Quan Tàng bị đánh rách cả khóe miệng, hai mắt vẫn kinh ngạc dán vào . Quan Tĩnh Viên thì hồng hộc cố quát: “Mày dám đánh cháu tao! Mày là thá gì!”
“Câm mồm lại, lão già!” Nghiêm Khác Kỷ dứ giày cao gót về phía Quan Tĩnh Viên: “Cháu ông tôi muốn đánh lúc nào thì đánh! Đéo gì mà ý kiến?!” chửi xong lại cúi xuống hung tợn nhìn chằm chằm Quan Tàng, “Hứa với tôi gì! Nhắc lại cho tôi nghe!”
Quan Tĩnh Viên giận điên người, mồm ông ta lẩm bẩm những gì không rõ, xe lăn này là loại phải lăn tay nên ông ta không di chuyển được.
“Chỉ cần em còn ở đây anh tuyệt đối không được giết người để thỏa mãn cảm xúc, vì em cũng không được.”
“Nói to !”
Quan Tàng lại nói to hơn, to hơn nữa, nói lại hẳn ba lần.
“Thế thì anh đang làm gì đây? Mấy giờ rồi?! Bà sô pha là thế nào?! Đừng bảo ông cháu anh đang tâm sự nhé! Hay là định giở bài chơi chữ ‘Không phải vì em anh làm vì chú Mã’ với tôi?!” Nghiêm Khác Kỷ lục soát khắp người Quan Tàng, moi ra được một ống tiêm rỗng. Kính của Quan Tàng đã văng mất, mắt kính vỡ nứt dưới sàn.
Quan Tàng mấp máy môi, răng anh ta đầy máu, anh ta lí nhí đáp: “Anh xin lỗi, anh sẽ không thế nữa.” rồi lại bổ sung như chột dạ: “Với lại anh chưa làm gì mà.”
“Câm mồm đấy lại! Định làm tôi điên phải không?!”
“Không mà, anh xin lỗi thật.” Quan Tàng liên xin lỗi như một đứa trẻ cấp một mắc tội, anh ta cứ bảo em đừng giận, lần sau anh không thế nữa.
Quan Tĩnh Viên ngồi bất động nhìn màn luận tội trừng phạt vừa liên quan vừa chẳng can hệ gì đến mình. Nhìn đứa cháu ngoại ông ta không thể nào kiểm soát được dâng hiến thể xác lẫn linh hồn cho một kẻ rác rưởi mà ông ta khinh bỉ, tôn thờ một vị thánh dơ dáy trong bùn đen.
Ông ta đã vĩnh viễn mất đi đứa cháu này. Có lẽ ông ta đã sớm đánh mất nó ở nơi Quan Lạc Hoa, ở nơi Alice, ở bất cứ nơi nào ông ta hạ quyết tâm đưa ra sự lựa chọn mà ông ta cho là tối ưu nhất.
Quan Tĩnh Viên nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa đôi mắt ông ta đã lại bình lặng.
Nghiêm Khác Kỷ đánh chửi đã đời rồi mới đứng dậy đá Quan Tàng: “Gọi cho chú Mã của anh đi!” đi giày rồi nhìn quanh phòng tìm áo khoác: “Lông chồn của tôi đâu rồi!?” mở cửa ra thấy áo nằm ngay đó liền nhặt , phủi phủi, khoác người.
Quan Tàng nhặt kính đeo mắt rồi bước tới lẳng lặng nhìn Quan Tĩnh Viên qua mắt kính vỡ hồi lâu, cuối cùng anh ta gỡ lọ thuốc khỏi giá treo và thả tay ra. Nước thuốc và mảnh thủy vỡ loang ra sàn.
“Tạm biệt ông ngoại nhé.”
Tuyết rơi, bông tuyết lất phất rải xuống mặt đường như một lớp áo đường ngon miệng, cũng như thứ muối làm dưa. Dấu chân Nghiêm Khác Kỷ và Quan Tàng dẫm thảm đường muối im lìm, lặng lẽ.
Nghiêm Khác Kỷ tự dưng quay ngoắt lại như định chửi Quan Tàng câu gì nhưng vừa chực há mồm ra lại khựng lại, hỏi: “Làm sao mà khóc?”
Quan Tàng lắc đầu, nói: “Không biết nữa.” anh ta cũng thấy lạ lùng, anh ta đưa tay quệt dưới mắt mình. Nước mắt vẫn ứa ra từ đôi mắt hiếu kỳ của anh ta, lệ lăn má mang tới cảm giác thật lạ lẫm.
Nghiêm Khác Kỷ lại không cho anh ta chùi mắt nữa, hỏi: “Có đau khổ không?”
“Không, không hề, anh thấy hơi vui.”
“ đồ tâm thần.” Nghiêm Khác Kỷ nói, “Khóc vài lần khắc quen.” nói rồi lại rảo bước đến bên đường bắt xe: “Chà, mà đừng quen thói thật đấy.” máu mũi lại , bực bội quẹt mũi, “Anh vui đếch gì.”
“Vì…” tự dưng Quan Tàng dừng lại, “Em vừa sợ đấy, Khác Kỷ.”
Điện thoại của Mã Thiên Gia đột nhiên đổ chuông, ông ta run rẩy mãi mới bấm được đúng nút nhận cuộc gọi rồi áp máy tai như cũng sợ không dám nghe. Mãi đến khi giọng nói quen thuộc gọi “chú Mã” vang ông ta mới bưng mắt, lại bưng miệng, nước mắt không nén được, tiếng khóc càng không nén được.
Vừa khóc ông ta vừa mắng mỏ Quan Tàng như một người cha giận dữ khi vừa tìm lại được đứa con đi lạc.
Quan Tàng sốt. Anh ta nằm co ro giường bé tẹo của Nghiêm Khác Kỷ, rúc đầu vào cổ , bị chửi: “Tưởng anh rét mà vẫn cảm được à?”
Quan Tàng cười hì hì: “Lúc mẹ anh với Alice mất trông cứ như ngủ ấy, anh cũng để cho họ ngủ… may mà mùa đông ở đây rất dài nên anh được ngắm họ lâu hơn. Nếu chú Mã với Khác Kỷ chết trước anh anh cũng sẽ làm thế.”
Nghiêm Khác Kỷ khựng lại: “Tôi với ổng đều còn sống. Tính chết xong làm gì thì đợi chết hẵng nói.”
“Ừ, anh hiểu rồi.”
“Chú Mã anh bảo không phải anh giết ba anh.”
Quan Tàng bật cười, “Chú ấy hy vọng thế nên cũng tin thế thôi. Còn Khác Kỷ cảm thấy sao?”
“Tôi tin là anh làm, tôi hy vọng anh làm.”
Quan Tàng hức một tiếng từ trong họng rồi lại ghì lấy .
“Muốn làm với Khác Kỷ.” nói rồi anh ta thè lưỡi vành tai , bên tai bị thương vì bị giật khuyên tai. Mùi máu tanh tao ứa ra. vừa càu nhàu “Mẹ kiếp đừng có lây cảm cho tôi” vừa lật mình lại, hôn Quan Tàng.
Quan Tàng lại ngồi bên giường Mã Thiên Gia gọt táo. Mã Thiên Gia đôi mắt cay mỏi, húng hắng ho. Không ai nói về chuyện ngày hôm qua, một cảm thân còn hơi gượng gạo lan tỏa trong sự im lặng, lúng túng và trìu mến.
“Mặt cháu sao thế, Nghiêm Khác Kỷ đánh à?”
“ ấy giận đấy.”
“Cứ giận là nó đánh cháu thế hả? Nó đâu rồi?”
Quan Tàng đưa tay khóe môi sưng tấy, mỉm cười: “Bị cảm rồi, lát nữa ấy đến.” Gọt táo xong anh ta cắt thành miếng nhỏ, ghim tăm vào rồi đưa cho Mã Thiên Gia. Mã Thiên Gia cầm một miếng, lại thả xuống, ông nói nhỏ mà không nhìn vào mặt Quan Tàng: “Trước kia toàn là chú hỏi cháu, còn cháu có gì muốn hỏi chú Mã không?”
Quan Tàng nói, “Có ạ. Có việc này cháu vẫn muốn hỏi.”
“Việc gì?”
“Tại sao chú không theo đuổi mẹ cháu?”
Mã Thiên Gia sửng sốt mất một lúc rồi bắt đầu ăn táo, ăn từng miếng một. Cuối cùng ông ậm ừ đáp: “Chú là bác sĩ mà, bác sĩ tâm thần…”
“Trước khi Alice ra đời cháu đã nghĩ nó là con của chú.”
Suýt nữa Mã Thiên Gia bị nghẹn táo, “Chú… chú chú…. chú là loại người… loại người như thế à?”
Quan Tàng mỉm cười: “Cũng phải. Chú Mã đâu phải người nói được câu ‘Em chính là thiên thần’, chú chỉ biết tặng váy hoa, giờ còn chưa lấy vợ.”
“Cháu bêu xấu chú đấy à?”
“Cháu đang trách chú đấy.” Quan Tàng nhẹ nhàng trả lời ông, “Cháu lúc nào cũng trách chú.” Mã Thiên Gia ngẩn người, lại ăn táo, ăn cho đến khi hốc mắt nóng bừng.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra “rầm”, Nghiêm Khác Kỷ bước vào, nói bằng giọng ồm ồm: “Hộ lý bảo đi đóng tiền kìa!”
Nằm phòng VIP mỗi ngày tốn cả đống tiền, số tiền Quan Tàng cọc hôm trước đã hết. Quan Tàng liền cầm áo khoác đi xuống tầng một đóng viện phí. Nghiêm Khác Kỷ ngồi xuống, hỉ mũi ầm ĩ làm Mã Thiên Gia cũng phải nhíu mày. Hỉ chán bắt đầu thản nhiên bốc trái cây ăn.
“Hôm qua nó… nó làm gì vậy?” Mã Thiên Gia hỏi rồi bị Nghiêm Khác Kỷ trợn mắt nhìn, như sực hiểu ra ông ta đỏ bừng mặt, vội phân bua, “Không không tôi không hỏi chuyện hai đứa! nghĩ gì vậy?! Tôi hỏi nó với ông ngoại nó mà!”
Nghiêm Khác Kỷ “à” một tiếng, “Chú chỉ cần biết chẳng có chuyện gì hết là được.”
Mã Thiên Gia im lặng một hồi rồi chợt bảo: “Tôi vẫn luôn không hiểu tại sao nó lại … giờ thì tôi hơi hiểu ra rồi.”
“Không thể hiểu tại sao thằng con mình lại yêu con bồ như thế là vấn đề quá thường của các ông bố bà mẹ mà? Với lại hiểu được thì sao, tôi đâu có thề sống chết cả đời với Quan Tàng nhà chú, ai biết được mai mốt chia tay liền đó.”
Mã Thiên Gia nghe thế là khó chịu nhưng vẫn nhịn được, “Tôi cứ nghĩ là cũng rất Quan Tàng.”
“Tôi bảo không bao giờ?” Nghiêm Khác Kỷ vặn lại.
Mã Thiên Gia không thể đối thoại được với Nghiêm Khác Kỷ, đến câu thứ ba là mỗi người một phách rồi. Bực một lúc ông lại hỏi: “ biết nhiều điều về nó như vậy mà không thấy sợ nó à?”
“Làm sao mà phải sợ? Anh ta không giết được tôi là tôi anh ta.” Nghiêm Khác Kỷ lại xì mũi, tiện thể chửi Quan Tàng là “ đồ gieo vạ”.
Mã Thiên Gia hắt ra rồi tự dưng nói: “Tôi từng sợ nó.”
Nghiêm Khác Kỷ quẳng nắm giấy vệ vào sọt rác, quay lại thấy Mã Thiên Gia đang cúi gằm mặt nhìn miếng táo bắt đầu thâm lại tay mình.
“Lúc Quan Tàng mười ba tuổi, mười bảy tuổi, rất nhiều khi tôi thấy sợ nó.” Một Quan Tàng tỉnh táo kế hoạch sát hại thân nhân, một Quan Tàng thình lình xuất hiện trong bóng tối, một Quan Tàng không bao giờ oán hận, không bao giờ sợ hãi.
“Thế mà chú còn ở cạnh anh ta, làm hàng đống việc cho anh ta ghét vậy hả?”
“Vì tôi quan tâm đến nó, tôi muốn yêu thương nó thay cho cả mẹ nó nữa.” Mã Thiên Gia nói, “Mười lăm năm nay không ngày nào tôi không nghĩ: Nó đúng ra phải là một đứa trẻ dồi dào cảm xúc, nó đã từng biết sợ, biết khóc, biết buồn. Đúng ra nó không nên trở thành thế này…” Mã Thiên Gia nhìn rồi nói như tự giễu, “Tuy tôi không muốn thừa nhận nhưng làm được rất nhiều điều tôi phải làm mà không làm được.”
“Chú làm được mà.” Nghiêm Khác Kỷ nói: “Tôi tìm đến anh ta cũng là vì chú đã cho anh ta trở thành một người đầy tràn cảm xúc.”
Mã Thiên Gia im lặng hồi lâu rồi bật cười: “Hóa ra lúc đó chỉ giả vờ đòi năm triệu.”
“Tôi đòi thật chứ, sao lại không đòi? Cho chú năm triệu chú có chê không? Nào mâu thuẫn không? Mâu thuẫn chỗ nào?” Nghiêm Khác Kỷ thò tay bới túi trái cây Quan Tàng mua đến rồi lấy ra một hộp cherry: “Á đù, đắt vậy sao! Chắc chắn là ngon rồi.” thế là bóc bóc xé xé rồi vác vào nhà vệ rửa, rửa xong bỏ mấy quả vào bát mang ra cho Mã Thiên Gia. “Giờ chú có năm triệu cho tôi tôi vẫn tính chuyện đá anh ta được đấy, chỉ sợ Quan Tàng nhà chú không chịu thôi!”
Mã Thiên Gia không thèm nói chuyện với nữa. Ông ta cầm một quả cherry ăn rồi cau mày: “ không thể rửa cho hết mùi xà phòng được hả?!”