Ở Trung Tâm Vũ Trụ

chương 31

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Gần đây cháu có vẻ vui nhỉ.”

“Dạ đúng, chưa bao giờ cháu vui thế này chú Mã ạ. Cháu hiểu được tâm trạng mẹ cháu lúc đó rồi, chắc chắn mẹ cháu đã rất hạnh phúc, giống như cháu bây giờ ấy.”

“Cháu đã giúp Mỹ Mỹ làm một việc… một việc chú thực sự không lý giải được, điều đó khiến cháu vui à?”

“Ha ha ha ha, có một chút đấy. Cháu cách ấy quậy, cô bé đanh đá của cháu. Được quậy cùng ấy đúng là một kỷ niệm tuyệt vời phải không chú? Thế tức là ấy tin cậy cháu rồi.”

“Tuyệt vời hả, cháu gọi việc đó là tuyệt vời hả?”

“Với cháu và ấy mà nói thì đúng là tuyệt mà, có gì đâu? Những thứ giáo sư Dư làm với giáo sư Dư mà nói cũng là tuyệt vời, đúng không? Mỹ Mỹ đã cho cháu dự vào cuộc sống của ấy, với cháu thì điều đó thật tuyệt vời.”

“ ta thỏa mãn ước muốn của cháu, phải không?”

“Phải, hơn nữa cháu cảm thấy ấy đã thỏa mãn mọi ước muốn của cháu.”

“Chú nhắc cháu này, Quan Tàng, không ai có thể thỏa mãn mọi ước muốn của người khác. Từ cha mẹ, anh em, bạn bè, người yêu, thậm chí cả tôn giáo. Không có sự ngang bằng tuyệt đối trong cảm giữa người với người, nếu cháu chờ đợi đối phương thỏa mãn cháu % mà người đó chỉ có thể cho cháu , thậm chí ít hơn thì cháu sẽ vô cùng thất vọng.”

“Cháu hiểu, ý cháu là… dường như ấy chính là ước muốn của cháu. Chú có hiểu được không, chú Mã?”

“… ý cháu nói đến cá tính của ta, cách ta hành xử, phong cách sống của ta phải không?”

“Mọi thứ, đó là bản thân ấy.”

“Thành thật với cháu nhé, chú không thể hiểu được. Cháu si mê ta quá nhanh, cháu… có yêu ta không?”

“Cháu không biết yêu là thế nào, cháu chỉ biết khi có ấy bên cạnh cháu cảm thấy yêu thế giới này hơn một chút, cháu có nhiều kỳ vọng hơn vào cuộc sống.”

“Trước kia cháu… không kỳ vọng gì vào cuộc sống à? Cháu đầy đủ về vật chất, cháu có sức khỏe tốt, cháu cũng rất lạc quan, yêu động vật, có nhiều sở . Trong các cuộc trò chuyện của chúng ta trước kia chưa bao giờ cháu thể hiện sự tiêu cực cả.”

“Chưa bao giờ à? Chú có chắc không chú Mã. Cháu sống như vậy là vì cháu chỉ có thể sống như vậy.”

“… chú còn nhớ cháu đã nói có một việc nhất định cháu phải làm. Ý chú là ngoài việc đó ra, trong cuộc sống hàng ngày của cháu ấy.”

“Không thể hiện tiêu cực là vì cháu vô cảm. Chú và ông ngoại đều không cần cháu có cảm xúc phải không?”

“Không, chú mong cháu thấy hạnh phúc, chú cũng hy vọng cháu được thực sự bình tâm.”

“Không bao giờ kích động thì bình tâm để làm gì? Với lại tại sao cháu lại phải bình tâm?”

“…”

“Trước kia cháu không hỏi thế phải không, chú Mã.”

“Cháu không để tâm đến suy nghĩ của ông ngoại cháu à? Hoặc không thì… đến những gì ông ấy làm?”

“Ha ha ha. Có khi chú nên cầu nguyện để cháu đừng quan tâm thì hơn.”

đội chiếc mũ rộng vành gắn lông , mái tóc giả vàng hoe thẳng tưng xõa tung áo khoác da dài bóng lộn; bên trong mặc váy đầm màu bạc sáng muốn mù mắt thiên hạ dưới ánh mặt trời. Tất chân màu đen dập hoa giá gần bốn con số trông cực kỳ xa xỉ, là Quan Tàng mua; dưới chân đi đôi bốt cổ ngắn sơn bóng hơn năm nghìn cũng là Quan Tàng mua. Từ đầu đến chân đều là đồ Quan Tàng mua cho.

Tay trái cầm túi xách lông với một túi đồ mua sắm, tay phải bưng một cốc cà phê cỡ đại, ưỡn ngẩng cao đầu đi vào khoa Nhân Văn đại học Đông Ninh.

Hôm đó dùng bữa xong hai đứa đưa nhau vào tiệm bán đồ nữ ở trung tâm thương mại. Em phục vụ hỏi: “Xin hỏi các anh mua cho bạn gái hay chị em ạ?” khoác vai Quan Tàng, vênh vang đáp: “Mua tôi mặc.” rồi bắt đầu thản nhiên ướm thử váy người, quàng cả khăn nhỏ đồng bộ; lại đôi giày thể thao để xỏ chân vào đôi giày gót nhọn thắt dây cỡ lớn nhất rồi hỏi Quan Tàng: “Đẹp không?” Quan Tàng bảo đẹp lắm là thò tay giật mác ra liền.

chỉnh lại mũ, đến giảng đường bậc thang số ba, có hai cửa thì một cửa đã đóng, lẻn luôn vào qua cửa sau. Lớp đang học, máy chiếu đang chạy slide, Dư Phục đứng bục giảng khoan thai nói. đứng cuối giảng đường, bậc cao nhất, lôi trong túi xách ra một điện thoại. Ngay lúc Dư Phục ngừng giảng, phòng học đang yên tĩnh đột nhiên vang đoạn ghi âm không dễ nghe cho lắm.

“Thầy em nhất mà Khác Kỷ!”

“Em có biết vừa gặp em thầy đã yêu rồi không? Thầy theo đuổi em nửa năm trời!”

“Thầy từng này tuổi thì phải có vợ chứ, nếu không thiên hạ sẽ dị nghị thầy.”

“Đó đâu phải là xâm hại! Đó chẳng qua là vài trò chơi ! Chỉ là vui chơi giải trí thôi!”

“Mà chúng đều không bằng em… bọn chúng chủ động khêu gợi thầy… Chúng không thể cho thầy cảm khi thuần phục một con ngựa hoang!”

Một chiếc smart phone dành cho người già nằm bệ cửa sổ, âm lượng tối đa nên tiếng oang oang, nghe rõ được cả giọng cười và tiếng dốc của Dư Phục. Cuộc đối thoại giữa họ cứ thế vang dội trong giảng đường kín bưng.

Có ai đó ré , đám viên người thì tìm kiếm người thì vội vã móc điện thoại ra. Sau phút kinh ngạc ngắn ngủi Dư Phục trợn mắt, gào “Ai bịa đặt vậy!!! Ai đang bịa đặt vậy!! Tắt đi, tắt đi ngay! Mau…”

ly cà phê cỡ đại đã đáp xuống đầu ông ta, Dư Phục nín bặt. Đám viên ngồi hàng ghế đầu bịt mũi rú , chúng vội vàng nhảy khỏi chỗ rồi xô đẩy nhau để bỏ chạy.

Chất bài tiết nhoe nhoét từ đỉnh đầu xuống mặt Dư Phục, mùi khai thối bốc ra nồng nặc làm bọn viên có đứa ọe, cả chính Dư Phục cũng muốn ọe. Có tiếng flash chớp , Dư Phục há mồm định ngăn lại thì những thứ xú uế đã tràn cả vào miệng.

“Giáo sư Dư tìm tôi đấy à?” nói lớn rồi gỡ mũ và kính ra để lộ gương mặt xinh đẹp, “Con ngựa hoang đến đây, đến hỏi ông… đít bọn viên nam sướng lắm không?!”

Giảng đường đông nghịt viên nhưng không một ai định rời khỏi sân khấu xú uế kinh dị này. Những ánh mắt ngước nhìn tràn trề hy vọng, đó là sự khát khao được xem một vở tuồng náo nhiệt, như khi đứng sân khấu nhỏ ở đám tang hôm nào, nhìn xuống những ánh mắt giống hệt bây giờ.

“Giải tán! Lớp giải tán! Ai không giải tán thì trượt môn này!” Dư Phục điên cuồng cố mở cửa chạy ra nhưng cánh cửa cạnh bục giảng quyết không suy suyển, ông ta đành vịn cửa nôn ọe.

Quan Tàng đứng bên ngoài rút chìa khóa khỏi ổ, thả vào túi áo.

“Thối không?! Đcm lúc Nghiêm Khác Kỷ này hiện ra lão thầy tao sùng bái kiêm bạn trai tao là tội phạm hiếp tao cũng thấy thối ọe! Ct người mày bây giờ là ct hồi đó bố mày phải nuốt đấy! Tao trả cả cho mày! Thầy đừng có chê nha, mất bao nhiêu công tôi mới kiếm được ct đồng tử cho thầy đó, để tẩy uế bộ não đầy trùng của thầy!”

“Hiếp không phải là hiếp , xâm hại không phải xâm hại, chỉ là chơi thôi, trò chơi thôi mà! Phải không hả giáo sư Dư!” moi từng món đồng phục nữ trong túi đồ mua sắm tay, ném vung trời, “Cosplay vui lắm phải không? Vui lắm nên lúc nào cũng kè kè đồ cos bên người phải không?”

“Dư Phục! Tao đcm của nợ thối thây của mày! Thay mặt những viên từng bị mày chà đạp, chúc mày liệt dương, chúc mày lòi trĩ! Chết sớm đầu thai sớm! Thằng cặn bã! Ăn ct đi mày!!”

tuyệt không chiến, chửi sướng mồm là co cẳng chạy liền. Quan Tàng đuổi theo sau rồi túm chạy tuột vào lối đi dành riêng cho giáo viên. viên bắt đầu túa ra khỏi giảng đường, tiếng bàn tán xôn xao ồn ã hòa cùng tiếng gào thét của Dư Phục, tiếng còi bảo vệ và tiếng Trang Bách Tâm bất chấp xú uế lao vào phỏng vấn, chụp hình.

Sau tấm rèm cửa sổ văn phòng khoa Phong Dân Tộc, Quan Tàng hỏi : “Mỹ Mỹ vui không?”

“Vui, vui vcl! Sướng vcl!” cười như đứt phanh, cười đến mức tiếng khàn thành khằng khặc. “Từ giờ hễ ai nói đến Dư Phục người ta sẽ nhớ ngay đến cảnh toàn thân lão là ct! Bao ám ảnh! Cứ nghĩ đến là tôi sướng!”

Quan Tàng ôm , cảm nhận cơ thể rung vì cười. moi trong túi xách ra lọ nước hoa xịt tùm lum, xịt chán xung quanh lại xịt tay Quan Tàng rồi ngửa đầu hỏi: “Còn mùi không? May mà của con nít đấy không chắc tôi phải ọe trước.” nói xong lại móc hai viên kẹo, mình ăn một viên, cho Quan Tàng một viên.

Quan Tàng cúi xuống hôn , hôn đến khi viên kẹo cứng phải tan ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio