Ở Trung Tâm Vũ Trụ

chương 45

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Tàng kiểm tra kỹ cả căn hộ của Mã Thiên Gia, mọi thứ đều đầy đủ chỉ thiếu chiếc laptop. Vào bếp xem bát thức ăn cho mèo thấy chỉ còn mấy hạt, con mèo mon men bò ra từ góc nhà, quẩn quanh cọ cọ mình vào chân anh. Con mèo này bình thường rất nhát, ngày trước anh đem nó cho Mã Thiên Gia ông bảo mất cả tuần đầu không thấy mặt mũi nó đâu. Quan Tàng mở tủ tìm thức ăn cho mèo đổ đầy bát rồi lại khui thêm một lon đồ hộp. Thực phẩm hỗ trợ tiết niệu cho mèo già, cá tự nhiên đóng hộp, chú Mã tuy không được mèo “sủng ái” nhưng xưa nay chẳng bao giờ chú tiếc tiền với nó. Trong lúc con mèo ăn Quan Tàng dọn sạch chậu cát.

Cuối cùng anh nhặt một tấm danh thiếp của Trang Bách Tâm trong thùng rác.

Nghiêm Khác Kỷ ngủ một giấc, dậy một là gọi cho Quan Tàng hỏi hình. Quan Tàng bảo ông ngoại bệnh rồi, tạm thời sẽ không rảnh bắt anh ta, Mã Thiên Gia thì không có nhà, điện thoại tắt máy, anh ta đang đi tìm. bảo “Hay là chú Mã anh bị ông ngoại anh xích rồi”, Quan Tàng bật cười, đáp, “Nếu thế thì anh sẽ nghĩ cách xích ông anh lại.”

liền đi thăm chị Tân, đang trong kỳ thi trước nghỉ lễ nên chị Tân bận tối mắt. Chị mô tả đại khái hình bên chỗ đàn anh khởi nghiệp rồi vứt số điện thoại cho , bảo khi nào rảnh thì tự gọi mà hỏi. nhét tờ giấy vào túi quần, về ký túc thay đồ rồi theo chị Hương Hương đến rạp hát mới.

Rạp mới ở ngay cạnh phố đỏ, mỗi năm mỗi càn quét, bắt bớ, mỗi năm mỗi treo biển khai trương, đứng đầu đường có thể thấy tuốt đến cuối, nào “Mát-xa chân tươi mát”, nào “Salon litte Ginza”, giữa đường chen chân vài quán nướng, tiệm bán đồ lặt vặt cho người lớn, rồi thì “Động đấm bóp êm ái”.

Chị Hương Hương tậu phòng khiêu vũ nhỏ ở tít cuối dãy, chẳng biết đã qua tay bao nhiêu người nhưng vôi ve tường đụng là rụng lả tả, đứng trong phòng bật hết cả cũng không thấy rõ mặt người đối diện. Đồ cũ chị dẹp hết để trang hoàng lại, giờ đã có một sân khấu nhỏ được dàn dựng công phu và nhất quyết phải có màn để kéo. Nói chung là miễn chê, mỗi tội chật, diễn “Kim Bình Mai” mà không đủ chỗ cho năm người cùng đứng, Vương bà đi dấn hai bước là hôn chụt vào mỏ Tây Môn Khánh.

Dã Bình leo sân khấu làm luôn một điệu múa may ra mắt khai mạc cộng chào từ biệt khán giả hạ màn rồi lớn tiếng nói với hàng ghế trống bên dưới: “Chào quý ông bà và anh chị thân mến, Dã Bình đến đây!”

To mồm xong nó quay sang bảo chị Hương Hương: “Chị chờ xem, Dã Bình sẽ khiến cho rạp này chật ních! Khách sẽ xếp hàng dài ra tận ngoài đường!”

“Bước chân ra cửa là đến đường rồi mày.” Nghiêm Khác Kỷ lạnh nhạt nói. Thế là hai đứa lại lao vào mổ nhau. Chị Hương Hương mặc kệ bọn nó, chị đi quanh xem còn chỗ nào cần sửa sang nữa không. Có ai đó ló đầu qua cửa ngó nghiêng rồi đi hẳn vào trong, hỏi han lung tung đủ thứ, chị Hương Hương vội ra chào đón, tiếp chuyện gã đó rồi tặng cho gã hẳn một cây thuốc lá Trung Hoa. Tiễn gã đi rồi chị mới nhỏ giọng rù rì với Kim Tường: “Để ý đấy nhé, làm ăn ở đây là phải biết quan hệ trước sau chu đáo.”

“Chị mà cũng phải quan hệ với bọn nó ạ? Ở Đêm Paris bọn Đại Hồng còn phải nể chị cơ mà!”

“Nó nể tao vì Quốc Sắc Thiên Hương ăn khách nên nó phải nhún với tao, thử lúc nào nó kiếm được đoàn kịch ngon hơn xem? Trong giới bọn mình thì chị Hương Hương mày đảm bảo là có tiếng nói.” rồi chị chỉ chỉ xuống sàn, “Nhưng hộp đêm đã là gì với đất này? Ở đây là cộm cán xã hội thật đấy.”

Kim Tường bưng miệng bằng mấy ngón tay: “Mẹ ơi!”

“Thế nên phải biết quan hệ, ăn nói nhẹ nhàng ngọt ngào vào, đừng có to mồm húc bừa… mày trông con giặc giời kia xem!” Kim Tường liếc sang thấy Nghiêm Khác Kỷ đã nhảy tót sân khấu, đang hăng hái diễn vở đại chiến mèo hoang với Dã Bình.

đường về chị Hương Hương mỗi tay xách một thằng, dúi chúng nó vào ghế sau rồi chúng còn chưa thôi khè nhau. Kim Tường hỏi: “Chị ơi, không để Tiểu Hào lái xe nữa thật ạ? Thế chị tìm được lái mới chưa?”

“Đang tìm đây, chưa có thì mày tạm đi.”

“Em phế muốn chết, ai mà dám lái xe khách.”

Chị Hương Hương không đáp.

Nghiêm Khác Kỷ hỏi: “Thế Tiểu Hào đi đâu hả chị?”

“Đi nơi khác học sửa máy, học xong ra kiếm gara nào làm, nó không thì tao mở cho tiệm… miễn không ở đây là được.”

Dã Bình bĩu môi: “Chị Hương Hương thế là chí phải! Con ranh Linh Linh đích thị là con phò non, lại còn dám vu cho em cắt áo của nó! Đéo ai thèm nhìn áo ấy!”

liền giật tóc giả của Dã Bình.

Linh Linh đã bắt đầu làm ở khách sạn, nó đăng tấm ảnh mặc đồng phục vòng bạn bè, cài bảng tên, tóc bới cao, cổ đeo khăn quàng nhỏ trông rất là ra dáng. Giữa trưa lại khoe ảnh ngồi ăn với đồng nghiệp, ghi là “Bữa trưa với các chị em tốt”, dù đồ ăn cũng chỉ là bún cháo bình thường. Ngày đầu tiên đi làm có vẻ hào hứng lắm.

xem rồi cũng không bình luận gì.

Trang Bách Tâm nhận được cuộc gọi của Quan Tàng, cô đứng dậy bỏ đi luôn giữa cuộc họp chọn đề tài.

“Chú Mã mất tích rồi… tôi đoán có người biết chú ấy đã gặp cô.” Quan Tàng nói.

“Nhưng ông ấy có nói gì với tôi đâu, tôi chỉ được nghe một câu chuyện anh A, anh B, cô C thôi.”

“Tôi sẵn sàng gắn tên thật từng người cho cô đây.”

Trang Bách Tâm khựng lại một chút rồi bảo: “Thầy Quan với ông Mã coi tôi là bảng cáo thị tìm người rồi thì phải?”

Quan Tàng bật cười: “Cũng đúng với phóng viên Trang mà? Dù chỉ là A, B, C thì cô cũng biết hình tôi bây giờ rồi đấy, về đường ngang ngõ tắt tôi kém xa phóng viên Trang.”

“Nhưng tôi đang điều tra chính ông ngoại anh, thậm chí có thể gồm cả anh đấy.” Trang Bách Tâm nói xong cũng tự thấy hối hận.

“Tôi không quan tâm.” Quan Tàng nói, “Chỉ có chú Mã quan tâm thôi, còn tôi quan tâm đến chú Mã.”

Cúp máy rồi Trang Bách Tâm bắt đầu tìm các mối quan hệ để điều tra hành tung của Mã Thiên Gia từ sau cuộc gặp với mình. Quan Tàng thì xem video giám sát ở phòng bảo vệ khu nhà nhưng chỉ thấy được tối hôm đó ông ta xách túi ra ngoài, không lái xe. Trang Bách Tâm gọi đến chỗ người quen ở cục quản lý đường bộ, chưa kịp nhờ kiểm tra camera giao thông họ đã bảo cô “Đến bệnh viện số hai mà hỏi đi, hôm qua có tai nạn giao thông đang tìm người nhà đấy. Người đi đường bị thương đúng là họ Mã. Sáng nay đã bắt lái xe say rượu đâm người rồi.”

Quan Tàng đến bệnh viện còn Trang Bách Tâm thì đến đồn cảnh sát. Chẳng cần hỏi thăm người quen nào cả, thông tin về loại tội phạm say rượu gây tai nạn rồi bỏ trốn này sẽ được gửi thẳng cho đài truyền hình Đông Ninh để làm số liệu phóng sự.

Kẻ gây tai nạn bị xác nhận là điều khiển phương tiện khi say rượu, gã thừa nhận mình đã bỏ chạy sau khi đâm người. Trang Bách Tâm nắm được hình xong liền đến ngay bệnh viện.

Quan Tàng vẫn chưa gặp được Mã Thiên Gia, sau khi nộp đủ các loại viện phí anh ta ngồi đợi bên ngoài khoa Hồi sức tích cực, trong lòng ôm một túi giấy to chứa bộ quần áo dính máu của Mã Thiên Gia.

“Không thấy túi xách của chú Mã đâu.” Quan Tàng nói, “Chắc trong đó có máy tính của chú ấy.”

Trang Bách Tâm nhíu mày nhìn anh ta. Quan Tàng gỡ kính, quay mặt về phía cánh cửa khoa Hồi Sức, anh ta nheo mắt nhìn qua lớp thủy rồi đột nhiên bật cười khùng khục.

Ai đó mở cửa sổ hành lang, Trang Bách Tâm chợt cảm thấy lạnh người.

Linh Linh đi làm được một tuần thì đăng một bức ảnh ôm bó hoa hồng to tướng vòng bạn bè với dòng nội dung: “Đẹp quá, cảm ơn anh yêu~”. Nó không chặn Tiểu Hào, Tiểu Hào đứng ngoài cửa khách sạn nó làm đến trưa thì thấy nó nắm tay một gã trai cùng đi ăn. Gã kia mặc đồ tây, đi giày da bóng lộn. Tiểu Hào nhìn lại áo lông chui đầu và quần bó mình đang mặc, dưới chân thì đi đôi giày thể thao hàng nhái, hôm sau nó quyết định thu dọn hành lý tàu hỏa đi học nghề sửa xe.

Qua cơn nguy kịch, Mã Thiên Gia được chuyển về nằm phòng bệnh VIP, Quan Tàng luôn túc trực bên cạnh ông ta, Nghiêm Khác Kỷ thì thỉnh thoảng đến thay ca. Năm ngày sau Mã Thiên Gia mới tỉnh, sọ não không sao nhưng xương cẳng chân bị dập nát nên sẽ phải điều trị một thời gian dài.

“Đã bảo hai đứa đi đi rồi mà?” Mã Thiên Gia mấp máy đôi môi khô nứt, giọng ông khàn đặc.

“Làm sao mà phải đi, thằng này làm gì mà phải chui rúc?” Nghiêm Khác Kỷ nhai chép nho Quan Tàng mua cho Mã Thiên Gia, loáng đã hết bay một chùm. Quan Tàng ngồi bên giường, mỉm cười bóc chuối, cắt thành miếng nhỏ đút cho Mã Thiên Gia và bảo: “Chú cố ăn đi, giàu kali đấy.”

Mã Thiên Gia không thèm chấp Nghiêm Khác Kỷ, chỉ hỏi: “Ông ngoại cháu sao rồi?”

“Vẫn bệnh thôi, không biết bệnh thật hay giả vờ.” Quan Tàng thờ ơ đáp, “Em trai bà ngoại Tôn bị bắt rồi. Bây giờ phóng viên đứng đầy ngoài cổng Quan Đạt.”

“Hả?” Mã Thiên Gia giật mình muốn nhỏm dậy lại thấy đầu đau điếng, Quan Tàng nhẹ nhàng ông ta nằm xuống.

“Chú Mã thật là, sao chú lại bị tai nạn được vậy? Hôm đó chú định đi đâu thế?”

Mã Thiên Gia lặng thinh mãi mới đáp, “Chú định mang máy tính đến trả cho luật sư của ông cháu. Chú nghĩ nếu hai đứa đã đi thì chú cũng đi thôi… đằng nào thì mẹ con cháu cũng không còn ở đây, chú ở lại làm gì nữa.”

Nghiêm Khác Kỷ đưa mắt nhìn Quan Tàng, Quan Tàng lại bắt đầu gọt táo, đáp: “À.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio