hốt hoảng thả điện thoại xuống, Quan Tàng dừng xe lại bên đường. Nghe hỏi: “Từ hôm đó đến giờ… là mấy ngày rồi?” Quan Tàng không đáp, chỉ đặt tay lưng . gục đầu, bụm mặt rền rĩ: “Mười hai ngày? Hay mười bốn ngày? Mười lăm ngày? Sao tôi lại thấy như mấy kiếp người rồi.”
Một người nhảy lầu, một người giết người, một người bị giết. Nửa tháng ngắn ngủi, tóc còn chưa dài thêm được mấy li, Mã Thiên Gia còn chưa được bác sĩ cho phép xuống giường.
Rất lâu sau mới hít một hơi thật sâu rồi lặng lẽ nói: “Đi thôi.”
Chị Hương Hương lúc đó đang ngồi ở quán ăn nhanh gần đồn cảnh sát, hai mắt chị đờ đẫn, Kim Tường ngồi cạnh chị thì khóc sướt mướt. Tiểu Hào giết người rồi chủ động gọi tự thú, sau đó nó gọi cho chị Hương Hương. Ngày Tết ông Công ông Táo thật ra ngoài đường làm gì còn ai, người ngoại tỉnh đã về quê, người địa phương thì ở nhà ăn cỗ. Thế nên chị Hương Hương quyết định lùi ngày khai trương rạp, chị đi xin thần tiên xem giùm và được cho ngày mùng tám. Chị liền đặt làm màn hình LED mới cho rạp, hôm nay vừa lắp xong.
Tiểu Hào nói: “Chú ơi, con giết người rồi, giết thằng bắt nạt Linh Linh ấy. Nó chết hẳn rồi, con không bị chung thân thì chắc là tử hình. Thẻ ngân hàng con để trong ngăn kéo, mật mã là ngày của con, Tiểu Hào không phụng dưỡng được chú tuổi già, chú ơi, Tiểu Hào có lỗi với chú.”
Màn hình LED đang chạy thử liên những dòng chữ “Cung hỉ tài”, “Cực kỳ hay xin mời ghé xem”, màu đỏ nổi bật và gương mặt những ngôi sao đang cười rạng rỡ tràn ngập màn ảnh.
Người đã bị bắt đi, đến nơi không còn ai, cảnh sát cũng chưa công bố gì chính thức. Chị Hương Hương không dám về nhà mà cứ quanh quẩn ở trước đồn mong gặp được Tiểu Hào, chị sống chết không chịu tin nó đã giết người. Quan Tàng thử tìm luật sư để xin tư vấn thì được cho biết nếu bị bắt thật người nhà cũng sẽ không được gặp, chỉ có luật sư vào được.
“Tranh thủ tìm luật sư đi chị, không thể để xử tử hình được, chung thân thì mình chịu, biết đâu cải tạo tốt còn được giảm án.”
Chị Hương Hương thẫn thờ lắc đầu: “Tao không tin, làm sao nó giết người được, thằng bé cù mì như thế cho ăn gan hùm nó cũng không dám giết người mà.”
“Bên cảnh sát họ bảo sao ạ?”
Chị Hương Hương không nói gì, huých Kim Tường, Kim Tường lại vừa nức nở vừa nói: “Người ta bảo liên quan đến… đến vụ án hình sự… chúng tao hỏi hình sự là thế nào, người ta không trả lời, chỉ bảo chắc chắn là bắt rồi… chị không tin, chị hỏi mãi họ cáu… có lính trẻ bảo… bảo là người nhà lo mướn luật sư đi… án mạng chết người rồi.” nói đến đó nó lại khóc òa , “ thằng này sao nó lại manh động thế!”
Chị Hương Hương đột nhiên đứng bật dậy, đầu chạy ra khỏi quán như lại định lao vào đồn cảnh sát, “Tao không tin! Không đời nào Tiểu Hào nhà tao làm chuyện đó!” đường vẫn còn xe cộ qua lại, Kim Tường và Nghiêm Khác Kỷ suýt nữa níu hụt chị, may có thêm cả Quan Tàng xúm vào ba người mới lôi được chị về ký túc xá.
Nghe thấy tiếng họ về mọi người ở nhà đều mở cửa chạy ra mồm năm miệng mười hỏi “Sao rồi, có chuyện gì”, Nghiêm Khác Kỷ xua tay bảo đi vào hết đi. Dã Bình thò cổ ra, ngập ngừng muốn hỏi mà không dám, cuối cùng nó làu bàu: “Thế… tối nay có tập nữa không?” nhưng chẳng ai buồn để ý đến nó, nó ấm ức lui vào phòng.
“Tại tao hết.” chị Hương Hương nằm vật giường, miệng lẩm bẩm: “Đáng ra tao cứ đồng ý cho chúng nó ngay từ đầu thì đã chẳng làm sao.”
“Ai mà biết được ra cơ sự này, không phải lỗi của chị đâu, chị à.” an ủi.
“Mẹ kiếp thế thì tại ai?!! Còn tại ai nữa!!!” đột nhiên chị Hương Hương gào , chị bật dậy tự vả chát vào mặt mình rồi dộng đầu thình thình vào tường, “Tao còn mặt mũi nào gặp cha mẹ nó!! Thằng bé mới tí tuổi đầu!!”
Kim Tường vừa khóc vừa ôm chị Hương Hương. Tiếng gào lẫn tiếng khóc cuộn thành vòi rồng tuyệt vọng, quét sạch cả Quốc Sắc Thiên Hương.
Đêm hôm đó có người phá cửa xông vào rạp mới đập phá tan nát tất cả, không còn lấy một bóng lành lặn. Không thể khai trương vào ngày Tết ông Công ông Táo ấy, và cũng không bao giờ còn khai trương được nữa.
Trong sớm chiều chị Hương Hương như già đi mười tuổi. Chẳng biết gì về luật pháp, Quan Tàng đã tìm giúp luật sư nhưng chị vẫn cảm thấy chưa đủ, chị đi cầu cạnh khắp nơi, nghe ai bảo có cách tác động để được xử nhẹ chị cũng tin ngay, rồi mời ăn mời uống, phong bì đút … cứ thế mà bị lừa mất bao nhiêu tiền.
Ngừng biểu diễn, rạp mới bị niêm phong. Ký túc xá lẫn mấy phòng trọ cho nữ thuê cũng bị chính quyền vào kiểm tra, họ phán điều kiện phòng ốc không đảm bảo yêu cầu phòng cháy, phải phá dỡ, cải tạo rồi đuổi hết người đi, không cho ở nữa. Gia đình người bị hại đánh tiếng rằng không cần bồi thường, không chịu cho chung thân, nhất định phải tử hình, dù không phán tử hình họ cũng không để nó sống được đến năm thứ ba trong trại. Thằng đi tù phải chết, người ở ngoài cũng đừng hòng được yên.
Cuối cùng chị Hương Hương mời toàn thể diễn viên Quốc Sắc Thiên Hương ăn một bữa cơm chia tay: “Không còn Quốc Sắc Thiên Hương nữa, không còn chị Hương Hương nữa, từ nay mỗi người đều có tương lai riêng. Các em ạ, chị Hương Hương có lỗi với các em. Chúc mọi người bình an thuận lợi, ai nấy đều mạnh khỏe!” nói rồi chị nâng chén uống cạn. Có tiếng nức nở khe khẽ bật ra quanh bàn ăn. Dã Bình thẫn thờ, chỉ biết hỏi: “Chị ơi, còn em thì sao?”
Lạc Lạc ở lại Đêm Paris. Trước hôm mọi người đều phải rời khỏi ký túc, Lạc Lạc lặng lẽ nói với : “Tao cắt áo của nó đấy.” nhìn Lạc Lạc, Lạc Lạc cúi mặt, mắt nhìn bộ mình. chẳng nói gì.
Còn bao nhiêu phục trang của đoàn kịch chị Hương Hương định bán hết, bỏ tiền mua rồi cho Dã Bình. Dã Bình gấp váy vóc thẳng thớm, cất cẩn thận trang sức rồi dè dặt xin một tấm quảng cáo cuốn nhôm, nó nâng niu cuộn lại, đặt vào hòm hành lý của mình.
Chị Hương Hương đến rạp một lần cuối cùng.
Poster của Quốc Sắc Thiên Hương đều bị xé tan tành, góc bạt rách rủ xuống bay phần phật trong gió rét. tìm hai ghế, ngồi cùng chị Hương Hương trong rạp một buổi. Họ có thể nghe thấy văng vẳng những âm thanh rộn ràng, náo nức như trống chầu sân khấu.
“Mỹ Mỹ này, chị còn nhớ hôm đầu tiên mày đến. Mày uống say không biết gì mà nhất định phải bò sân khấu, đuổi thế nào mày cũng không chịu xuống. Mày cứ khăng khăng là mày đẹp hơn Dã Bình, rồi đòi lột đồ của nó ra mặc, lúc ấy mà không can được mày thì mày giật nốt cả quần của nó. Rồi mày giật mic của chị, chưa nói được câu nào thì nôn ọe tứ tung, chị với Tiểu Hào phải khiêng mày xe.”
cười khan.
“Mày định thế nào?” chị Hương Hương hỏi, “Chị thấy bảo mày là viên à? Còn đi học được nữa không?”
“Không học nữa.”
“Học đi. Học lấy kiến thức, có văn hóa nó khác lắm. Đừng như bọn chị, bình thường mạnh miệng to mồm, vào hộp đêm cũng vênh vang với chúng nó đấy… nhưng gặp chuyện thật thì chẳng biết gì, không gánh vác được gì cả.” chị Hương Hương nói giọng đều đều, “Tiểu Hào mà vào được đại học thì đâu có cơ sự này.”
“Chị này, em nghe nói muốn xử nhẹ thì mình phải bồi thường, chị còn tiền không? Không thì…”
“Còn hay không cũng không lấy tiền của mày.” chị Hương Hương ngắt lời , “Tao làm tao chịu.”
cũng không nói nữa. Chị Hương Hương muốn ngồi lại thêm một lúc, bảo về trước đi.
“Đi đi, Mỹ Mỹ, cố mà đi đến chỗ nào tốt lành hơn. Chúng mày đều đến chỗ tốt lành hơn đi, sống cho tốt đi.”
nghe thấy câu ấy liền ngoảnh lại, thấy dáng lưng chị Hương Hương ngồi giữa đống đổ nát hoang tàn.
Chị Hương Hương không trang điểm nữa, chị bỏ váy áo, mặc áo thun và áo khoác đàn ông tất tả ngược xuôi từ văn phòng luật sư về nhà. Chị đến gặp gia đình người bị hại, quỳ xuống lạy họ, bị người ta nắm tóc đập đầu xuống đất đến ngất xỉu, mà về mấy ngày lại đến nữa. Đòi bao nhiêu tiền bồi thường chị cũng chịu, miễn là Tiểu Hào được sống.
Sang năm mới, xuân về, tuyết đã tan hết, bản án cũng được tuyên. Tử hình. Kháng án, tòa phúc thẩm xử chung thân, bồi thường bốn trăm năm mươi nghìn.
Nghe tòa tuyên án xong chị Hương Hương về nhà, đốt hết phục trang biểu diễn.
ở nhà Quan Tàng cả Tết. Mùng tám các cơ quan bắt đầu mở lại, mua vé tàu đi Bắc Kinh nhưng không cho Quan Tàng đi cùng, đi một mình. Từ Bắc Kinh lại đi đến Thượng Hải.
Hôm về làm với Quan Tàng, hình như Quan Tàng làm đau nên ré thảm thiết. Quan Tàng dừng lại nhìn chăm chú rồi lại khiến còn đau đớn hơn, bật khóc, Quan Tàng nếm thử nước mắt , từ đó họ không dừng lại nữa.
khóc gào, khóc trọn một đêm.
Sáng hôm sau Quan Tàng mở mắt ra, thấy tấm lưng của , ngồi xổm giường, xương sống gồ từng mấu từng mấu lởm chởm như đá.
“Tôi đi đây, Quan Tàng, tôi đi một mình.” nói bằng giọng khàn khàn, “Anh cũng đi thôi.”
Mấy ngày ở Bắc Kinh, Thượng Hải đi từ trung tâm thương mại đến Lục Gia Chủy, Quốc Mậu, chen vào những chuyến tàu điện ngầm giờ cao điểm, chen giữa những bộ quần tây áo sơ-mi, váy công sở và mùi nước hoa, chen giữa những cuộc trò chuyện và than lẫn vài từ tiếng Anh. nhìn gương mặt lạnh lùng của những người vội vàng qua lại phố, họ vào quán cà phê, cửa hàng tiện lợi, cầm cốc giấy đựng đồ uống và bữa sáng lao vào những tòa cao ốc văn phòng còn cao hơn chiều dài con phố chứa ký túc xá Quốc Sắc Thiên Hương.
không có thẻ nhân viên nên hầu như không được tòa nhà nào cả, bảo vệ luôn lịch sự hoặc không thèm lịch sự mời ra ngoài. Nhiều khi qua những vách kính có thể trông thấy Linh Linh mặc sơ-mi trắng, tóc dài, váy chữ A, đi giày cao gót, đeo thẻ, tay ôm laptop, hất cằm đi qua đi lại.
đến rạp hát xem biểu diễn, có khi rạp rất đông, cũng có khi rất vắng nhưng diễn viên sân khấu lúc nào cũng say sưa hết mình. Cứ thế có lúc thấy được cả chị Hương Hương khoác vai Dã Bình, diễn xong cả khán đài đứng dậy vỗ tay như sấm, Dã Bình tung cho khán giả một hôn gió, khán giả tung cho nó bao nhiêu là hoa tươi.
Đường xá rất rộng, nhiều loại xe đường cũng không biết tên. Thỉnh thoảng Tiểu Hào cũng xuất hiện trước mắt , vẫn là thằng nhỏ cần cù chân chất đó, nó lái xe van nhỏ, cứ cười là tít mắt chẳng thấy gì.
Đêm xuống, những con người của công sở đã tan tầm, ngắm họ tụ tập trong quán ăn, đi thể thao rèn luyện ở phòng tập, thong thả tản bộ đường về hoặc tạt vào xem một bộ phim, hay là mua một bó hoa đẹp. Họ lướt qua , có một chớp mắt hình như lại thấy Linh Linh trong đám người quay lại nhìn , dường như nó ngạc nhiên thốt : Mỹ Mỹ đấy à, sao anh lại đến đây?
Thành nhân viên văn phòng rồi đấy à, cô em tí ti? hỏi.
Linh Linh cười ngọt ngào: Dạ~
Thế rồi nó lại khoác tay chị em bạn bè, vẫy vẫy chào rồi mất.
“Sống cho tốt lành đi là sao, chị ơi.”
“Thế nào là vững dạ, là sung sướng, là thỏa , thế nào là tốt lành.”
ngửa đầu đứng giữa trung tâm một quảng trường nào đó, những tòa nhà khổng lồ chia cắt bầu trời. Thi thoảng có đám mây bay qua mà không thể thấy được trọn vẹn hình dạng của nó. Không thỏa một chút nào.
Cuối cùng, Nghiêm Khác Kỷ vẫn phải trèo .