại bảo, “Hay mày làm một bài tiếng nước ngoài đi, chẳng cần nghĩa gì đâu, miễn là phải bốc vào, Nhật Hàn cũng được.”
“Ờ.”
Dã Bình ngoảnh mặt đi, miệng lẩm bà lẩm bẩm gì đó. Lúc xuống xe cậu lại đạp ghế nó một phát rồi bị chị Hương Hương chửi: “Bung ghế là bắt mày đền đấy.”
“Anh Hồng! Anh Đại Hồng ơi!” đi vào cánh gà Đêm Paris, chị Hương Hương cao giọng gọi. Có mấy đứa diễn viên quen mặt chạy ra chào hỏi, khen dạo này mông chị lại nở nang ra rồi bị chị Hương Hương vểnh tay điệu đà mắng “Mấy con chíp hôi này, ai chị em với tụi bay?”
Bọn chíp hôi cười khanh khách, đều bảo nhau tránh ra nhường chỗ cho chị ngồi. Chị Hương Hương mà vui là chị sẽ tạo điều kiện cho bọn nó kiếm ít tiền tiêu vặt.
Anh Đại Hồng khoác cái ba-lô LV sáu mươi đồng tất tả chạy vào, trông có vẻ mệt mỏi, nói: “Chị tôi đúng giờ quá.”
Anh Đại Hồng là người chỉ đạo nghệ thuật kiêm quản lý, kiêm lên chương trình, kiêm MC, kiêm cò mồi chèo kéo khách, kiêm nốt cả giữ gìn trật tự tại Đêm Paris. Chủ hộp đêm vốn muốn mướn một quản lý nữ với tiêu chí vừa khéo xoay xở vừa dễ nói chuyện hơn đàn ông, nhưng tìm hoài vẫn chưa có ai.
Chị Hương Hương móc ra một tập tờ rơi, anh Đại Hồng liếc qua rồi bảo, “Để lát tôi xem xem.” Các tiết mục đêm muộn phải được đổi mới thường xuyên bởi hễ khách thấy chán là họ không thiết tiêu tiền nữa. Anh Đại Hồng thường than thở thời buổi này làm ăn khó quá chừng.
Diễn viên chưa lên sân khấu đều đứng chen chúc sau cánh gà, Tiểu Mộng từ phòng thay đồ đi ra, hỏi “Mỹ Mỹ có thuốc lá không?” Con nhỏ mặc đồ y hệt cậu, nó xuất thân là gái quê, tuổi chưa đến mười chín, nhỏ hơn cả cậu nhưng thâm niên hút thuốc thì còn dày dạn hơn.
“Hút nữa hả, không sợ khách ngửi thấy à?” nói vậy nhưng cậu vẫn chìa thuốc ra cho nó.
“Không sao, có hôn thật đâu.”
Hai đứa ra ngoài hút, đang dở điếu thuốc thì có tiếng gọi “chị ơi” sau lưng. Thấy cậu ngoảnh lại, con bé tiếp viên rót rượu đổi giọng ngay: “Ủa không phải, anh… ạ?”
Tiểu Mộng cười khằng khặc.
“Gọi chị Mỹ Mỹ đi.”
“Dạ, chị Mỹ Mỹ ạ.” em tiếp viên vặn vặn tay ra điều ngượng, “Chị… chị ạ, em mới vào làm, mong chị giúp đỡ ạ.”
Cậu chỉ sang Tiểu Mộng: “Xin Tiểu Mộng giúp ấy, chị không phải người ở đây.”
“Xin chị Mộng giúp đỡ em ạ.” em tiếp viên chìa bao thuốc ra, miệng gọi Tiểu Mộng là chị ngọt xớt.
Tiểu Mộng rút một điếu với vẻ sành sỏi, “Tí nữa thấy chị với chị Mỹ Mỹ đi bàn nào thì cô ra bàn đó.”
Em tiếp viên mừng rơn rời đi.
Hút thuốc xong cũng vừa tới tiết mục của Tiểu Mộng, một bài nhảy căng-căng rất đậm chất Trung Quốc. Nó nhảy khá giỏi, thấy có người khen cứ như dân chuyên nghiệp Tiểu Mộng liền phả một vòng khói rồi đáp: “Dân chuyên ai rúc vào xó này?”
Nhảy xong, đám vũ nữ bắt đầu tràn xuống dưới tìm mục tiêu. Tiểu Mộng tìm được một bàn khách vừa ý là đặt mông ngồi ngay xuống đùi người ta rồi làm bộ đòi khách sờ ngực mình. Dưới ánh đèn loang loáng, bộ đồ sộ nõn nà của nó trông vô cùng sống động.
Gã khách được bạn bè xung quanh huýt sáo cổ vũ thì ưỡn ngực đắc ý cứ như ông vua con. Tiểu Mộng duyên dáng tuột dải băng-đô cột trên mái tóc giả màu vàng kim xuống, bịt mắt gã đàn ông lại.
Bàn tay gã khách vồ được hai bầu mềm núng nính. Ai đó giật phắt sợi dây bịt mắt ra, Tiểu Mộng trên đùi gã đã hóa thành Mỹ Mỹ, mép silicon lấp ló lộ ra giữa những kẽ ngón tay, “người đẹp” còn hấp háy mắt ngọt ngào nói: “Anh giai ơi, mời em gái một ly nào!”
“Cái đ-c-m.” Gã đàn ông chửi toáng lên, tay gã rụt phắt lại như phải bỏng, đám khách xung quanh thì lăn ra cười sằng sặc.
Đúng lúc ấy Tiểu Mộng vồ lấy tay gã dúi vào ngực mình, anh chàng lại cười hơn hớn khi được đám vũ nữ vây quanh hát: “Anh giai uống một ly, em gái tu một lít. Anh giai uống một lít, em gái ngả ra đây! Anh giai hết thùng này, chúng em cùng bí tỉ!”
Tiểu Mộng hỏi: “Anh giai uống bao nhiêu nào?”
Gã đàn ông cười rung rinh cả bụng: “Cho cả thùng lên đây!”
Em tiếp viên xách ngay hai xách () rượu ướp lạnh ra rồi nhanh tay dỡ một xách. “Hai chị em” nốc cạn hai chai tại chỗ xong ịn cặp môi đỏ chót lên cằm anh giai rồi vừa nấc rượu vừa rút lui.
Tiểu Mộng chạy thẳng ra thùng rác ngoài cửa sau để ọe.
Cậu đưa cho nó một chai nước với một viên kẹo trái cây vị chua. Súc miệng xong Tiểu Mộng ngồi xổm cạnh cửa, vừa nhai kẹo vừa nói: “Em đi nạo rồi.”, lại đưa tay lên quệt nước mắt vì nôn rồi tiếp. “Nó còn chẳng có tiền đưa em đi nạo, chia tay mẹ cho rồi.”
Nói xong lại thở dài: “Em làm nốt lần này, nạo nữa là vô sinh hẳn.”
Cậu chẳng biết “nó” mà Tiểu Mộng nói là ai nên chỉ an ủi: “Anh Đại Hồng chiều mày thế còn gì, hay mày theo quách anh Đại Hồng đi, ổng cũng chưa vợ mà.”
“Ổng lăng nhăng lắm, đầy gái đấy. Em chẳng hơi đâu…” Tiểu Mộng ngả đầu lên vai cậu: “Mỹ Mỹ này, anh mà không mặc đồ nữ thì đẹp trai lắm, vừa đẹp vừa cao ấy. Sau này anh mà không có ai thì mình lấy nhau nhé?”
Cậu ôm bụng cười muốn tức thở: “Tao không lấy đứa ngực to hơn tao đâu!”
Ăn hết kẹo, hai đứa lại mò vào cánh gà.
Lên sân khấu ba lượt, nốc hết sáu chai, đúng là uống đến hi sinh luôn. Tiểu Hào và chị Hương Hương vác cậu lên xe, nửa đêm cậu dậy nôn một lần, lúc mở mắt tỉnh hẳn đã là xế chiều hôm sau.
“Mẹ nó chứ, gặp mấy thằng đần cứ phải soi chằm chằm, không uống không được!” chị Hương Hương đưa cho cậu bát mì ăn liền rồi bỏ tiền công lên bàn. Tiền hoa hồng gạ bán được sáu thùng rượu với cát-xê chia cho Tiểu Mộng xong chẳng còn bao nhiêu, đâu được hai trăm mốt.
Chị Hương Hương vứt cho cậu hai trăm rưỡi, “Trông mày như thằng ngố (), chị cho mày tròn số luôn.”
Lâu lắm rồi cậu mới nôn vì say, trước kia ngờ nghệch không biết gì đưa bao nhiêu tu cạn bấy nhiêu, tối nào về cũng say như chết, nôn ọe cùng mình. Về sau Tiểu Mộng dạy cậu chỉ cần uống một nửa rồi đổ vung ra người một nửa, coi như giặt đồ đi, váy áo ướt dính vào người khách càng thích.
“Em cảm ơn chị Hương Hương, yêu chị!”
“Thôi đừng có nịnh, không ăn thua đâu. Mày mà chịu vào đoàn hẳn thì sao phải khổ thế?” thấy cậu đã ăn xong chị Hương Hương gạt bát mì sang một bên. “Vào đoàn đi, tiền chị trả kém Dã Bình một tí thôi, đáng bao nhiêu.”
Cậu cười: “Em mà vào thật Dã Bình nhà chị lại chẳng thắt cổ tự tử luôn.”
“Nó là cái thằng hơn thua, nó sợ mày xinh đẹp hơn, ăn mặc thời trang hơn nó đấy mà. Mày còn phải bì tị với nó nữa hay sao? Trông mày bây giờ xem, nốc cho lắm vào phí hoài cái mặt đẹp!” chị Hương Hương nắm cằm cậu lắc lắc.
“Em lười, em ngại mệt, em không có cái tài của Dã Bình.”
Ước mơ của Dã Bình là từ những sàn diễn đêm leo tuốt lên đến sân khấu CCTV. Còn cậu á, một đêm mà kiếm đủ tiền cơm năm ngày thì tuyệt nhiên không có chuyện ngày thứ tư cậu đã lết dậy đi làm.
“Đm mày mới hai ba thôi đấy, cứ sống thế này đến già ư?”
“Được ngày nào hay ngày ấy, hết sống được thì chết thôi.”
Chị Hương Hương đập bốp vào trán cậu, “Biến ra ngoài mà chết!”. Thấy khuyên nhủ cậu mãi chẳng ăn thua, chị Hương Hương đành bảo cậu tranh thủ tìm “bài hát nước ngoài” đi. Cậu dọn phòng qua loa rồi sang mượn máy tính của chị Hương Hương để lên mạng, tìm mấy MV nhóm nhạc nữ gợi cảm của Hàn Quốc để bắt chước động tác nhảy của người ta.
“Ngoáy quả đào được không chị yêu? Trông đĩ không?” cậu tự vỗ mông đen đét.
Chị Hương Hương bắt chước nhảy theo cậu, động tác uốn éo của chị trông thích mắt hơn cậu nhiều: “Cái đít lép kẹp của mày mà đòi đĩ á? Bọn đàn ông nó thích mông to, hiểu chưa? Mày cứng lắm, trông chẳng nữ tính gì cả.” nói xong chị lại ngoáy mông một cái. Tính ra chị Hương Hương thân là đàn ông mà một tay biên đạo từ ca đến múa, gây dựng nên cả đoàn kịch này cũng phải công nhận là tài hoa.
Chôm chỉa động tác xong chôm đến phục trang, cậu đặt trên mạng mấy bộ áo một mảnh gợi tình dệt bằng vải lưới li ti, quần cộc, cổ áo khoét đến tận rốn. Chị Hương Hương lại cho kết hợp thêm trang sức cài tóc gắn lông chim, nịt ngực nhũ lóng lánh và áo vest ngắn.
Tập luyện một tuần cậu bắt đầu diện set đồ này lên sân khấu hát nhép nhảy thật liền ba bài, một tuần kiếm được một nghìn hai. Có tiền dằn túi là lại đình công nghỉ làm, chị Hương Hương chửi cậu như hát hay còn cậu thì bắt chước Lạc Lạc, chỉ cười không buồn cãi.
“Có fan tìm này Mỹ Mỹ.” anh Đại Hồng còn đội lông chim trên đầu, đi vào cánh gà gọi cậu.
“Fan á? Fan em á?”
“Em chứ ai nữa, hỏi đích danh em đấy. Ra đi Mỹ Mỹ, nể mặt anh Đại Hồng tí nào.”
Cậu đứng dậy ôm cổ anh Đại Hồng: “Họ đút anh bao nhiêu thế, chia cho người ta ít nào?” biết không nuốt trọn được anh Đại Hồng cười khì móc một trăm ra cài vào áo lót cậu. Cậu cuộn tờ tiền lại nhét vào sâu hơn trong áo, “Nào đi, để xem fan của em trông thế nào.”
Leo cầu thang lên tới tầng hai, anh Đại Hồng xách chai rượu đi trước, “Mỹ Mỹ đến rồi đây anh ơi.”
“Chào.” người khách đó chào cậu.
Áo sơ-mi thẳng thớm, giày sạch tinh tươm, khuôn mặt điển trai lễ độ với cặp kính gọng mảnh.
“Ủa, là anh trí thức đây mà?”
Chú thích:
() xách rượu: kiểu người ta dùng dạng làn bằng dây, buộc - chai rượu vào để vận chuyển bằng cách xách quai á. Mình cũng không biết xài từ gì nữa, két thì hông đúng rồi, chị em nhìn hình này hiểu ngay nè: