Về đến nhà, Mã Thiên Gia không áo khoác cũng chẳng thay giày mà chỉ cầm khung ảnh bàn, ngồi thừ ở ghế sô pha.
“Tôi hối hận rồi, đúng ra tôi không nên ở bên em, không nên ở bên Quan Tàng.” cô gái mặc váy hoa trong ảnh vẫn chỉ mỉm cười với ông ta, “Tôi đã quá ngạo mạn, Lạc Hoa ạ.”
Ông ta nhớ lại bàn tay mảnh mai, lạnh lẽo nằm trong tay mình ngày ấy. Bàn tay run rẩy, sợ sệt ấy đã phó thác cho ông ta cả niềm tin và hy vọng.
Năm ấy Mã Thiên Gia hai bảy tuổi. Vừa tốt nghiệp không lâu ông ta được phân làm bác sĩ nội trú ở khoa tâm thần một bệnh viện nhà nước. Khi đó bác sĩ khoa tâm thần còn khan hiếm hơn bây giờ, tiền lương thấp, không được trọng vọng như bác sĩ những chuyên khoa khác mà còn thường bị người đời hiểu sai. Thầy của Mã Thiên Gia đã bỏ khoa để đi làm viện trưởng một viện an dưỡng tư nhân ở vùng duyên hải phía Bắc ngay sau khi Mã Thiên Gia có thể xuống ngồi phòng khám, và nửa năm sau thì thầy gọi ông ta theo luôn.
Viện an dưỡng thực chất là một bệnh viện tâm thần cao cấp, nhưng người ta không thể treo ba chữ ‘bệnh tâm thần’ chối tai được, chẳng gia đình bệnh nhân nào thế. Người bệnh đến với viện an dưỡng đều thuộc những thể bệnh nhẹ, nặng quá ở đó cũng không dám nhận. Cũng có không ít gia đình đưa người thân lớn tuổi, đầu óc kém minh mẫn vào đây nhờ chăm sóc. Môi trường tốt, viện phí cao, thu mỗi tháng hàng đống tiền nên chẳng gia đình bình thường nào dám mơ đến.
Mã Thiên Gia trở thành một trong hai bác sĩ tâm thần được phép kê toa điều trị tại viện, đãi ngộ ông ta hưởng cao hơn nhiều so với làm việc ở viện nhà nước, công việc cũng nhẹ nhàng. Hàng ngày chỉ cho thuốc, trò chuyện với bệnh nhân, đặc biệt là không lo bị ăn đòn. Nhưng Mã Thiên Gia lại có một trái tim của người thầy thuốc, ông ta không nỡ để cảnh sống an nhàn khỏa lấp lòng nhiệt thành với nghề của mình. Ông ta cứ phân vân mãi nên đi hay ở, và đến cuối xuân đầu hạ năm , ông ta gặp Quan Lạc Hoa.
Hôm đó trời nắng đẹp, ông ta đang đứng bên cửa sổ ngắm bụi hoa dưới sân, đợi người bệnh mới tới để khám tổng thể trước khi nhập viện. Thình lình có bóng người từ đâu chui “soạt” vào bụi hoa làm lá cây rung rinh, ông ta vội vàng chạy xuống xem.
“Tôi không ra đâu, ảnh đánh tôi mất, ảnh đánh con tôi, ảnh sẽ đánh chết chúng tôi!” Mã Thiên Gia nghe thấy tiếng người thét hoảng sợ.
“Đừng sợ, ở đây không ai đánh cô đâu. Chúng tôi đều đến để giúp cô mà, chúng tôi giúp cô đánh kẻ xấu nhé.”
“Có thật không? Các người đừng lừa tôi! Không, các người toàn lừa thôi, các người sẽ nhốt tôi lại.” cô gái bắt đầu khóc, lại bảo: “Tôi nhớ con tôi, các người trả con lại cho tôi đi, tôi xin mà!”
“Con cô tên là gì? Con cô đang ở đâu nhỉ, tôi không biết, cô dẫn tôi đi tìm nó được không?” cô gái không trả lời mà chỉ khóc. Mã Thiên Gia phải dỗ dành mãi người mẹ trẻ từng bị bạo hành này mới bớt đề phòng ông ta.
Ông ta đứng chìa tay trước bụi hoa rất lâu một bàn tay mảnh mai mới thò ra, bàn tay ấy rụt rè đụng khẽ tay ông ta một rồi vội rụt về, lại thò ra lần nữa, lại rụt, lại lần thứ ba, ông kiên nhẫn đợi đối phương nắm hẳn tay mình mới dám mạnh tay cô ta ra.
“Con tôi tên là Quan Tàng, Tàng trong chôn giấu.” cô gái nằm lọt trong lòng Mã Thiên Gia như một con thú nhỏ, mái tóc xõa dài còn vương cánh hoa, cô ta nhìn ông bằng đôi mắt đẫm lệ và lí nhí van xin, “Anh tìm nó giúp tôi được không? Không có tôi ba nó đánh nó chết mất.”
“Thế còn cô, cô tên là gì?” Mã Thiên Gia cũng vô thức hạ giọng để khỏi làm cô gái hoảng sợ, “Tôi là Mã Thiên Gia, Thiên Gia trong ‘thiên gia vạn hộ’.” ()
“Tôi là Quan Lạc hoa, Lạc trong hoan lạc, hoa trong đóa hoa.” cô gái mỉm cười như một đóa hoa nhỏ nở rộ sau cơn mưa. Cũng nở rộ trong trái tim Mã Thiên Gia.
Nghiêm Khác Kỷ quẳng túi xách chứa ba trăm nghìn vào tủ áo rồi lăn ra ngủ tiếp. Đêm đến ngáp dài xe đến Đêm Paris. xe chị Hương Hương bảo : “Thôi chia tay thằng bồ mày cũng được, cầm được tiền trong tay là tốt rồi.”
“Phải đấy, đầy người chẳng được đồng nào… ê mà người ta cho mày bao nhiêu đấy? Có đủ mua nhà không?”
bĩu môi: “Đủ mua cc!”
Kim Tường bảo: “Ờ cũng phải, đủ mua nhà thì mày đã chẳng còn ngồi đây với bọn tao.”
Dã Bình thì cười rung cả người: “Ôi dào mày mua của nợ ấy là phải rồi, chứ không thì lấy gì đút vào đít, hay lại đi kiếm thằng nữa về xài?”
“Chị Hương Hương, bữa nay chị mà không canh thằng này là em đập chết nó đấy, em nói là làm.” búng nửa điếu thuốc đang hút vào người Dã Bình làm nó phải bỏng la oai oái, “Rồi em làm trụ cột thay nó.”
Chị Hương Hương đập bốp vào vai : “Mẹ mày định đốt nhà à! Lại còn đòi làm trụ cột, Dã Bình chết cũng không đến lượt mày!”
“Không đến lượt em thì đến lượt Lạc Lạc, Lạc Lạc có vú rồi kìa!” thế là mọi người cười phá , Lạc Lạc cũng cười rồi ưỡn ra.
Dã Bình tức nghiến răng trèo trẹo.
Kim Tường ghé tai thì thào với , “Mày thấy không Lạc Lạc cứ tẩm ngẩm tầm ngầm mà ăn thua phết đấy. Mày nghĩ nó quất cặp làm gì? Để chài Tiểu Hào chứ gì nữa!”
trợn mắt nhìn sang Kim Tường rồi giơ tay nâng quả giả của mình: “Gì mà quyết tâm quá vậy?”
“Thì lại chả, ăn thua đủ với con nhỏ kia đó.”
Bọn này đều không ưa Linh Linh nên toàn gọi nó là “con nhỏ kia”. Linh Linh cũng chẳng ưa gì những người này, nó thấy bọn chúng dung , không đứng đắn nên lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt. Ai mà tưởng tượng được Tiểu Hào lại bị tiếng sét ái với Linh Linh? Lạc Lạc ra sức theo đuổi Tiểu Hào nửa năm không ăn thua, ngoảnh đi ngoảnh lại thằng này đã bị con nhỏ xài thuốc câu mất.
Kim Tường luôn hóng hớt những chuyện yêu đương kiểu này, từ hôm Lạc Lạc về đoàn lúc nào nó cũng dán mắt vào ba người đó, quyết không để sót một động nào. Mà nói trắng ra thì ngoài chị Hương Hương mọi người trong đoàn đều đang đợi xem một màn bi kịch hoành tráng. Dạo này chị Hương Hương bận tối mắt, nào thuê mướn rạp, nào tuyển diễn viên mới, quả là không lúc nào rảnh để lo ra.
“ đm thế là í ỉ tay ba thật rồi.” vừa cười vừa xòe ba ngón tay, “Hẳn ba chân giữa!”
Kim Tường bưng miệng cười há há, bàn tay thô kệch sơn móng rực rỡ, nó đấm một : “Gớm gớm mồm mày, chả văn minh gì cả. Anh giáo sư nhà mày không dạy mày được chữ nào à?”
“Ai dạy ai.” chống nạnh hất cằm, “Có tao dạy ổng thì có, dạy cho biết hết mùi đời còn gì!” nói xong lại hất đuôi tóc giả, “Học cho đẫy rồi sủi, đừng có hòng với tao!”
Đêm nay là suất diễn đầu tiên của Lạc Lạc từ khi về đoàn, anh Đại Hồng tổ chức cả một nghi thức “hóa hình hồi ” cho nó sân khấu. Khán giả bên dưới rất tiết mục này, những mơ tưởng mập mờ ảo diệu về ranh giới giới tính dễ dàng lây lan trong tiếng thì thầm.
Đành rằng Lạc Lạc không biết nhảy, không biết diễn nhưng nó hát lại rất nghề, chỉ cần cất tiếng là nó hóa tài cả giọng nam giọng nữ, Dã Bình còn không học được như nó. Giờ thì có rồi, thời trang gì nó cũng dám mặc, nó hát một bài xong là tiếng vỗ tay rền vang như sấm.
Như thế rõ là chạm nọc Dã Bình, cả buổi nó cứ càu cạu với Lạc Lạc và chị Hương Hương làm chị Hương Hương dỗ dành hoài mệt. Hóng hớt chán, diễn phần mình xong vào cánh gà tháo trang sức, rửa mặt, thay lại quần áo con trai như thường.
Tiểu Mộng lâu lắm mới thấy mặc đồ nam, nó liền nhào vào ôm cổ xà nẹo: “Ui ui sao anh đẹp trai thế này, mình yêu nhau đi Mỹ Mỹ ơi!” quả đồ sộ ịn cánh tay cứ núng nính theo cử động của nó.
vội vàng né thoát rồi đội mũ bỏ đi: “Nghỉ, mày đã to còn nghèo.”
“Đi đâu đấy? Mấy giờ mà còn đi.” Tiểu Mộng hỏi với theo.
bẻ vành mũ đỉnh đầu, cười hì hì đáp: “Đi xem bốn triệu bảy của tao thế nào rồi.” Tiểu Mộng chẳng hiểu gì, lại hỏi: “Bốn triệu bảy gì á?”
ngồi taxi gần bốn mươi phút, chạy qua hơn nửa nội thành mới xuống xe cạnh một tòa chung cư cũ. Chỗ này mấy chục năm trước là khu xí nghiệp sắt thép luyện kim. Sau làn sóng cải cách doanh nghiệp nhà nước các nhà xưởng phần thì đổi chủ, phần thì bỏ hoang. Đến gần đây nhờ xu hướng khởi nghiệp thì được quan tâm đôi chút, người ta cải tạo chúng thành những khu khởi nghiệp, khu văn hóa sáng tạo, ít nhất là không bị để không nữa.
Tòa nhà năm tầng ở đây là nơi ở của nhóm công nhân viên đầu tiên năm đó, có cả thảy ba tòa, giữa tòa một và tòa hai, ba xây một bức tường thấp và có cổng riêng. Tường ngoài đã được tu sửa lại một lần đâu chừng mười năm trước.
ngó nghiêng tòa nhà thứ nhất, thấy tầng một sáng , tầng hai đến tầng bốn tối om. Tầng ba, bốn, năm đều lắp lồng sắt, không giống phòng trộm mà như kiểu phòng vượt ngục. Sau khi nhìn quanh bốn phía bắt đầu rảo bước đi bộ dưới sân, vừa đi vừa gân cổ hét.
“Rose! Rose! Where are you?”
“I’m Jack! You jump, I jump!”
Gào một lúc thì tầng có người mở cửa sổ ra chửi, “Nửa đêm diễn Titanic à?! Muốn ăn đòn hả!” trong tiếng chửi, thấy tầng ba bật , có người dí mặt như muốn chui tọt qua khe lồng sắt, dáo dác nhìn xuống đường.
“Ủ ôi, nhóc đáng thương nhà ai thế này.” khẽ cười.
Chú :
() Thiên gia vạn hộ: nghìn nhà muôn nóc, chỉ đông đảo các gia đình.