Mã Thiên Gia lại đến xin Quan Tĩnh Viên cho Quan Tàng thêm chút thời gian để ổn định cảm xúc, và lại bị chửi bới đuổi về. Gần đây không biết Quan Tĩnh Viên có chuyện gì mà rất dễ nổi nóng. Ông ôm một bụng tức giận sầu não về nhà, lại dừng dưới lầu mua rượu.
Quan Tàng gây ra một loạt rắc rối làm Quan Tĩnh Viên mất cả lòng tin lẫn sự kiên nhẫn với Mã Thiên Gia, mà Mã Thiên Gia đối với Quan Tĩnh Viên cũng không khác gì. Ông không muốn thỏa hiệp, cũng không muốn đôi co nhiều vì dù có làm gì người chịu khổ cũng vẫn là Quan Tàng.
Vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì bị Trang Bách Tâm cản đường. Mã Thiên Gia nhướng mày, định giọng nặng lời với cô ta nhưng Trang Bách Tâm mặc kệ, cô ta nhét tấm danh thiếp vào túi đựng chai rượu ông xách: “Tôi không đến hỏi chuyện Quan Tàng, tôi đến tìm ông mà. Nếu cần tôi giúp gì hoặc ông muốn cho biết chuyện gì về Quan Tĩnh Viên và Quan Đạt thì cứ gọi nhé, lúc nào tôi cũng sẵn lòng.”
Mã Thiên Gia lấy danh thiếp ra xé tan, Trang Bách Tâm lại móc ra mấy nữa, nhét vào.
“Đừng mất thời giờ, tôi chẳng biết gì hết.”
Trang Bách Tâm đứng sau lưng nói với theo: “Gọi được cho giám đốc đài chúng tôi mà lại bảo không biết gì ư?”
Mã Thiên Gia mặc kệ cô ta và đi thẳng lầu, thấy khe cửa nhà mình cũng bị cài danh thiếp. “Chịu thật, thứ người cơ hội.” Ông tức tối vo viên cả đống danh thiếp rồi ném vào sọt rác.
Rồi vừa vặn nắp chai rượu vừa bật máy tính, tìm bản ghi âm lần đầu tiên ông trò chuyện với Quan Tàng.
Khi đó Quan Tàng gần mười bốn tuổi, thiếu mấy tháng, đã cao hơn cha mình và mặt mũi càng giống Quan Lạc Hoa hơn trước, cũng vẫn ngoan ngoãn, trầm lặng và còn nhớ rõ Mã Thiên Gia. rót trà cho ông rất cẩn thận vì nước nóng, hỏi: “Chú Mã đến thăm mẹ cháu ạ?”
Mã Thiên Gia đáp: “Ông ngoại cháu bảo chú đến thăm cháu.”
Quan Tàng cười rồi ngồi ngay ngắn xuống ghế: “Là cháu giết đấy, không liên quan đến mẹ cháu đâu.” Mã Thiên Gia lặng người không nói gì. Ông đã lấy giấy bút ra nhưng chẳng định viết, ông nhìn Quan Tàng, Quan Tàng cũng nhìn ông.
Mã Thiên Gia muốn khóc nhưng lại nén lại, ông không biết nỗi buồn đau đến từ đâu chỉ biết đáng ra mình phải khóc, khóc cho tất cả những kẻ còn sống mà không bằng đã chết trong tấn bi kịch này, gồm cả chính ông.
Ông hít một hơi thật sâu, quyết định dấn thân vào tấn kịch mà thực ra mình đã ở trong đó từ lâu rồi.
“Có thể kể cho chú Mã nghe chuyện xảy ra lúc đó không?”
Mắt Quan Tàng hơi cận nhưng chưa được đi khám lấy kính. nheo mắt, nghĩ nghĩ rồi nói: “Hôm đó cháu bị cảm nên về sớm hơn một chút. Cháu nghe thấy tiếng mẹ khóc, Alice cũng khóc. Lúc mở cửa ra cháu thấy người ba có máu, ba vẫn đang đánh mẹ nên cháu đánh ba ngất xỉu, sau đó cháu giết ông ta… cháu dùng lọ hoa và dao.” Quan Tàng tả rất ngắn gọn.
“Tại sao…”
“Chẳng tại sao cả, cháu cảm thấy ba cháu chết đi thì hơn. Nhưng vẫn bị sớm mấy hôm.”
“Sớm mấy hôm là thế nào?”
“Cháu có chìa sơ-cua tất cả chìa khóa của ông ấy, cháu biết rõ thói quen và giờ giấc hoạt của ông ấy… cháu hy vọng ông ấy có thể ‘chết một cách tự nhiên’, tốt nhất là không để mẹ cháu bị nghi ngờ gì cả. Nhưng lúc đó cháu bị xúc động, cố mấy ngày nữa là đến lúc trời đủ lạnh để chết cóng cũng không có gì bất thường rồi.”
Mã Thiên Gia cảm giác được lông tơ mình dựng đứng nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Cháu tin chắc mình có thể tạo ra một ‘ chết tự nhiên’ à?”
Quan Tàng cười cười tỏ ý xấu hổ: “Không, cháu cũng không dám chắc, nhưng cháu vẫn chưa đủ mười bốn tuổi, nếu bị điều tra ra cũng không sao mà. Cùng lắm là ông ngoại sẽ nhốt cháu với mẹ, thế cũng tốt.” Quan Tàng chớp mắt nhìn Mã Thiên Gia ngồi thẫn thờ không nói được câu nào, lại hỏi: “Chú cảm thấy cháu không nên làm vậy à, chú Mã?”
“Cháu chưa bao giờ nghĩ đến những cách hợp pháp à?” Mã Thiên Gia nói mà không hề cảm thấy tự tin.
“Như thế nào ạ?” như thể biết chắc sẽ không có câu trả lời, Quan Tàng nói tiếp: “Sẽ không ai đến cứu bọn cháu. Ông ngoại không đến, người khác càng không đến, chỉ cần ba cháu còn sống thì không có cách nào cả.”
“Nhưng tại sao cháu phải sống bên cạnh… xác anh ta lâu như vậy?”
“Ban đầu ông ta mới ngất thôi, cháu không muốn để mẹ thấy cháu giết ông ta. Dù thần mẹ cháu không ổn định nhưng nếu cháu giết người, lại còn giết chính ba cháu thì chắc chắn mẹ cháu sẽ ngăn cản. Nên cháu nói dối mẹ cháu là ông ta không sao, cháu ông ta về phòng bọn cháu, trong phòng cháu đâm ông ta thêm một nhát.” Quan Tàng chỉ vào bụng, “Sau đó ông ta tỉnh lại, còn gọi cháu, gọi yếu lắm nhưng cháu nghe thấy. Cháu hy vọng ông ta chết hẳn.”
Mã Thiên Gia đã nghe được từ Quan Tĩnh Viên rằng Quan Tàng tắt máy sưởi, mở tất cả cửa sổ trong phòng, xác không hề thối rữa như người ta đồn, máu và thi thể đều đóng băng và khô cạn sàn.
“Cháu nắm được quá ít kiến thức lại bị xúc động quá… đợi được thêm mấy ngày thì tốt rồi. Chú Mã ơi, chú đừng để ông ngoại đổ hết tội cho mẹ cháu được không? Cháu có thể nghỉ học, chỉ cần được ở với mẹ và Alice là được, cháu không để ý đâu.” Quan Tàng hoàn toàn tỉnh táo khi kể lại mình đã giết cha như thế nào, tuyệt nhiên không có một chút xúc động hay hối hận. Chỉ duy nhất khi nhắc đến mẹ và Alice mới thể hiện đúng như một thiếu niên mười ba tuổi.
Mã Thiên Gia nuốt nước bọt, cây bút nhỏ một giọt mực đen thấm vào trang sổ, nắp bút rơi xuống sàn.
Quan Tàng cúi xuống nhặt cho ông rồi hỏi: “Cháu với Alice vừa nuôi một con mèo nhưng ông ngoại không cho nuôi nữa rồi. Chú nuôi hộ bọn cháu được không, chú Mã?”
Ngủ một giấc, giữa trưa mặt trời ló dạng họ mới ra biển, Nghiêm Khác Kỷ mặc váy ngắn nên rét run người, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập: “Anh anh anh về mua mua mua cho cho tôi ngay áo áo l—l—lông chồn!! Lông chồn xịn! loại dài dài thượt-t-t-t đến cổ chân ấy!” Quan Tàng cười đồng ý rồi vui vẻ áo khoác ngoài khoác thêm cho . Nghiêm Khác Kỷ rét đến mức không nỡ co cẳng đạp anh ta nữa nhưng vẫn phải móc di động ra, nhe răng cười làm dáng, “Mau mau mau ch-ch-chụp cho tôi mấy mấy kiểu, bằng chứng b-b-bà đã đến đây.” này là điện thoại mới mua sau khi cũ bị đập, chụp ảnh hơi bị xịn.
Quan Tàng chụp một loạt ảnh cho xong lại ôm chụp chung, tách tách tách làm nguyên series.
“Anh anh anh anh mau mau làm gì làm làm đi.” Nghiêm Khác Kỷ quấn áo khoác, sụt sịt hít mũi.
Quan Tàng lấy bình nhỏ ra, rắc tro cốt xuống biển. “Xong rồi.”
“Xong rồi à?”
“Xong rồi.”
“Chẳng có nghi thức trang trọng gì cả, mất công ra tận đây.”
Quan Tàng cười, vặn nắp bình lại bỏ vào túi áo trong rồi quàng vai đi về, “Hoàn thành tâm nguyện của mẹ anh là được rồi. Mẹ anh vẫn muốn đưa Alice về đây chơi, hồi trước còn bảo nó ra biển sẽ gặp nàng tiên cá, tiếc là chẳng có cơ hội đi.”
“Thế cuối cùng tro cốt đó là sao?”
“Của mẹ anh và Alice, anh với chú Mã để hai người chung một chỗ. Dù sao Alice cũng không được có mộ.”
Nghiêm Khác Kỷ siết lại vạt áo khoác, lại hỏi: “Có bao giờ anh ghen tị với Alice không? Mẹ anh có thêm một đứa con với người đàn ông bà ấy yêu, có khi nào bà ấy sẽ bớt thương anh không?”
Quan Tàng lắc đầu, đáp, “Chưa bao giờ mẹ thiên vị cả, mẹ thương anh và Alice như nhau, đứa nào rời vòng tay mẹ mẹ cũng mải miết khóc tìm. Với lại anh cảm thấy chỉ có ba mẹ con anh thuộc về cùng một thế giới, anh và Alice là con của mẹ, chỉ là con của riêng mẹ thôi… nếu có một ngày anh không còn thì Alice sẽ ở bên mẹ.” nói rồi lại cười buồn, “Không ngờ Alice lại đi trước anh.”
“Sao anh lại nghĩ có ngày mình không còn nữa?”
“Lúc đó anh còn nhỏ, anh chỉ nghĩ giết người thì sẽ bị tử hình.”
Nghiêm Khác Kỷ im lặng hồi lâu rồi nói: “Kiến thức của anh về vụ đó lớn nhanh hơn anh đấy.” Quan Tàng cười hì hì, hỏi : “Lúc mười ba tuổi Khác Kỷ đang làm gì?”
“Đi học lớp mỹ thuật tạo hình, lén xài đồ trang điểm của Nghiêm Nhân Kính.”
“Lớp mỹ thuật tạo hình à… Khác Kỷ thật sự không định theo nghề nữa à? Tiếc nhỉ.”
“Hứ, chê tôi nhảy nhót kém sang hả? Không biết thằng nào xem rồi lú mề.”
Đi thật nhanh về đến nhà, tranh thủ mở máy sưởi . Quan Tàng bảo: “Anh mà, Khác Kỷ làm gì anh cũng . Chẳng qua anh nghĩ Khác Kỷ cũng không thực sự sống bằng nghề biểu diễn, em chỉ mặc váy đi quậy khắp nơi thôi.”
ngoạc mồm chửi: “Mẹ nó chứ thế sao tôi chưa quậy banh của nợ thái của anh hả?!” chẳng hiểu thế quái nào Quan Tàng lại cửng nữa rồi.
Tối hôm đó, Mã Thiên Gia lại nhận được cuộc gọi của Trang Bách Tâm, cô ta nói thẳng: “Tôi biết ông đang tìm Quan Tàng, tôi cũng biết anh ta đang ở đâu, thậm chí tôi có thể liên lạc với anh ta. Ông đồng ý nói chuyện với tôi không?”
“Tôi chẳng hiểu cô nói gì cả.” Mã Thiên Gia cúp máy mà lòng rối bời.
Trang Bách Tâm lại thản nhiên gửi tin nhắn cho ông ta: “Thời gian tùy ông quyết định, cần đảm bảo giữ bí mật hoặc quyền riêng tư gì tôi cũng chấp nhận.” gửi xong cô ta cài dây an toàn, lái xe rời khỏi ký túc xá Quốc Sắc Thiên Hương.
Mấy ngày Quan Tàng không đến trường, Mã Thiên Gia là người xin phép nghỉ cho anh ta. Nghiêm Khác Kỷ bị bắt đi giữa đường, đoàn Quốc Sắc Thiên Hương báo cảnh sát nhưng cảnh sát chưa kịp thụ lý người đã tự mò về. Mã Thiên Gia đến tận đoàn kịch tìm Quan Tàng thì ngày hôm sau hai người cùng mất.
“Đây là trốn nhà theo trai còn gì.” Trang Bách Tâm thầm ngán ngẩm, mẹ kiếp thật đúng là tác phong của Nghiêm Khác Kỷ!
Mã Thiên Gia – Trang Bách Tâm đã tìm hiểu về người này, trước kia ông ta là bác sĩ tâm thần từng làm việc ở một bệnh viện và một viện an dưỡng, sau này nghỉ việc về tỉnh này. Ông ta đã sống cùng Quan Tàng mười lăm năm.
Bác sĩ tâm thần. Quan Tàng. Quan Tàng từng bị tố cáo “mưu sát”. Cô con gái điên Quan Lạc Hoa. Đâm chết chồng. Tiểu thư nhà giàu Quan Di mắc động kinh. Ba người bị Quan Tĩnh Viên che giấu, cũng là ba đời.
Trang Bách Tâm siết chặt tay lái.
Mùa Giáng , phố xá rộn rã tiếng nhạc chuông vang vang, đinh đinh đang, đinh đinh đang.
Có đến ba con người, hay là không chỉ mỗi ba con người?
Chuông vang vang, đinh đinh đang, đinh đinh đang.
Còn điều gì bị che giấu nữa?
Khúc hoan ca Giáng lan khắp hang cùng ngõ hẻm.