Mã Thiên Gia đến ký túc xá của Quốc Sắc Thiên Hương tìm Nghiêm Khác Kỷ. Nghiêm Khác Kỷ mặt bầm tím tím xanh xanh đứng chặn trước cổng, sau lưng là một đám tạp chẳng biết là trai hay gái: “Mẹ kiếp đánh người ta tàn tạ rồi mà ông còn dám mò đến tìm người à? Ở đâu thói ngang ngược vậy? Bọn tôi báo cảnh sát rồi nha, kêu người ta tới gô cổ ông liền giờ nha?!”
“Chính lật lọng đấy chứ, tôi không nói chuyện nhảm nhí với nữa đâu. Quan Tàng cứu phải không, nó đâu rồi?” Mã Thiên Gia không muốn mất thời gian nên hỏi thẳng.
Nghiêm Khác Kỷ đuổi hết đám sau lưng đi rồi đứng dựa cổng, bảo: “Mắt nào ông trông thấy tôi lật lọng? Tôi biết được anh ta đi đâu, ông đưa tiền đây tôi đi tìm cho, không có tiền thì , tôi còn chưa đòi ông bồi thường thuốc men thì thôi.”
“Tôi xin đừng có gây thêm phiền toái cho nó nữa!” Mã Thiên Gia tức tối quát , “ có biết giờ hoàn cảnh nó thế nào rồi không? có biết chỉ cần phạm sai lầm nó sẽ phải đối mặt với gì không? Đừng chỉ biết sướng thân mình mà hại cả đời nó! Khó khăn lắm nó mới bình tâm sống được, tất cả chỉ vì…”
“Vì tốt cho anh ta chứ gì?” Nghiêm Khác Kỷ lạnh lùng nói.
Mã Thiên Gia ngẩn ra một chút rồi đáp ngay: “Đúng!”
Nghiêm Khác Kỷ cười phá , “Giờ tôi thấy đấm ông một trận là tốt nhất cho ông thì ông có vui không?” Mã Thiên Gia bảo ‘ngang ngược’ rồi quay lưng chực bỏ đi. Lại nghe thấy nói: “Anh Mã ơi, anh đúng là đồ lươn lẹo. Anh ở cạnh anh ta bao năm nay, cố gắng làm nhiều thứ như thế chẳng qua là để có một con thú nuôi biết nghe lời thôi mà? Làm gì cứ phải múa mồm ba lời xạo xự ‘vì tốt cho nó’ hoài.”
“Nghiêm Khác Kỷ! không được phép sỉ nhục tôi, cũng không được phép sỉ nhục Quan Tàng!” Mã Thiên Gia giận run cả người.
“Cho ăn ngon mặc đẹp, vui thì thả ra cho chạy long nhong vài vòng, ‘Nè nè thấy không, Quan Tàng nhà tôi đấy, đẹp chưa, ngoan chưa’, hết vui sợ phải người lại nhốt vào lồng, còn hư thì còn nhốt – đấy không phải nuôi thú cưng thì là gì? Rốt cuộc thì ai mới là người sỉ nhục anh ta?”
“Nó là người, nó chưa bao giờ là thú nuôi gì cả!”
“Các người coi anh ta là người à?”
“Đương nhiên nó là người rồi, nhưng tự do của con người cũng phải có giới hạn! Không có tự do bừa phứa được!”
Nghiêm Khác Kỷ cười mỉa: “Cứ làm như anh ta từng được tự do vậy.”
“Chẳng qua là chúng tôi sợ…” Mã Thiên Gia đột nhiên nghẹn lời, Nghiêm Khác Kỷ liền nói nốt giùm ông ta: “Sợ anh ta trở nên bất thường chứ gì?”
“Rốt cuộc thì một người bình thường hay không do ai quyết định? Đúng ý các người là bình thường, trái ý các người là không bình thường nữa. Lúc yên lành thì ngày nào cũng lôi ra vấn tâm lý, nhay đi nhay lại với anh ta ‘Mày khác những người bình thường mày phải để ý, phải cẩn thận’, lúc đụng chuyện thật thì giở mặt ‘Mày là người bình thường mày không được làm như thế’. Lý lẽ ở trong mồm các người ra cả, việc hay việc tốt toàn nhờ công các người, trời ơi tuyệt vời.”
“Trước khi gặp nó vẫn rất ổn, nó trở thành bất thường tất cả là vì .” Mã Thiên Gia nghiến răng, gằn từng chữ.
“Ố ồ thế thì tôi lại quan trọng quá, cũng được, miễn là thiên hạ khổ, tôi sướng. Rồi, thì tôi chịu trách nhiệm. Thằng này chưa bao giờ biết sợ tai vạ gì!” Nghiêm Khác Kỷ có vẻ rất hớn hở, đắc ý, “Anh ta là con thì tôi là cục xương, anh ta là con mèo tôi sẽ là chảo mỡ, anh ta muốn thành quỷ ma thì thằng này sẽ là chúa tể Satan, mẹ kiếp tôi sẽ làm thánh thần của anh ta! Làm sao, thằng này làm được đấy!”
Mã Thiên Gia trợn tròn mắt, nói mãi không được trọn câu: “… cũng…”
“Tôi cũng không bình thường chứ gì, làm sao? Tưởng được các người chứng nhận ‘bình thường’ là báu lắm hả? Ăn gì mà ảo tưởng quá vậy!” Nghiêm Khác Kỷ đóng sầm cổng lại, xong lại hé mở để thò đầu ra nói nốt: “Tôi cứ tưởng ít nhất chú còn đứng về phía Quan Tàng cơ đấy, hóa ra chú cũng chẳng hơn gì ông ngoại anh ta.”
“Thật ra chú Mã đứng về phía anh thật mà.” Quan Tàng nói. Anh ta chẳng đi đâu, vẫn luôn rúc trong một phòng ký túc với Nghiêm Khác Kỷ. “Chú ấy vẫn luôn bênh vực anh trước ông ngoại.”
“Tôi biết mà, thằng bé một tay mình chăm bẵm giờ ton tót theo người ngoài, ai chẳng quạu. Mà tôi cố đấy, cho ông ta tức chơi!” huơ huơ tay.
“Chú Mã luôn muốn giữ gìn để anh không có kết cục như mẹ… chỉ cần anh còn mang họ Quan thì anh mãi mãi nằm trong sự kiểm soát của ông ngoại. Chú Mã đã cho anh tự do tối đa trong khả năng của chú ấy. Chú ấy đã cố hết sức rồi.”
Nghiêm Khác Kỷ gảy vòng cổ, hỏi Quan Tàng: “Anh bảo liệu ổng có đi tâu với ông ngoại anh không?”
“Không đâu.” Quan Tàng đáp chắc chắn.
“Thế thì mình cũng phải sớm thôi, kiểu gì vài bữa nữa ông ngoại anh cũng kiếm cớ lục soát cả đoàn kịch. Mình mà gây phiền phức cho chị Hương Hương là bả thiến cả hai đứa cho xem.”
Quan Tàng cúi đầu cam chịu: “Xin lỗi.”
“Anh muốn đi đâu? Sớm muộn gì ông ngoại anh cũng bắt anh về, trước lúc ấy mình phải làm gì chứ nhỉ.” đứng soi gương, chỉnh tóc, “Tôi muốn đi uốn tóc, nhuộm nữa… trước khi em bị nhốt vào lồng tôi sẽ chơi với em nha, nhóc Rose đáng thương.”
Quan Tàng lại mỉm cười xán lạn.
Quan Tĩnh Viên cho người đến hỏi Mã Thiên Gia có biết tin tức gì về Quan Tàng không. Mã Thiên Gia im lặng nhớ lại chiếc vòng với trái tim vàng cổ Nghiêm Khác Kỷ rồi trả lời “Không”.
Lần đầu ông ta gặp Quan Tàng là khi Quan Lạc Hoa mới được chuyển về biệt thự bên bờ biển.
Năm ấy Quan Tàng bảy tuổi, học lớp hai. Thằng bé xinh đẹp, sạch sẽ nhưng gầy nhẳng, trông rất giống Quan Lạc Hoa. Lúc thấy Mã Thiên Gia nó rất lễ phép chào “chú Mã”, miệng và cằm nó có một vùng đỏ tấy nên nói năng rất khó khăn.
Quan Lạc Hoa ôm nó mà khóc, “Sao ông con lại để anh ta đưa con về nữa? Ba đánh con nữa phải không?” Chính Quan Tàng lại an ủi cô, thằng bé ôm cô, vỗ lưng cho cô và nói bằng giọng khàn khàn như một người lớn: “Mẹ đừng khóc mà, không sao đâu, vài hôm là khỏi thôi.”
Mã Thiên Gia đưa thằng bé đến viện khám ngay lập tức, bỏng từ khoang miệng đến thực quản, nuốt thức ăn lỏng cũng đau muốn chết. Quan Tàng ngồi im để bác sĩ xử lý cho mình rồi bảo: “Cháu cảm ơn, làm phiền chú ạ.”
“Ba con gây ra phải không? Anh ta cố làm con bị bỏng à?”
Quan Tàng mỉm cười: “Cháu không ăn cơm ba nấu, ba bảo phải ăn.”
“Ba con nấu cơm không ngon à?”
Quan Tàng khẽ nghiêng đầu, hỏi: “Chú Mã ơi, uống nước bổ Tiếu Tiếu có đau bụng không ạ?” Nước bổ Tiếu Tiếu là một loại thức uống rất phổ cho trẻ em thời đó, nhà nhà đều mua cho con uống. Mã Thiên Gia không tin vào tác dụng của thứ này, chỉ có thể nói là không có hại chứ bổ hay không còn phải xét, chẳng qua là bỏ tiền mua sự yên tâm thôi. Mã Thiên Gia và bác sĩ kia đưa mắt nhìn nhau: “Bình thường thì không đâu.”
“Nước bổ ba cho cháu uống đắng lắm, uống xong thì đau bụng rồi bị nôn, không muốn ăn gì nữa.” nói rồi thằng bé chỉ vào kim tiêm dùng một lần y tá cầm tay: “Ba chích đó vào thức ăn, cháu lén trông thấy nên ăn xong cháu vào nhà vệ nôn ra hết, bị ba bắt được.”
Mã Thiên Gia nghe mà toàn thân rịn mồ hôi lạnh: “Bao… bao nhiêu lần rồi?”
Quan Tàng lắc đầu: “Không nhớ nữa, nhiều lắm.” thằng bé nói nhẹ như không nhưng Quan Lạc Hoa nghe được thì bắt đầu kích động, “Anh ta bỏ thuốc vào thức ăn của thằng bé! Quan Tàng nôn suốt ngày, nó sợ không dám ăn cơm của anh ta nữa, anh ta điên đổ cả canh sôi vào mồm Quan Tàng!”
Mã Thiên Gia kinh hãi đến lặng người, “Cô đã kể với ba cô chưa?”
Đôi mắt xinh đẹp của Quan Lạc Hoa mở tròn nhìn ông, nửa như khóc nửa như cười: “… Ba đâu có tin em… không ai tin em cả!” Quan Tàng bé nhỏ lại ôm lưng Quan Lạc Hoa: “Mẹ ơi con tin mà, con tin mẹ.”
“Chú Mã ơi, mẹ cháu bệnh thật ạ?” Quan Tàng đã từng hỏi ông ta như thế. Lúc đó Mã Thiên Gia không biết phải trả lời thế nào, Quan Tàng lại nói tiếp: “Mẹ cháu đâm ba cháu là để bảo vệ cháu đấy, đâm có một vết bé lắm.” Quan Tàng bé nhỏ giơ hai ngón tay thành một đoạn không đến năm xăng-ti-mét, “Sao ông ngoại không nhốt ba cháu lại mà lại nhốt mẹ cháu?”
Mã Thiên Gia nói: “Đâu có nhốt mẹ cháu, cháu và mẹ cháu ở đây là để nghỉ ngơi cho khỏe, xa ba cháu mẹ cháu sẽ khỏe hơn mà.”
Bấy giờ Quan Tàng mới cười thật vui đúng như một đứa trẻ bảy tuổi: “Cháu muốn lớn thật nhanh để bảo vệ mẹ, để mẹ lúc nào cũng vui, sau này có gặp lại ba cũng không sợ nữa.”
“Tôi không bảo vệ được nó, tôi cũng không thể cho nó được sống hạnh phúc… như tôi đã không thể bảo vệ em, tôi cũng không cho em được hạnh phúc.” Mã Thiên Gia uống cạn chén rượu rồi nói với Quan Lạc Hoa trong bức ảnh.
Có Quan Tàng ở bên bầu bạn tâm trạng Quan Lạc Hoa được cải thiện rất nhiều. Không lâu sau đó cô ngượng ngùng kể với Mã Thiên Gia rằng: “Bác sĩ Mã ơi, hình như em yêu rồi!”